Sói Vương Bất Bại

Chương 318




Sau khi Vũ Quang Khải rời đi trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Nhất Thiên, tuy rằng việc giết chết Đế Hạo là chắc chắn thành công, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại rất lo lắng, không cảm thấy vui vẻ chút nào!

Lòng dạ Hoàng chủ Đế Uyên quá sâu!

Sâu đến đáng sợ!

Nếu không có chuyến đi đến núi Thập Vạn nghe Hoắc Linh Lung nói ra một ít bí mật ít người biết.Chỉ sợ cho tới bây giờ Tiêu Nhất Thiên vẫn bị Đế Uyên lừa gat!

Làm quân cờ cho Đế Uyên!

Bán mạng thay ông ta!

Vấn đề bây giờ là ngay cả khi Tiêu Nhất Thiên đã biết âm mưu của Đế Uyên, nhưng mà không thể tìm ra biện pháp giải quyết!

Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ở thủ đô xa xôi!

Đồng nghĩa với việc ở trong tay Đế Uyên! Ngoài tầm với của Tiêu Nhất Thiên!

Nếu suốt đêm chạy về thủ đô, chỉ cần một cuộc gọi từ thành Nam Di, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, thời gian không phải do Tiêu Nhất Thiên nắm giữ!

Hơn nữa quay về rồi làm gì tiếp theo?

Với thựclực của Tiêu Nhất Thiên hiện tại còn chưa phải là đối thủ của Đế Uyên!

Cho nên lựa chọn duy nhất của Tiêu Nhất Thiên là hợp tác với Hoắc Linh Lung, tuy có nguy cơ cửu tử nhất sinh nhưng vẫn có thể có hy vọng.

Cửu tử nhất sinh!

Dùng thành ngữ này để hình dung tình cảnh hiện tại của Tiêu Nhất Thiên là vô cùng thích hợp!

Do dự một lúc!

Tiêu Nhất Thiên vốn dĩ muốn gọi điện cho Sói Ảnh để hỏi thăm tình hình ở thủ đô.Nhưng vừa mới cầm di động, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn xuống, là Lý Khai Sơn gọi tới!

"Alo!"

Con ngươi của Tiêu Nhất Thiên co rụt lại, vội vàng trả lời! "Ngài Tiêu!"

Giọng nói của Lý Khai Sơn từ đầu bênkia điện thoại truyền qua,giọng nói bị đè nén rất thấp, giống như sợ người khác nghe thấy:"Bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không?"

"Tiện!"

Lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ chùng xuống, mơ hồ có cảm giác có chuyện không hay, nói:“Có chuyện gì cứ nói thẳng!"

"Là như thế này..."

Lý Khai Sơn thận trọngnói:“Sau khi anh đi hình như sự việc có chút không ổn!"

"Không ổn như thế nào?" Tiêu Nhất Thiên hỏi.

Lý Khai Sơnnói:“Hoàng chủ bệ hạ phái năm mươi vệ binh canh giữ phủ sói Vương, nói là đến bảo vệ, điều này khiến tôi cảm thấy giống như là giám thị hơn."

"Hơn nữa anh và cô Tô sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày

20 tháng 5. Vì vậy rất nhiều người phải đi mua vật dụng cho hôn lễ mà ra ra vào vào."

"Những người trong cung điện ra ngoài đều có người đi theo!"

"Giống như chúng tôi và một số người trong các gia đình khác thường xuyên ra vào phủ Sói vương, cho dù đã về nhà của mình rồi nhưng vẫn luôn có cảm giác gai người, giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi..."

Nói một lượt!

Lý Khai Sơn nói năng thận trọng, giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng trước khi gọi điện cho Tiêu Nhất Thiên, ông ta đã rất vất vả mới tránh được người khác theo dõi, sợ bị người khác phát hiện!

Trong nháy mắt tim của Tiêu Nhất Thiên như chìm xuống đáy cốc!

Đế Uyên thực tàn nhẫn!

Mà phủ Sói Vương quả nhiên là một cái hố lửa, buổi sáng Tiêu Nhất Thiên vừa rời khỏi, hiện tại đã trở thành nhà tù nhốt đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên.

Bên trong phủ sói Vương đều là người thân bạn bè của Tiêu Nhất Thiên!

Ý định của Đế Uyên không cần nói cũng biết, chuyến đi đến Nam Cương lần này, nếu Tiêu Nhất Thiên từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì, ngu ngốc làm quân cờ cho ông ta, vậy trước khi anh quay về, ông ta hẳn sẽ không động vào đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên.

Nếu không một khi Tiêu Nhất Thiên có cảnh giác, Nam Cương có động thái gì bất thường!

Vậy thì an toàn của đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, thậm chí là mạng sống của họ, lập tức sẽ trở thành con cờ tốt nhất để kiềm chế Tiêu Nhất Thiên!

Hiện tại cho dù Tiêu Nhất Thiên muốn đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên rút lui thì cũng đã muộn!

Thậm chí là không thể tùy tiện gọi điện thoại cho đám người Tô Tử Lam!

Bất kỳ hành động nào khiến cho Đế Uyên cảm giác được có điều không ổn đều sẽ trở thành lý do để ông ta xuống tay với đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên!

Cho nên Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể giả vờ!

Giả vờ không biết gì, ngu ngốc giống như vẫn đang bị Đế Uyên đùa bỡn trong lòng bàn tay!

Chờ đến khi anh trở về thủ đô mới có một tia hy vọng!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên hít thở sâu, trầm giọng nói:“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của mọi người chỉ có một, chính là ngàn lần vạn lần phải bảo vệ cho vợ con tôi!"

"Còn những việc khác cứ để tôi lo!"

"Mọi người cứ làm như không biết chuyện gì, không phát hiện gì, không nói gì, không làm gì. Cho dù mấy ngày nữa có truyền đến tin tức xấu của tôi, mọi người vẫn phải bình tĩnh."

"Nhớ kỹ, tôi cókế hoạch và sự sắp xếpcủa tôi. Đủ để đối phó với mọi trường hợp khẩn cấp, đến lúc đó, cho dù bọn họ muốn bắt người, mọi người cũng không được phản kháng!"

"Đặt an toàn lên hàng đầu!"

“Chờ tôi trở về!"

Khi nói những lời này, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn, nhưng lại uy nghiêm chưa từng thấy!

Lạnh như băng, lạnh đến tận xương!

Mặc dù qua một cái điện thoại, cách xa cả ngàn kilomet, Lý Khai Sơn vẫn sâu sắc cảm nhận được cái lạnh thấu xương đó. Từ lời nói của Tiêu Nhất Thiên cũng có thể thấy được sự việc lần này nghiêm trọng tới mức nào!

Lý Khai Sơn không ngốc!

Hơn nữa ông ta cũng là một con cáo già!

Nếu không phải lúc trước bị Tiêu Nhất Thiên ép uống viên thuốc màu đen kia, lại không thể thiếu thuốc giải trong tay Tiêu Nhất Thiên, có lẽ sau khi nhận thức được nguy hiểm thì lựa chọn đầu tiên của ông ta không phải là gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên mà vạch rõ quan hệ với Tiêu Nhất Thiên và phủ sói Vương, bo bo giữ mình!

Vì thế Tiêu Nhất Thiên bảo ông ta đừng làm gì

ngược lại khiến ông ta âm thầm thở phào!

"Ngài Tiêu cứ an tâm!"

Lý Khai Sơn trung thành nói:“Tôi nhất định cố gắng hết sức, cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ vợ con ngài an toàn!"

"Muốn động vào một sợi lông của họ phải bước qua xác Lý Khai Sơn này!"

Những lời như vậy nghe là được rồi, Tiêu Nhất

Thiên chắc chắn sẽ không tin là thật!

Sau khingắt điện thoại, Tiêu Nhất Thiên bước đến bên cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm, trong lòng thầm cầu nguyện: “Vợ à, An Nhiên, mọi người nhất định phải khỏe mạnh chờ anh trở về!"

Chắc chắn tối nay sẽ mất ngủ!

Sáng hôm sau, Đế Hạo theo đúng kế hoạch của mình, phái người đến tộc người Man, truyền lời cho Phúc Xà và năm đại hổ tướng, giải thích về mục đích giải hòa! Đám người Phúc Xà đồng ý rất dễ dàng!

Thế lực khắp nơi lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt đã sớm ăn ý, công việc mặt ngoài chỉ là một quy trình mà thôi, tất nhiên sẽ diễn ra suôn sẻ!

Ba ngày sau!

Hai bên nhất trí rằng ba ngày sau, vào ngày 15 tháng 5, hai bên sẽ dẫn quân đến thành Nam Di ở giữa vùng núi Thập Vạn tiến hành đàm phán hòa bình!

Trao đổi điều kiện!

Ký vào thỏa thuận liên quan!

Trong ba ngày này, hai bên đã xây dựng một đài đàm phán rất lớn ở khu vực đó, đủ sức chứa hàng trăm người!

Ngày 15 tháng 5!

Khi mặt trời mọc từ phía đông giống nhưmáu tươi nhuộm đỏ một nửa bầu trời, một trăm ngàn quân đã tập hợp bên ngoài thành ở thành Nam Di, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối!

Thực sự giống như một biển người!

Những người lính mặc áo giáp!

Trong tay nắm đao thương!

Ngay cạnh núi Thập Vạn, năm mươi ngàn người Man và vô số loài côn trùng độc và mãnh thú cũng đã sẵn sàng, trông khí thế vô cùng, nhìn từ xa như là một thảm người và thú phủ trên ngọn núi, cảnh tượng làm kinh động lòng người!

Tiêu Nhất Thiên, Đế Hạo và Vũ Quang Khải đứng trước một trăm ngàn quân!

Như là đầu rồng mạnh mẽ!

"Xuất phát!"

Tiêu Nhất Thiên làm chỉ huy, một cường giả minh cảnh, thấy giờ đã đến, liền ra lệnh, giọng nói cao vút của được minh kình hùng hồn bao lấy, giống như một tiếng sấm trên bầu trời, nháy mắt đã truyền khắp nơi!

Nói xong Tiêu Nhất Thiên làm gương, đi trước về phía diễn ra đàm phán!

Theo sau là một trăm ngàn quân lính!