Sói Vương Bất Bại

Chương 310




Thành Nam Di được được xây dựng chuyên để chống lại Man tộc, côn trùng độc và thú dữ sống trong dãy núi Thập Vạn. Vì vậy, ở đây chỉ có quân đội đóng quân canh giữ chứ không có bất cứ dân thường nào sống ở đây!

Có thể gọi đây là một “binh thành"!

Bên trong thành cứ đi ba bước là có một vọng gác, năm bước là có một trạm canh gác. Phòng thủ vô cùng chặt chẽ!

Sau khi Tiêu Nhất Thiên cưỡi con tế hổ đầm đen đi vào thành, anh lao thẳng đến phủ tướng quân ở khu vực trung tâm. Trước

khi đến đây, các binh sĩ của thành Nam Di đã được phổ biến chút thông tin về anh và Đế Hạo, thế nên bọn họ tất nhiên có thể nhận ra Tiêu Nhất Thiên!

Chính vì thế mà không một ai dám đứng ra ngăn cản!

Dọc đường, con tê hổ đầm đen cứ bày ra cái bộ dạng ngả ngớn như thể đang kéo theo mấy nghìn con hổ khác ở đằng sau, cái mông ngúng nguẩy của nó cứ vặn hết bên này rồi lại vặn sang bên khác. Mặc dù lúc nãy Tiêu Nhất Thiên đã đứng lên ra mặt cho nó, làm cho bọn người của Vũ Quang Khải sợ đến xanh mặt, nhưng những lời mà Vũ Quang Khải vừa nói vẫn cứ làm cho lòng anh có chút bất an.

Thế là!

Sau khi bước vào phủ thành chủ, Tiêu Nhất Thiên xoay người bước xuống từ trên lưng con tế hổ đầm đen, hỏi với vẻ lo lắng không chút che đậy: "Những gì mà Vũ Quang Khải nói vừa rồi có phải là sự thật không?"

Vừa nhắc tới vấn đề này!

Lớp da hổ trên người con tế hổ đầm đen bỗng buông lỏng, hai mắt rũ xuống trông buồn bã vô cùng, thái độ ngả ngớn ban nãy cũng biến đâu mất tiêu, thậm chí còn có chút thất vọng!

Hiển nhiên...

Những gì Vũ Quang Khải nói đều là sự thật!

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Vậy ra Hoắc Linh Lung cũng đã hạ độc vào cơ thể của mày, bất kể lúc nào, hay bất cứ đâu đều có thể khống chế chuyện sống chết của mày sao?"

Nghe thấy ba chữ "Hoắc Linh Lung", thân hình to lớn của con hổ đột nhiên chấn động!

Cứ như là!

Khi Hoắc Linh Lung thuần hóa Tệ hổ đầm đen, cô ta còn dùng rất nhiều biện pháp dã man khác để tra tấn thể xác và hủy hoại linh hồn của nó. Thế cho nên bây giờ vừa nhắc tới một chữ 'Hoắc đã khiến nó toàn thân chấn động đến bạt màu!

"Là loại độc nào?"

Tiêu Nhất Thiên có chút tò mò: "Mà chỉ cần đứng từ xa là có thể khống chế được độc tính?"

Con tê hổ đầm đen lắc đầu nói không

Một lúc sau...

Con tê hổ đầm đen đột nhiên la hét rồi thu mình dưới chân Tiêu Nhất Thiên, làm đủ mọi động tác quái đản. Có lúc nó cọ cọ vào người Tiêu Nhất Thiên, lúc thì lăn lộn trên mặt đất, giống như một con chó xù. Bày ra tư thế quyến rũ mê hoặc vô cùng nhức mắt!

Mẹ nó thậm chí còn vểnh lên hai cái móng hổ, nhe răng nanh, nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên làm mặt quỷ!

Như thể nó có điều gì đó muốn nói!

Thấy thế!

Tiêu Nhất Thiên bỗng nổi da gà!

Cái đậu xanh!

Cái quái gì thế này?

Nhìn chằm chằm vào động tác của con tế hổ hồi lâu, Tiêu Nhất Thiên lúc này mới

lên tiếng, hiểu như không hiểu: "Ý mày muốn nói là vợ con của mày vẫn đang nằm trong tay Hoắc Linh Lung!"

"Đúng không?"

Nghe vậy, con tê hổ đầm đen lập tức khựng lại!

Quá rõ ràng!

Tiêu Nhất Thiên đã đoán đúng!

Tê hổ đầm đen rất lo lắng cho vợ con của nó. Động vật cũng như con người, đều có khát khao muốn bảo vệ chở che cho đàn con của mình.

Chẳng trách...

Gã to xác này lúc trước không chịu ở lại hoành thành, mà nhất định phải cùng đi Nam Cương với Tiêu Nhất Thiên, hóa ra trong lòng nó đang lo cho hổ cái và hổ con! Tiêu Nhất Thiên bừng tỉnh hiểu ra!

Và... Trong lòng dâng lên sự đồng cảm! Con tê hổ đầm đen ở hoàng thành, cũng giống như Tiêu Nhất Thiên ở Nam

Cương, sao anh có thể không lo lắng cho sự an toàn của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên được?

"Mày có muốn đi gặp bọn nó không?"

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương và ánh mắt đầy mong đợi của con tê hổ đầm đen, Tiêu Nhất Thiên ngầm hiểu ra ý nó. Cố ý tạo nét cả nửa ngày trời, hóa ra vì muốn Tiêu Nhất Thiên đưa nó đi tìm Hoắc Linh

Lung!

Đi tìm vợ con của nó!

Dù gì đi nữa.

Tiêu Nhất Thiên bây giờ đã là một cao thủ của Minh Cảnh, nếu có ai đó có thể giải cứu được vợ con của nó khỏi Hoắc Linh Lung, giúp cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ với nhau, e rằng cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Nhất Thiên là người duy nhất có thể làm được việc này!

Grrrrù!

Grrrrù! Grrrrù! Grrrrº!

Con tế hổ đầm đen gật đầu bổ củi. Hai cái chân hổ phía trước đột nhiên uốn cong,

quỳ gối trước mặt Tiêu Nhất Thiên, không ngừng vẫy đuôi vặn vẹo mông hổ, như thể đang ra sức cầu xin anh. Vì vợ con mình, con tê hổ đầm đen lúc này thực sự là...

Hèn mọn hệt như một con chó.

Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút, quả thật anh cũng rất tò mò về Hoắc Linh Lung, con gái của Hoắc Mãng này, muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là "độc nữ" này có gì khác thường!

Thế nên!

"Vậy.."

"Được thôi!"

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy, nhân lúc trời tối, tạo sẽ dẫn mày đi đến dãy Thập Vạn, gặp Độc Nữ Nam Cương trong truyền thuyết!"

Cao thủ Minh Kình, không ngán bất cứ loại độc nào!

Không ngoa khi nói rằng chín mươi chín phần trăm chất độc không thể phá vỡ được phòng ngự của Minh Cảnh!

Vì thế!

Với sức mạnh hiện tại của Tiêu Nhất Thiên, ngay cả khi anh một mình xông vào dãy Thập Vạn, bước vào hang ổ của Man Tộc, anh vẫn tự tin rằng mình có thể bảo toàn tính mạng mà bước ra ngoài.

Tại thời điểm đó!

Tại một trong những tầng lầu được bảo vệ nghiêm ngặt của phủ tướng quân, người của Hạo và Vũ Quang Khải đang cùng nhau họp bàn kế hoạch thủ tiêu Tiêu Nhất Thiên!

Nhưng giết một cao thủ Minh Cảnh làm sao có thể dễ dàng như vậy được!

Đối diện với cao thủ ám cảnh viên mãn xuất sắc, Tiêu Nhất Thiên lấy một chọi mười, thậm chí một choi hai mươi, ba mươi đều không thành vấn đề!

Giết người dễ như giết một con chó!

Việc này...

Trong lòng Để Hạo vẫn giữ nguyên nỗi khiếp sợ, nên anh ta không dám mất cảnh

giác chút nào. Bởi vì đây là Nam Cương, trời cao, hoàng đế lại xa. Ngộ nhỡ kế hoạch ám sát Tiêu Nhất Thiên không thành công thì người phải chết dưới tay Tiêu Nhất Thiên chính là anh ta.

Mày không chết!

Thì tao chết!

Cho nên nhất định phải thủ tiêu được Tiêu Nhất Thiên!

"Thái tử điện hạ!"

Vũ Quang Khải phân tích tình hình trước mắt, sau đó mới nói: "Thành Nam Di là một thành phố quân sự nổi tiếng. Có hơn hàng triệu binh lính đóng trong thành phố. Chỉ cần thái tử ra lệnh, dù có tiêu hao lực lượng đến mấy cũng có thể lấy được cái mạng chó của tên khốn Tiêu Nhất Thiên. ".

"Đến lúc đó!"

"Mấy triệu binh lính kia sẽ chịu trách nhiệm bao vây và trấn áp, các trưởng lão ám cảnh viên mãn mà ngài dẫn theo và các tướng lĩnh có mặt ở đây chịu trách nhiệm đánh bọc sườn, ngăn không cho Tiêu Nhất

Thiên trốn thoát!"



"Lấy được cái mạng chó của cậu ta, cũng không thành vấn đề đâu!"

Dẫn binh chinh chiến quanh năm, tất nhiên Vũ Quang Khải thừa hiểu một chân lý, dù là nhân vật có sức mạnh khủng khiếp bậc nhất cũng tuyệt đối không sánh được với đội kỵ binh hùng mạnh hàng triệu người như thế!

Chỉ cần mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ dìm chết được đối phương!

Yếu tố không chắc chắn duy nhất là bọn họ không biết được đó chính là giới hạn năng lực chiến đấu của một cao thủ Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn chạy trốn, những người ở đây liệu có thể ngăn cản được không!

Một khi để Tiêu Nhất Thiên thoát được, thì không một ai ở đây có thể gánh nổi hậu quả bị một cao thủ Minh Cảnh quay lại trả thù!

"Vẫn còn một trở ngại nữa!"

Một trong những tướng lĩnh lo lắng: "Thành Nam Di chỉ cách dãy núi Thập Vạn chừng mười dặm mà thôi. Năm mươi nghìn đại quân của man tộc cũng đã tập hợp xong xuôi, đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, có thể tán công chúng ta bất cứ lúc nào!"

"Nếu như!"

"Lúc này chúng ta sử dụng toàn bộ binh lực để đối phó Tiêu Nhất Thiên, hỗn loạn trong thành là cơ hội ngàn năm có một với Man di, lỡ như bọn chúng và Tiêu Nhất Thiên nội ứng ngoại hợp, bất ngờ tập kích cùng một lúc thì..."

"Chuyện đó..."

Hắn không dám nói tiếp vế sau.

Thế nhưng...

Ngay cả thằng ngốc cũng hiểu nửa câu sau ám chỉ điều gì!

Cuộc trao đổi bí mật dây dưa kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ, mọi người đều thi nhau phát biểu ý kiến, rà soát lại tất cả những kẽ hở nhưng chưa thống nhất được

phương án nào. Vấn đề chính vẫn là đội quân năm mươi nghìn người của Man tộc giống như mũi dao ở sống lưng, khiến bọn họ khó mà yên tâm được! Mà Đế Hạo thì lại không hề lo lắng một chút nào về vấn đề này!

"Được rồi!"

Sau khi nghe xong ý kiến của mọi người, Đế Hạo trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cất giọng: "Có một chuyện, e rằng các vị đã quên mất rồi!" "Sở dĩ lần này Man tộc làm loạn Nam Cương, chẳng qua là vì cái chết của Hoắc

Mãng!"

"Nhưng Hoắc Mãng!"

"Chính là do tên khốn Tiêu Nhất Thiên giết chết. Hơn nữa, cái chết của gã còn vô cùng bi thảm, máu thịt bay tứ tung, xương cốt bị Tiêu Nhất Thiên chất thành một đống!"

"Cho nên!"

"Chúng ta không phải là những người duy nhất muốn giết chết Tiêu Nhất Thiên!"

Nghe những lời!

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Vũ Quang Khải lên tiếng hỏi: "Thái tử, ý của ngài là...?"

"Theo ý của tôi!"

"Chi bằng như thế này đi!"

Đế Hạo giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Ngày mai phái người lấy danh nghĩa đàm phán hòa bình đến gặp Man Tộc, hai bên cùng nhau hợp tác, đặt bẫy tên khốn Tiêu Nhất Thiên đấy, tiễn hắn về với ông bà.

"Bề ngoài dù sao Tiêu Nhất Thiên cũng là Bình Nam đại tướng quân!"

"Tôi nghĩ!"

"Đám vô lại của Man Tộc kia cũng không muốn một mình chống lại cao thủ Minh Cảnh, đúng không?"

Chỉ vài câu đơn giản...

Nhưng nghe ra tựa như lại rất có lý! Mọi người hoàn toàn bị choáng váng! Những vị tướng sĩ này quanh năm đều

canh giữ thành trì. Có thể nói ân oán với Man tộc chất cao như núi nên bọn họ chưa từng nghĩ có ngày lại phải hợp tác với bọn người đó!

"Chuyện này..."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi!

Muốn phản đối!

Nhưng lại sợ chọc giận Đế Hạo, chỉ đành đưa mắt nhìn Vũ Quang Khải, dù sao gã ta trước giờ vẫn luôn là thủ lĩnh của bọn họ!

"Nhưng.."

Sắc mặt Vũ Quang Khải tối sầm lại, gã hơi do dự: "Đám người của Man Tộc từ trước đến nay luôn là những kẻ nói không giữ lời, không từ thủ đoạn nào. Dù chúng ta có thành ý muốn hợp tác với bọn chúng cỡ nào, thì cũng không thể đảm bảo rằng vào thời khắc mấu chốt, lũ khốn nạn kia sẽ không đâm sau lưng chúng ta!"

Nói trắng ra...

Bao gồm cả Vũ Quang Khải, tất cả tướng lĩnh ở đây đều không tin vào lũ người Man tộc!

"Yên tâm đi!"

"Bốn thái tử ta đã có biện pháp ngăn cản bọn chúng tạo phản rồi!"

Đế Hạo và năm hổ tướng còn lại của Man tộc sớm đã bí mật liên lạc với nhau. Tuy nhiên anh ta sẽ không ngốc đến mức nói thẳng ra với đám người của Vũ Quang Khải, anh ta lộ ra vẻ tự tin, dứt khoát nói: "Ngày mai, cứ làm theo lời của bổn Thái tử là được!"

"Xảy ra chuyện gì!"

"Một mình bổn thái tử này gánh hết!"

Vừa dùng danh nghĩa của thái tử đã ngay lập tức chặn họng được tất cả mọi người!

"Nếu đã như vây thì..."

Vũ Quang Khải nhìn có vẻ bất lực vô cùng, chỉ biết cúi đầu, nắm chặt tay. Gã ta trầm giọng nói: "Mạt tướng sẽ nghe theo mệnh lệnh của thái tử!"

"Mạt tướng xin nghe theo thái tử!"

"Mạt tướng xin nghe theo thái tử!"

Cho dù là trong lòng mười mấy vị tướng quân đều không cam lòng, nhưng cũng chỉ biết nghe theo, không dám làm trái ý anh ta!

Thấy thế.

Khóe môi Đế Hạo khẽ cong lên, một tia giễu cợt gian xảo lướt qua trên mặt anh ta!

Tuy nhiên!

Điều mà Đế Hạo không để ý chính là lúc anh cúi đầu xuống, khóe môi Vũ Quang Khải cũng hơi nhếch lên, một tia châm chọc vô cùng gian xảo lướt qua trên mặt!

"Báo cáo!"

Đúng lúc này, kèm theo tiếng bước chân dồn dập, một người lính đột nhiên từ bên ngoài tầng lầu hét lên: "Bẩm thái tử điện hạ!"

"Bẩm Vũ Quang Khải tướng quân!"

"Tiêu tướng quân, vừa rồi đã cưỡi Tệ hổ đầm đen rời khỏi phủ tướng quân, rời thành đi về phía Nam, đến dãy núi Thập Vạn rồi!"

Nghe đến đây.

Các tướng sĩ vừa bị kế hoạch truy sát của Để Hạo làm cho sửng sốt, nay lại càng thêm choáng váng!

"Đậu xanh!"

"Thế này là sao đây?"

"Lẽ nào tên khốn Tiêu Nhất Thiên này biết được chúng ta định truy sát nên hắn mà bỏ chạy trước rồi không?"

"Hoặc là!"

"Hắn thật sự là tên phản quốc, đã sớm cấu kết với bọn khốn nạn Man tộc kia?"

Trong nháy mắt.

Tiếng mắng chửi vang lên tứ phía!

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Đế Hạo cũng vô cùng bàng hoàng trước sự thay đổi đột ngột này. Sau cú sốc này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta chính là:

Không thể được!

Trong năm vị tướng quân còn lại không chỉ có người của anh ta, mà còn có người của Tiêu Nhất Thiên ư?