Sói Vương Bất Bại

Chương 303




"Nhất Thiên!"

Hoàng chủ mặc kệ tên lính kia, mà hỏi ngay Tiêu Nhất Thiên: "Cậu còn chuyện gì nữa không?"

Thế này là muốn đuổi khéo đây mà!

Nhất Thiên...

Hoàng chủ lại đột nhiên gọi anh một tiếng “Nhất Thiên" đầy thân mật như vậy, có vẻ như ông ta đã xem Tiêu Nhất Thiên là con nuôi của mình trước khi chính thức được sắc phong rồi, điều này khiến Tiêu Nhất Thiên có chút chưa thích nghi kịp!

"Có!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu mà không cần suy nghĩ!

Dù là danh vọng hay là quyền lực.

Những thứ đó đều không phải là thứ mà Tiêu Nhất Thiên muốn có. Lần này anh đến đây cũng chỉ là vì chuyện của bố mẹ, vẫn chưa đạt được mục đích cho nên tất nhiên anh sẽ không rời đi dễ dàng như vậy!

"Thế ư?"

"Ha ha!"

"Vậy thì chúng ta lại tán gẫu một chút!"

Hoàng chủ cười nhạt một tiếng, sau đó ra lệnh cho thị vệ đứng ngoài cửa: "Để cho Nhị hoàng tử chờ ở ngoài Hoàng thành di!"

"Bảo nó quỳ mà chờ!"

Đáng nhẽ...

Nếu Tiêu Nhất Thiên rời đi vào lúc này, có lẽ Hoàng chủ sẽ

cho gọi Đế Hạo vào gặp, nhưng bây giờ thì xui rồi, Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa đi, cho nên chỉ có thể để anh ta quỳ bên ngoài một lát!

"Vâng!"

Tên thị vệ nhận lệnh, lập tức làm theo!

Sau đó!

Hoàng đế hỏi: "Còn chuyện gì nữa? Nhất Thiên, cậu cứ nói đi đừng ngại!"

"Vâng!"

Thế là, Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng: "Tôi muốn biết, Hoàng chủ có biết chuyện năm năm trước của nhà họ Tiêu không?"

"Về tung tích của bố tôi, Tiêu Thanh Sơn..." "Hoàng chủ, ngài có manh mối gì không?"

"Còn nữa!"

"Hoàng chủ bệ hạ đã từng gặp mẹ ruột Diệp Ngọc của tôi chưa?"

"Ngài có có biết bà ấy không??"

Tiêu Nhất Thiên hỏi liền một mạch tất cả những hoài nghi trong lòng.

Ngay sau đó.

Cả đại sảnh bỗng chốc lặng im như tờ, một phút sau Hoàng chủ mới thở dài nói: "Đúng là máu mủ ruột rà, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nhất Thiên, cậu thật sự là không thể quên được!"

"Thôi được!"

"Có một số chuyện sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với nó. Nếu cậu đã hỏi tới thì tôi sẽ nói cho con biết!"

"Cách đây năm năm!"

"Đó cũng là lúc xảy ra thảm kịch của nhà họ Tiêu. Thực ra, lúc đó đan điền của ta bị thương rất nặng, hôn mê suốt mấy ngày, tính mạng nghìn cân treo sợi tóc. Sau khi tỉnh lại, Quỷ tiên sinh mới kể cho ta nghe những gì đã xảy ra!"

"Ta cũng rất ngạc nhiên khi biết con không phải là con ruột của Đo Thanh Trúc

"Thậm ch.."

"Còn hơi kinh ngạc!"

"Sau khi điều tra ra chuyện ở Kiếm Sơn Tà Dương, tôi đã sai Quỷ tiên sinh đích thân đến đó nhưng lại không tìm thấy mẹ ruột Diệp Ngọc của con, cũng không tìm ra lối vào chốn bồng lai tiên cảnh đó!"

"Tấn bi kịch đó đã xảy ra làm xoay chuyển đất trời, người thì chết, kẻ dù còn sống cũng như đã chết. Để giữ yên tình thế lúc đó, tôi đã không truy cứu trách nhiệm của lão lục Đế Khâm, cũng không đành lòng nhìn con còn trẻ như vậy mà lại chết oan trong tù!"

"Thế là!"

"Quỷ tiên sinh lại tự mình đến Hải Phòng, cử người bí mật dẫn cậu từ nhà tù số bốn Hải Phòng đến phía bắc để thành lập Huyết Lang đoàn. Vốn dĩ ta chỉ muốn cứu mạng con, nhưng điều mà tôi và Quỷ tiên sinh không ngờ tới là cậu lại có huyết mạch lớn mạnh như vậy "

"Tiến bộ nhanh đến mức vượt xa tưởng tượng."

"Thật ra thì!"

"Tôi và Quỷ tiên sinh đã bị sốc bởi huyết mạch hùng mạnh và tài năng thiên bẩm đáng sợ của cậu. Hơn nữa, chúng tôi cũng biết được một chuyện vô cùng quan trọng, đó là mẹ ruột Diệp Ngọc của cậu cũng không phải là một người phụ nữ bình thường!"

"Tôi biết rất rõ huyết mạch của nhà của Tiêu mạnh đến mức nào, là nhờ thừa hưởng sự dung hòa huyết mạch mạnh mẽ đó mà tài năng thiên bẩm của cậu mới có thể tiến bộ được như vậy. Điều này chỉ có thể nói lên được một điều, huyết mạch vô cùng mạnh mẽ của Diệp Ngọc vốn vượt xa so với hiểu biết của chúng ta."

"Vì thế!"

"Tôi cũng giống như cậu, cũng nóng lòng muốn được gặp Diệp Ngọc một lần. Tất nhiên tôi hiểu là cậu muốn hai mẹ con có thể đoàn tụ với nhau, mà tôi thì lại hi vọng xa vời răng huyết mạch lớn mạnh của bà ấy nói không chừng có thể chữa được đan điền, cứu mạng của tôi"

"Mấy năm qua.

"Chúng tôi gần như đã dốc hết sức lực đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không tìm được Diệp Ngọc. Bà ấy và chốn bồng lai

kia dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất." Thái độ của Hoàng chủ tuy rằng không điên cuồng như Lâm

Nhắc tới Diệp Ngọc!

Ngạo Binh trước kia, nhưng giọng nói cũng khó kìm nén được kích động, không hề bình tĩnh như trước đó!

Tiêu Nhất Thiên đứng một mình trong đại sảnh, vểnh tai

nghe ngóng!

Tim thắt lại.

Trong lòng không ngừng chùng xuống.

Hoàng chủ nói xong, lòng Tiêu Nhất Thiên cũng chìm hẳn xuống đáy!

Chưa từng gặp?

Không quen biết? Cũng tìm không thấy?

Thế nên!

Vẫn không có chút manh mối nào của mẹ Diệp Ngọc?

Mẹ Diệp Ngọc!

Mẹ rốt cuộc là ai?

Mẹ đang ở đâu rồi?

Còn sống hay đã chết?

Tất nhiên!

Tất cả những gì mà Hoàng chủ vừa nói, Tiêu Nhất Thiên không thể nghi ngờ, nhưng anh cũng không dám tin tất cả. Quả thực là làm người ta thấy sợ hãi tột cùng!

Có quỷ mới biết những lời từ miệng ông ta nói ra lời nào là thật, lời nào là giả?

Vả lại!

Hoàng chủ không chủ động nhac tới chuyện thi thể nữ trong hang động trong mật thất trên núi Vạn Nhẫn, người phụ nữ đó lúc còn sống là cao thủ Minh Cảnh. Chuyện liên quan đến người

đó, chắc chắn không phải là chuyện bình thường

Nhưng!

Hoàng chủ lại không nhắc đến một chữ!

Rõ ràng!

Hoàng chủ cố ý muốn Tiêu Nhất Thiên một số chuyện, hơn nữa cũng không phải chuyện tốt lành. Nếu nói ra có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người!

Ví dụ như...

Thi thể người phụ nữ đó thực sự là Diệp Ngọc, vậy làm sao Hoàng chủ có thể nói với Tiêu Nhất Thiên?

Một khi nói ra!

Giữa Hoàng chủ với Tiêu Nhất Thiên làm gì còn tình nghĩa cha con, mà ngay lập tức sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau!



Hoàng chủ không nói!

Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không chủ động hỏi, hiện tại anh không phải là đối thủ của hoàng chủ, nếu chọc giận ông ta ắt sẽ khơi dậy ý muốn giết người diệt khẩu trong lòng, sợ rằng hôm nay anh sẽ bán mạng trong điện Hùng Loan này!

Thế là...

Tiêu Nhất Thiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, tạm thời gác lại chuyện thi thể phụ nữ kia, tiếp tục hỏi: "Vậy còn bố của tôi?"

"Cũng không có tung tích gì sao?"

Theo lời kể của bà, năm đó khi Tiêu Thanh Sơn biết chuyện Hải Phòng, ông đã định chạy đến Hải Phòng để cứu Tiêu Nhất Thiên nhưng lại bị vây giết giữa đường, may mà lúc bị thương nặng được người khác cu đi.

Vậy...

Ai là người đã cửu Tiêu Thanh Sơn?

Tiêu Thanh Sơn đã đi đâu?

Trong năm năm qua, tại sao ông ấy chưa từng xuất hiện?

Những chuyện này.

Đều là những câu hỏi không có lời giải đáp!

Chi nghe Hoàng chủ nói: "Không tìm thấy Diệp Ngọc, nhưng bổ của của cậu là Tiêu Thanh Sơn thì chúng tôi vẫn tìm được chút manh mối!"

"Chỉ là..."

Hoàng chủ do dự muốn nói lại thôi.

Hình như

Có gì đó khó nói nên lời.

"Hửm?"

Đồng tử Tiêu Nhất Thiên đột nhiên co rút lại, tim đập loạn xạ, nóng lòng hỏi: "Nhưng sao ạ?"

"Bố của tôi, ông ấy."

"Rốt cuộc là ông ấy ở đâu?"

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên kích động!

Năm năm!

Đã năm năm rồi. Rốt cuộc cũng nghe ngóng được chút tin tức của bố mình, Tiêu Nhất Thiên làm sao có thể không kích động!

Một lúc sau!

Giọng nói của Hoàng chủ vang lên một lần nữa, giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên cực kỳ trang nghiêm, ông ta trầm giọng nói: "Huyền Thiên bảng!" "Có lẽ cậu đã từng nghe về nó rồi đúng không?"

Huyền Thiên bảng!

Nghe đến cái tên này, lồng ngực của Tiêu Nhất Thiên run lên, trong đầu lập tức hiện lên một bóng người, chính là người thanh niên số 12 mà anh từng gặp ở buổi đấu giá ngầm ở thành phố Hồ Chí Minh trước đây!

Lúc đó!

Người thanh niên số 12 đó và Tiêu Nhất Thiên đã thay phiên nhau ra giá đế giành cỏ Xán Tinh, buộc Tiêu Nhất Thiên phải mở tín dụng cấp S của Thẻ đen tối cao. Cả Tiêu Nhất Thiên và Đoàn Minh Triết đều nghi ngờ anh là người mà Huyền Thiên bảng cử tới!

Nhưng...

Tiêu Nhất Thiên cau mày hỏi: "Có liên quan gì đến Huyền Thiên bảng?"

"Nhất Thiên, có việc này con vẫn chưa biết!"

Hoàng chủ giải thích: "Các nhiệm vụ được đăng trên Huyền Thiên bảng trải rộng trên toàn thế giới, liên quan đến các nhân vật lớn ở nhiều quốc gia. Hầu hết tất cả các nhiệm vụ được ghi trong bảng đều sẽ có người thực hiện!"

"Bất cứ ai bị săn giết trong nhiệm vụ đều không thể giữ được mạng sống!"

"Vì thế!"

"Các quốc gia trên toàn thế giới vừa yêu lại vừa ghét cái bảng này. Yêu là vì, nếu bản thân có tiền, có thể công bố lên bảng đó bất cứ nhiệm vụ nào mà mình muốn, giết bất cứ người nào mà mình muốn giết"

"Còn ghét là bởi!"

"Tất cả đều lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó mình lọt vào danh sách này rồi trở thành mục tiêu săn đuổi của kẻ khác!"

"Nhiều năm trôi qua rồi, đã có vô số nhiệm vụ được người người khác hoàn thành trên Huyền Thiên bảng, những người có máu mặt bị kẻ khác truy giết lại càng nhiều hơn gấp bội. Gây thù chuốc oán với rất nhiều người!"

"Cậu đã từng nghĩ đến chưa?”

"Rång tại sao Huyền Thiên bảng lại có thể trụ vững được đến ngày hôm nay?"

Nói xong.

Hoàng chủ thở dài rồi chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì phía sau Huyền Thiên bảng ẩn giấu một thể lực siêu hắc ám mà cậu không thể tưởng tượng được gọi là điện Huyền Vương!"

"Điện Huyền Vương"

"Chỉ có người đứng đầu một nước, cao thủ Minh cảnh đỉnh nhất mới có tư cách nghe đến cái tên này!"

"Nó có thể kinh khủng được đến mức nào?"

"Để tôi nói cho cậu nghe điều này, tất cả các thành viên trụ

cột của Điện Huyền Vương, đều là những cao thủ Minh cảnh có thực lực vô cùng khủng khiếp. Tôi không biết cụ thể có bao nhiêu người, tôi chỉ biết dù ngày trước khi đan điền của tôi chưa bị tổn hại, nếu lấy lực chiến đấu của tôi ra để so sánh, quả thực cũng không đạt được đến tiêu chuẩn kết nạp thành viên chủ chốt của bọn họ. "

“Hừm..”

Nghe đến đây, cho dù sự kiên định của Tiêu Nhất Thiên có mạnh cỡ nào thì cũng không nhịn được mà hít vào một hơi thật sâu.

Chuyện về Huyền Thiên bảng!

Trước đó Tiêu Nhất Thiên có biết một chút, đại khái chỉ biết được quy tắc hoạt động và quy trình nhiệm vụ của họ!

Nhưng!

Còn về điện Huyền Vương!

Đây thực sự là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên nghe nói về nó.

Quả là khiến người khác nổi gai ốc.

Bị khống chế bởi một thể lực siêu hắc ám đáng sợ như vậy, chẳng trách Huyền Thiên bảng lại có thể công bố các nhiệm vụ trên quy mô toàn cầu, hơn nữa độ khó của các nhiệm vụ mỗi lúc một lớn hơn!

"Vậy."

Tiêu Nhất Thiên lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: "Bố của tôi mất tích có liên quan gì đến điện Huyền Vương sao?"

"Không sai!"

Quả đúng như Tiêu Nhất Thiên đang lo lắng, hoàng chủ nói: "Theo điều tra của chúng tôi, người cứu bố cậu ngày đó có lẽ là người của điện Huyền Vương!"

"Còn việc bọn họ đưa bố con đi đầu và làm gì, bây giờ sống hay chết thì.."

"Ha ha!"

"Tôi thực sự không điều tra được, cũng không dám phái người đi thăm dò. Một khi Điện Huyền Vương nối cơn điên, đừng nói là tôi, e là cả nước Đại Hạ này cũng phải đối mặt với

tai ương trùng trùng!"

Hoàng chủ vừa dứt lời...

Trống ngực đập liên hồi của Tiêu Nhất Thiên lại một như bị đạp mạnh xuống đáy.

Điện Huyền Vương!

Ngay cả một Hoàng chủ đang ở thời kì đỉnh cao cũng không có tư cách gia nhập thế lực hắc ám đó, một sự tồn tại đáng sợ có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới. Vậy mà Tiêu Thanh Sơn bố của anh lại bị bọ họ dẫn đi!

Thú thực...

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiêu Nhất

Thiên!

Hoàng chủ nhắc nhở: "Nếu tôi đoán không nhầm, sở dĩ bọn họ phái người đưa bố cậu đi, hẳn là cũng có liên quan đến mẹ ruột Diệp Ngọc của cậu!"

"Bây giờ!"

"Con đã chính thức tiến vào Minh cảnh, vây cánh càng ngày càng lớn mạnh rồi, nhưng trước mặt bọn họ thì vẫn không là gì. Nói không chừng một lúc nào đó, bọn họ có thể cũng sẽ ra tay với con!"

"Cho nên!"

"Nhiệm vụ đầu tiên của con là phải nâng cao sức mạnh để bảo vệ cho sự an toàn của bản thân càng sớm càng tốt. Còn về phần bố mẹ con, đợi đến lúc con kế thừa ngôi vị hoàng chủ của ta trở thành chủ nhân của Đại Hạ, lúc đó lại cho người đi dò la tin tức cũng chưa muộn!"