Sói Vương Bất Bại

Chương 277




Đối với Đế Hạo mà nói!

Khiếp sợ!

Khẳng định là vô cùng khiếp sợ, dù sao sự việc phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta!

Nhưng mà!

Khiếp sợ rất nhiều, nhưng Đế Hạo không có tức giận giống như

Hoắc Mãng!

Vừa rồi giương cung bạt kiếm đã chứng minh được, Hoắc Mãng này là người có tính tình hung bạo, hơn nữa còn tự cao tự đại, căn bản không thể nào khống chết. Tùy thời điểm đều có thể trở mặt thành thù

với Đế Hạo!

Mà hiện tại!

Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện, một lần chém giết ba gã hổ tướng

bên người Hoắc Mãng, khiến cho Hoắc Mãng biến thành kẻ cô độc, ngược lại lại giảm bớt áp lực cho Để Hạo!

Hơn nữa!

Giữa Tiêu Chiến và Hoắc Mãng hoàn toàn xem như đã kết thành

thù oán, là cái kişu không chết không ngừng! Hai người này nhất định sẽ có một trận chiến!

Cũng nhất định là phải chết!

Dưới tình huống Tiêu Chiến cũng không thật sự đầu nhập vào Để Khâm, thật ra, Đế Hạo càng hy vọng Hoắc Mãng có thể chết ở trong tay Tiêu Chiến!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Giết chết Hoắc Mãng, Để Hạo cũng có thể làm được, nhưng mà sau khi giết chết Hoắc Mãng thì sao?

Hoắc Mãng dù sao cũng là vua thú Nam Cương! Đứng phía sau là Man tộc!

Người nào giết Hoặc Mãng. Người đó chính là kẻ địch của cả Man tộc, sẽ hứng chịu lấy lửa giận của cả Man tộc, sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Man tộc, thậm chí khiến cho toàn Nam Cương

rung chuyển, thể giới loạn lạc! Hậu quả này, thật sự là rất nghiêm trọng! Cái nồi này. Để Hạo không muốn gánh.

Cho nên!

Lấy Tiêu Chiến ra làm đệm lưng, gánh lấy cái nồi lớn màu đen này, không thể nghi ngờ chính là lưa chọn tốt nhất.

Bên kia!

Lúc này chính là thời gian cơm tối, bên trong biệt thự nhà họ Tiêu thủ đô, cũng giống như thường ngày, đèn đuốc sáng trưng!

Mà ở cổng lớn của biệt thự!

Một bóng người lặng lẽ bước tới, giống như bóng ma!

Đó chính là Tiêu Chiến!

Trong tay mang theo bảo đao Lang Đồ, lằng lặng đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu, ngẩng đầu, nhìn thấy căn nhà sang trọng vô cùng quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ trước mắt này, nhà cửa sang quý, trong đầu không tự chủ lại hiện ra dáng hình của ông nội Tiêu Kình Tùng, bố Tiêu Thanh Sơn, mẹ Đỗ Thanh Trúc!

Từng cảnh tượng trôi qua!

Từng mảnh ký ức!

Giống như đang chiếu một bộ phim. Chân thật như vậy, ấm áp

như vậy!

Khiến cho người ta hoài niệm như vậy!

Năm năm!

Cảnh còn người mất!

Dường như đã trôi qua mấy đời!

Khóe mắt lộ ra thấp thoáng giọt lệ, nhưng Tiêu Chiến không để cho nó chảy xuống!

Bởi vì!

Phía sau giọt lệ!

Ánh mắt chứa đựng âm u lạnh lùng!

Trần ngập sát ý lạnh thấu xương!

Lửa giận thiêu đốt hừng hực!

Nợ máu!

Phải trả nợ bằng máu!

Đến rửa sạch!

Đến bù lại!

Tiêu Chiến đứng lại trước của biệt thử khoảng chừng mười phút, cũng không vội vàng bước vào, bởi vì năm năm trước, sau khi anh bị båt bỏ tù ở thành phó Hải Phòng, mẹ anh Đỗ Thanh Trúc đã quay trở lại thủ đô, chính là ở nơi này!

Quỳ ba ngày ba đêm!

Cầu xin thay cho anh!

Hi vọng bà cụ nhà họ Tiêu có thể tha thứ

Hi vọng bà cụ nhà họ Tiêu có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho anh!

Nhưng mà!

Đỗ Thanh Trúc lại mất mạng ở đây!

Đôi mắt đẫm lễ mông lung, Tiêu Chiến dường như nhìn thấy Đỗ Thanh Trúc đang quỳ gối ở nơi này, khốn cảnh đau khổ cầu xin!

Tim!

Đau quá!

Đau đớn giống như bị lửa thiêu, giống như bị sao cắt!

Cho tới bây giờ!

Tiêu Chiến mới biết được, Đỗ Thanh Trúc cũng không phải mẹ ruột của anh, mẹ ruột của anh lại là một người khác!

Nhưng mà!

Từ nhỏ đến lớn, yêu thương của Đỗ Thanh Trúc đối với Tiêu Chiến. So với mối quan hệ máu mủ càng thêm chân thành thân thiết, càng

thêm tỉ mỉ chu đáo!

Đi sâu vào xương tủy!

Suốt đời khó quên!

"Mẹ!"

Mười phút sau, giọng nói vô cùng kiên định truyền từ kẽ răng Tiêu

Chiến ra bên ngoài: "Con. Đã quay trở lại!”

"Con trai bất hiểu!

“Để mẹ phải nhận hết nhục nhã, ôm lấy oán hận mà chết!”

"Nếu còn có kiếp sau, con vẫn muốn làm con của mẹ, làm con ruột của mẹ!"

"Mẹ, mẹ có nghe thấy không?”

"Mẹ, mẹ có đồng ý không?"

"Tối nay!"

"Con muốn chính tay báo thù thay cho mẹ, chấm dứt ân oán thù hận đời này, mẹ ở dưới nơi chín suối, ở trên thiên đường, cuối cùng cũng có thể yên nghỉ!"

Nói xong!

Nâng bước chân lên!

Tiêu Chiến lập tức bước vào biệt thự nhà họ Tiêu!

"Đứng lại!" Hai người đàn ông trẻ tuổi canh giữ cổng biệt thự nhìn thấy Tiêu Chiến, lập tức di chuyển đen gần, đưa tay muốn ngăn cản. Miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Một tên ăn mày hôi thoi làm sao lại tới đây?"

"Nơi này là nhà họ Tiêu!"

"Không phải nơi mày con mẹ nó có thể xin cơm!”

"Cút!"

Người gác cổng nhà Tể tướng cũng ngang với quan nhất phẩm! Ngay cả người gác cổng nhà họ Tiêu, cũng kiêu ngạo như thế! Sắc trời u ám!

Bọn họ không chú ý tới bảo đao Lang Đồ trong tay Tiêu Chiến, càng không nhận ra thân phận của Tiêu Chiến. Bởi vì họ căn bản không để Tiêu Chiến vào mắt!

Không đáng quan tâm!

Phốc!

Lời mắng chửi vừa thốt ra, đột nhiên, một tiếng vang kỳ lạ truyền đến, một người đàn ông trẻ tuổi trong số đó thuận thế dừng bước lại!

Người đàn ông trẻ tuổi không khỏi sửng sốt! Quay đầu theo bản năng!

Quay đầu nhìn lại người đàn ông trẻ tuổi kia, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy một cảnh tưởng khiến cho người ta sởn cả tóc gáy!

Lạch cạch!

Vẻ mặt kiêu căng của người đàn ông trẻ tuổi cương cứng lại trên mặt. Đầu giống như một trái bóng cao su, vậy mà lại rơi ra khỏi cổ một cách khó hiểu, dừng lại xuống sàn nhà dưới chân. Trong chớp mắt đã lăn lóc ra hơn hai mét!

Bich!

Ngay sau đó, xác chết không đầu cũng ngã gục xuống đất!

"Cái ĐM!!!”

Người đàn ông trẻ tuổi kêu lên một tiếng, trong nháy mắt, ánh mắt mở to giống như chuông đồng, mồ hôi lạnh trên trán và phía sau lưng chảy ròng ròng ra bên ngoài, hãi hùng khiếp vía. Hai chân như nhũn ra!

Bịch một tiếng liền ngồi chồn hổm xuống dưới đất!

Bị dọa đến mức nước tiểu muốn tuôn trào, tóc gáy dựng đứng!

"Anh!"

"Anh anh anh anh anh.

Thời điểm lần nữa nhìn về phía Tiêu Chiến, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ mặt kiêu căng như trước đó. Thời thể thay đổi, khó mà diễn tả kinh hoảng và sợ hãi bằng lời! H

Lúc này đây!

Anh ta chú ý tới bảo đao Lang Đồ trong tay Tiêu Chiến!

Mũi đao lạnh lẽo lấp loáng!

Máu tươi chảy xuống!

Hơn nữa!

Bảo đao Lang Đồ giống như một cái miệng chậu máu lớn, cứ như vậy mà hút máu tươi ào ào!

Tiêu Chiến không giết anh ta!

Mà là cúi đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Cút về

"Nói cho bà già kia!”

"Với cả Tiêu Quốc Nguyên!”

"Tôi, họ Tiêu!”

"Tên là Tiêu Chiến!”

Biệt thự nhà họ Tiêu quá lớn, Tiêu Chiến không muốn đi từng tầng từng tầng tìm từng người một, lãng phí thời gian!

Cho nên!

Anh giữ lại tính mạng của người đàn ông trẻ tuổi này, để cho người đàn ông trẻ tuổi đi vào báo tin, khiến cho những người nhà họ

Tiêu, tất cả đều tập trung lại đây!

Nợ nần!

Cùng nhau tính toán!

Mọi người!

Cùng nhau giết!

Tiêu.

"Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu....."

"Tiêu Chiến???"

Nghe thấy cái tên, người đàn ông tuổi trẻ kia sững sờ một lúc, nhưng rất nhanh chóng. Anh ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt xanh mét, trong lòng càng thêm sợ hãi!

Người làm nhà họ Tiêu đều được tuyển chọn từ bên ngoài tới. Sẽ

không để cho người trong nhà chịu trách nhiệm canh cổng! Người đàn ông trẻ tuổi này có thể cũng không nhận ra Tiêu Chiến! Nhưng mà!

Canh cổng ở nhà họ Tiêu, anh ta nhất định đã từng nghe qua cái tên Tiêu Chiến, it nhiều cũng biết đến một chút quá chứ của Tiêu Chiến!

Ực ực!

Hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Người đàn ông trẻ tuổi

đi!" lộn nhào, gần như chạy trối chết lao vào bên trong biệt thự nhà họ Tiêu, nhịn tiểu một hồi lâu, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi!

Chạy cả một đường, tiểu cả một đường!

Vừa chạy!

Vừa hét: "Không ổn rồi!"

"Chuyện lớn không ổn!”

"Ông chủ! Bà cụ! Tiêu Chiến đã quay trở lại!

"Tiêu Chiến đã quay trở lại!"

"Tiêu Chiến quay về báo thù!!!”

Dưới sự kinh hoảng và sợ hãi, người đàn ông trẻ tuổi gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực từ khi bú sữa ra bên ngoài, giọng nói vô cùng bén nhọn chói tai, truyền xa hơn mấy mét, lập tức liền gây chấn động đến toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Tiêu!

Rất nhanh, bên trong biệt thự liền hỗn loạn!

Vu!

Vù vù vù vù vù!

Từng bóng người nối nhau lao tới tán loạn, chỉ ngắn ngủi trong nửa phút, bên trong sân lớn rộng lớn sau cổng, liền tập trung khoáng chừng hơn mười người!

Tiêu Chiến đứng ở nơi đó!

Chờ đợi!