Sói Vương Bất Bại

Chương 270




"Vị này là?"

Khi Đoàn Anh Tú đối mặt với Lâm Hoa, anh ta khẽ nhíu mày lại, mục tiêu của chuyện đi lần này chính là Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, thế nên trước khi tới đây thì anh ta đã cố tình nhìn qua ảnh chụp của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, nhưng anh ta lại không quen biết Lâm Hoa!

Lúc này, Lâm Hoa mới lên tiếng trả lời anh ta: "Tôi là dì nhỏ của Tiêu Nhất Thiên!”

"Dì nhỏ?"

Nghe vậy thì hàng lông mày của Đoàn Anh Tú lại càng nhíu chặt

lại. Theo như anh ta được biết, thì hình như Tiêu Nhất Thiên không có dì nhỏ nào như Lâm Hoa!

Hơn nữa!

Nhìn độ tuổi của Lâm Hoa hiện tại, cô ta nói cô ta là em gái của Tiêu Nhất Thiên thì độ tin cậy còn cao lên được một chút!

Dì nhỏ...

Con mẹ nó, sao trông cô ta trẻ quá vậy?

"Này!"

"Không được à?"

Lâm Hoa lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cô ta hừ một tiếng rồi nói: "Rốt cuộc là mấy người đã làm gì với Tiêu Nhất Thiên rồi?”

"Tới thành phố Hải Phòng!”

"Rốt cuộc là mấy người muốn làm gì hả?”

Bốp!

Lâm Hoa vừa mới dứt lời thì đột nhiên cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, còn lại mười một thành viên đã giải ngũ của Huyết Lang đoàn và cả bác Phúc cũng đã tới đó. Bọn họ xông vào phòng họp giống như một bầy sói và cũng chẳng nói lời nào mà trực tiếp bao vây đám người của Đoàn Anh Tú lại!

"Tình hình hiện tại là như thế nào?"

Bác Phúc đi đến bên cạnh Tô Tử Lam và Lâm Hoa và cất tiếng hỏi: “Đã có tin tức của cậu Tiêu rồi sao?"

Tô Tử Lam cố giấu đi nước mắt, cô cũng không nói gì với ông ta

cả! Lâm Hoa cầm lấy chiếc điện thoại di động của Đoàn Anh Tú mà đưa cho bác Phúc, sau khi bác Phúc coi được đoạn video ấy thì sắc mặt vốn đã lạnh như băng của ông ta, giờ lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc này, ông ta quay đầu lại mà nhìn về phía của Đoàn Anh Tú, ông ta hạ thấp giọng xuống mà hỏi anh ta: “Các người đã giết cậu

Tiêu?” Mặc dù đoạn video kia không quay được kết cục trận chiến giữa Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng nhưng cục diện của cuộc chiến đã rõ

Giet!

ràng quá rồi, nếu không năm ngoài dự đoán thì e rằng Tiêu Nhất

Thiên lành ít dữ nhiều!

Am!

Ầm ầm ầm!

Nghe thấy từ “Giết" này, thì trái tim của tất cả các thành viên trong Huyết Lang đoàn đều run rẩy kịch liệt. Ám kình trong cơ thể bọn họ cứ như bị mất khổng chế mà nhanh chóng bùng phát, thoát ra khỏi cơ thể họ!

Bầu không khí của cả phòng họp chỉ trong một thời ngắn mà đã trở nên nóng rực lửa!

Khiến người khác cảm thấy khó thở!

Cuộc chiến lớn này chỉ cần chạm vào là nổ ngay!

Đối mặt với đám người của Đoàn Anh Tú, bốn người là ám cảnh viên mãn và một người là ám cảnh trung kỳ, cho dù có tập hợp đồng

đủ tất cả các thành viên đã giải ngũ của Huyết Lang đoàn đến, cộng thêm bác Phúc, thì thật sự là bọn họ cũng không dám chắc có thể nắm được phần thắng!

Nhưng mà! ít nhất là bọn họ có thể hộ tống Tô Tử Lam và Lâm Hoa ra ngoài một cách an toàn!

Mà bọn họ!

Hoàn toàn không có ý định chạy trốn!

Bọn họ chỉ cần xác nhận thông tin Tiêu Nhất Thiên đã chết hay chưa từ miệng của đám người Đoàn Anh Tú này thôi, vậy thì đám người Đoàn Anh Tú cũng đừng hòng ra khỏi đây dù chỉ là một người! Đến một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi tập đoàn Tô

Doãn!

Bốn ông già thuộc ám cảnh viên mãn đứng ở bên cạnh Đoàn Anh

Tú bắt đầu lộ ra vẻ cảnh giác, bốn người đó âm thầm vận ám kình, bày sẵn thế trận mà chờ đợi địch. Còn Đoàn Anh Tú thì đảo mắt nhìn tất cả những thành viên xuất ngũ của Huyết Lang đoàn đang đứng xung quanh anh ta, lúc này anh ta vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt, sau đó anh ta lắc đầu và nói: “Các vị khoan hãy nổi trận lôi đình. Nghe tôi nói hết lời đã.”

"Tôi cũng vừa mới nói qua rồi, chúng tôi cũng giống với mọi người, đều là bạn bè của cậu Tiêu cả!"

"Chúng tôi chỉ phụng mệnh Thái Tử mà đến đây thôi!"

Vừa dứt lời!

Đoàn Anh Tú lấy một cái lệnh bài được làm bằng vàng nguyên chất ra. Kích thước của nó bằng với lòng bàn tay của anh ta, ở bên mép lệnh bài có chạm khác hoa văn rồng phượng rất tinh xảo. Một mặt của lệnh bài có khắc hai chữ "Đông Cung”, còn mặt còn lại thì khắc một chữ "Lệnh"!

Thái Tử lệnh!

Nó cho thấy vương quyền của Thái Tử Đông Cung, ngoại trừ "Hoàng Đế lệnh" của Hoàng Đế ra, thì ở toàn bộ đất nước Đại Hạ, nó là lớn nhất!

Có lệnh bài này thì như là đích thân Thái Tử tới đó vậy!

"Mọi người.”

"Chắc hẳn đều là các tướng lĩnh ở bắc cảnh, dưới sự lãnh đạo của cậu Tiêu nhỉ?"

Đoàn Anh Tú cầm Thái Tử lệnh mà quét ngang một vòng với dụng ý: "Thấy Thái Tử lệnh này thì như thấy Thái Tử!"

Tuân theo mệnh lệnh chính là trách nhiệm thiêng liêng của quan nhân!

Ở trong quân đội!

Quân lệnh như núi!

Thế cho nên!

Đoàn Anh Tú đã trực tiếp lấy Thái Tử lệnh ra để trấn áp các thành viên giải ngũ gần như sắp bùng nổ của Huyết Lang đoàn!

Nhưng mà!

Điều mà Đoàn Anh Tú không thể ngờ đến là khi anh ta vừa dứt lời, anh ta còn đang định rút Thái Tử lệnh về, thì đột nhiên Sói Nhĩ - người đứng gần anh ta nhất, đánh một phát vào tay anh ta!

Bốp!

Thái Tử lệnh cũng vì vậy mà tuột khỏi tay anh ta và rớt xuống sàn nhà!

"Thái Tử cái con khi!"

Ngay giây sau đã nghe thấy giọng nói tức giận của Sói Nhĩ: “Ông đây đếch thèm quan tâm mày đây dùng cái lệnh bài chó má gì, mau trả lời câu hỏi khi nãy của bác Phúc đi!"

"Các người đã làm gì với Vua Sói rồi hả?" Đoàn Anh Tú là ám cảnh trung kỳ, còn Sói Nhĩ chỉ là ám cảnh sơ kỳ, theo lý mà nói, cho dù là Sói Nhĩ có đánh bất ngờ, thì Đoàn Anh Tú cũng không có lý gì mà không kịp tránh!

Trách chỉ trách...

Đó là Thái Tử lệnh!

Đoàn Anh Tú thật sự đã quá xem thường mối quan hệ sinh tử giữa Tiêu Nhất Thiên và các thành viên xuất ngũ của Huyết Lang đoàn này, đồng thời anh ta cũng đã đánh giá thấp dũng khí và tâm huyết của bọn họ rồi!

Ngay cả Thái Tử lệnh mà họ cũng không coi ra gì, cứ thuận tay mà hất nó đi thôi!

Có nằm mơ thì Đoàn Anh Tú cũng không hề nghĩ là sẽ có chuyện này xảy ra!

Anh ta bất cẩn quá rồi!

"Cậu hỗn xược!”

Ngay cả ông già thuộc ám cảnh viên mãn đứng bên cạnh Đoàn Anh Tú cũng bắt đầu nổi giận, theo bản năng, ông ta lập tức muốn ra tay với Sói Nhĩ nhưng lại bị Đoàn Anh Tú ngăn cản lại, anh ta lên tiếng khuyên: “Không sao đâu, trước đây bọn họ đã từng theo cậu Tiêu bước vào cửa vào sinh ra tử, chinh chiến nơi sa trường. Bảo vệ đất nước, bảo vệ biên cương là nhiệm vụ xương máu của những người đàn ông như họ!

"Tôi có thể hiểu được.”

"Tôi nghĩ dù Thái Tử điện hạ có biết được thì hần là ngài ấy cũng sẽ không trách tội cậu ta đâu!"

Nói xong!

Đoàn Anh Tú liên củi người xuống và nhặt Thái Tử lệnh lên, nhưng tại thời điểm mà anh ta khom lưng xuống thì bất chợt có tia lạnh lẽo như bằng xoẹt qua giữa mày lông mày của anh ta, anh thầm nói ở trong lòng: Cứ chờ xem!

Đợi đến lúc quay về kinh thành, các người sẽ phải trả cái giá thật đất vì đã dám làm như vậy!

Vẫn là câu nói kia!

Trước khi xác nhận hành tung của Tiêu Nhất Thiên, Đoàn Anh Tú không muốn và cũng không dám làm lớn chuyện tại thành phố Hải Phòng. Lỡ như Tiêu Nhất Thiên nghe được tin này mà chạy đến, thì e là bọn họ sẽ chẳng thể sống sót mà quay về kinh thành!

Cho nên!

Phải nhẫn nhịn một lần nữa!

Sau đó, Đoàn Anh Tú đứng lên và cất Thái Tử lệnh vào người. Tiếp đến anh ta mới tiếp tục nói: "Các người cứ yên tâm, cậu Tiêu chua chêt"

"Cậu ấy vẫn còn sống!"

“Nhưng mà."

"Trong trận chien ở vách đá hoi han tại núi Van Nhan, cậu Tiêu đã bị thưong rất nặng, hiện dang hôn mê bất tinh. Cậu ấy đã được Thái Tủ điện hạ đồn về phù và dang đuợc duong thương ở trong Đông Cung rồi!"

Đoàn Anh Tu đang nói dối bọn họ!

Đây cũng là kể sách mà anh ta đã nghĩ ra được trước khi tới!

Sau khi anh ta đã xác nhận Tô Tử Lam không liên lạc được với Tiêu Nhat Thiên, điều quan trọng nhất là cô cũng không biết tình hình thực tế của Tiêu Nhất Thiên. Nên sau khi anh ta lấy đoạn video đó ra cho cô xem, cứ như vậy mà tiếp tục kể chuyện và giờ anh ta có thể bia đặt theo y anh ta rồi!

Nói tóm lại!

Anh ta chỉ cần có thể lừa duoc Tô Tử Lam và Tô An Nhiên tới kinh thành là đủ rồi!

Nghe đen đây!

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra!

Tiêu Nhất Thiên vẫn còn sống!

Đây chính là câu trả lời mà bây giờ bọn họ muốn nghe nhất!

Nhưng mà!

Đối với những lời mà Đoàn Anh Tú nói, dĩ nhiên là bọn họ sẽ không dễ dàng tin như vậy rồi. Lúc này, bác Phúc dẫn đầu mà hỏi anh ta: "Cậu nói mà không có bằng chứng thì sao có thể lấy được lòng tin người khác?"

"Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói rồi!"

Đoàn Anh Tú hoàn toàn không có ý định giải thích cho bọn họ nghe, anh ta chỉ lắc đầu và nói: "Tin hay không, thì các người tự mà xem xét đi!"

"Tình hình hiện tại của cậu Tiêu không mấy khả quan làm, khi nào cậu ấy tỉnh lại, hay thậm chí là có thể tỉnh lại hay không thì cũng chưa biết được, bác sĩ nói, nếu có người thân cận nhất của cậu Tiêu ở bên cạnh chăm sóc thì có lẽ sẽ giúp được cậu ấy một chút trong việc khôi phục vết thương."

"Thế nên!"

"Chúng tôi đã vội vàng chạy tới thành phố Hải Phòng, hy vọng là cô Tô và con gái của cậu Tiêu có thể theo chúng tôi tới kinh thành một chuyến, để cô có thể tự mình chăm sóc cậu Tiêu!"

"Chiều hôm nay!" "Chúng tôi phải quay về kinh thành gấp, nếu như cô Tô không tin chúng tôi, không muốn đi, hoặc là không dám đi thì cô cũng có thể từ chối!"

Vừa nói xong!

Đoàn Anh Tú lấy lại chiếc điện thoại di động của anh ta, hơn nữa anh ta còn gửi số của anh ta cho Tô Tử Lam, rồi sau đó anh mới xoay người rời đi!

Nhưng mà!

Đám người Sói Nhĩ vẫn đứng trước để chặn bọn họ lại, không hề có ý định nhường đường!