"Đây là cơ mật!"
"Bây giờ cậu không có quyền hỏi!”
Vua quỷ bóng đêm nói đến đây liền ngưng không nói rõ tình huống cụ thể cho Tiêu Nhất Thiên, mà chuyển chủ đề: “Nếu tôi đoán không sai, cậu cố ý thiết kế cục diện này, hẳn để thoát khỏi dây dưa của thái tử Đế Hạo và lục hoàng tử Đế Khâm, âm thầm làm việc phải không?”
"Vua quỷ sáng suốt!”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Trước mắt, hoàng chủ bế quan không ra, thái tử và lục hoàng tử đấu đá trong tối ngoài sáng. Cục diện kinh thành không ổn định, tôi vừa vào kinh thành, bị bọn họ nhìn ngó, ép phải chọn đội...”
"Nhưng mà!"
"Thái tử cũng được, lục hoàng tử cũng thế, đều không phải kẻ lương thiện, thủ đoạn ác độc, thao túng lòng người!”
"Tôi chẳng muốn chọn ai cả!"
"Cho nên!"
"Chỉ đành ra hạ sách, mượn cơ hội tránh tầm mắt của họ, để bọn họ hai hổ đấu nhau, mỗi người nghe theo mệnh trời, tôi có việc quan trọng của mình cần làm. Không cần họ giúp đỡ, càng không hi vọng bị họ ngăn cản!”
Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào kinh thành, Tiêu Nhất Thiên đã bị người của Đế Hạo nhìn chằm chằm, người của Đế Khâm nhìn chằm chắm, người của nhà họ Lâm nhìn chằm chằm...
Âm thầm!
Không biết còn bao nhiêu người liên quan đến lợi ích, đang quan sát từng hành động của anh!
Người nhằm vào anh, quá nhiều!
Làm việc rất bất tiện!
Hết cách!
Tiêu Nhất Thiên chỉ đành mượn cơ hộ chiến đấu với Hoắc Mãng. Thoát khỏi tầm mắt khống chế của những người đó, còn về Để Hạo và Để Khâm, ai được ai mất, thậm chí ai thằng ai thua, anh không quan tâm!
Chẳng có chút quan hệ gì đến anh!
"Nhà họ Tiêu?”
"Hay là nhà họ Lâm?”
Vua quỷ bóng đêm hiển nhiên cũng là một trong số nhóm người nhìm chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, rất rõ ràng hành tung và mục tiêu của anh, cho nên trực tiếp lên tiếng hỏi: "Chuyện năm năm trước, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm đều tham dự, cậu muốn tìm ai báo thù trước?
Có khác biệt sao?”
Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên hơi lạnh, giọng nói cũng lạnh lẽo, hừ nói: "Ai trước ai sau không quan trọng, quan trọng là, giết người đến mạng, nợ máu trả máu!"
"Bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy!"
Từ ông nội Tiêu Kình Tùng, đến bố Tiêu Thanh Sơn, mẹ Đỗ Thanh Trúc. Cho tới một nhà ba người của cậu Đỗ Trọng Hùng ở thành phố Hải Phòng xa xôi, nợ máu nặng nề, không đội trời chung!
"Tùy cậu.”
Vua quỷ bóng đêm tự nhiên có thể cảm giác rõ ràng, hận ý và sát niệm mạnh mẽ trên người Tiêu Nhất Thiên, ông ta không có ý ngăn cản Tiêu Nhất Thiên trả thù, thở dài, nói: "Nhưng mà, hoàng chủ bệ hạ ra lệnh cho tôi đến đây, trừ việc giao đỉnh luyện rồng cho cậu rã, còn có một việc khác.”
"Ô?"
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ động, ra hiệu nói: "Vua quỷ mời nói.”
"Vẫn còn bảy ngày!”
Vua quỷ bóng đêm trầm giọng nói: "Bảy ngày sau, chính là ngày thành hôn của Hoắc Mãng và Đế Hinh!"
"Ngày đại hôn đó, cần cậu ra tay, giết chết Hoắc Mãng!”
"Cho nên..."
"Trong vòng bảy ngày, cậu nhất định phải luyện hóa mật thắn lẫn vảy đen, thuận lợi phá cảnh, cố hết sức đảm bảo tất cả không xảy ra sơ suất!"
Giết Hoắc Mãng???
Tiêu Nhất Thiên cau chặt mày, chẳng trách hoàng chủ cho anh mượn dùng đỉnh luyện rồng, thì ra, là muốn mượn tay anh, diệt trừ mối họa tâm phúc Hoắc Mãng này!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên không hiểu, bây giờ Hoac Mãng ở kinh thành, bên cạnh chỉ có ba hổ tướng, với thực lực minh cảnh của hoàng chủ, muốn giết gã, chang phải chỉ là chuyện trong một câu nói, một vài phút sao?
Để giết Hoắc Mãng, cố ý bồi dưỡng Tiêu Nhất Thiên trở thành cao
thủ minh cảnh?
Đáng sao?
Đều nói tâm của đế vương sâu tựa biển, đường đường hoàng chủ, đâu thể nào bất cẩn như thế được?
Vua quỷ bóng đêm nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tiêu Nhất Thiên, giải thích: “Chuyện của Hoắc Mãng, không chỉ liên quan đến an ổn của Nam Cương, đồng thời còn dính líu đến thái tử Đế Hạo, hoàng chủ bệ hạ không thể đích thân ra tay!”
“Hơn nữa!”
"Bây giờ chính là thời khắc quan trọng bế quan của hoàng chủ bệ hạ, không thể để những chuyện rách nát bên ngoài làm phiền!”
Như vậy à!
Lời giải thích của vua quỷ bóng đêm, nghe qua hình như cũng có lý, nhưng tâm niệm Tiêu Nhất Thiên xoay chuyển, vẫn cảm thấy, sự việc e rằng không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Chuyện của hoàng tộc, có lúc nào đơn giản đâu?
Có điều!
Tiêu Nhất Thiên không phải thành viên hoàng tộc, cho dù biết vua
quỷ bóng đêm có chuyện che giấu, anh cũng sẽ không ngốc nghếch truy hỏi tiếp, có một vài việc, biết quá nhiều, sẽ dẫn lửa tự thiêu!
"Được!"
Tiêu Nhất Thiên trịnh trọng gật đầu: "Vì nước trừ gian. Vì dân trừ hại, chính là chức trách của tôi, nghĩa bất dung từ!”.
Giết Hoắc Mãng cũng tốt!
Như vậy, ít ra, quận chủ mạng khổ Đế Hinh, sẽ không gả xa đến
Nam Cương!
Mười phút sau!
"Lão đại!"
Sói Hồn chui ra từ cái miệng lớn của thằn lằn vảy đen, từ đầu đến chân, cá người trên dưới, toàn bộ đều dính đầy máu tươi và dịch nhầy của thần lẫn vảy đen, mùi thối ngập trời!
Nhưng
Gương mặt Sói Hồn tràn ngập ý cười, kích động không thôi!
"Thật không uổng công Hoắc Mãng lãng phí mấy năm thời gian, tận tâm nuôi dưỡng con trùng thối này. Lục phủ ngũ tạng toàn là đồ tốt, may mà vua quỷ đến kịp lúc, không coi nó là rác vứt xuống vách đá!"
Nói rồi!
Sói Hồn nhấc một khối thịt lớn hình tròn như quả bóng rổ, mỉm cười ra hiệu: "Lão đại nhìn xem, đây là một thằn lằn của con trùng thối kia!”
"Còn có cái này nữa."
"Đây là gan của con trùng thối đó!"
"Đây là lá lách thằn lằn!”
"Phổi thắn lằn!”
"Thận thắn lằn!"
"Còn có dạ dày thằn lằn...”
Chuyện giải phẫu thi thể này, e rằng cũng chỉ có người chuyên ngành y như Sói Hồn mới làm được!
Mẹ nó!
Chưa đến hai phút, Sói Hồn đã lấy hết tất cả mật, gan, lá lách, phổi, thận của thằn lần vảy đen ra ngoài (chú ý: những cơ quan này đều có trong bụng thằn lằn), vẻ mặt hưng phấn, giống như nhặt được bảo vật vậy!
Yêu thích không buông tay!
Cuối cùng!
Dứt khoát mang ruột thằn lằn mẹ nó cũng kéo ra ngoài luôn, vừa
kéo vừa nói: "Hoàng chủ bệ hạ yêu quý, lại chịu cho mượn dùng đỉnh luyện rồng, tác dụng một thằn lằn cực lớn, cơ hội này ngàn năm hiếm có. Không thể lãng phí được!”
"Tôi xem rồi, mật thằn lằn tác dụng lớn nhất, hiệu quả tốt nhất, để lão đại dùng!”
"Lão đại ăn thịt, tôi và Sói Đồng uống canh!"
"Còn về những cơ quan còn lại nếu luyện hóa, hẳn có thể giúp tôi
và Sói Đồng tăng lên một tầng, đột phá ám cảnh trung kỳ..” Sói Đồng đứng một bên, cúi đầu nhìn, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ!
Ghê tởm!
Nhưng vì thăng thực lực của mình, cơ hội như vậy, Sói Đồng tự nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao, Tiêu Nhất Thiên tiến bộ thần tốc, nếu bản thân không gia tăng tiến độ, e rằng ngay cả tư cách đi theo bên cạnh Tiêu Nhất Thiên cũng không có!
Đáng thương cho một con thằn lằn váy đen cực lớn, đường đường là vua của rừng rậm. Chết rồi thì thôi, vậy mà sau khi chết còn bị nhóm người Tiêu Nhất Thiên luyện hóa lục phủ ngũ tạng!
Chớp mắt, cơ thể bị moi móc trống rỗng... Một chữ thảm sao có thể biểu đạt hết!
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn vua quỷ bóng đêm, hỏi: “Vua quý có muốn dùng chung không?"
"Với thực lực ám cảnh đỉnh cao của vua quỷ, mượn cơ hội này, nếu có thể tiến bộ, không chừng sẽ chạm đến ngưỡng cửa minh cảnh, cách cảnh giới trong truyền thuyết kia gần hơn một bước!”
Minh cảnh!
Đó là cảnh giới trong truyền thuyết!
Được xưng là cảnh giới đế vương!
Với một người tu hành con đường võ đạo. Không thể từ chối dụ
hoặc cực lớn này!
"Không cần!"
Vượt ngoài dự đoán của Tiêu Nhất Thiên là, vua quỷ bóng đêm nghĩ cũng không thèm nghĩ, càng không chút do dự lắc đầu, nói: “Đó là cảnh giới đế vương, cũng là trạng thái phản bội!"
"Quân thần khác biệt!”
"Nếu tôi là thần, đương nhiên phải tuân thủ bổn phận của bề tôi, không thể nhòm ngó đến cảnh giới đó, mọi người cứ từ từ luyện hóa, tôi sẽ canh chừng thay mọi người, đề phòng Hoắc Mãng phái người đến truy tìm.”
Nói xong!”
Xoay người rời đi, ra ngoài cửa hang!
Trời!
Nhìn bóng lưng của vua quỷ bóng đêm, Tiêu Nhất Thiên ngại ngùng, trong lòng thầm nói, ông nhòm ngó minh cảnh là phản bội hoàng chủ và hoàng quyền, lẽ nào tôi thì không?
Ông đang mắng tôi không tuân thủ bổn phận của người làm bề tôi sao!
Điều này khiến Tiêu Nhất Thiên rất nghi ngờ!
Hoàng chủ!
Thật sự có tấm lòng rộng rãi, có thể trơ mắt nhìn anh bước vào minh cảnh sao?
Chắc không phải đang đào hố đấy chứ?
Chính vào lúc nhóm người Tiêu Nhất Thiên đang ở trong hang núi bắt đầu luyện hóa lục phủ ngũ tạng của thần lãn vảy đen, một nơi khác, Hoắc Mãng đã đưa hai hổ tướng, cuoi ba con tê hổ hắc trạch, trở về kinh thành, trực tiếp đến đông cung thái tử mà Đế Hạo ở...