Sói Vương Bất Bại

Chương 257




Mũi xanh mặt sưng!

Thằn lằn váy đen vừa rồi bị Tiêu Nhất Thiên nắm đuôi xoay hết nửa ngày, đập đến mức đầu óc chóng mặt, khi lần đến giữa sườn núi, mới ổn định cơ thể, ở tại chỗ nghỉ ngơi mấy phút, sau khi tỉnh táo lại, bèn lập tức trở về!

Làm sao đây!

Vảy đen trên người thằn lằn tuy rất kiên cố, phòng ngự trên đầu thằn lằn lại tương đối yếu ớt, lúc này, những cành cây bị chặt gãy đâm quanh miệng thằn lằn chằng chịt vết máu chói mắt, dáng vẻ vô cùng thể thảm!

Nhìn thấy...

Giống như mấy cậu nhóc nghịch ngợm bị lưu manh đánh bên ngoài!

“Đến hay lắm!”

Nhìn thấy thằn lằn váy đen, Đế Thần càng thêm vui mừng vạn phần!

Vốn dĩ!

Hoắc Mãng đang áp chế Tiêu Nhất Thiên!

Theo Đế Thần thấy, Hoắc Mãng giết chết Tiêu Nhất Thiên, chỉ là vấn đề sớm muộn!

Mà bây giờ!

Thằn lằn váy đen trở lại, liên thủ với Hoắc Mãng. Tiêu Nhất Thiên

không chỉ chết chắc, mà còn chết nhanh hơn!

Đại cục đã định!

Đại sự thành công!

“Tam hoàng tôn mau nhìn xem!"

Đột nhiên, một ông lão sau lưng Đế Thần bật thốt: “Nhóm người cửu hoàng tử hình như muốn chạy trốn!”

Đế Thần sửng sốt!

Quả nhiên nhìn thấy trong cánh rừng đối diện bóng người lay động, đội ngũ lấy Để Nghiêu làm đầu, đang nhanh chóng rút lui, chạy về phía chân núi!“Đuổi theo cho tôi!"

Để Thần hừ lạnh một tiếng. Lập tức, cơ hội hiếm có như vậy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, anh ta tự nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, cho dù phía Hoắc Mãng chiến đấu vẫn chưa kết thúc, dù không ra tay, cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nhóm người Đế Nghiêu

bỏ chạy!

Giết được ai, hay người nấy!

Soat!

Soạt soạt soạt!

Những ông lão đứng sau lưng Đế Thần không chút do dự, hóa thành từng luồng tàn ảnh, điên cuồng xuyên qua rừng rậm, sát khí ngùn ngụt, đuổi theo nhóm người Đế Nghiêu!

Bọn họ đều cảm thấy. Tiêu Nhất Thiên chết chắc!

Cho nên...

Không ai quan tâm trận chiến giữa Hoắc Mãng và Tiêu Nhất Thiên nữa!

Chỉ có Để Hinh là ngoại lệ!

Mắt thấy Tiêu Nhất Thiên lần lượt bị Hoắc Mãng tấn công đẩy lùi, tình cảnh càng lúc càng nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng dưới búa lớn nghiền xương trong tay Hoắc Mãng, sắc mặt Đế Hinh xanh mét!

Thần sắc tuyệt vọng!

Nước mắt tuôn như mưa!

Vậy mà, cô ta chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn, không giúp được

Điều duy nhất cô ta có thể làm, dường như chỉ là chờ chết! gì!

Một khi Tiêu Nhất Thiên bất hạnh bị giết, cô ta sẽ theo dặn dò khi trước của Tiêu Nhất Thiên, nhảy xuống vách đá vạn trượng sau lưng!

Chết cùng Tiêu Nhất Thiên!

"Nghiệt súc!”

Khi nhìn thấy thằn lằn váy đen trở lại, quay về đỉnh núi, trái tim Để Hinh bỗng nhiên run rẩy, dưới sự kinh hoảng không biết lấy đâu ra can đảm, theo bản năng khom người, nhặt một hòn đá to cỡ quả trứng vịt dưới chân. Dùng hết sức, ném về phía thằn lằn váy đen.

Đồng thời khóc la: "Có bản lĩnh thì nhắm vào ta này!”.

"Không được làm hại anh Tiêu!"

Hiển nhiên!

Để Hình cũng biết, nếu để thằn lằn váy đen và Hoắc Mãng liên Cho nên!

Cô ta muốn giúp Tiêu Nhất Thiên làm gì đó!

Nói ra cũng trùng hợp!

Một người phụ nữ yếu ớt như Đế Hinh, dưới tình huống khẩn cấp như vậy. Ném một hòn đá qua, thật sự đánh trúng thằn lằn váy đen!

Hơn nữa!

Lại đập trúng vết thương nơi khóe miệng của thằn lằn váy đen!

Một hòn đá to cỡ quả trứng vịt mà thôi, với sức lực của Đế Hinh, thực ra không gây bất kỳ tổn hại nào cho thằn lằn váy đen, nếu vào lúc bình thường, thằn lằn váy đen cũng lười để ý cô ta!

Nhưng giờ lại khác!

Thằn lằn váy đen cực kỳ có linh tính, nó cũng nhìn ra, Tiêu Nhất Thiên không phải đối thủ của Hoắc Mãng, rất nhanh sẽ chết dưới búa lớn nghiền xương của Hoắc Mãng!

Cho nên...

Ánh mắt phẫn nộ và lạnh lùng giao thoa của thằn lằn nhìn Tiêu Nhất Thiên một lúc. Sau đó nhìn về phía Đế Hinh!

Xi!

Theo sau tiếng gầm trầm thấp, thằn lằn váy đen đột nhiên đổi A hướng, xông về phía Đế Hinh trước bia đá. Âm thành xì xì quái dị, dường như đang nói:

"Tên khốn Tiêu Nhất Thiên đánh bổn thằn lằn một trận, bổn thắn lắn đã nhịn một bụng lửa giận!”

"Giờ thì tốt rồi!”

"Ngay cả một người phụ nữ còn chưa đến ám cảnh như ngươi,

cũng dám khiêu khích bổn thằn lằn!”

"Đám cẩu nam nữ các người, đều xấu xa!"

"Chẳng có ai tốt!"

Đế Hinh bị dọa ngốc!

Vì giúp đỡ Tiêu Nhất Thiên, cô ta theo bản năng muốn dụ thằn lằn vảy đen đến chỗ mình. Nhưng, khi thằn lằn váy đen thật sự xông về phía cô ta, cô ta triệt để hoảng hốt!

Tay chân rối loạn!

Tiện tay nhặt một cây gậy gỗ. Dựng trước người mình, vừa không tự chủ lùi về sau, vừa sợ hãi nói: “Đừng...đừng qua đây.”

"Ngươi đừng qua đây.."

Rất nhanh! bốn mét, cái miệng cực lớn của nó bỗng nhiên há to, phát ra tiếng rít gào. Lộ răng nanh bén nhọn, thô to như bàn chân không ngừng rung chuyển, dường như muốn nuốt sống Đế Hinh!

Để Hinh hoàn toàn tuyệt vọng!

"Anh Tiêu!"

Cô ta hét lên với Tiêu Nhất Thiên: “Xin lỗi. Tôi không giúp được anh!”

"Cũng không thể chết cùng anh!”

“Tôi..."

"Tôi đi trước một bước!”

Giọng nói mang theo tiếng khóc!

Dứt lời!

Cái miệng đầy máu của thằn lằn váy đen ở ngay trước mặt, Đế Hinh hoảng hốt, xoay người muốn nhảy xuống vách đá vạn trượng phía trước, bóng dáng xinh đẹp nhảy lên trên không, bị gió núi thổi qua, quần áo bay phấp phới!

Tiêu Nhất Thiên tự nhiên cũng chú ý đến tình hình bên đó! Cũng nghe thấy giọng nói của Đế Hinh!

Nhưng!

Anh không hề có ý định qua kia cứu Để Hinh, toàn lực chống đỡ đòn tấn công của Hoắc Mãng, mà Hoắc Mãng lại hừ lạnh nói: "Tình nhân nhỏ của cậu sắp chết rồi!"

"Thế nào?"

"Cậu không định như một người đàn ông, chết chung với cô ta, xuống dưới hoàng tuyền, làm một đôi uyên ương mệnh khổ à?" Một búa của Hoắc Mãng ép Tiêu Nhất Thiên lui lại mấy mét, hơi

Nói rồi!

thở Tiêu Nhất Thiên hỗn loạn. Dường như đã đến lúc kiệt sức!

"A!"

Thấy thời cơ đã chín muồi, Tiêu Nhất Thiên dự định làm theo kế hoạch khi trước, thực hiện hành động bước kế tiếp. Cổ tình vào thời điểm này, một tiếng thét bén nhọn truyền đến!

Quay đầu nhìn lại...

Mí mắt Tiêu Nhất Thiên không khỏi hung hăng nhảy dựng, khóe môi kịch liệt co rút!

Mẹ nó!

Thằn lằn vảy đen đáng chết! Để Hinh von đã nháy xuống vách núi. Nháy đến giữa không trung, vậy mà, khoảnh khác trước khi cô ta rơi xuống, thân lan váy đen lại xông den bên vách núi, thè cái lưỡi dài của nó, quấn lấy chân trân bên

phải của Đế Hinh, mẹ nó lại cứng rån kéo Đế Hinh lại!

Để Hinh muốn nhảy vực tự tử, cũng không nhảy được,

Đương nhiên!

Thân lan vay đen không tốt bụng như vậy!

Không phải muốn cứu Đế Hinh!

Mà là

Không muốn để Đế Hinh chết nhẹ nhàng như vậy, chết tự tại như the!

Trong tiếng thét chói tai của Đế Hinh, cái lưỡi của thân lần váy đen quấn lấy chân cô ta, miệng đầy máu há lớn, soạt một tiếng, cả người cô ta như quả táo tàu, bị ngậm vào trong cái miệng như khoang xe của thằn lằn!

Con nghiệt súc này!

Đây là thật sự muốn nuốt sống Đế Hinh!!!

Thằn lằn váy đen: "Dám đánh ta? Bổn thằn lằn muốn ăn người!!!”