Sói Vương Bất Bại

Chương 255




Xi!

Thằn lằn váy đen dừng lại ở vị trí cách Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh khoảng hai mươi mét, nó há miệng, cái lưỡi thô dài như cây lau nhà không ngừng phun ra nuốt vào, phát ra từng đợt tiếng gầm trầm thấp!

Khiến người ta không rét mà run!

Hoắc Mãng vẫn đứng trên đầu thằn lằn cực lớn, mắt hổ lóe lên, liếc nhìn cảnh sắc xung quanh, sau đó nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cười lạnh hói: "Nơi này, chính là chỗ chôn thân mà cậu chọn sao?"

"Haha!"

"Hoàn cảnh không tệ!”

Cả đoạn đường, cùng lúc với việc đuổi theo Tiêu Nhất Thiên, Hoắc Mãng cũng cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, gã vốn cho rằng, Tiêu Nhất Thiên dụ gã đến đây, đã mai phục từ sớm, kết quả phát hiện, trừ hai nhóm người Để Thần và Đế Nghiêu theo sát phía sau ra,

trong phạm vi mấy dặm, không hề có cao thủ ẩn nấp! Chuyện này khiến Hoắc Mãng có chút ngoài ý muốn!

Không có mai phục?

Vậy mẹ nó cậu tìm trăm phương nghìn kế dụ tôi đến đây để làm

Thật sự là vì phong cảnh ở đây đẹp sao?

"Là một nơi chôn thân không tệ!”

Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng bốn mắt nhìn nhau, gật đầu, sau đó đổi chủ đề, trầm giọng nói: "Nhưng, không phải chuẩn bị cho tôi!"

"Mà là chọn giúp anh!”

Nói xong!

Tiêu Nhất Thiên xoay đầu nhìn Để Hinh trốn sau lưng mình, hỏi: "Quận chúa điện hạ tin tôi không?"

Đế Hinh sửng sốt một lúc.

"Tin!"

Giọng điệu rất kiên định! Tiêu Nhất Thiên nói tiếp: “Nếu tin tôi, cứ ở đây quan sát trận

gi? chiến, đừng chạy lung tung.”

“Nếu..”

"Tôi nói là nếu!”

"Nếu thực lực tôi không bằng người ta, chết trong tay gã, cô sẽ từ đây nhảy xuống”

"Có dám không?”

Tiêu Nhất Thiên nhìn vách đá vạn trượng phía sau bia đá khổng lồ!

Để Hinh lại sửng sốt!

Nhảy xuống?

Nghe qua, sao cảm giác giống như là...

Tự tử vì tình?

"Dám!"

Răng cắn chặt môi, lệ không ngừng đảo quanh hốc mắt, Đế Hinh gật đầu. Giọng điệu vẫn vô cùng kiên định!

Quả nhiên!

Đối đầu với Hoắc Mãng, cho dù là bản thân Tiêu Nhất Thiên, cũng không nắm chắc!

Sắp chết rồi sao?

Tiêu Nhất Thiên không sợ chết, Đế Hinh có tư cách gì để sợ?

Là cô ta, liên lụy Tiêu Nhất Thiên!

Hơn nữa!

Một khi Tiêu Nhất Thiên bị giết, cô ta sẽ rơi vào tay Hoắc Mãng,

kết quả như vậy, với cô ta mà nói, sống không bằng chết!

"Anh Tiêu cứ yên tâm!”

"Anh sống, tôi cũng sống!"

"Anh chết, tôi cũng chết!”

Để Hinh cuối cùng không nhịn được, rơi nước mắt!

Trời...

Tiêu Nhất Thiên trợn mắt. Trời ạ, sao cảm giác kỳ lạ vậy? Quận chúa điện hạ, có phải cô hiểu lầm gì tôi không? Đừng nghĩ nhiều, tôi là người đã có vợ, không có ý như cô đã nghĩ đâu!

Không phải!

Nhưng mà...

Không chỉ Đế Hinh hiểu lầm, ngay cả Hoắc Mãng cũng hiểu lầm, nhìn chằm chằm hại người Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh, phẫn nộ

mång một tiếng: “Cẩu nam nữ!”.

“Đi chết đi!”

Vừa dứt lời, cái đuôi lớn của thằn lằn váy đen, quét ngang qua! Ngay cả cơ hội giải thích Tiêu Nhät Tiền cũng không có!

Cũng không cần thiết phải giải thích!

Có the ra tay!

Cầu dùng miệng làm gì tha

Soat!

Đồng từ Tiêu Nhất Thiên co lại, ánh mất đột nhiên lạnh xuống, nhác bảo dao lang do, nghênh đón, cả người hóa thành tàn ánh, khoảng cách hai mươi mét ngân ngui, chóp mát đã đến!

Keng!

Một lúc sau, bảo dao lang đồ đã chém lên cái đuôi đang đập qua của than làn vay den, luoi dao sác bén chạm vào váy đen trên đuối than lan, phát ra âm thanh chói tai, như tiếng binh khí giao nhau!

Mà kết quả

Hệt như ghi chép trong tài liệu, lực phòng ngự của thằn lằn váy đen kinh người, vảy đen cả người có thể so với sát lạnh, cao thủ ám cảnh hoàn toàn không thể đột phá được phòng ngự của thắn lằn vảy den!

Cho dù là bảo đao lang đồ đã được rót vào ám kình mạnh mẽ, cũng chặt không đứt, chém không vỡ

Lực lớn truyền đến. Tiêu Nhất Thiên bị hất lui mấy mét!

Đồng thời!

Cái đuôi cực lớn của thằn lằn váy đen cũng bị một đao hung hăn của Tiêu Nhất Thiên bật lại, văng ra mười mấy mét, sau đó vang lên tiếng hồn loạn, đập nát một mảnh rừng!

So thực lực?

Gạt lớp vảy đen có lực phòng ngự kinh người ra, thực lực của thán lần vảy đen chỉ tương đương cao thủ nhân loại ám cảnh hậu kỳ, tự nhiên không địch lại cao thủ tuyệt đỉnh như Tiêu Nhất Thiên!

Một đao!

Đã chém lui thằn lằn vảy đen!

“Sức mạnh không tệ”

Hoắc Mãng đứng trên cái đầu cực lớn của thằn lằn váy đen, cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, không hề có ý định đích thân ra tay, mà hừ lạnh nói: “Đáng tiếc, đao của cậu, không phá vỡ phòng ngự của thắn lån vảy đen được."

"Cũng không thể khiến nó bị thương."

"Với ám kình bên trong của cậu, va chạm mười lần cùng thằn lằn vảy đen, sẽ hao phí hơn nửa, đến khi đó, cậu sẽ trở thành đồ ăn trong bụng nó, khó thoát cái chết..."

Giọng nói của Hoắc Mãng, hiển nhiên rất nhẹ nhàng. Sắc mặt cũng bình tĩnh thán nhiên!

Dường như

Vô cùng tự tin!

"Vậy sao?"

Tiêu Nhất Thiên phản bác chế nhạo nói: “Cứ thử xem!"

Lời nói của Hoắc Mãng, thực ra rất có lý!

Với cao thủ ám kình bình thường mà nói, cho dù là kẻ mạnh ám cảnh viên mãn, cũng không dám kéo dài cuộc chiến với quái vật khổng lồ như thằn lằn váy đen, giống như Hoắc Mãng đã nói, dưới tiền đề không thể phá vỡ lực phòng ngự mạnh mẽ của thằn lằn váy đen, lấy cứng chọi cứng, thực sự hao phí quá lớn đối với ám kình của cao thủ ám cảnh!

Hoàn toàn không chịu nổi!

Nhưng mà!

Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không phải cao thủ ám cảnh bình thường, là vua sói phương bắc đã trải qua biết bao cuộc chiến, chỉ đối phó với một con thú hung hãn thôi, anh có rất nhiều cách!

Xi!

Tiếng gầm trầm thấp truyền đến!

Dường như nhận được chỉ thị của Hoắc Mãng, lại giống mư một đao của Tiêu Nhất Thiên, hoàn toàn chọc giận thằn lằn váy đen, thằn lån vảy đen gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên như đốm lửa trong hồ lạnh. Cái đuôi lại nhấc lên lần nữa, càng thêm hung hăng đập về phía Tiêu Nhất Thiên!

Thằn lằn vảy đen không có đùi, không có chân, vũ khí tấn công trừ miệng ra, chỉ có đuôi!

Cũng không có chiêu thức gì như cao thủ nhân loại!

Chỉ biết đập!

Nhấc cái đuôi to như cối xay lên liền đập xuống, cho đến khi kẻ địch bị đập chết mới thôi!

"Ngu ngốc!”

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng. Đối diện ánh mắt của thằn lằn vảy đen, gương mặt tràn ngập vẻ khinh bỉ!

Nhưng mà!

Lần này!

Tiêu Nhất Thiên không lựa chọn cứng chọi cứng với thần lần vảy đen nữa, mà hóa thành tàn ảnh, bay nhanh tránh đi, né khỏi tấn công của đuôi thắn lắn!

Bum!

Đuôi thắn lằn đập vào tảng đá cực lớn bên cạnh, như một quả bom phát nổ. Đập nát tảng đá kia thành bụi ngay tại cho!

Đá vụn bay tứ tung, như gió rít mưa rào! Trong cái đuôi này hàm chứa sức mạnh cực lớn, từ việc trên có

thể thấy rõ!

Xi!

Đuôi đập vào khoảng không, thån lần vảy đen càng thêm phần nộ, không dừng lại, cái đuôi truy đuổi theo Tiêu Nhất Thiên, như hình với bóng, như miếng keo da chó cực lớn, quyết tâm lấy máu rửa nhục,

đập chết Tiêu Nhất Thiên trên núi Vạn Nhân!

Cho nên...

Mấy phút kế tiếp, trên đỉnh núi Vạn Nhân, trước vách hồi đầu, liền xuất hiện cảnh tượng khó tin, một người một thằn lằn, người truy ta đuổi, hai tàn ảnh xuyên trái rẽ phải!

Khiến người ta nhìn mà hoa mắt!

Một mình Đế Hinh cô độc đứng bên cạnh bia đá vách hồi đầu, trái

tim muốn vọt ra khỏi cổ họng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tay trái nằm tay phải, lòng bàn tay đổ mồ hôi!

"Anh Tân, anh nhất định phải thång!"

“Nhất định phải thắng!"

"Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”

Đế Hinh lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, nhưng ánh mắt cô ta, hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Tiêu Nhất Thiên và thắn lẫn vảy đen, hoàn toàn không nhìn rõ cục diện trước mắt!

Mấy phút sau...

Giọng nói tràn ngập khinh bỉ của Hoắc Mãng vang lên: “Đường đường là vua sói phương bắc. Lẽ nào chỉ giống như chó nhà có tang, né tránh không chiến?"

"Đúng là khiến người ta thất vọng!”

Tiêu Nhất Thiên lựa chọn né tránh không chiến, đương nhiên là muốn bảo toàn thực lực!

Bởi vì!

Thần lần vảy đen không phải mục tiêu của Tiêu Nhất Thiên, mục tiêu của anh là Hoắc Mãng, anh muốn mượn thân pháp linh hoạt của mình, vượt qua sự đeo bám của thằn lằn váy đen, trực tiếp xông lên đơn độc chiến đấu với Hoắc Mãng...

Nhưng rất đáng tiếc!

Cơ thể thằn lằn váy đen tuy lớn, nhưng không hề vụng về, độ linh hoạt của cái đuôi vượt xa dự đoán của Tiêu Nhất Thiên, trải qua mấy phút, vẫn không thể tránh thoát thằn lằn váy đen!

Nếu đã không thoát được! Vậy thì,

Lãng phí chút ám kình. Cứng rån đoi đầu chính diện thôi!

Bum!

Sau khi quyết định, Tiêu Nhất Thiên không chút do dự, hai tay nắm chặt bảo đao lang đồ, dựng trước mặt, chån cái đuôi cực lớn của thân lân vảy đen quét qua!

Phập!

Phập phập pháp!

Vảy đen trên đuôi và lưỡi đao của báo đao long đồ giao nhau, xẹt ra tia lửa. Mà cơ thể của Tiêu Nhất Thiên, bị đuôi thán lắn phía trước xô đẩy, lui về sau mười mấy mét!

Quét chân ngang qua mới dừng lại được!

Tiêu Nhất Thiên hừ nói: "Bị con nghiệt súc như ngươi đuổi theo mấy phút, kế tiếp, để ngươi nếm thử thực lực của ông đấy!"

Dứt lời!

Chỉ nghe thấy tiếng rắc giòn tan vang lên, Tiêu Nhất Thiên cắm bảo đao long đồ xuống phiến đá dưới chân, bảo đao long đồ chém sắt như bùn, dễ dàng cảm nửa thanh đao vào trong phiến đá!

Sau đó...

Không đợi thằn lằn váy đen rút đuôi về, đôi tay trống không của Tiêu Nhất Thiên nắm lấy đuôi thắn lắn, gắt gao siết chặt vảy đen trên

đuôi nó, sau đó rót ám kình mạnh mẽ vào đôi tay!

Đầu thằn lằn váy đen tuy lớn cỡ chiếc xe nhỏ, nhưng đuôi của nó lại không được vậy. Cũng chỉ thô to cỡ xô nước, hai bàn tay, đủ để kìm kẹp!

Xi!

Dường như ý thức điều gì đó không ổn, thằn lằn váy đen bắt đầu

vùng vẫy!

Nhưng mà!

Không có kết quả!

"Lên cho ta!!!”

Chỉ nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của Tiêu Nhất Thiên, hai tay đột nhiên dùng sức, thằn lằn váy đen nặng gần ngàn cân, ngơ ngác bị anh ném đi, cơ thể cực lớn không chịu khống chế rời khỏi mặt đất, bay lên trời!

Nhìn như vậy, giống như con khỉ có biệt danh Tề Thiên Đại Thánh, nhấc thiết bảng sau khi đã biển lớn, khuấy đảo sóng gió ở đó! Hoắc Mãng đứng trên đầu thằn lằn, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh

thản nhiên, cuối cùng vào khoảnh khắc này, hoàn toàn thay đổi!

"Lực phòng ngự của con nghiệt súc như người mạnh lắm phải không?”

Tiêu Nhất Thiên nằm lấy đuôi của thằn lằn váy đen, không hề buông tay, mà là xem cơ thể to lớn của thằn lằn váy đen, như roi da cực kỳ thô to, quét ngang bầu trời, vừa quét, vừa hừ nói: "Vậy để ta xem thử, rốt cuộc mạnh đến đâu!!!”

Thằn lằn váy đen thảm rồi!

Bị Tiêu Nhất Thiên nằm đuôi, cơ thể và phần đầu không tự chủ bay tới bay lui trên không, vang lên tiếng hỗn loạn, sau mấy vòng, không biết đã đốn ngã bao nhiêu cây cối. Đập nát bao nhiêu tảng đá lớn!

Trong phạm vi mấy chục mét, chớp mắt trở nên hoang tàn!

Cho dù là Hoắc Mãng, cũng không đứng vững trên đầu thằn lằn nữa, soạt một tiếng, tung người nhảy lên, siết chặt búa lớn nghiền xương. Nhảy khỏi đầu thằn lằn, giọng nói như chuông: “Hay cho vua sói phương bắc!”

"Có uy lực như vậy, xem ra, cậu đã chạm đến ngưỡng cửa minh cánh!”

"Chẳng trách!"

“Chẳng trách có thể trở thành tâm phúc của thái tử”

Trước mắt, Hoắc Mãng vẫn chưa ra tay, nhưng là người quan sát. Chỉ riêng thực lực cực mạnh mà Tiêu Nhất Thiên thể hiện, gã vừa nhìn đã xác định, Tiêu Nhất Thiên cũng như gã, bước nửa bước vào ngưỡng cửa minh cảnh!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Thằn lằn váy đen là thú cưng của Hoắc Mãng, không ai hiểu rõ thực lực của thằn lằn váy đen hơn gã, người có thể như Tiêu Nhất Thiên, dựa vào hai tay không coi thằn lằn váy đen thành roi da, cây gậy, quăng tới quăng lui, trừ anh, chưa có người thứ hai nào làm được!

Cho dù là tám hổ tướng đàn em của gã, cũng không làm được!

"Cho ngươi tê liệt này!”

Tiêu Nhất Thiên không có tâm tư nói nhảm với Hoắc Mãng, phẫn nộ mång một tiếng, liền hung hăng đập về phía Hoắc Mãng! Nghiệt súc!

Mẹ nó chẳng phải ngươi rất thích đập sao? Vậy thì dùng đầu của ngươi, đập chủ nhân của ngươi đi!