Sói Vương Bất Bại

Chương 209




Hiện tại, Tiêu Nhất Thiên đã bước nửa chân vào Minh Cảnh, dù cho nhà họ Lâm ở thủ đô có phái ra đội ngũ hơn trăm người Ám Cảnh Viên Mãn giống như việc nhà họ Tiêu làm trước đó thì anh cũng không sợ!

Cho nên...

Anh rất tò mò, Lâm Thanh Uyên ở Thủ Đô xa xôi có thể có biện pháp gì để ngăn cản anh và Tô Tử Lam đăng ký kết hôn?

Nhưng anh không biết là

Gần như ngay tại thời điểm Tiêu Nhất Thiên lôi kéo Tô Tử Lam bước vào phòng đăng ký kết hôn thì tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên. Hơn nữa, tiếng phát ra không chỉ từ điện thoại của một người. Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, Liêu Như Phương và Tô Thanh Cường đang chờ ở cửa phòng đăng ký đều sững sờ.

Bốn tiếng!

Điện thoại của bốn người bọn họ đồng thời reo lên! Không phải thông báo nhận được cuộc gọi, mà là tin nhắn!

Bốn người, cùng một lúc nhận được tin nhắn chẳng biết đến từ đầu, không lẽ là trùng hợp sao?

Xác suất trùng hợp có lẽ là số không!

"Cái gì vậy?"

Liếc nhìn nhau, Liễu Như Phương dẫn đầu lấy điện thoại di động ra. Bà bật màn hình, mở tin nhắn vừa nhận được. Nhìn lướt qua mấy thứ không quan trọng, con người của bà hơi co lại, ngay lập tức sững SỜ.

Thứ bà nhận được không phải là một tin nhắn văn bản mà là một đoạn video ngắn!

Bìa ngoài video là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Bối cảnh của video là trong một căn phòng mờ tối, cô gái xinh đẹp kia chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt. Dù nhìn kỹ vài lần nhưng Liễu Như Phương cũng không nhận ra cô gái này. bà cho rằng đây chỉ là loại tin nhắn quấy rầy bình thường nên khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ đưa cho Tô Thanh Cường đang ngồi bên cạnh xem. Tô Thanh Cường nhìn qua xong cũng không ngừng lắc đầu,

Sau đó, Tô Thanh Cường lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn lướt qua tin nhån hồi nãy nhận được, trong nháy mắt đôi mắt ông trừng lớn.

"Bà nó ơi, mau nhìn này!"

Tô Thanh Cường đưa điện thoại cho Liễu Như Phương, kinh ngạc nói, "Tôi cũng nhận được video của cô gái này!"

"Cô gái nào cơ?"

Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn cảm thấy không đúng lắm nên sôi nổi lại gần. Khi hai người bọn họ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trong màn hình điện thoại kia thì sắc mặt ngay lập tức trở nên tái nhợt, cả người đều cứng lại, không nói nổi một lời.

Phản ứng của hai người bọn họ còn khoa trương hơn cả Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường!

Nhất là Đỗ Tuyết Mai...

Cơ thể bà lung lay mấy lần, suýt chút nữa thì ngã quy xuống sàn nhà cứng răn! May mà Liễu Như Phương nhanh tay nhanh mắt kịp thời đưa tay

đỡ Đỗ Tuyết Mai. Bà ấy nghi ngờ nói, "Bà thông gia, bà sao vậy?"

Ánh mắt Đỗ Tuyết Mai hơi đờ đẫn.

Đáy lòng bà cụ như đang nhấc lên sóng to gió lớn, khó mà bình tĩnh.

Bà không trả lời vấn đề của Liễu Như Phương.

"Là cô ta"

Đỗ Thiết Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói ra, "Sao cô ta lại biết số di động của chúng ta được?"

"Cô ta là ai?"

Nghe Đỗ Thiết Sơn nói, ông cụ vậy mà lại biết cô gái xinh đẹp trong video, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều cảm thấy kinh hãi, nhao nhao nhìn sang phía Đỗ Thiết Sơn.

"Đại tiểu thư Lâm gia ở thủ đô, Lâm Thanh Uyên!"

"Cũng chính là.."

"Vị hôn thê năm năm trước của Nhất Thiên!"

Đỗ Thiết Sơn hơi do dự nhưng cũng không giấu giếm, bởi loại chuyện này căn bản không nói dối được.

"Ha?"

Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường cũng đều biến sắc. Trước đó, trận chiến ở Nộ Giang đã hoàn toàn vạch trần thân phận

"Cô gái này là ai thế nhỉ?"

Kinh ngạc qua đi, Liêu Như Phương cũng không suy nghĩ nhiều, của Tiêu Nhất Thiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường tất nhiên biết đến sự tồn tại của Lâm Thanh Uyên, chẳng qua là bọn họ cũng không nhận ra Lâm Thanh Uyên mà thôi.

Hơn nữa...

Việc đính hôn năm năm trước kia, hiện tại Tiêu Nhất Thiên đã không còn là tiểu thiếu gia nhà Tiêu ở thủ đô như trước nữa, cho nên bọn họ nghĩ hôn ước năm ấy đã sớm không còn tác dụng.

Cũng không để việc đó trong lòng.

Nhưng mà, bất kỳ ai cũng không nghĩ đến ngay tại giờ khắc Tiêu Nhất Thiên cùng Tô Tử Lam đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn này, Lâm Thanh Uyên lại lựa chọn phương thức như vậy tìm tới cửa!

Hiển nhiên là người đến không có ý tốt!

"Ở thời điểm này, cô ta gửi cho chúng ta video này là có lời gì muốn nói với chúng ta sao?"

Sửng sốt trong phút chốc, Liễu Như Phương cắn răng nói, "Mở ra xem một chút đi!"

"Nhất Thiên bây giờ là con rể của nhà họ Tô, là chồng của Tử Lam. Bố của Nhiên Nhiên, tôi thật muốn xem xem, người đàn bà ngay cả vợ trước cũng không phải này có thể làm ra chuyện quái quỷ gì!"

Bà nói xong liên đưa tay chạm vào màn hình điện thoại một cái!

Chốc lát sau, video bắt đầu phát...

Bốn người cùng xúm lại một chỗ, tất cả đều nhìn không chớp mắt màn hình điện thoại Liễu Như Phương. Mọi người chỉ thấy Lâm Thanh Uyên vốn bất động tự dưng "sống lại". Cô ta cười nhìn vào ống kính, khoát tay chào hỏi, "Hello."

"Mấy người chính là bà ngoại Đỗ Tuyết Mai, ông ngoại Đỗ Thiết Sơn, cha vợ Tô Thanh Cường, mẹ vợ Liễu Như Phương của Tiêu Nhất Thiên đúng không?"

"Chào mọi người."

"Lời đầu tiên, tôi muốn giới thiệu một chút. Tôi họ Lâm, tên là Lâm Thanh Uyên, là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên."

"Vị hôn thê chính quy đó nha."

"Nếu như mọi người có thể nhìn thấy đoạn video này, vậy đã chứng minh Tiêu Nhất Thiên đã làm trái hôn ước giữa tôi với anh ấy, đi đăng ký kết hôn với Tô Tử Lam. Thật ngại quá, vậy thì tôi nhất định phải nói cho mọi người biết, hai người bọn họ không thể kết hôn!"

"Về nguyên nhân ra sao, thực ra rất đơn giản. Tiêu Nhất Thiên là người đàn ông của Lâm Thanh Uyên tôi. Trước kia là vậy, bây giờ cũng là vậy, về sau cũng thế. Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ có thể là người đàn ông của Lâm Thanh Uyên tôi!"

Lâm Thanh Uyên cười, tuyên thệ chủ quyền với nhóm người Đỗ Tuyết Mai cùng Liễu Như Phương!

Sắc mặt của bốn người bọn họ mỗi người một khó coi. "Khốn kiếp!", "Tiện nhân!"

Liễu Như Phương tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà chửi ầm lên!

Đáng tiếc, đây là video đã quay từ trước, không phải video trò chuyện trực tiếp, cho nên Lâm Thanh Uyên chi nói chuyện một mình, căn bản không nghe được tiếng mắng của Liễu Như Phương! Bối cảnh của video chính là mật thất hàn thiết của nhà họ Lâm ở tỉnh lị!

Nói cách khác, ngay từ thời điểm Tiêu Nhất Thiên bị nhốt ở mật thất hàn thiết, Lâm Thanh Uyên cũng đã nghĩ đến một màn hôm nay. Thế nên, cô ta làm Tiêu Nhất Thiên hôn mê xong thì vụng trộm quay đoạn video này!

Bây giờ, cô ta lại mang đoạn video này ra coi như là "quà cưới", gửi đến điện thoại di động của đám người Đỗ Tuyết Mai và Liễu Như Phương!

"Haha!"

"Mấy người lúc này hẳn là cảm thấy rất tức giận, thấy tôi rất đê tiện, cứ quấn lấy không bỏ, nhất định phải mặt dày mày dạn đoạt đàn ông, đoạt con rể với các người phải không?"

Lâm Thanh Uyên dự đoán được đám người Đỗ Tuyết Mai, Liễu Như Phương sẽ có phản ứng như thế nào, vì vậy vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Sau đó cô ta chợt chuyển hướng, nói tiếp, "Nhưng sự thật là, hoàn toàn ngược lại."

"Rõ ràng là các người nhất định phải cướp người đàn ông của Lâm Thanh Uyên tôi!"

"Không tin sao? Mấy người nhìn đi."

"Nhìn đi!"

"Người đàn ông đang mây mưa mưa với tôi là ai? Anh ta là ai?" Vừa nói, Lâm Thanh Uyên vừa di chuyển một chút camera điện thoại. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Nhất Thiên liền xuất hiện trong màn hình video. Vả lại, toàn thân trên dưới anh đều không mặc gì. Lâm Thanh

Uyên thì ngồi trên người anh, cũng không có một mảnh vải che thân! Camera điện thoại lướt qua khuôn mặt của Tiêu Nhất Thiên. Mặc dù chỉ dừng lại ngắn ngủi trong mấy giây nhưng những người ở chỗ này đều vô cùng quen thuộc với Tiêu Nhất Thiên cho nên nhận ra ngay người đàn ông đang bị Lâm Thanh Uyên ngồi lên chính là Tiêu Nhất Thiên, không thể nghi ngờ!

Tiêu Nhất Thiên nằm ở đó không nhúc nhích, dường như đang ngủ thiếp đi, thoạt nhìn có hơi cổ quái. Nhưng đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là...

Một trai một gái từ đầu đến chân không một mảnh vải quấn quýt lấy nhau ở trong một căn phòng u ám, đồ đần cũng có thể tưởng tượng ra hai người bọn họ đang làm mấy hoạt động không thể gặp người nào...