Sói Vương Bất Bại

Chương 200




Thoạt nhìn có hơi chật vật.

Liễu Như Phương chỉ lo Tô Thanh Cường sẽ ngã nên trong tiềm thức cứ muốn đưa tay ra đỡ lấy ông, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, bà lại nghiến răng cố kìm. Là vợ chồng với nhau, bà là người hi vọng Tô Thanh Cường có thể đi lại được bình thường hơn ai hết.

"Đừng lo mà, tôi có thể làm được."

Tô Thanh Cường đưa mắt nhìn Liễu Như Phương tỏ vẻ an ủi. Sau khi cố gắng đứng dậy được rồi, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng nới lỏng tay cầm bên tay trái. Sau đó là tay phải...

Lúc hai tay đều buông lỏng, không còn phải vịn vào ghế nữa, Tô Thanh Cường cuối cùng đã thực sự tự đứng lên được!

Thế nhưng!

Bởi vì bị liệt quá lâu mà thời gian điều trị lại quá ngắn, ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên mới chỉ đứng đó, toàn thân run lên bần bật, cứ như thể mới bắt đầu tập đứng tập đi như em bé vậy, tưởng chừng chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến người chao đảo.

"Bà ơi, tôi đứng lên được rồi!"

Giữ được tư thế đứng như vậy tận mười giây, Tô Thanh Cường không dám nhúc nhích, trong mắt ông tràn đầy kích động. Ông quay lại nhìn Liễu Như Phương, giọng nói nghẹn ngào có chút nức nở: "Bà ơi, bà nhìn thấy chưa?"

"Tôi thực sự có thể đứng được rồi này!"

Bị liệt suốt mấy năm dài đằng đẵng giống như một kẻ vô dụng đối với một người đàn ông mà nói, nhất là một người đàn ông trung niên như Tô Thanh Cường, giống như đất trời sập xuống không hơn không kém!

Cái cảm giác sống không bằng chết này quả thực không hề dễ chịu một chút nào.

Những người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ có thể hiểu và hình dung được những mất mát này. Trong lòng Tô Thanh Cường đã phải chịu đựng những đau đớn đến nhường nào, rốt cuộc ông đã sống cùng nó như thế nào trong những năm tháng qua!

Và vi thể

Thời khắc mà bản thân có thể đứng dậy được, ông không nhịn được mà bật khóc.

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"

Liễu Như Phương cũng khóc, nước mắt tuôn rơi không lau kịp, bà liên tục gật đầu, chỉ nghiến răng nói được câu "tốt quá rồi" như thể. Bà vừa định vươn tay ra ôm lấy Tôi Thanh Cường.

Thì giây tiếp theo... Phịch!

Hai chân Tô Thanh Cưong run lên, thân hình như bèo không rễ bống nhiên mất thăng bằng, ngã về phía trước làm cho Liễu Như Phương sợ đến mặt mày tái nhợt, nhanh chóng đưa tay ra đỡ rồi hét lên: "Cái ông điên này, mới tốt lên được một chút mà đã lầu táu."

"Ông mà có mệnh hệ nào, xem tôi xử lý ông ra sao!"

Tô Thanh Cường thuận thể ôm lấy vai Liêu Như Phương mới chật vật đứng lên, ngượng ngùng nói: "Không dám, tôi không dám..." Có sự hỗ trợ của Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường thận trọng bước tới trước

từng bước một. Cảnh hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực vừa ngọt ngào vừa ấm áp biết bao

Thực sự khiến cho người khác phải cảm động!

Tô Tử Lam nhìn đến sững sờ, bàn tay đang nằm chặt lấy tay cô của Tiêu Nhất Thiên không biết từ khi nào lại đổ nhiều mồ hôi lạnh đến như vậy, cô quay mặt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, nước mắt lưng tròng nói: "Ông xã, anh thật sự làm được rồi!"

"Cảm ơn anh!”

Lời cảm ơn này của cô là xuất phát từ tận đáy lòng!

Cô biết rất rõ Tô Thanh Cường có thể đứng lên được lần nữa, có ý nghĩa như thế nào với cô, với Liễu Như Phương, với nhà họ Tô, và đặc biệt là với bản thân Tô Thanh

Cường!

Sự bất ngờ mà Tiêu Nhất Thiên dành cho cô lớn đến mức trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Càng nhìn lại càng muốn khóc...

"Cảm ơn như thế nào?" Tiêu Nhất Thiên nói đùa: "Hay là tối nay chúng ta bắt đầu trở thành một cặp đôi thực sự đi!"

"Đồ... dâm tặc!"

Sắc mặt Tô Tử Lam vừa mới bình thường được một lúc liền đỏ bừng trở lại, lườm Tiêu Nhất Thiên một cái, thậm chí còn quên cả khóc.

Tiêu Nhất Thiên nằm lấy tay Tô Tử Lam, siết chặt một lần nữa.

Trong lòng như muốn nói: Em là vợ anh, anh muốn giở trò lưu manh với em đấy thì sao. Anh còn muốn trêu em cả đời này nữa kia, em làm gì được anh?

Cảm nhận từng động tác nhỏ của Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam vừa xấu hổ vừa tức giận.

Liễu Như Phương cử đỡ Tô Thanh Cường trong khoảng cách bốn năm mét, phải

mất hai hoặc ba phút mới đến được chỗ Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, Tô Thanh Cường cúi đầu thật sâu về phía Tiêu Nhất Thiên, ông nói cực kỳ chân thành: "Nhất Thiên, bố cảm ơn con!"

"Mẹ cũng cảm ơn con!"

Liễu Như Phương đưa tay ra lau nước mắt trên má, đi theo Tô Kiến Thành, bà cũng cúi đầu cảm ơn Tiêu Nhất Thiên.

"Bố, mẹ, đừng làm như thế!"

Tiêu Nhất Thiên không ngờ rằng bố mẹ vợ lại thực sự củi đầu cảm ơn anh như vậy trước mặt nhiều người, anh nhanh chóng đỡ họ dậy, nghiêm túc nói: "Chúng ta đều là người nhà cả, đây là việc con nên làm mà."

Rồi anh quay sang nhìn Liễu Như phương, nói: "Mẹ đừng lo làng quá, cho con them muoi ngay nữa, con chac chan se khoi phục lại đôi chân của bố như trước đây!

"Ù Ù!"

Liễu Như Phương vừa khóc, vừa kích động không nói nên lời.

Hai gia đình đứng cùng nhau chụp một chục bức ảnh tập thể trước khi về lại chỗ ngồi. Bắt đầu bữa tiệc trưa hôm nay.

Đại chiến thắng lớn, chính thức đính hôn, chữa khỏi bệnh cũ, đây có thể xem là ngày hạnh phúc lớn nhất trong đời! Bữa tiệc với hơn một trăm người tự nhiên trở nên náo nhiệt và sôi động, bất kể là những thành viên Huyết Lang đoàn đã xuất ngũ hay là người thân họ hàng trong gia đình, ai nấy đều lần lượt nâng ly chúc mừng cho Tiêu Nhất Thiên.

Hết ly này đến ly khác, còn ngửa cổ tu hết cả chai!

Đối với những cao thủ ám kình như bọn họ mà nói, thực ra tác dụng của rượu

cũng không lớn, dùng lực ám kinh một chút là có thể tống rượu ra khỏi cơ là nghìn chén không say chỉ là chuyện nhỏ! cái gọi

Thế nhưng!

Một ngày như ngày hôm nay là một ngày vui hiếm có, cho nên tất cả mọi người, kể cả Tiêu Nhất Thiên, đều ngầm hiểu với nhau là sẽ không sử dụng lực ám kình, mà phải giống như những người bình thường khác, không say không về!

Kết quả là...

Đến 5 giờ 30 mới ăn xong được bữa trưa, Phạm Đức Thành cử người đi cùng Liễu Như Phương đến nhà trẻ đón Tô An Nhiên đi học về, Tô Tử Lam dìu Tiêu Nhất Thiên lên lầu nghỉ ngơi.

Biệt thự Tiền Giang rất lớn, đủ sức chứa hàng trăm người, thế nên tất cả bọn họ đều sống trong biệt thự này.

Phòng ngủ mà Phạm Đức Thành bố trí cho Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam rất rộng rãi và sáng sủa, có một chiếc giường lớn mềm mại đặt ở giữa phòng. Tô Tử Lam đỡ Tiêu Nhất Thiên đi tới, đặt anh nằm lên giường, giúp anh cởi giày và áo khoác, còn đáp chăn bông, mệt đến thở không ra hơi.

Cô ngồi xuống bên giường nghỉ ngơi một hồi, nhìn xuống gò má góc cạnh của Tiêu Nhất Thiên hồi lâu, Tô Tử Lam đột nhiên lẩm bẩm nói: "Còn nói đêm nay thật sự trở thành một cặp nữa chứ..."

"Nhìn anh kia, say mèm thành cái dạng gì không biết."

"Đồ lừa đảo!"

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Nhưng mà, ngay lúc Tô Mạt đứng dậy, một bàn tay to từ phía sau đột ngột đưa ra, giống như một con rắn nước tinh xảo, trị tiếp quấn lấy vòng eo mảnh mai của cô, làm cô phát kinh.

Tô Tử Lam còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bàn tay cứng rắn kia kéo cả người xuống chiếc giường mềm mại Tiêu Nhất Thiên xoay người nằm sấp lên Tô Tử Lam, mặt đối mặt chỉ cách nhau mười cm,

"Anh!"

Tô Tử Lam sửng sốt.

Lúc nãy, lúc cô dìu Tiêu Nhất Thiên vào phòng ngủ, anh vẫn còn say rượu nồng nặc, nhưng bây giờ, chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ bừng kia của Tiêu Nhất Thiên thực sự đã trở lại bình thường. Ở khoảng cách gần như vậy, hơi nóng tỏa ra từ miệng Tiêu Nhất Thiên thậm chí còn không có một chút mùi rượu nào! Giong như ca ngày hôm nay chưa từng uong một ngum rượu nào!

"Trước giờ anh luôn nói lời giữ lời"

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào con ngươi hơi giãn ra vi sốc của Tô Tử Lam. Anh cười híp mắt: "Vì vợ anh rất nóng lòng muốn được trở thành một cặp đôi thực sự với anh."

"Chuyện đó..."

"Vậy thì anh không khách sáo nữa."

Vừa nói xong, anh củi đầu hôn thẳng lên môi cô.

"Anh."

"Em..."

"Um... Ưm.."

Tô Tử Lam cứng họng, có trời mới biết, vừa rồi cô chỉ buột miệng nói thôi mà!