Sói Vương Bất Bại

Chương 183




Đúng vậy, đã làm được!

Trở về!

Nhưng mà trong lòng Tiêu Nhất Thiên lại âm thầm bồn chồn, bây giờ Tô Tử Lam đã biết sự thật năm năm trước, đã lâu không gặp thì sẽ có phản ứng như thế nào?

Cô có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc đó hay không?

"Khốn nạn! Lừa đảo!"

Ngay khi Tiêu Nhất Thiên lo lắng thì Tô Tử Lam nhìn thẳng vào anh. Đột nhiên lên tiếng, nghẹn ngào mång vài câu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống.

Ngay sau đó, Tô Tử Lam nâng tay phải lên.

Tiêu Nhất Thiên sững sờ, ui chao, đúng là trong lòng có oán khí, đây là muốn ra tay đánh mình sao?

Đánh đi!

Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không có ý tránh né, đứng im như núi trước mặt Tô Tử Lam, trên mặt nhuộm đầy máu tươi, từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười dịu dàng chờ bàn tay Tô Tử Lam đánh lên trên mặt mình.

Đây là Tiêu Nhất Thiên thiếu cô!

Đừng nói là một cái cái tát, chỉ cần Tô Tử Lam có thể bước qua được ranh giới trong lòng đó thì dù cho đè anh xuống đất, hành hung một trận ở trước mặt tất cả mọi người thì anh cung nong mot gran!

Nhẫn nhịn năm năm oán giận và oan ức, cũng nên có chỗ phát ra!

Ví dụ như Tiêu Nhất Thiên, một hơi chém giết mười mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu chính là cách mà anh phát tiết căm hận và lửa giận!

"Sao bây giờ anh mới về?”

"Em nghĩ là anh chết rồi, sẽ không còn được gặp lại anh, mấy ngày nay em trải qua như thế nào, anh biết không?"

"Hu hu hu..."

Nhưng mà sau một giây, tình cảnh thay đổi.

Bàn tay Tô Tử Lam ngưng giữa không trung, cũng không có đánh lên mặt Tiêu Nhất Thiên, khóc oán trách vài câu, sau đó, ôm cổ Tiêu Nhất Thiên, nhào vào trong lồng ngực Tiêu Nhất Thiên.

Vùi đầu khóc rống lên...

"Vo, em..."

Tiêu Nhất Thiên lại sững sờ, vô thức muốn đẩy Tử La ra, lúng túng nói: "Em đừng có như vậy, %3D trên người anh rất bẩn."

Từ đầu đến chân!

Tất cả quần áo trên người Tiêu Nhất Thiên đều đã nhuộm thành quần áo máu màu đỏ thắm. Máu tươi còn chưa khô, dính lên trên người Tô Tử Lam, trên mặt, trên cánh tay...

Khắp người đều là máu!

Nhưng Tô Tử Lam không thèm để ý, ôm Tiêu Nhất Thiên thật chặt, chết sống không chịu buông tay, ngoảnh mặt làm ngơ với Tiêu Nhất Thiên, vừa khóc vừa nói: "Tên đại lừa đảo này!"

"Rõ ràng không có chết, rõ ràng còn sống nhưng lại giấu giếm em, hại em lo lắng sợ hãi!” "Nếu như anh chết, em làm sao bây giờ?" làm sao bay giờ?

"Hu hu hu..."

Tô Tử Lam càng nói càng tức, càng tức càng khóc, càng khóc càng dữ hơn, tiếng khóc và cơ thể đều đang run rẩy trong ngực Tiêu Nhất Thiên, cảm xúc bị đè nén vài ngày tựa hồ trong nháy mắt này thì hoàn toàn mất khống chế.

Là một người phụ nữ mạnh mẽ, năng lực khống chế cảm xúc của Tô Tử Lam trước giờ rất mạnh.

Nhưng mà lần này cô lại lộ ra dáng vẻ yếu đuối không chịu nổi.

"Vợ, anh xin lỗi."

"Anh sai rồi."

Tiêu Nhất Thiên hít một hơi thật sâu. Trong lòng có cảm giác chua xót khó hiểu, do dự một chút, đưa tay ôm cơ thể đang run rẩy của Tô Tử Lam, khẽ vỗ vai cô mấy cái.

An ủi: "Em yên tâm, sẽ không có lần sau"

"Sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không giấu giếm em..."

Bóc trần sự thật năm năm trước, quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng hoàn toàn lộ ra ngoài. Thậm chí, đủ loại trải nghiệm trong bộ đội năm năm qua cũng thông qua chuyện cổ đã được kể lại cho Tô Tử Lam.

Giống như một cục đá đè nặng trong lòng đã được dời đi.

Từ nay về sau, Tiêu Nhất Thiên sẽ không cần phải tiếp tục giấu giếm Tô Tử Lam nữa, cho dù là chuyện gì cũng không cần giấu giếm!

"Xấu xa!"

Tô Tử Lam đưa tay nắm lại thành nắm đấm, đánh mấy cái nhẹ hều lên ngực Tiêu Nhất Thiên, không dám dùng sức, sợ đánh đau Tiêu Nhất Thiên. Dù sao, cô cũng nhìn thấy mức thảm thiết của trận chiến mới này.

Mấy đấm này đánh lên người Tiêu Nhất Thiên. Mà trong lòng Tiêu Nhất Thiên như có dòng nước ẩm yên lặng chảy qua.

Mười phút!

Hai người ôm nhau, trọn vẹn mười phút, cảm xúc sụp đổ của Tô Tử Lam mới dần dần ổn định lại, trên trăm người chung quanh đều đứng ở cửa lâu, lång lặng nhìn.

Một đợt thức ăn cho chó này bọn họ ăn rất ngon!

Nhất là những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn, Tiêu Nhất Thiên là Lang Vương của bọn họ. Nhìn thấy Lang Vương tìm một chị dâu tới cho bọn họ, đồng thời vợ chồng ân ái, hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng mừng thay cho Tiêu Nhất Thiên!

Chỉ có trong ánh mắt của Sói Đồng có chút mất mát...

Mười phút sau!

Tô Tử Lam xấu hổ chui khỏi ngực Tiêu Nhất Thiên. Không đợi Tiêu Nhất Thiên giới thiệu những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn cho cô thì bọn họ đã không kịp chờ đợi mà chạy tới.

"Cúi chào!"

Mười tám người, tăng thêm Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh, tất cả hai mươi mốt người, bảy người xếp thành một hàng, đứng cách xa Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam hai mét, đứng thành ba hàng, một người trong đó dẫn đầu. Hai mươi người còn lại cũng làm theo, đồng loạt làm một động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội với Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam!

Sau đó, trăm miệng một lời hô: "Chào chị dâu só!"

Tất cả bọn họ đều là cao thủ ám cảnh hàng thật giá thật, dưới ám kình gia trì. Giọng của hai mươi mốt người ngưng tụ cùng một chỗ thì to lớn cỡ nào?

Đung là đinh tai nhức oc!

"Tôi..."

Tô Tử Lam bị giật nảy mình, lập tức, mặt càng đỏ

hơn.

"Bọn sói con này!"

Tiêu Nhất Thiên không biết nên khóc hay cười, nhưng là trong lòng lại đắc ý, chị dâu sói! Chị dâu sói! Chị dâu sói...

Ù!

Gọi rất tốt!

Nghe rất dễ chịu, sau này có thể thường xuyên

"Chị dâu thật xinh đẹp!" gọi!

Vẫn là trăm miệng một lời, vẫn là định tại nhức óc, ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên, mấy thằng nhóc này bắt đầu nịnh nọt!

"Cảm... cảm ơn."

Đối mặt với tình huống như thế, Tô Tử Lam luống cuống.

Là luống cuống thật.

Chân tay luống cuống.

Không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể rụt rè nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút, cầu cứu Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên ngầm hiểu, quay đầu mắng: "Chỉ cần không phải mù lòa, có mắt thì đều có thể nhìn ra chị của các cậu xinh đẹp, nói lời vô dụng làm gì? Có thể đổi mấy câu mới hơn không?"

Nịnh nọt cũng được!

Nhưng mà mấy lời nịnh nọt như vậy cũng quá nông cạn!

Những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn đó ồn ào cười to, ngay sau đó, một người trong đó la lớn: "Hôn một cái!" "Đúng đúng. Hôn một cái đi!"

"Hôn một cái đi!"

Trước kia khi còn trong bộ đội, niềm vui thú lớn nhất giữa các chiến hữu chính là chọc ghẹo lẫn nhau, bây giờ bắt được một cái cơ hội tốt như vậy. Đương nhiên bọn họ sẽ không tuỳ tiện buông tha.

Người này kêu vui hơn người kia!

Người này kêu to hơn người kia!

Nếu như không phải trên người còn dính đầy máu tươi, chung quanh còn có thi thể của cao thủ nhà họ Tiêu ở khắp nơi thì tình huống này sẽ giống một buổi tỏ tình lớn hơn!

Không phải hai người muốn thể hiện tình cảm sao?

Không phải hai người muốn rải thức ăn cho chó sao?

Đến, tiếp tục đi, đừng ngừng lại, chúng tôi nhịn đói chờ được ăn đây!

Mặt Tô Tử Lam đỏ như máu, nhịp tim như sấm, chỉ hận không thể tìm kẽ đất mà chui vào tránh xấu hổ, lặng lẽ lui lại một bước, nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhất Thiên, trốn ra sau lưng Tiêu Nhất Thiên.

"Các cậu muốn xem?"

Mặc dù Tiêu Nhất Thiên cũng muốn hôn một cái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Tô Tử Lam, hiển nhiên trường hợp không thích hợp lắm, thế là anh quay đầu nhìn về phía những thành viên của Huyết Lang Đoàn đó, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nằm mơ!"

Sau đó, nụ cười trên mặt Tiêu Nhất Thiên biến mất, đưa tay sờ vào gương mặt hơi sưng đỏ của Tô Tử Lam, lại liếc mắt nhìn ba người Lý Nghiên Phi mặt mũi sưng vù bên cạnh.

Mở miệng hỏi: "Ai làm?"