Vòng chiến đấu kéo rất lớn!
Trên quảng trường ngoài cửa cao ốc của tập đoàn Tô Doãn, khắp nơi đen nghìn nghịt, phóng tầm mắt nhìn thì tất cả đều là người, hơn một trăm người của nhà họ Tiêu ở thủ đô, hơn bảy mươi người là viện binh mà Sói Đồng và Sói Hồn tìm đến, tổng số đại khái cỡ khoảng hai trăm!
Mà cách đám người năm mươi mét về phía bên trái, lão hòa thượng và ông lão có đôi mày kiếm đang liều mạng chém giết!
Ba mươi mét phía bên phải!
Hai ông lão trên tám mươi tuổi và hai cường giả ám cảnh viên mãn viện binh bốn người hỗn chiến!
Trận chiến giữa cường giả ám cảnh viên mãn có lực phá hoại thực sự quá lớn. Nếu như ở cùng một chiến trường với những ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ đó thì rất dễ ngộ thương người một nhà.
Cho nên!
Bọn họ đều rất thức thời rời xa đám người, đi đến một chiến trường khác!
Hết thảy ba khu chiến trường!
Khắp nơi đều là ánh đao bóng kiếm, ám kình tung hoành, cây cỏ và kiến trúc, xe cộ ven đường không ngừng bị ám kình phá hủy, đường cái vốn ngay ngắn trật tự trong nháy mắt trở nên lộn xộn! "Không được!"
Mặc dù cách xa mấy chục mét nhưng sự cảm giác của cường giả ám cảnh viên mãn mạnh mẽ cỡ nào? Hai ông lão trên tám mươi tuổi đó vừa chiến đấu vừa đang chú ý chiến trường bên phía Tiêu Nhất Thiên. Thấy Tiêu Nhất Thiên đơn thương độc mã, độc chiến quần hùng mà vẫn đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, trái tim của bọn họ run rẩy, mặt cũng tải đi!
Sao cái thằng Tiêu Nhất Thiên này lại mạnh như vậy chứ?
Kinh khủng như vậy!
Một trong hai ông lão trên tám mươi tuổi đó vội cắn răng hét lên: "Nhất định phải tốc chiến tốc thằng!"
"Chậm sẽ có biến cố!"
Bây giờ chính là lúc liều mạng, cướp là cướp thời gian!
Nếu như bọn họ có thể chém giết lão hòa thượng và hai viện binh ám cảnh viên mãn trước mặt này trước một bước. Vậy thì có thể hợp binh với nhau, cùng nhau liên thủ vây đánh Tiêu Nhất Thiên!
Trái lại!
Nếu để cho Tiêu Nhất Thiên giết ra khỏi trùng vây trước một bước, rảnh tay gia nhập chiến trường bên này thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ là lấy ít địch nhiều, ngay cả cơ hội chạy trốn bọn họ cũng không có!
"Được!"
Một ông lão trên tám mươi tuổi khác cũng sợ mất mật, gầm thét một tiếng, toàn lực bộc phát ám kình hùng hồn trong cơ thể, trong nháy mắt khí thế lại mạnh thêm mấy phần!
Ầm! Choang keng keng!
Ám kình hai bên không ngừng chạm vào nhau, hai ông lão trên tám mươi tuổi đó toàn lực bạo phát thì nhanh chóng chiếm thượng phong, đánh cho hai viện binh ám cảnh viên mãn liên tiếp lui về phía sau, tránh né mũi nhọn!
Đây cũng là Tiêu Nhất Thiên đã dặn dò trước!
Mục tiêu của lão hòa thượng và hai người bọn họ chỉ là kiềm chế lại ông lão có đôi mày kiểm và hai ông lão trên tám mươi tuổi. Giúp Tiêu Nhất Thiên tranh thủ đủ thời gian, lỡ như không đánh lại thì có thể lui lại, thậm chí chạy trốn!
Tóm lại, nhất định phải xem tính mạng của mình là quan trọng nhất!
Tiêu Nhất Thiên không hi vọng khiến cho người khác vô duyên vô cớ vì mình mà chết!
Cho nên!
Trong đám người, Tiêu Nhất Thiên cũng muốn tốc chiến tốc thẳng, giết người không có nương tay chút nào, thậm chí khi bộc phát ám kình đồng thời còn xen lẫn một tia minh kình bên trong ám kình!
Xoạt! . ngôn tình hài
Vẻ lạnh lẽo chợt lóe lên trên bảo đao Lang Đồ, chém ba tên cao thủ nhà họ Tiêu đang chặn trước người thành hai khúc, mà các cao thủ nhà họ Tiêu còn cách Tiêu Nhất Thiên hơn nửa mét, bảo đao Lang Đồ hoàn toàn không có đụng phải bọn họ nhưng quần áo trước ngực bọn họ đột nhiên nứt toác ra!
Sau một khắc, da thịt nổ tung, máu tươi bắn ra! Trọng thương! Ngã xuống đất!
Đây cũng là uy lực kinh khủng của minh kình! Ám kình chỉ có thể bám vào trên lưỡi đao của bảo đao Lang Đồ, gia tăng cường độ công kích, mà minh kình lại có thể thoát ra khỏi lưỡi đao, hóa thành ánh đao, giết người từ xa!
Nếu như là đối mặt cao thủ ám cảnh viên mãn, đánh đơn với nhau thì hiển nhiên Tiêu Nhất Thiên không dám tùy tiện bại lộ số lượng minh kinh không nhiều trong đan điền mình, nhưng quần chiến thì không giống vậy!
Hơn trăm người cùng đánh xáp lá cà, đã sớm giết đỏ cả mắt!
Trước mắt những cao thủ nhà họ Tiêu này ốc còn không mang nổi mình ốc, sinh tử chỉ ở trong chớp mắt. Bọn họ chỉ quan tâm đồng bạn bên cạnh mình có chết hay không, mẹ nó ai mà rảnh đi xem, đi suy nghĩ xem rốt cuộc những đồng bạn đó chết như thế nào?
Không sợ tất cả đến cùng một lúc, chỉ sợ lỡ như!
Minh kình liên lụy quá lớn, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, Tiêu Nhất Thiên cũng có chút lo lång, lỡ như bị cao thủ có tâm tư cẩn thận nào của nhà họ Tiêu vô tình phát hiện, sau đó lại để hắn ta chạy trốn, sau khi về thủ đô nói lại cho Tiêu Quốc Nguyên thì chỉ sợ là sẽ đại họa lâm đầu!
Cho nên, phàm là cao thủ nhà họ Tiêu có tham dự vây đánh Tiêu Nhất Thiên thì không thể để lại người nào cả!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Tiêu Nhất Thiên dặn dò mấy người Sói Đồng và Sói Hồn bày trận bên ngoài vòng chiến, bên trong trận hình thì dù cho có người đã nhận ra dị thường cũng đừng hòng sống mà rời khỏi đây!
"Ánh đao bay ra khỏi lưỡi đao!"
"Chuyện này..."
Đoàn Minh Triết đứng trước cửa không có tham dự chiến đấu, nhìn chằm chằm vào chiến trường bên phía Tiêu Nhất Thiên, hiển nhiên cũng nhìn ra một chút mánh khóe.
Thật ra!
Trước đó ở biệt thự nhà họ Triệu, khi Tiêu Nhất Thiên đối phó lão quái vật đó thì trong lúc khẩn cấp da vận dụng minh kinh một lần, da từng xuất hiện bóng quyền một lần, mà lúc đó, Đoàn Minh Triết cũng có mặt ở đó!
Cũng nhìn thấy bóng quyền hư ảo đó!
Sau khi Đoàn Minh Triết trở về đã lặng lẽ nói cho lão hòa thượng, nhờ thể nên lão hòa thượng mới biết thực lực chân chính của Tiêu Nhất Thiên!
Mặc dù lúc ấy lão hòa thượng chưa hề nói nhưng Đoàn Minh Triết cũng không phải người ngu!
Mơ hồ đoán được cái gì.
Lại thêm cảnh tượng trước mắt này, Đoàn Minh Triết càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Trong lòng tự nhủ, tiềm lực của Nhất Thiên đúng là không thể tưởng tượng, chỉ gần hai mươi sáu tuổi mà đã có thể đi đến một bước này!
Đợi một thời gian, thì còn đến đâu?
Trách không được nhà họ Tiêu ở thủ đô không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết! Nếu như đổi lại thành bọn họ mà nghĩ, đứng trên lập trường của Tiêu Quốc Nguyên, chỉ sợ Đoàn Minh Triết cũng sẽ lựa chọn làm như vậy!
"Ông chủ Đoàn!"
Tô Tử Lam đứng bên cạnh Đoàn Minh Triết lại bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sợ choáng váng, trái tim vọt lên cổ họng, thở mạnh cũng không dám, sắc mặt biến thành màu đen. Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, có cảm giác sắp không thở nổi, không nhịn được thầm nghĩ: "Rõ ràng chung quanh có nhiều người giúp như vậy mà lại để cho bọn họ ở không?"
"Chỉ để cho mình Tiêu Nhất Thiên liều mạng sao?"
Đối với cái gọi là trận hình, Tô Tử Lam không hiểu cũng không muốn hỏi, cô chỉ biết là, tình cảnh hiện tại của Tiêu Nhất Thiên rất nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm! Lấy một địch trăm, lúc nào cũng có thể mất
mạng!
Nhưng mà, kể cả Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh và những người bạn của Tiêu Nhất Thiên, còn có viện binh được mời tới chỉ vây chặt bên ngoài vòng chiến đấu, nhàn nhã nhìn xem, người nào của nhà họ Tiêu chạy ra thì bọn họ giết người đó!
Lại hoàn toàn không muốn chủ động tiến công. Chia sẻ áp lực cho Tiêu Nhất Thiên!
"Cô Tô đừng vội."
Đoàn Minh Triết quay đầu nhìn Tô Tử Lam một chút, trầm giọng khuyên nhủ: "Đây là chiến thuật mà Thiên tự mình dặn dò, cũng cách tổn nhất để giảm hết thương vong."
"Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên, anh ấy..."
Sao Tô Tử Lam có thể không nôn nóng được? Mấy phút trôi qua, giờ này Tiêu Nhất Thiên đã chém giết mười mấy cao thủ nhà họ Tiêu, toàn thân trên dưới đều dính đầy máu tươi!
Từ xa nhìn lại, giống như một người máu!
"Cậu ấy là chồng của cô!"
Đoàn Minh Triết nhấn mạnh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng tôi tin tưởng phán đoán của Thiên, cũng tin tưởng thực lực của Thiên cho nên mới nghe theo sắp xếp của Thiên!”
"Cô cũng giống vậy!"
"Cô phải tin tưởng người đàn ông của mình!"
Nếu như nói trước khi bắt đầu chiến đấu, Đoàn Minh Triết cũng giống như Tô Tử Lam, có chút lo lång mơ hồ, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh ánh đao thoát khỏi lưỡi đao của Tiêu Nhất Thiên, giết địch từ xa thì lo lắng lúc trước đã tan thành mây khói!
Trận chiến này, Tiêu Nhất Thiên tất thắng!
"Tôi..."
Tô Tử Lam há to miệng, muốn nói lại thôi, nước mất chảy dài hai bên má, nghẹn lời!