Sói Vương Bất Bại

Chương 172




Không phải là vị tiền bối nhà họ Đoàn, thì còn ai vào đây nữa?

Lão hòa thượng thực sự là một cao thủ ám cảnh viên mãn, đối phó với đám muỗi ám cảnh trung kì nhà họ Triệu, kém hơn ông hai cảnh giới, hơn nữa ông còn tấn công bất ngờ, không có một chút nào hồi hộp, thỏa thích mà nghiền ép!

Một đấm này đã đấm nát cánh tay cao thủ nhà họ Triệu!

"Ông! Ông là.."

Cao thủ nhà họ Triệu bị đánh bay xa vài mét, vai phải máu chảy không ngừng, miệng liên tục nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt, đau đến mức nhe răng nhếch miệng!

Suýt nữa thì bỏ mình!

Anh ta nhìn lão hòa thượng, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi!

Lão hòa thượng tọa trấn biệt thự Vân Đỉnh, giống như Triệu Phong nhà họ Triệu vậy, mấy chục năm nay dường như không xuất hiện trước mặt người ngoài, vì vậy, tên cao thủ nhà họ Triệu chỉ từng nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.

Hôm nay, là lần đầu được gặp!

Tất nhiên là không biết!

Vèo!

Vèo! Vèo! Vèo! Không đợi lào có chuộng yen toi, lại có mấy tên lao ra khỏi đám người, nháy mắt đi tới sau lưng lão hòa thượng, là Đoàn Minh Triết và sáu, bảy cao thủ nhà họ Đoàn!

Trong số sáu, bảy cao thủ nhà họ Đoàn, chí có hai người là ám cảnh trung kì giống Đoàn Minh Triết, còn lại toàn bộ đều là ám cành hậu kì!

Trong đó có một người đi tới đỡ Sói Ảnh dậy, hỏi anh: "Không sao chứ?”

Sói Ảnh lắc đầu, dù anh chưa từng tới thành phố Hồ Chí Minh, nhưng cũng đoán được thân phận của đối phương, dù sao thì anh ta và Sói Đồng, Sói Hồn vẫn luôn giữ liên lạc.

Ban nãy, trong lúc quan trọng, lão hòa thượng đứng ra thay Sói Ảnh đấu một quyền với cao thủ nhà họ Triệu.

Mà Sói Ảnh...

Chỉ là bị ảnh hưởng bởi hai loại ám kình va đập mà thôi, không bị thương nặng.

"Đoàn Minh Triết!"

Cao thủ nhà họ Đoàn không nhận ra lão hòa thượng, nhưng lại nhận ra

Đoàn Minh Triết đang đứng sau lão hòa thượng, nhất thời sắc mặt xám xịt, trong lòng run rẩy không ngừng.

Nhà họ Đoàn, không phải bị nhà họ Tiêu ở thủ đô tiêu diệt rồi sao?

"Cô Tô đâu?"

Đoàn Minh Triết lười chả thèm nhìn đến anh ta, mà quay sang hỏi Sói

Ảnh.

Sói Ảnh trầm giọng nói: “Bảy phút trước, đã tự mình lên trên lầu, e rằng sẽ gặp nguy hiểm."

“Đi!"

Sắc mặt Đoàn Minh Triết khẽ thay đổi, không hề trần trừ mà ra hiệu:

"Theo tôi đi lên!"

"Ông chủ, còn anh ta?" Trong đó có một cáð thu nna hộ hỏi: “Hắn ta nên xử lý như thế nào?" oan chi sang ten cão thu nha họ Triệu,

"Còn cần tôi phải dạy anh nữa à?"

Đoàn Minh Triết không hề dừng chân, cũng chẳng quay đầu nói: "Xử lí gọn gàng vào!"

Nói xong, đã cùng lão hòa thượng đi thẳng lên tòa nhà của tập đoàn Tô Doãn, tên cao thủ nhà họ Triệu nghe vậy, đáy lòng như trầm xuống.

Ý nghĩ vô cùng đơn giản: những tên dự nghiệt xuất hiện ở tập đoàn Tô

Doãn, rất nhiều người, toàn bộ...

Sói Ảnh đi trước dẫn đường, sau khi bước vào tòa nhà tập đoàn Tô Doãn, trực tiếp đi tới phòng tổng giám đốc, trên đường gặp mấy tên cao thủ nhà họ Triệu đang trông coi, toàn bộ đều là ám cảnh sơ kì, bị lão hòa thượng một đấm giải quyết dễ dàng.

Mà lúc này!

Trong phòng tổng giám đốc. Tô Lam bị ba người Tô anh Nhã, Tô Thanh Thế và Tô Văn Việt vây quanh, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, trên mặt còn có vết bị đánh, đỏ hồng một mảng, cơ thể bị đá mấy cái, đau đến mức không chịu nổi.

Nhưng mà, Tô Tử Lam không hề khóc!

Có lẽ mấy ngày hôm nay cô đã khóc hết nước mắt rồi, hoặc là, không muốn thể hiện một mặt yếu đuối của mình trước mặt đám người Tô Văn Việt!

Bộp!

Tô Văn Việt đột nhiên rút ra một bản hợp đồng, rứt xuống đất trước mặt Tô Tử Lam, vẻ mặt đắc ý, quăng một cái bút xuống, cười lạnh nói: “Em họ, kí tên đi!"

"Tập đoàn Tô Doãn là họ Tô!"

“Là họ Tô trong tên Tô Văn Việt của tôi, chứ không phải là họ Tô trong tên Tô Tử Lam của cô!" "Cô nuot không nói!

“Chỉ cần cô kí tên vào bản hợp đồng, tôi có thể cân nhắc, coi như làm từ thiện, tạm thời bỏ qua cho cô lần này, nếu không tôi cũng có cách dày vò cô!"

"Cam đoan cô muốn sống không nổi, muốn chết không xong, khiến cô

sung sướng như lên trời, cầu xin tha thứ!".

Ánh mắt Tô Văn Việt nhìn Tô Tử Lam đầy vẻ tham lam và háo sắc.

Đây, mới là mục đích của anh ta!

Tô Chí Công cũng vậy, Tô Thanh Thế cũng thế, luôn muốn cướp lại tập đoàn Tô Doãn, mà Tô Văn Việt ngoài tập đoàn Tô Doãn, anh ta còn muốn có cả thân thể của Tô Tử Lam!

Trước đó do Tiêu Nhất Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến kế hoạch của anh ta không thành công, nhưng bây giờ, đi một vòng lớn, cơ hội của anh ta lại đến rồi, mất đi sự che chở của Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Đoàn, trong mắt anh ta, Tô Tử Lam không xác gì một con đĩ bị người ta chơi nát rồi!

Lần này, anh ta phải có được thân thể của Tô Tử Lam!

"Phụt!"

Nhìn lấy ánh mắt tham lam của Tô Văn Việt, mặc dù Tô Tử Lam rất sợ, cũng đã gần như tuyệt vọng rồi, nhưng cô cũng không tỏ ra một chút yếu đuối hay hoảng sợ, một giọt máu ở khóe miệng rơi xuống trên bản hợp đồng, cô cắn răng nói: “Mơ đi!"

Râm!

Tô Tử Lam vừa dứt lời, thì bị Tô Thanh Nhã đạp cho một đạp vào sau lưng, Tô Thanh Nhã tức giận chửi: “Đừng có mà không biết điều!"

"Đợi cô ta kí tên, sẽ cho anh cơ hội!"

"Dám nói thêm một từ không nào nữa, cô tin hay không, tôi lột da của cô ra?"

Nói xong, Tô Thanh Nhã định xắn tay áo lên tiếp tục dày vò Tô Tử Lâm, mà ngay lúc này, ông già đứng sau lưng Triệu Hằng đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đo, sac mật khi thay doi, đường “Không hay rồi, có người đến!" nhận được gi, hol:

Trong đám cao thủ còn sót lại của nhà họ Triệu, chỉ còn ông già này là Ám cảnh hậu kì, hai người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Hằng là cao thủ Ám cảnh trung kì.

Vì vậy, cảm nhận của ông già đó là nhạy bén nhất!

"Là ai?"

Bao gồm cả Tô Thanh Nhã và Tô Chí Công tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, vô thức mà nhìn về phía cửa.

Ông già nói một cách lo lắng: "Hình như là Ám cảnh viên..."

Bùm!

Chữ “mãn" còn chưa nói xong, tiếng vang đinh tai nhức óc đã truyền tới, cửa văn phòng đột nhiên bị nổ tung, vỡ nát, một bóng người "bay" vèo vào trong nhanh như một quả đạn pháo.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, mặt o mồm chữ a, vẫn còn chưa hìn rõ người tới ai, cùng với một tiếng "choang" vang lên, người đó phá cửa bước vào, bay ngang qua văn phòng tạo thành một đường khói trắng, có hơi dừng lại một chút rồi nháy mắt lại bay đến chỗ cửa sổ sát đất, đập vỡ thủy tinh, bay ra khỏi văn phòng!

Cả quá trình, chỉ kéo dài khoảng hai giây!

Nhanh đến mức mọi người không phản ứng kịp!

Cái quần què gì thế???

Mọi người ở đây đều không nhịn được mà rùng mình, bị dọa đến ngốc rồi, vẻ mặt kinh hãi khó mà nói thành lời.

Cái văn phòng này là ở tầng thứ hai mươi!

Người đó đập vỡ cửa mà vào rồi lại phá vỡ cửa sổ mà đi, trực tiếp "bay" ra ngoài, không phải là sẽ thành đống bầy nhầy hay sao?

Chỉ nghĩ tới thôi, mà lạnh hết cả sống lưng!

Da đầu phát ngứa!