Sói Vương Bất Bại

Chương 154




Giết người! Giết lòng!

Lâm Thanh Uyển không cho Tiêu Nhất Thiên chết, lại muốn Tiêu Nhất Thiên nếm trải tuyệt vọng sống không bằng chết!

"Cô không gánh nổi hậu quả!"

Giữa mày Tiêu Nhất Thiên hiện sát ý nồng nặc, nhưng không kêu la om sòm, hung dữ chửi rủa như người bình thường, bởi vì trước thực lực thật sự, miệng lưỡi nhanh nhẹn là một loại thể hiện rất yếu đuối.

Chứng minh cảm xúc của mình đã mất khống chế, bị đối phương gây khó dễ.

Ví dụ như Sói Đồng.

Sói Đồng muốn báo thù cho Tiêu Nhất Thiên, nhưng với thực lực ám cảnh sơ kỳ của cô ấy, vốn không thể uy hiếp Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển nói dăm ba câu đã khiến cô ấy tức sùi bọt mép. Nhưng cô ấy chỉ biết mắng chửi, không thể làm gì Lâm Thanh Uyển.

Cho nên trong mắt Lâm Thanh Uyển cô ấy chỉ là một con nhỏ ngu ngốc đanh đá, Lâm Thanh Uyển giỏi đùa giỡn lòng người, mà người có cảm xúc không ổn định thường dễ dàng bị người ta lợi dụng nhất.

Nhưng Tiêu Nhất Thiên thì không.

Anh và Lâm Thanh Uyển lạnh lùng đối mặt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Toàn bộ nhà họ Lâm các cô đều không gánh nổi!"

"Nếu cô dám, cứ việc thử xem!"

Vẫn là những lời đó, lần trước gặp mặt, Lâm Thanh Uyển uy hiếp Tiêu Nhất Thiên, muốn nói bí mật của Tiêu Nhất Thiên cho Tô Tử Lam,Tiêu Nhất Thiên từng nhắc nhở cô ta.

Cô dám, thì thử xem!

Chỉ cần cô có lá gan đó!

"Yên tâm, tôi biết."

Lâm Thanh Uyển gật đầu, trả lời giống lần trước: "Tôi đâu chỉ muốn thử, với lại từ hôm nay trở đi, buổi tối mỗi ngày, tôi đều sẽ đến đây, ở bên anh, nói chuyện tâm sự với anh."

"Nói chuyện xảy ra ngoài kia với anh, cũng cho anh biết, thật ra vị hôn thê của anh là người phụ nữ thành thật giữ chữ tín, nói thì nhất định sẽ làm được."

"Nói không chừng, anh sẽ dần dần yêu tôi đấy."

Hai người trò chuyện, câu nói câu không, rõ ràng là đang đấu võ mồm, đối đầu gay gắt nhưng bình tĩnh ung dung, giọng nói nhẹ nhàng, không có mùi thuốc súng.

Thậm chí...

Đôi khi giống người yêu liếc mắt tán tỉnh.

Không khí kỳ lạ khó hiểu.

Nói chuyện khoảng hai mươi phút, Lâm Thanh Uyển duỗi eo, có vẻ hơi mệt mỏi, cúi đầu nói: "Căn phòng bí mật dưới đất này rất kín, người bình thường rất khó tìm ra."

"Dù tìm được, cũng không thể cứu anh."

"Cửa sổ cũng được, vách tường cùng mặt đất cũng được, 360 độ không góc chết, tất cả đều được rèn từ huyền thiết vực Tuyết, trước khi xây dựng đã tốn rất nhiều công sức của nhà họ Lâm chúng tôi, chuyên dùng để giam giữ cao thủ ám cảnh viên mãn như anh."

Lời này là thật!

Giống như bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên cùng thanh kiếm hàn thiết của Triệu Phong, gậy răng sói của Hoắc Đình Kiên, gậy sắt hai mét hay chůy lớn Lưu Tinh của hai ông già tóc bạc, hàn thiết vực Tuyết có tính dẻo, chịu được ám kình của cao thủ ám cảnh, cho nên thường xuyên được dùng để chế tạo vũ khí.

Cũng vì nguyên nhân đó, ám kình của cao thủ ám cảnh không thể phá hàn thiết vực Tuyết!

Nhà họ Lâm có thế lực lớn, tìm nhiều hàn thiết vực Tuyết như vậy để xây dựng một căn phòng bí mật, không thể không nói, đúng là có thể giam giữ bất kỳ cao thủ ám cảnh nào!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên là ngoại lệ!

Lâm Thanh Uyển không biết, bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã bước vào nửa Minh Cảnh, mà ám kình không thể phá hàn thiết vực Tuyết, minh kính lại có thể

Chỉ cần cho Tiêu Nhất Thiên đủ thời gian, khôi phục vết thương trên người, chắc chắn anh sẽ phá cửa ra ngoài!

"Không có sự cho phép của tôi, có lẽ cả đời anh sẽ không ra khỏi căn phòng bí mật dưới đất này.”

Lâm Thanh Uyển lẩm bẩm: “Cho nên bây giờ anh chỉ thuộc về một mình tôi, quên Tô Từ Lam đi, quên người tình nhỏ bé kia đi, quên bà ngoại, ông ngoại của anh, cả những thù oán sâu nặng đó đi." "Việc anh phải làm duy nhất chính là vứt hết óc, tìm mọi cách lấy lòng tôi, không chứng ngày nào đó tâm trạng của tôi tốt lên, lấy dây xích buộc cổ anh, đưa anh ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy ánh sáng, giống như dắt chó đi dạo vậy."

"Ha ha ha..."

Lâm Thanh Uyển bị lời của minh chọc cười, tiếng cười trong trẻo dễ nghe giống như chuông bạc.

Mẹ nó!

Đồ lưu manh! Đồ biến thái! Mẹ nó khẩu vị thật nặng!

Tiêu Nhất Thiên câm nín, đây là vị hôn thế năm năm trước của mình sao? Mẹ kiếp, xem ra, án can và âm mưu năm năm trước không chỉ mang lại thảm kịch!

Ít nhất, không kết hôn với người phụ nữ biến thái này, trời xui đất khiến gặp được cô gái dịu dàng hiền thục như Tô Tử Lam, có con gái ngoan ngoãn đáng yêu như Tô An Nhiên.

Thật đúng là tạo hóa trêu người mà!

Chờ xem, chờ vết thương của tôi tốt lên, khôi phục sức mạnh, là lúc người phụ nữ biến thái như cô phải khóc!

Cạch! Tiêu Nhất Thiên đang mạnh mẽ suy nghĩ. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên trên đỉnh đầu, không biết Lâm Thanh Uyển khởi động cơ quan ngầm ở đâu, một làn sương trắng ẩm ướt bốc lên, lập tức phủ cả khuôn mặt của Tiêu Nhất Thiên.

Ngay sau đó, một cảm giác choáng váng truyền

Thuốc mệ? đến.

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt, theo bản năng muốn nín thở, nhưng không còn kịp, tiếng cười của Lâm Thanh Uyển văng vẳng bên tai: "Đến lúc rồi, ngủ đi.”

"Anh xem, vị hôn thê tôi đây quan tâm anh nhiều không? Sợ anh quá đau lòng, ban đêm mất ngủ, nên đặc biệt chuẩn bị thứ này cho anh."

"Ha ha."

"Xứng với anh hơn Tô Tử Lam đúng không?"

Ông nội cô!

Tiêu Nhất Thiên thầm mắng một tiếng, ý thức mới khôi phục không lâu lại chìm vào mơ hồ...

Lúc đó.

Thủ đô, nhà họ Tiêu! Sau khi bị Sói Đồng chém một đao vào laptop, hình ảnh video biến mất, nụ cười trên mặt Tiêu Quốc Nguyên lập tức bao phủ sương mù lạnh như băng.

"Con điện!"

Mắng chửi một tiếng, nói: "Không có Tiêu Nhất Thiên, chúng mày đừng hòng sống sót!”

Đằng đằng sát khí!

Bình Trung đứng bên cạnh nhíu mày hỏi: “Ông chủ, lời cô chủ của nhà họ Lâm nói có thể tin không?"

"Thật sự Tiêu Nhất Thiên đã chết sao?"

Như điều ông già của nhà họ Lâm lo lắng, không có ai sẽ dễ dàng tin câu chuyện của ông ta. Dù sao họ không chính mắt nhìn thấy thi thể của Tiêu Nhất Thiên.

Một câu tự bạo, thi thể biến mất!

Chỉ dựa vào lời nói một phía của ông ta, rất khó để người ta tin!

"Không quan trọng."

Tiêu Quốc Nguyên lạnh nhạt nói: “Đối mặt với sự vây quét của tám cao thủ ám cảnh viên mãn, mặc kệ Tiêu Nhất Thiên có cách gì, cũng khó thoát cái chết!”

"Ông già của nhà họ Lâm là người sống sót duy nhất, có lẽ, không phải duy nhất."

Nhưng những điều này đều không quan trọng."

"Quan trọng là nhà họ Lâm có người còn sống, vậy chỉ có hai khả năng, một là Tiêu Nhất Thiên bị bọn họ giết, hai là Tiêu Nhất Thiên bị bọn họ bắt."

Dứt lời, Tiêu Quốc Nguyên quay đầu nhìn Bình Trung, hỏi: “Ông cảm thấy, nếu Lâm Thanh Uyển bắt sống Tiêu Nhất Thiên, sẽ thế nào?"

Bình Trung nghĩ ngợi, thấp giọng nói: “Nếu thật sự là bắt sống, dựa vào tính cách của cô chủ nhà họ Lâm, và sự căm hận của cô ấy dành cho Tiêu Nhất Thiên, khẳng định sẽ tra tấn tàn nhẫn."

"Tiêu Nhất Thiên sống, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết."

Tiêu Quốc Nguyên gật đầu.

Sau đó nói tiếp: “Tôi nhìn con bé Thanh Uyển này lớn lên, trông giống như thiên thần nhưng lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, năm đó Tiêu Nhất Thiên phụ bạc con bé, con bé sẽ không để Tiêu Nhất Thiên dễ dàng chết, mà sẽ tra tấn từng chút một."

"Khi nào con bé chơi chán, trút hết căm hận rồi, tôi nghĩ con bé là sẽ lợi dụng giá trị cuối cùng của Tiêu Nhất Thiên, biến Tiêu Nhất Thiên thành lợi thế đàm phán, tống một khoản tiền từ trong tay chúng ta."

Bình Trung nghe vậy, sợ hãi kinh ngạc..

Mẹ nó thật độc ác!

“Vậy..."

Bình Trung hỏi: “Ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Giết!"

Tiêu Quốc Nguyên thốt ra một chữ, ý nghĩ giết người mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào, nói: “Chúng ta có thể nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ ra, Đoàn Minh Triết cũng vậy, con điên kia cũng thế, khẳng định sẽ dùng mọi cách tìm kiếm tung tích của Tiêu Nhất Thiên, nghĩ cách cứu mạng Tiêu Nhất Thiên"

"Cho nên!"

"Chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì phải làm thật hoành tráng, nhân cơ hội này giết nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh! Tiêu diệt những chân tay của Tiêu Nhất Thiên đã điều tra được trước đây! Mất đi sự trợ giúp từ bên ngoài, Tiêu Nhất Thiên trong tay Lâm Thanh Uyển, chỉ có thể đau khổ chờ chết!"

Nghe vậy, ánh mắt của Bình Trung đột nhiên sáng

Trước đây âm thầm điều tra lâu như vậy, cuối cùng lên! cũng ra tay sao?