Sói Vương Bất Bại

Chương 149




Ven bờ sông Vận!

Dưới sự chỉ huy của Đoàn Minh Triết và Sói Đồng, hơn hai mươi cao thủ ám cảnh nhà họ Đoàn đang không ngừng tìm kiếm dưới đáy sông, tốn mất gần ba giờ đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, bọn họ cứ thuận theo dòng chảy của con sông mà tìm kiếm, chỉ mò được bốn bộ xác!

Trong đó có Triệu Phong, với hai ông già tóc bạc!

Hai người mà nhà họ Tiêu phái tới chỉ tìm xác của một người!

Hơn nữa cái xác đó không có đầu!

Có lẽ đã bị Tiêu Nhất Thiên ném bừa ở một nơi nào đó, hoặc bị dòng nước cuốn đi rồi,

Tám cao thủ!

Thêm một Tiêu Nhất Thiên, tổng cộng là có chín

cao thủ! Mà chỉ tìm được 4 cái xác, vậy thì năm người còn lại đâu?

Đã chết?

Hay còn sống?

"Không tìm thấy thi thể của Nhất Thiên đối với chủng ta mà nói, là một chuyện tốt.

Đoàn Minh Triết thở nhẹ một hơi, không cần thiết tiếp tục tìm kiếm nữa, ông ta quay đầu lại nhìn Sói Đồng, hỏi: “Cô à, cô cảm thấy, có khả năng này hay không?"

"Nhất Thiên bị bọn họ chặn lại, sau đó nó liều chết mở vòng vây, giết được bốn người, sau đó vì địch đông thể mạnh nó bị bọn họ giết và mang đi?"

"Hoặc là..."

"Bọn chúng chỉ bắt Nhất Thiên, không giết nó?"

Dựa theo tình hình hiện tại, Đoàn Minh Triết chỉ nghĩ ra hai khả năng này mà thôi, nếu nói Tiêu Nhất Thiên giết chết bốn người trong số đó, sau đó tự mình chạy trốn, ông cảm thấy, rất không thực tế.

Điện thoại đang được kết nối...

Lời này là Đoàn Minh Triết nói với Sói Đồng, thực tế là nói cho Tô Tử Lam ở thành phố Hải Phòng xa xôi biết. Ít nhất, vẫn còn một tia hy vọng!

Sau đó, Đoàn Minh Triết nói với Tô Tử Lam: "Cô Tô, tình hình bên này đại khái là như vậy, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi."

"Hay là..."

"Cô Tô, cô nghỉ sớm đi, nếu có gì mới, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô!"

Tô Tử Lam mặc dù không ở hiện trường, nhưng vẫn luôn để ý tới tình huống bên này, bây giờ, cuộc tìm kiếm đã kết thúc, nhưng vẫn chưa có được câu trả lời rõ ràng.

Nghỉ ngơi?

Tiêu Nhất Thiên còn sống hay đã chết, dữ nhiều lành ít, làm sao cô có thể nghỉ ngơi cho được?

Cô và Tiêu Nhất Thiên mặc dù quen nhau không lâu, nhưng kể từ khi lần đầu Tiêu Nhất Thiên xuất hiện trong buổi đính hôn ở khách sạn Diamond, Tiêu Nhất Thiên luôn cố gắng hết sức bảo vệ hai mẹ con bọn họ.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã đuổi cả nhà Tô Văn Việt rời khỏi thành phố Hải Phòng, đoạt lại tập đoàn Tô thị!

Vì muốn cứu Tô An Nhiên, Tiêu Nhất Thiên đã vội vàng chạy tới Thành phố Hồ Chí Minh, tham gia buổi đấu giá, tốn mấy trăm nghìn tỷ đồng để mua cỏ Xán

Tinh!

Bây giờ!

Tô An Nhiên đã tỉnh rồi, cũng đã bình yên vô sự!

Mà Tiêu Nhất Thiên lại xảy ra chuyện, hơn nữa có khả năng là sẽ không có cơ hội gặp lại anh lần nữa!

Với tư cách là chồng chưa cưới thì Tiêu Nhất Thiên đã làm hết sức mình vì hai mẹ con họ, vậy thì, với cương vị là vợ chưa cưới, cô đã từng làm gì cho Tiêu Nhất Thiên?

Nghĩ đến đây, lòng cô đau như bị dao cứa!

“Đợi một chút!"

Cô bật thốt thành lời: “Ông Đoàn, tôi muốn đến thành phố Hồ Chí Minh!"

"Sao cơ?"

Đoàn Minh Triết sững sờ.

Ngữ điệu Tô Tử Lam vô cùng kiên quyết, nói: “Tôi muốn đi thành phố Hồ Chí Minh, ngay, bây, giờ!"

"Tiêu Nhất Thiên là chồng chưa cưới của tôi, tôi có quyền và nghĩa vụ để có thể biết được an nguy của anh ấy, cùng mọi người đi tìm anh ấy!”

"Nhưng mà..." Do dự một lúc, Tô Tử Lam tiếp tục nói: “Ông bà ngoại của anh ấy cũng đang ở nhà ông Đoàn đúng không?"

"Tiêu Nhất Thiên không ở đó, cần có người chăm sóc và an ủi hai ông bà."

Kể từ sau khi nhận được cuộc gọi của Đỗ Thiết Sơn. Kì thực, trong lòng Tô Tử Lam có chút căng thẳng, đặc biệt là khi biết được thân phận thật sự của anh, cô có chút rụt rè.

Như tâm trạng con dâu phải đến gặp bố mẹ chồng vậy, cảm giác vô cùng kì lạ.

Nhưng hiện giờ là tình trạng đặc biệt, không phải là lúc để cô rụt rè, những năm nay, Tô Tử Lam tự mình nuôi lấy mình, cô cũng không phải là cô gái rụt rè nhút nhát, có thể dũng cảm gánh vác trách nhiệm trên vai.

Trốn tránh không phải là tính cách của cô!

"Vậy thì..."

Đoàn Minh Triết do dự một lúc, vẫn là gật đầu, nói: "Nếu như cô Tô đã có suy nghĩ này, vậy thì tới đây một chuyến đi."

"Vừa hay, trước đó Nhất Thiên nhắn nhủ tôi, cho mấy cao thủ đi thành phố Hải Phòng, luôn âm thầm bảo vệ gia đình cô Tô, lúc nữa tôi thông báo cho bọn họ, đi cùng cô.”

Bảo vệ trong âm thầm?

Trái tim Tô Tử Lam ấm áp, những ngày này, cô không hề cảm nhận ra có chuyện gì khác lạ cả.

Tất cả đều sóng yên biển lặng.

Hóa ra, trên đời này vốn chẳng có yên bình mãi mãi, chỉ là có người luôn đi trước chắn hết mọi phong ba bão táp cho bạn mà thôi!

"Được!"

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tử Lam đi đến trước bồn rửa tay, rửa sạch sẽ, sau đó mở cửa đi ra, thì kinh ngạc phát hiện, Tô Thanh Cường đang ngồi trên xe lăn trước cửa nhà tắm.

Liễu Như Phương đang ôm Tô An Nhiên, đứng sau Tô Thanh Cường.

Hiển nhiên, bọn họ cũng như Tô Tử Lam đang vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Tiêu Nhất Thiên, không thể ngủ được.

"Mẹ! Mọi người..."

Tô Tử Lam sững sờ.

Liễu Như Phương thở dài, hỏi: "Tử Lam, con quyết định rồi à, con muốn đi thành phố Hồ Chí Minh?" Bọn họ dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện ban nãy của Tô Tử Lam và Đoàn Minh Triết.

"Vâng."

Tô Tử Lam gật đầu, nói: "Tiêu Nhất Thiên là thành viên trong gia đình chúng ta, vì gia đình này mà làm không biết bao nhiêu việc, hiện giờ anh ấy không rõ sống chết, con không thể ở đây mà không làm gì."

Đúng vậy, anh đã vì nhà này mà làm rất nhiều việc!

Tô Thanh Cường và Tô Tử Lam giống nhau, cảm nhận sâu sắc về điều này. Ông sờ hai chân của mình, nói: "Đi đi, chỉ cần là điều con muốn, bố và mẹ và cả An Nhiên sẽ luôn ủng hộ con."

"Bố con nói đúng đấy"

Mặc dù Liễu Như Phương có chút lo lắng, không hi vọng Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam tiếp xúc quá gần với nhau, bị cuốn vào ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu. Nhưng bà cũng không phải là người không biết đạo lí.

Tiêu Nhất Thiên đối xử với họ rất tốt, bà đều để trong lòng.

Mắt bà đỏ lên, hít một hơi rồi nói: “Cho dù con có quyết định như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần con thích, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, nhưng con cũng phải nhớ rằng, phải luôn quan tâm, chú ý tới bản thân mình, đừng để bị thương."

Nếu như con xảy ra chuyện gì, bố mẹ và An Nhiên biết sống sao?"

"Hu hu hu..."

Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều không nhịn được mà rơi nước mắt, ngược lại là Tô An Nhiên, mà Tô An Nhiên ngồi trong lòng Liễu Như Phương nói với giọng non nớt và kiên kiên định: “Mẹ mẹ, mẹ đi đi!"

“Đi tìm bố!"

"Nhiên Nhiên ở nhà sẽ ngoan ngoãn, nghe lời đợi mẹ về, đợi mẹ dẫn theo chú đó về, con sẽ đứng trước mặt chú gọi bố, còn phải nói với tất cả các bạn trong nhà trẻ rằng con cũng có bố"

"Trước đó con không hề nói dối, không hề lừa ai cả, bố của con là một anh hùng siêu cấp vô địch, vô cùng lợi hại!"

Tô An Nhiên nhịn không khóc.

Nhưng sau khi nghe bé con nói, Tô Tử Lam nhịn không nổi mà bật khóc...

Bên này!

Bên bờ sông Vận, sau khi Đoàn Minh Triết cúp điện thoại. Sói Đồng đang cầm Bảo đao Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên chém như chém hoa quả, chém không ngừng vào bốn thi thể kia, cho đến khi thành đống thịt nát!

Thật sự là kinh khủng không dám nhìn thẳng!

Tiêu Nhất Thiên gặp nguy hiểm, nguyên nhân chính là do những người này gây ra, cô không thể nương tay!

Cho dù bọn họ đã chết, cô cũng sẽ cho bọn họ chết không được yên!

Đám cao thủ nhà họ Đoàn đứng bên cạnh nhìn, ai nấy cũng toát hết mồ hôi lạnh, tự nhủ trong lòng, mẹ ơi, cô gái xinh đẹp này thật sự là ra tay tàn nhẫn.

"Cô ơi, cô..."

Đoàn Minh Triết muốn ngăn lại, lại có chút do dự.

Sói Đồng chém cả nửa ngày, cuối cùng cũng mệt, tay cũng tê rồi mới cất đao đi, xoay người bước đi, chưa được vài bước, âm thanh lạnh lùng của cô truyền tới:

"Đi, đi tới nhà họ Lâm!"