"Có Tử Lam, là do chúng tôi có mắt không tròng, bị ma quỷ ám ảnh nên mới đồng ý ký hợp đồng với tên khốn Tô Thành Đạt kia."
Chát!
Vừa nói vừa tự vả vào mặt mình một phát.
"Chúng tôi biết mình đã sai rồi, cũng đã đuổi Tô Thành Đạt về rồi, cầu xin cô Tử Lam cho chúng tôi một cơ hội khác."
Chát!
Lại một cái tát nữa.
"Ngoại trừ cô Tử Lam, chúng tôi sẽ không ký với bất kỳ ai khác.
Chát!
Ba người anh một lời tôi một câu, vừa nói vừa đánh, còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chưa đến hai phút mà trên mặt đã sưng đỏ cả một mảng, chật vật không chịu nổi, làm gì còn nửa phần tư thái ngạo mạn của tổng giám đốc công ty như trước nữa.
"Các người, các người đang làm gì vậy?"
Từ đầu tới đuôi Tô Tử Lam đều vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc, trái tim điên cuồng nhảy lên, cô nghẹn họng như chết lặng, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Những người này... điên rồi sao?
Thật sự không thể giải thích được, tự nhiên cùng nhau chạy tới dập đầu xin lỗi cô?
Không phải chỉ là ký hợp đồng thôi sao.
Muốn trách cũng là trách tên khốn Tô Thành Đạt hèn hạ vô liêm si, không thể trách mấy người bọn họ, tại sao lại như thế này chứ?
"Các người mau, mau đứng dậy đi."
Trong lúc hoảng hốt, Tô Tử Lam vô thức đưa tay ra giúp đỡ nhưng khi cô đỡ Triệu Đức Phúc lên thì đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống tay trái của Triệu Đức Phúc, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, hỏi: "Tổng giám đốc Phúc, tay của ông bị sao vậy?"
Sau đó cô mới để ý thấy cảnh tay trái của Triệu Đức Phúc quan một dải băng màu trắng, giống như bị thương, cánh tay trái ở nơi ống tay áo kia thì trống rỗng, không thể nhìn thấy tay trái của ông ta.
"Cô Tử Lam, đây."
Triệu Đức Phúc không trả lời, mà lấy ra một cái hộp gỗ dài hơn hai mươi phân đưa cho Tô Tử Lam.
"Đây là?"
Lông mày Tô Tử Lam nhíu chặt lại, không biết Triệu Đức Phúc đang muốn làm cái gì, cô đưa tay cầm lấy hộp gỗ, mở ra liếc mắt một cái.
"A!"
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên.
Sắc mặt Tô Tử Lam biến đổi trầm trọng, trong lòng sợ hãi khiếp vía, da đầu lập tức nổ tung, cô vô thức lùi về phía sau mấy bước, tay run lên, hộp gỗ trượt ra rơi xuống sàn nhà dưới chân.
Một bàn tay trái đẫm máu lăn ra khỏi hộp gỗ...
"Tổng giảm đốc Phúc, tay của ông! Tay của ông!"
Nghĩ đến cái ống tay áo trống rồng của Triệu Đức Phúc, Tô Tử Lam vẫn không hiểu tại sao thứ bên trong hộp gỗ lại là bàn tay trái bị gãy của Triệu Đức Phúc.
"Cô Tử Lam, tôi sai rồi."
Triệu Đức Phúc bày tỏ thái độ chân thành nói: "Trước đây gan tôi to bằng trời, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đã dùng cái tay này chạm vào chân cô Tử Lam. Bây giờ tôi tự chặt đứt tay trái của mình như một hình phạt, hi vọng có thể được cô Tử
Lam tha thứ."
"Rầm!"
Nói xong, lại nặng nề đập đầu xuống sàn nhà dưới chân Tô
Tử Lam.
"Ông, các người..."
Cả người Tô Tử Lam như hóa đá, toàn thân cứng đờ, trong lòng tê dại, như là đang nằm mơ không dám tin nói: "Tại sao các người lại như vậy? Là ai? Là ai bắt các người tới?"
"Cầu xin cô Tử Lam tha thứ."
Nhưng đám người Triệu Đức Phúc chỉ lo quỳ lạy dập đầu xin lỗi Tô Tử Lam, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam.
Tiêu Nhất Thiên đứng sau lưng Tô Tử Lam, không nói một lời nào,
Có điều trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ: "Hiệu suất làm việc của tên kia đúng là rất nhanh, chỉ cần gửi một tin nhắn mà mấy tên này đã ngoan ngoãn đến nhà xin lỗi rồi."
Dám sờ soạng chân của vợ tôi?
Phải phạt!
"Các người đừng như vậy nữa, tất cả đứng lên hết đi."
Chuyện lúc trước bị Triệu Đức Phúc sờ soạng chân, đương nhiên Tô Tử Lam nhớ rất rõ, nhưng cô có tâm địa thiện lương, hiền lành tốt bụng, không phải loại phụ nữ độc ác nhiều thủ đoạn kia, nên không đến mức vì chuyện đó mà chặt mất tay trái của Triệu Đức Phúc. Nhìn ống tay áo trống rỗng của Triệu Đức Phúc, trái tim cô không chịu đựng được, thúc giục nói: "Tổng giám đốc Phúc, ông mau đến bệnh viện băng bó tốt một chút đi, chuyện khác để nói sau."
"Nếu cô Tử Lam không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ quỳ mãi không đứng dậy."
Thái độ của ba người vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không có ý định nói đùa.
Trong lòng Tô Tử Lam vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không vội vã hỏi, gật đầu nói: "Tôi tha thứ cho các người, tha thứ cho các người là được chứ gì, đi mau, mau đến bệnh viện đi."
"Có thật không?"
Ba người liếc nhìn nhau, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhôm đứng lên.
Hết lần này đến lần khác, nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động của Tiêu Nhất Thiên vang lên, là tin nhắn từ một số không quen thuộc gửi đến, nhưng anh nhớ rõ, số này xuất hiện trong thông tin mà vị tướng quân trung niên đưa cho anh.
Chủ máy chắc hẳn là Tô Thành Đạt.
Tô Thành Đạt chịu để bị Tiêu Nhất Thiên đánh, thế mà còn dám chủ động liên lạc với anh, anh thật sự hơi bất ngờ.
Thế là anh ẩn vào mở tin nhắn văn bản, nhìn lướt qua.
"Chết tiệt"
Con người của Tiêu Nhất Thiên bỗng nhiên co rút lại, khuôn mặt vốn đang bình thản lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai đầu lông mày đằng đằng sát khí.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, phía trước là một câu: "Em rể, anh cũng mới vừa biết được năm năm trước em họ không chỉ bị người đàn ông khác đối xử tệ bạc, sinh ra một đứa bé ngoài giá thú. Năm năm qua con bé cũng không nhàn rỗi, tốn nhiều thời gian ở bên ngoài ăn chơi sa đọa, câu tam đáp tứ, quá thực chính là cái xe buýt mà ai cũng có thể ngồi lên, thật đáng tiếc cho cậu còn đối xử hết lòng với con bé, là đàn ông, anh cũng cảm thấy không đáng thay cho cậu."
Còn phía dưới thì chính là chứng cứ.
Tất cả là năm tấm ảnh chụp, tất cả đều là những bức ảnh chụp cảnh Tô Tử Lam tiếp xúc gần gũi với đàn ông, bối cảnh là một con phố, một quán bar và một phòng khách sạn, đàn ông thì có Triệu Đức Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc
Đức.
Chính là ba người đang đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên lúc này.
"Vợ à, không phải lát nữa em muốn đi ra ngoài mua sắm sao? Thu dọn đồ đạc trước đi, để anh tiễn bọn họ." Tiêu Nhất Thiên chủ động đứng lên.
"Anh?"
Một tiếng vợ này khiến Tô Tử Lam có chút hoảng hốt.
"Đi thôi."
Tiêu Nhất Thiên không nói chuyện ảnh chụp cho Tô Tử Lam biết, mà chỉ đẩy đám người Triệu Đức Phúc cùng rời đi, đồng thời thuận tay đóng cửa nhà họ Tô lại.
"Anh chính là chồng của cô Tử Lam sao?"
"Người đàn ông bạo lực đó?"
"Kẻ mạnh bạo đó?"
Đám người Triệu Đức Phúc nhìn Tiêu Nhất Thiên với vẻ mặt kỳ quái, rõ ràng bọn họ không hiểu tại sao lại lịch của Tô Tử Lam khủng bố như vậy mà lại có thể kết hôn với một người đàn
Sol Vuong Båt Bai ông như Tiêu Nhất Thiên?
Tiêu Nhất Thiên biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, lập tức hỏi: "Là tên Quốc Tuấn bảo các người tới?"
"Tên Quốc Tuấn."
Ba người đều sững sờ, nhất thời không thể kịp phản ứng.
"Đoàn Quốc Tuấn."
Tiêu Nhất Thiên nói ra một cái tên.
Đột nhiên sắc mặt ba người đều tái xanh, hai mắt trừng to như cặp chuông đồng lớn, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên giống như nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, trong lòng chẩn động kinh ngạc khôn lường.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện