Sói Thuần Mèo
Tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc đánh động cả không gian vắng lặng, dưới bóng tối dày đặc nó chốn tại một góc khuất nào đó, thanh âm kêu vô cùng rõ ràng.
Trong màn đêm tịch mịch, tại bộ phận thiết kế và marketing vẫn còn một chiếc máy tính đơn độc hoạt động. Ánh sáng từ màn hình hắt hiu lên khuôn mặt khả ái đầy sự mệt mỏi của Thẩm An Ngọc. Cô nghênh ngang ngồi khoanh tròn chân trên ghế, vô tư rung đùi. Đôi mắt đen láy ánh tia sao trời lấp lánh nhìn chăm chăm vào màn hình hiển thị một số hạng mục chuyên ngành marketing. Cho một nĩa mỳ vào khoang miệng, một tay vừa nâng mỳ hộp một tay vừa gõ lạch cạch trên bàn phím.
Thẩm An Ngọc ngửa cổ há miệng ngáp to, tiếp tục vừa ăn vừa làm. Vì quá mải mê công việc, cô hoàn toàn không chú ý tới con số 22h30' tại góc dưới màn hình.
Không phải cô là loại người tham công tiếc việc. Mà do cô tự biết thực lực bản thân yếu mạnh thế nào, để đuổi kịp những người khác cô cần phải nỗ lực hơn một chút. Cô không muốn cứ mãi là một kẻ đứng bét, lòng tự trọng của cô rất cao sẽ không chịu nổi những tiếng xì xầm bàn tán tiêu cực về thành tích công việc của mình.
Thời gian làm việc của Hỏa Dương cũng như bao công ty khác, từ 8 giờ sáng đến 17 giờ chiều. Còn tăng ca hay không thì phụ thuộc vào công việc tại bộ phận đó cần gấp hay do nhân viên muốn ở lại làm thêm. Mỗi giờ tăng ca tương đương 30 nghìn. Thường thường mọi người tăng ca tới 20 giờ tối, còn Thẩm An Ngọc vì quá mải mê làm nên thường lỡ tới hơn 21 giờ, cũng có khi tới hơn 22 giờ tối.
Tuy nhiên, hầu như tháng nào cô cũng xin nghỉ những ba, bốn buổi chỉ vì quá mệt hoặc để đi thoát lạc. Cũng có khi cô tăng ca là để bù vào quãng thời gian cô tới muộn...
Mùi vị của tiền thưởng chuyên cần thế nào, Thẩm An Ngọc chưa có cơ hội hưởng qua...
Thẩm An Ngọc vừa cho thêm nĩa mì vào khoang miệng, còn chưa kịp tháo nĩa xuống thì đèn đột ngột bật lên. Dường như đã quá quen thuộc, cô thản nhiên ăn mỳ, đôi chân vẫn khoanh tròn trên ghế, cô chán ngán mở lời: "Con sắp về rồi bác Vệ!"
Thẩm An Ngọc buồn ngủ tới ríu cả mắt lại, hướng về phía người kia phẩy phẩy tay, cất giọng mệt mỏi: "Bình thường bác cũng quen việc con ở lại làm mà, chút nữa con về, con sắp xong rồi. Yêu bác!" Thuận tay làm trái tim nhỏ rồi thu về với li caffe trên bàn toan kề môi uống thì một giọng nói thâm trầm mang theo ý vị hài hước có chút quen quen lại xa lạ vang lên.
"Uống caffe đêm không tốt cho sức khỏe đâu!"
Thẩm An Ngọc thoáng ngạc nhiên, theo phản xạ quay đầu ra nhìn. Trước mặt cô là Dịch Khánh Tùng trên người bận bộ vest đen lịch lãm, chiếc cavat trước cổ lười biếng nới lỏng. Trông hắn có chút lãng tử, lại quyến rũ chết người. Thẩm An Ngọc mặt không biến sắc, đặc biệt bình tĩnh, nhưng đối diện vẻ đẹp của Dịch Khánh Tùng cô không khỏi kiềm chế, háo sắc ra mặt, liếm nhẹ cánh môi mềm.
Cô cất giọng bình thản như thể đang nói với một người bạn hơn là một sếp tổng: "Sếp chưa về ạ?"
"Bình thường tôi về giờ này." Trước thái độ dửng dưng khi nhìn thấy mình của Thẩm An Ngọc, Dịch Khánh Tùng vẽ cong khóe môi cười thích thú. Hắn đút một tay vào túi quần, sải chân dài bước về phía yêu nghiệt ăn phải gan hùm mật báo kia.
Yêu nghiệt này không biết là phản ứng chậm hay dây thần kinh phản ứng không có. Nếu là người khác, đột ngột trông thấy hắn liền hoảng hốt hoặc giật thót mình. Còn cô lại quá đỗi điềm đạm, tựa như việc hắn xuất hiện ở đây đều đã nằm trong tầm kiểm soát của cô vậy. Rất có cá tính!
Trái tim nhỏ vừa rồi mặc dù không hẳn là dành cho hắn, nhưng hắn có thể miễn cưỡng đón nhận. Và cả câu nói yêu vu vơ kia nữa...
"Sếp thật vất vả," Thẩm An Ngọc đặt li caffe lên mặt bàn, thấy Dịch Khánh Tùng đang tiến lại gần cô cười gượng, một tay xoa bóp chân, thẳng thắn thừa nhận: "Xin lỗi vì đã thất lễ, chân em đang bị tê nên chưa thể đứng dậy."
"Không sao, cô cứ ngồi đi!" Dịch Khánh Tùng hờ hững đáp. Mắt đen như ngọc quét qua khu vực làm việc của Thẩm An Ngọc nhàn nhạt mở lời: "Ngoài giờ làm việc tôi không còn là ông chủ, cô cứ tự nhiên."
"A... vâng..." Thẩm An Ngọc thấy Dịch Khánh Tùng đang dò xét khu vực làm việc của mình, vội vàng vơ vét vỏ bánh kẹo vứt đầy trên mặt bàn xuống thùng rác. Tuy hắn nói như vậy, nhưng dù gì cô vẫn còn làm việc trong công ty. Sao cô có thể dám coi hắn 'không còn là ông chủ' chứ!
"Mà sao sếp lại tới đây vào giờ này vậy?" Đặt thùng rác xuống cạnh chân bàn, Thẩm An Ngọc tò mò nhìn Dịch Khánh Tùng to gan hỏi.
"Máy tính chủ báo có máy tính giờ này còn hoạt động, tôi tưởng kẻ nào có ý đồ mờ ám ngay tại công ty của tôi." Dịch Khánh Tùng không nhanh không chậm trả lời.
"Em không đủ thông minh để làm chuyện đó!" Thẩm An Ngọc cười trừ, chỉ tay vào màn hình máy tính vội vàng thanh minh dù cô chẳng làm gì cả: "Sếp xem, em đang lên kế hoạch cho hạng mục marketing sếp giao này!"
Lạnh lùng liếc qua màn hình máy tính chứa đầy bản soạn thảo kèm theo một vài hình ảnh đang được chỉnh sửa. Dịch Khánh Tùng tao nhã xoay thân hình cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ dựa hông lên cạnh bàn làm việc của Thẩm An Ngọc. Một tay bám cạnh bàn, một tay hững hờ cài trong túi.
"Chắc sếp chưa ăn gì phải không? Em còn hộp mì tôm, hay để em nấu giúp sếp nhé?" Thẩm An Ngọc nhìn Dịch Khánh Tùng chân thành hỏi han, đôi mắt trong veo tựa sao đêm khảm bóng dưới mặt nước tĩnh lặng vô tình khiến lòng người xao xuyến. Lời nói đi đôi với hành động, cô cúi người mở tủ lục lọi ra hộp mì. Vừa mới ngẩng đầu lên, cả người Thẩm An Ngọc cứng đờ như tượng gỗ...
Sếp... Sếp đang ăn hộp mì dở của cô?!
Thẩm An Ngọc khó xử, ngập ngừng lên tiếng: "Sếp..."
Dịch Khánh Tùng liếc mắt đen như ngọc nhìn yêu nghiệt kia, thành công khóa lại những lời cô sắp nói ra. Hắn xúc mỳ trong hộp lên ăn một cách ngon lành, đáy mắt lóe tia vui vẻ.
Thẩm An Ngọc bất lực nhìn đồ ăn của mình bị cướp mất một cách trắng trợn, bụng cô vẫn còn trống rỗng lại chẳng còn nhã hứng ăn mỳ tôm nữa, cô cất trở lại tủ tiện tay cầm theo hộp sữa chua. Cắm ống hút rồi đưa lên môi ngậm, từ từ truyền thứ thức uống thơm phức mùi sữa cùng vị chua chua ngọt ngọt dễ uống vào trong khoang miệng. Khuôn mặt cô bộc lộ sự sảng khoái rõ nét, càng làm sự khả ái vốn có tăng lên một bậc.
Tuy rằng thứ đồ ăn nhanh này không bằng những món thượng hạng xa xỉ hắn dùng thường ngày, chẳng biết vì hắn đang đói bụng hay vì lý do gì mà món này trở nên ngon miệng lạ thường. Dịch Khánh Tùng không những ăn hết cái, ngay cả nước dùng cũng cho cả vào dạ dạy. Đón nhận khăn giấy từ tay Thẩm An Ngọc hắn nhẹ nhàng lau miệng.
Trời ạ! Mỗi sử dụng khăn giấy thôi mà cũng toát ra khí chất quý tộc nữa! Thẩm An Ngọc giương mắt nhìn Dịch Khánh Tùng không chớp, không khỏi tán dương trong âm thầm. Sếp vừa giàu, vừa đẹp trai, body chuẩn, phong thái kinh diễm hơn người. Cô là người yêu mỹ nhân, bất kể nam hay nữ chỉ cần họ đẹp cô đều muốn ngắm cho thỏa thích. Thẩm An Ngọc thừa nhận cô có chút háo sắc cũng có chút biến thái khi có tư tưởng xấu xa với sếp, nhưng đầu não là của cô, cô mơ tưởng thế nào ai có quyền quản?
Lại nhìn hộp mỳ trống trơn, Thẩm An Ngọc bày ra một vẻ không thể tin nổi. Một đế vương như sếp lại có thể ung dung sử dụng món ăn thanh đạm này hay sao?
"Cô biết hiện tại là mấy giờ rồi không?" Bỗng thanh âm thanh thúy khô khốc vang lên giữa không gian vắng lặng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Thẩm An Ngọc.
"Chắc hơn chín giờ!" Sau khi chân không còn tê nữa, Thẩm An Ngọc duỗi chân xuống đất cẩn thận xỏ lại giày. Cô không chút suy nghĩ vô tư đáp. Chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, cô ngồi thẳng dậy dè dặt nhìn Dịch Khánh Tùng. Trước cặp mắt đen như ngọc đang chằm chằm nhìn lại mình, Thẩm An Ngọc sởn tóc gáy vội nhìn lại giờ ở góc trái dưới màn hình máy tính. Thốt lên một cách kinh ngạc: "Má! Đã gần mười một giờ rồi!!?"
Giờ này lấy đâu ra xe buýt để cô về nhà đây?
Thẩm An Ngọc giương mắt lung linh như bầu trời sao nhìn Dịch Khánh Tùng. Thầm nghĩ, một Tổng tài toàn năng như hắn ghét nịnh bợ ngập ngừng một chút, cô mở lời: "Sếp có thể cho em quá giang không?"
Thẩm An Ngọc không cần mặt mũi nhưng cần sự an toàn tuyệt đối cho bản thân. Trời đã quá muộn, xe buýt không còn nếu đi bộ về lỡ đâu cô gặp chuyện bất chắc thì biết phải làm sao. Hơn nữa, Dịch Khánh Tùng rất hay giúp đỡ nhân viên, có lẽ sẽ không từ chối đâu nhỉ?!
Trong trường hợp này, người phụ nữ khác sẽ mềm mại nhờ vả. Còn cô lại trực tiếp nói ra. Nên nói cô ngốc nghếch hay thẳng thắn quá độ đây?
Thẩm An Ngọc trông thấy sự im lặng của Dịch Khánh Tùng liền cảm thấy bị hớ cùng xấu hổ. Cô đã quá đề cao bản thân rồi, đâu phải ai cũng như ai đều yêu mến cô. Hắn là một nhân vật tầm cỡ, tiền tài cùng danh vọng nhiều vô kể làm gì có chuyện đi 'yêu mến' một cô gái nhà quê bé nhỏ như cô?
"Thu dọn đi rồi về, muộn rồi!" Lúc Dịch Khánh Tùng mở miệng cũng là lúc sự rối rắm trong Thẩm An Ngọc được tháo gỡ. Trước biểu cảm đang rầu rĩ liền trở nên mừng rỡ của cô, Dịch Khánh Tùng vô thức dịu dàng nhếch cong khóe môi.
"Sếp chờ em chút xíu!"