Lan Quân lúng túng, cuống quýt xin lỗi. Dịch Khánh Tùng từ đầu tới cuối đều giữ thái độ lãnh đạm lịch thiệp, hắn nhẹ nhàng trấn an cô: "Không sao, lỡ rồi thì thôi!"
"..."
Thẩm An Ngọc tưởng Lan Quân vẫn vì chuyện này mà để bụng, nhẹ nhàng nói đỡ: "Nhầm lẫn chút thôi, không sao đâu!"
"..."
Rõ ràng là cô cố tình mà? Sao đám người này ngốc như vậy?!
Dịch Khánh Tùng biết bản thân cũng là một phần tạo nên sự gượng gạo này, bèn tìm cớ ra ngoài để Lan Quân ổn định tâm lý. Đôi bên đều là người lạ, những việc tưởng trừng bình thường lại có sức ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Dù gì cô cũng là phụ nữ, trời sinh phụ nữ mặt mỏng ngại ngùng, hắn không nên làm cô ấy khó xử.
Lúc Dịch Khánh Tùng khuất bóng nơi cuối quán ăn, Lan Quân mới nhìn sang cô gái đang uống trà đào đối diện. Cô cứ nghĩ một cô gái bánh bèo như cô ấy phải có tính cách rất tiểu thư, ai ngờ hành xử ý tứ, ăn nói dễ nghe rất biết làm người khác yêu mến. Cô từng làm trò này với một vài cô gái, bọn họ gần như đay nghiến cô ra mặt, khinh khi cô trơ trẽn này kia và cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì khi bị họ miệt thị như vậy. Còn đối với cô gái này lại khác, chỉ mới nói vài câu thôi đã khiến cô có cảm giác tội trạng đầy mình.
"Cô tên gì?"
Thẩm An Ngọc có chút ngạc nhiên trước câu hỏi đó của Lan Quân, cô mỉm cười đáp: "Thẩm An Ngọc, mẹ tôi thường gọi An An!"
"Tôi tên Lan Quân, Lan Quân trong lan quân tử. Tôi có thể làm bạn với cô không?"
Thẩm An Ngọc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, khiến Lan Quân cảm thấy khó hiểu. Cô như trút được gánh nặng, cười khì: "Tôi tưởng tôi làm gì khiến cô ghét nữa!"
"Tại tôi ghét mấy nhỏ bánh bèo."
Thẩm An Ngọc nhìn xuống bộ váy đăng mặc trên người, cô ngơ ngác nhìn cô gái có ý kiến trái chiều với bánh bèo: "Sao thế?"
"Không thích thì ghét thôi!" Lan Quân nhìn Thẩm An Ngọc bằng ánh mắt châm chọc: "Cô đúng là đồ đầu đất!"
Thẩm An Ngọc không vui khi bị người ta chê bai mình, chu mỏ cãi: "Kệ tôi!"
Lan Quân giờ mới chú ý đến đôi mắt của Thẩm An Ngọc, cảm nhận trong cô là một sự sáng lạn xinh đẹp, tựa sao trời khảm trên đôi con ngươi đen láy. Cô không sao nhìn ra trong ánh mắt đó có bụi trần, giống như đang đứng soi gương, mọi tâm tư và thiện chí đều hiện rõ trên đôi mắt ấy. Lần đầu tiên cô gặp được một cô gái như vậy, những người xung quanh cô hay chính cô đều là những kẻ có tâm địa xấu xa.
Thật lực cười, chỉ vì bạn trai cô bị một cô gái lạ lùng nào đó cuỗm mất cô lại tự biến thành cô ta, toan tính với bạn trai của người khác! À không phải, bọn họ chưa phải người yêu, nhưng qua cách thể hiện của người đàn ông đó đã khiến cô tự nhận thức được bản thân đã sớm thua cuộc trước khi xuất hiện trước mặt họ rồi!
Lan Quân đứng dậy nhìn Thẩm An Ngọc mỉm cười: "Thôi tôi không làm phiền hai người nữa, có duyên gặp lại!"
Thẩm An Ngọc gọi với theo: "Cô không cho tôi thông tin liên lạc à?"
Lan Quân không còn mặt mũi nào để làm bạn với một người như Thẩm An Ngọc thì làm sao dám tơ tưởng cùng cô ấy liên lạc với nhau. Cô nên đi du lịch thật xa, tự mình ngẫm nghĩ về hành động trẻ con của mình ngày hôm nay. Cô cũng rất mong, một ngày nào đó sẽ được gặp lại cô gái ấy!
An An, tôi sẽ luôn khắc ghi cô, một ngày nào đó tôi trở nên tốt đẹp hơn sẽ nhất định bước tới trước mặt cô, đủ tư cách làm bạn tốt của cô!
***
Truyện được đăng tải tại:
1) WordPress: Động Hổ
2) Blogger: Động Hổ
3) Facebook: Hắc Tiểu.Hổ
4) MangaToon/NovelToon: Tiểu Hổ
*WordPress, Blogger so với Facebook và MangaToon/NovelToon 20 chương ai muốn đọc toàn bộ thì qua Facebook liên hệ với Hổ.
**Ngoài bốn trang trên những trang khác đều là nguồn ăn cắp, xin vui lòng tìm trang chính chủ đọc để bảo vệ quyền lợi của tác giả!
***
"An An!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Thẩm An Ngọc quay lại nhìn thì thấy Dịch Khánh Tùng đang đứng ở hướng đối diện: "Lan Quân đi rồi!"
Dịch Khánh Tùng gật đầu như đã hiểu, tự nhiên đi thẳng tới chỗ Thẩm An Ngọc ngồi xuống bên cạnh cô. Cô không nghĩ gì nhiều, chủ động ngồi lui vào trong nhường chỗ cho hắn, thấy cô toan cho ly trà đào ngậm môi lên ống hút hắn không hề báo trước bất thình lình tóm lấy tay cô kéo về phía mình, sảng khoái uống ngụm một ngụm trà đào. Hơi ngọt, nhưng không sao hắn vẫn có thể uống được.
Thẩm An Ngọc thoáng ngạc nhiên trước hành động đó của Dịch Khánh Tùng, cô huých nhẹ khuỷu tay vào người hắn: "Sếp không sợ em hiểu lầm sếp có tình ý với em à?"
"Là thật, không phải hiểu lầm!" Dịch Khánh Tùng liếc xéo Thẩm An Ngọc, gọi tên hắn được mấy lần rồi cũng không thay đổi được cách xưng hô. Mà thôi kệ, hắn không muốn ép buộc cô làm những chuyện cô không muốn.
"Sếp không sợ em lợi dụng sếp sao? Em rất ham vinh hoa phú quý?"
"Không sợ!"
"Khi nào sếp phá sản, em bỏ sếp đấy."
"Không phá sản!" Dịch Khánh Tùng beo nhẹ mũi Thẩm An Ngọc: "Em muốn tôi phá sản sao?"
Thẩm An Ngọc vô tội lắc đầu: "Em no rồi,"
"Vậy thì đi chơi?" Dịch Khánh Tùng bổ xung thêm: "Tôi vừa thanh toán rồi!"
"Dạ!"
Thẩm An Ngọc đeo túi xách vào người, tay cầm theo ly trà đào còn dở, cùng Dịch Khánh Tùng dắt tay nhau rời đi. Cô nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay hắn, tay hắn to hơn tay cô, lực hắn siết chặt đến mức bàn tay trắng nõn của cô hơi ửng hồng, giống như hắn sợ đánh mất cô đi vậy.
Nghĩ đến đây tim Thẩm An Ngọc lạnh đi, hắn có thể giữ chặt cô được mãi không?
Cô âm thầm ngước nhìn bóng lưng cao lớn vững trãi của người đàn ông phía trước, bờ vai rộng tựa tường thành kiên cố này có thể chắn gió che bão cho cô hay không?
"Sếp cầm tay em chặt quá!"
Dịch Khánh Tùng nghe vậy tưởng mình đã làm đau cô, nhẹ lới lỏng vòng siết.
"Sếp sẽ giữ tay em chặt mãi chứ?"
Dịch Khánh Tùng khựng bước, nhẹ quay người nhìn lại thì thấy Thẩm An Ngọc đang ngước mắt nhìn đáp lại hắn trong khi vẫn vô tư ngậm môi vào đầu ống hút, uống một ngụm trà đào. Hắn nhẹ nâng tay cô lên cao, ngay trước mắt cô siết chặt lại, nghiêm túc từng câu từng chữ: "Giữ chặt một đời!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy gật đầu, đem những ngón tay mình siết lấy tay hắn: "Em tin sếp!"
Không hiểu sao Dịch Khánh Tùng thấy ba từ nhẹ nhàng đó lại áp lực đến vậy...
***
Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc cùng nhau đi vào khu gắp thú bông, mua một ít đồng xu rồi kéo nhau đi tìm máy thích hợp để kéo.
"Sếp!" Đang đi, cô chợt dừng lại chỉ tay vào một lồng gắp thú, bên trong là hình Cừu Vui Vẻ với đủ loại sắc thái: "Biểu tượng Hỏa Dương kìa!"
Trên đầu Dịch Khánh Tùng có một con quạ đen bay ngang, hắn cười khổ: "Biểu tượng Hỏa Dương là cừu lửa!"
"Cũng là cừu mà," Thẩm An Ngọc kéo tay Dịch Khánh Tùng đến đối diện máy gắp thú bông: "Em gắp cho! Lần trước em gắp phát được luôn!"
Thấy Thẩm An Ngọc tràn ngập tự tin, Dịch Khánh Tùng không chút ngần ngại thả đồng xu vào máy sau đó đứng ngoài nhìn Thẩm tướng quân xung trận. Chiếc kẹp sắt hạ xuống con Cừu Vui Vẻ đang nháy mắt lè lưỡi, chậm rãi kẹp vào, chậm rãi nhấc nên và vứt vào ô trống là một nỗi cô đơn trống vắng...
Thẩm An Ngọc hùng hổ xung phong trận hai, trận ba, trận bốn, rất nhiều trận... thứ nhận được vẫn chỉ là nỗi cô đơn trống vắng. Cô tức giận đánh vào thùng gắp thú, mắng: "Đồ dởm!"
Dịch Khánh Tùng đứng bên ngoài chỉ biết nén cười tới nội thương, hắn kéo Thẩm An Ngọc lùi về phía sau, kiêu ngạo nói: "Để tôi!"
Nhận được tràng pháo tay cổ vũ từ cô, Dịch Khánh Tùng càng thêm hăng hái bước tới đối diện với đám Cừu Vui Vẻ đang cười nhạo yêu nghiệt của hắn. Đôi mắt đen như ngọc sắc bén lạnh lẽo nhìn thẳng tay gắp, cẩn thận căn góc tính toán thời cơ ra tay và dứt khoát ấn nút. Cánh tay gắp từ từ hạ xuống, gắp ngang người một con Cừu Vui Vẻ đang cầm hình trái tim đỏ chót trên tay, từ từ nhấc lên cao, trong sự mong đợi đến nghẹt thở của hắn và Thẩm An Ngọc nó đem con Cừu đến khoang trống lạnh lùng vứt xuống...
Dịch Khánh Tùng hừ lạnh trước con Cừu Vui Vẻ đang nằm sấp trên miệng hố lại còn chổng mông về phía bọn hắn nữa chứ, lại nhìn qua Thẩm An Ngọc đang ra công áp mặt vào lồng gắp chu mỏ thổi thổi. Đồ ngốc này! Em có thổi đến sang năm cũng không làm nó rơi được đâu!
Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó kéo Thẩm An Ngọc lùi lại. Trước cái nhìn khó hiểu của cô, hắn giữ hai tay hai bên thành thùng gắp nghiêng nhẹ về phía mình và... bộp... bộp...
Thẩm An Ngọc vui sướng nhảy cẫng lên: "Ăn hai con kìa ha ha!"
Dịch Khánh Tùng lần đầu tiên trong đời làm ra cái trò mèo này, cũng may mọi người xung quanh không có ai chú ý tới không hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào. Như chưa từng có gì xảy ra, hắn thản nhiên cúi xuống lấy trong thùng ra hai con Cừu Vui Vẻ. Chắc con mếu máo này là sự cười nhạo cho hành động vừa rồi của hắn đi?!
Thẩm An Ngọc lấy đi con Cừu ôm hình trái tim: "Em lấy con này!"
Dịch Khánh Tùng nhìn xuống con Cừu Vui Vẻ đang mếu máo trên tay mình, rõ ràng hắn muốn lấy con kia mà? Thôi kệ, cô thích thì hắn nhường, đành nhận con xấu xí này vậy!
Nói xong, cô đeo nó lên túi xách, vui vẻ lắc người nhìn con Cừu bay bay theo. Cô nhìn con Cừu còn lại trên tay Dịch Khánh Tùng rồi lại nhìn xuống cạp quần của hắn thấy có đỉa quần, cô mong đợi nói: "Sếp cũng treo nó trên người đi!"
Cô phụ họa thêm bằng cách đung đưa con Cừu của mình: "Như này này!"
Dịch Khánh Tùng dù không hiểu cũng khù khờ làm theo.
***
"Họ có móc treo dễ thương quá! Chúng ta cũng mua để đeo như họ đi!"
"Đôi này dễ thương vậy, mặc đồ đôi lỗi rồi đeo gấu đôi mới hot!"
"..."
Sau đó hai người dắt nhau đi thêm một vài nơi, những con Cừu được đeo bên người hai người vô tình tạo lên một trend thời trang mới. Khi họ đi ngang cặp đôi nào, các cô gái đó đều hứng thú với việc thay vì mặc đồ cặp họ có thể đem theo một cặp thú bông liền lôi kéo bạn trai mình đi mua gấu bông nhỏ để đeo.
Dịch Khánh Tùng nghe được những lời đó trong lòng lạnh ngắt, bề ngoài họ là một cặp đôi, nhưng thực chất là tự mình hắn đơn phương. Hắn khẽ nhìn lén Thẩm An Ngọc vừa đi vừa cầm con Cừu Vui Vẻ lên với vẻ mặt cũng giống như tên của con Cừu đó, vui vẻ ngập tràn. Liệu với cô, hắn có vị trí thế nào?
Có bằng tên chủ nhà hàng Vãng Sinh nào đó hay không?
Bất ngờ trước mặt hai người có một đám đông đang vây quanh thứ gì đó, từ chỗ ấy phát ra tiếng nhạc qua loa cỡ lớn đầy sôi nổi nhiệt huyết thu hút mọi sự chú ý. Bao gồm Thẩm An Ngọc và Dịch Khánh Tùng.
Thẩm An Ngọc tò mò hỏi: "Chỗ đó có gì vui vậy? Mình qua đó đi!"
Dịch Khánh Tùng đã biết thêm một đặc tính khác của Thẩm An Ngọc, một cô nàng nhiều chuyện!
Hắn cầm tay cô kéo đi tới nơi đám đông đó, càng đến gần tiếng nhạc càng lớn, lại thêm tiếng hò hét cổ vũ của những người xung quanh càng làm nơi này thêm náo nhiệt, tựa một buổi concept dã ngoại. Với chiều cao 1m85 của mình hắn có thể dễ dàng nhìn vào chính giữa trung tâm, trong lòng bắt đầu sôi lên sùng sục. Ra là ở đây tổ chức (*)street dance battle, thật thú vị!
(*) Thi đấu nhảy đường phố
Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc khó khăn lắm mới chen được lên hàng đầu. Trước sự mới mẻ đến từ các điệu nhảy hiện đại của hai thanh niên trẻ trung. Một người trên người chỉ mặc áo ba lỗ đen, chiếc áo khoác của cậu ta chắc là cái đang nằm cô đơn dưới sàn nhà. Người còn lại trên đầu đội băng đô, bên ngoài khoác áo gió mỏng màu trắng, phối hợp hoàn mỹ với áo phông vàng nhạt và quần hiphop đen rộng linh động.
Phía sau bọn họ có một giàn đánh guitar, guitar điện, trống, DJ tạo nhạc nền khiến màn trình diễn của hai người họ thêm hấp dẫn.
Thẩm An Ngọc phấn khích như một đứa trẻ, cô vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Bọn họ nhảy đẹp quá! Còn đẹp trai nữa!"
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng nháy mắt đen như than. Vừa hay đối thủ của cậu chàng kia vừa PK bại, tâm phục khẩu phục cầm áo đang bị vứt dưới đất lên đi tới hàng khán giả. Trán cậu ta ướt đẫm mồ hôi, lớp vải mỏng vì mồ hôi dính sát vào da thịt khỏe khoắn lộ ra khối cơ ngực săn chắc thu hút hầu hết mọi ánh nhìn của các cô gái xung quanh... bao gồm cả Thẩm An Ngọc...
Cô suýt xoa: "Body cậu ta đẹp thật, ước gì được sờ của cậu ta một cái!"
"..."
Dường như bầu trời xuất hiện lốc xoáy? Hình như mặt đất đang vỡ nứt? Sóng thần đang tới thì phải?
Trái đất bốc lửa rồi chăng?!
Không! Là bình dấm chua Dịch Khánh Tùng vỡ rồi!