Sói Thuần Mèo

Chương 44: Khó xử




Dịch Khánh Tùng đi dọc trên hành lang, ngay trước mắt hắn là số nhà 118. Máu từ vết thương do dao đâm trên cánh tay phải chẳng ngừng tuôn trào, thấm đỏ cả một bên cánh tay áo sơ mi trắng. Trên trán hắn đổ mồ hôi hột ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt vì mất máu, nhưng hắn một chút cũng không thể hiện cảm xúc thống khổ đau đớn trên gương mặt, lạnh lùng đến vô cảm...

Hắn đứng trước cửa nhà số 118, giơ cao bàn tay trái đập mạnh lên cánh cửa. An An...

An An...

Hắn đập cửa càng lúc càng mạnh thúc giục người bên trong ra mở cửa, trước khi hắn không thể chịu đựng được nữa.

"Ai đấy? Điên nó vừa vừa thôi cho người khác điên cùng với! Có biết mấy giờ rồi không, đập nhà người ta làm cái quái gì? Đồ điên!!" Phải mất một hồi lâu người bên trong mới chịu rời giường, đang ngủ ngon thì bị phá giấc người ấy điên tiết mắng lớn từ bên trong nhà cho đến khi mở cửa ra ngoài.

Mồ hôi trên trán Dịch Khánh Tùng đổ dày đặc, sắc mặt trắng bệch không còn tia máu, hắn nghe tiếng chửi ấy bất lực cười khổ.

Ngoài em ra tôi có thể điên được với ai đây?!

Cánh cửa vừa mở, người phụ nữ hắn luôn nhớ nhung suốt một ngày nay đang tức giận cau có mặt mày, toan chu mỏ chửi tiếp thì đã bị hắn kéo ngã mạnh vào lòng mình, siết tay ôm chặt lấy cô, yếu ớt gọi một tiếng: "An An..."

Thật tốt quá! Cuối cùng hắn cũng gặp được cô rồi! Hắn thật sự rất nhớ cô!

"Sếp?" Thẩm An Ngọc kinh ngạc mở to mắt, toàn thân cứng đờ một hồi, còn chưa kịp phản ứng cả cơ thể Dịch Khánh Tùng nặng nề ngã đè lên người cô, trọng lượng hắn quá tải so với sức chống đỡ của cô, lực bất tòng tâm cùng hắn ngã vật xuống sàn nhà.

Cả người cô đập mạnh xuống nền nhà cứng cáp đau điếng đến nhíu mày, lại thêm cỗ nặng nề là Dịch Khánh Tùng đè trên thân khó thở vô cùng. Cô chống hai tay mình lên hai vai hắn, gồng mình duỗi thẳng cánh tay cố đẩy hắn ra: "Sếp... sếp nặng quá!"

Phải khó khăn lắm Thẩm An Ngọc mới có thể đẩy Dịch Khánh Tùng ngã lăn sang bên kia, cô mệt nhọc thở hắt ra một hơi dài, chống tay đỡ mình ngồi dậy. Cô quay qua Dịch Khánh Tùng liền bị vết máu lớn kéo dài do xô xát vừa rồi dọa sợ, cô vội vàng bò nhanh về phía hắn lục tìm trên người hắn xem xem rốt cuộc hắn đã bị thương ở chỗ nào.

"Trời ơi!" Thẩm An Ngọc kinh hãi thốt lên khi nhìn vào một bên cánh tay áo sơ mi hắn bị máu nhuộm đỏ, nhiều đến nỗi tràn cả xuống sàn nhà. Sếp đã gặp chuyện gì mà bị thương ra nông nỗi này chứ?

Không còn thời gian đâu để tìm hiểu nguyên nhân cho chuyện này! Thẩm An Ngọc tự nhắc nhở bản thân, cô dùng hết sức lực kéo Dịch Khánh Tùng đang bất động ngồi dậy, cô nhanh chóng quay lưng mình lại trước khi cả người hắn vô lực đổ xuống. Cô khoác tay hắn ra sau vai mình, ôm chặt lấy người hắn, từ từ đỡ hắn đứng dậy, bất chấp sức lực cô yếu ớt hơn so với trọng lượng cơ thể của hắn cô vẫn gắng hết sức mình đưa hắn tới ghế sofa phòng khách, cẩn thận đỡ hắn ngả người nằm dựa lên lưng ghế.

Hắn nặng đến mức vô ý kéo cả cô cùng xuống ghế, cô không kịp giữ vững thăng bằng ngã nằm lên lồng ngực hắn...

Nhiệt độ cơ thể Dịch Khánh Tùng sau lớp áo sơ mi mỏng nóng như lửa đốt, lồng ngực phập phồng nặng nề hô hấp từng hơi, nhịp tim đập nhanh bất thường vang ngay bên tai. Thôi thúc Thẩm An Ngọc vội vàng rời khỏi ngực hắn đi nhanh vào bên trong phòng ngủ, mở ngăn của tủ đầu giường lấy ra những món băng bó y tế, cô đi vào trong phòng tắm xả một thau nước sạch, rút theo khăn mặt treo trên giá sau đó đi nhanh ra bên ngoài.

Cô cẩn thận tháo từng khuy áo trên người Dịch Khánh Tùng, một đường thẳng hé lộ da thịt đàn ông bên trong. Nước da hắn không quá đen cũng chẳng quá trắng, màu da mạnh mẽ khỏe khoắn. Khối cơ ngực rắn rỏi, tám khối múi bụng săn chắc rõ nét. Một thân thể đẹp đẽ đập thẳng vào mắt Thẩm An Ngọc, cô nuốt khan ngụm nước miếng, sắc mặt dần trở nên ửng hồng.

Tuyệt vời!

Nhất là hai dấu điểm nhấn nhỏ hồng hào đó...

Thật sự cô rất muốn chạm đầu lưỡi mình vào chúng...

Thẩm An Ngọc mày nghĩ đi đâu vậy?

Thẩm An Ngọc tự trách bản thân háo sắc không chú ý vào trọng điểm hiện tại. Cô cẩn thận giúp Dịch Khánh Tùng cởi hẳn áo sơ mi, đối với cánh tay không bị thương thì cởi rất dễ, còn cánh tay bị thương lại là một vấn đề nan giải. Vết thương của hắn khá sâu, lộ cả thớ thịt đỏ bên trong, lớp vải bị dính chặt vào thịt do máu đang đóng lớp vảy mỏng, nếu làm không cẩn thận sẽ khiến Dịch Khánh Tùng tổn thương.

Thẩm An Ngọc căng thẳng gỡ nhẹ mép vải hai bên vết rách trên miệng vết thương, vừa làm vừa quan sát sắc mặt Dịch Khánh Tùng. Hắn vẫn mê man không cảm nhận được gì, sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô khan, mồ hôi đầy trán, nhìn hắn lúc này cô thật sự rất đau lòng.

Sếp đã gặp chuyện gì mà ra nông nỗi này chứ?

Thẩm An Ngọc cẩn thận lau sạch máu trên người Dịch Khánh Tùng, sát trùng vết thương, băng bó kỹ càng. Sau khi xử lý vết thương xong, cô giúp hắn lau mặt lau người. Phải mất hơn nửa tiếng cô mới có thể hoàn tất mọi việc, cô đỡ hắn đi vào phòng ngủ để hắn nằm xuống giường ngủ một giấc.

Thẩm An Ngọc thở phào nhẹ nhõm nhìn Dịch Khánh Tùng đang nhắm mắt ngủ trên giường mình, cô kéo chăn che thân trên đang ở trần của hắn, áp nhẹ môi mình lên trán hắn khẽ nói: "Mọi chuyện ổn rồi, ngủ ngon!"

Cô quay người đi ra ngoài đóng cửa nhà, vừa rồi vì quá vội vàng cô vẫn chưa kịp đóng lại. Sau đó lau dọn nhà cửa, thu dọn vỏ dụng cụ y tế vừa sử dụng, đem áo của Dịch Khánh Tùng giặt sạch vết máu rồi đem phơi cẩn thận.

Làm xong hết những việc cần làm cô ngáp dài một hơi, mệt mỏi ngả mình xuống giường nằm. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, không màng thế sự nhân sinh.

Nào hay người bên cạnh vừa vụng trộm kéo cô nằm lăn vào lòng hắn, xem cô là gối ôm vô tư ôm cô ngủ một giấc thật sảng khoái...

***

Dịch Khánh Tùng chợt cảm thấy khó thở đồng thời có cảm giác bị thứ gì đó đè trên ngực, nặng nề vô cùng. Còn chưa kịp định thần điều gì đang diễn ra thì một bên điểm nhấn của hắn bị người nào đó công khai đụng chạm. Đụng chạm thôi chưa đủ, người đó còn ngang nhiên phủ lên bên còn lại bằng một hang động ẩm ướt nóng rực.

Hắn khó chịu nhíu mày tỉnh giấc, đập vào mắt hắn là Thẩm An Ngọc đang nằm đè trên thân thể hắn, vô tư sàm sỡ thân trên đang ở trần của hắn. Hắn vội vàng ôm tay ngang hông eo cô giữ lại, vừa cố kiềm chế chính mình vừa khàn giọng nói: "An An! Em làm gì vậy?"

Người kia không sợ chết, cười khì khì: "Anh đẹp trai, em muốn anh!"

Nghe được câu nói đó từ yêu nghiệt trên người, mặt Dịch Khánh Tùng đen như than. Hắn trượt tay mình đang ôm hông eo cô xuống dưới, chạm vào bờ mông căng tròn sau lớp quần vãi mỏng manh: "Thẩm An Ngọc, tôi không phải hòa thượng! Tôi cũng có dụ.c vọ.ng!"

Thẩm An Ngọc hoàn toàn không nghe lọt tai, cô trượt mình lên phía trên áp sát môi mình xuống cổ Dịch Khánh Tùng ngậm thật sâu, lưỡi nóng rực nút chặt một hồi, tạo lên vệt chấm hồng bắt mắt. Khi cô trượt thân mình về phía trước, nơi nhạy cảm nhất vô ý lại cố tình ma sát với cơ thể đang nóng rực của Dịch Khánh Tùng, lướt qua phần gồ ghề dưới thân hắn, kích thích thứ đó trư.ớng lớn căng cộm sau lớp quần trật trội.

Thẩm An Ngọc bá đạo chạm tay mình vào môi Dịch Khánh Tùng, đưa một ngón tay mình vào bên trong khoang miệng hắn, trước sự nóng ẩm đê mê nam tính từ hắn dụ.c vọ.ng trong cô bừng lên dữ dội. Cô yêu kiều nỉ non: "Anh đẹp trai... chiều em!"

Thẩm An Ngọc trong mắt Dịch Khánh Tùng là một cô gái ngốc nghếch không biết nói dối, thanh thuần lương thiện. Hắn chưa từng nghĩ cô có một mặt khác biệt so với cô của thường ngày, lẳng lơ đến mê người!

Hắn không phải loại đàn ông chính trực giỏi kiềm chế! Hắn cũng thích quan hệ thể xác!

Đặc biệt là với cô, hắn không có biện pháp nào kiềm hãm ham muốn đàn ông của chính mình!

Dịch Khánh Tùng ngậm ngón tay Thẩm An Ngọc tự cho vào trong miệng, bàn tay hắn đang chạm trên mông cô chậm rãi luồn vào bên trong cạp quần chạm vào da thịt nóng bỏng bên trong, đầu ngón tay hắn vô ý chạm phải thứ ướt át nơi mẫn cảm trên cơ thể cô.

Mới đó đã ướt rồi sao?

Thẩm An Ngọc chen lưỡi mình cùng ngón tay tấn công vào khoang miệng Dịch Khánh Tùng, tay còn lại vuốt ve mái tóc đen bóng mượt mà của hắn. Hắn cũng rất nhiệt tình đáp trả lại cô, hai con rắn lưỡi ướt át nóng bỏng quấn quýt lấy nhau.

Ngón tay hắn từ khi nào đã xâm nhập vào bên trong hoa huyệ.t ra vào nhịp nhàng, mật hoa theo từng tác động tuôn trào, ướt cả một vùng vải quần.

Thẩm An Ngọc hôn hăng say đến khi sắc mặt mình đỏ bừng vì không khí trong khoang phổi dần bị cuỗm sạch. Cô thu hồi lưỡi mình trong khoang miệng Dịch Khánh Tùng, trượt sang bên cạnh ngậm lên vành tai hắn...

Dịch Khánh Tùng bị yêu nghiệt này khiêu khích càng lúc càng hung hăng, thân dưới hắn căng cứn.g đến sưng tấy đau đớn vô cùng. Hắn vứt sạch cái gọi là đàn ông chân chính, một tay ôm lấy cô, tay còn lại bất chấp đau đớn do vết thương tối qua kéo nhanh quần cô xuống đồng thời kéo cả khóa quần mình giải phóng tiểu đệ đang gào thét điên cuồng. Tiểu đệ cứ.ng cáp tự mình xuyên qua mép quần lót, tìm đến huyệ.t hoa ướt át, chậm rãi đi vào...

Thẩm An Ngọc bất ngờ bị vật thể lạ xâm nhập vào cơ thể, nhất thời toàn thân cứng đờ, cơn mê dần tan biến kéo bản thân về đến thực tại...

Thẩm An Ngọc hoảng hốt ngồi bật dậy, vô ý khiến nơi đang giao hợp sáp ngập thành một khối khít khao. Cô kinh hãi mở to mắt nhìn xuống người đang nằm dưới thân cô, cô lắp ba lắp bắp đến nửa ngày trời: "S... Sếp..."

Dịch Khánh Tùng cũng bị tình cảnh lúc này làm cho khó xử. Lửa dụ.c trong người vẫn đang rực cháy, không sao dập tắt được. Nhưng biểu hiện của ai đó đang ngồi trên người mình kia như ngầm báo cho hắn mọi chuyện đến đây coi như là xong rồi!

Thẩm An Ngọc chợt nhận ra có điều cực kỳ sai trái ở đây, chậm rãi nhìn xuống nơi đang giao hợp thân thể của hai bên...

Khít khao...

Không một khe hở...

"Aaaaaaa!!"

Thẩm An Ngọc hét toáng lên, vội vàng che mặt đứng lên chạy nhanh vào trong phòng tắm khó chặt cửa lại. Trời ơi! Cô đã làm gì thế này!!!

Dịch Khánh Tùng vội chỉnh đốn lại trang phục trên người, đuổi theo Thẩm An Ngọc. Hắn lặng người đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng khóc của cô phát ra từ bên trong. Lòng hắn giờ rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.

Hắn nên giải thích với cô thế nào đây?

Thẩm An Ngọc ngồi trong phòng tắm òa lên khóc nức nở. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi cô càng thêm xấu hổ! Hận không thể đào đất chui xuống ngay lúc đó!

Tại sao cô lại mơ thấy thứ không nên mơ? Tại sao không để đó chỉ là giấc mộng xuân thôi, cớ gì lại để nó tiêu khiển làm ra cái việc đáng ghê tởm đó!

Còn làm thế với sếp nữa chứ!

Sao cô dám đối diện với sếp nữa đây!

Sếp sẽ khinh thường cô!

Sếp sẽ rẻ mạt cô!

Dịch Kháng Tùng đứng bên ngoài, bất lực nghe cô khóc than, hắn không có can đảm mở lời. Hắn sẽ giải thích thế nào với cô đây?

Nói hắn không kiềm chế được, làm chuyện có lỗi với cô?

Nói cô quá hấp dẫn, hắn không tự chủ được bản thân?

Sao có thể chứ?

Sao hắn có thể nói ra những lời đó đây?

Chắc chắn cô rất kinh tởm hắn! Bởi hắn không phải ông chủ tốt như hình tượng mặc định trong tâm trí cô!

Cô sẽ ghét bỏ hắn! Sẽ khinh thường hắn!

Hắn không muốn giữa hai người có khoảng cách!

Thẩm An Ngọc ngừng khóc, cô hít sâu một hơi...

Dịch Khánh Tùng căng thẳng tột độ, hắn hít sâu một hơi...

"Tôi/Em xin lỗi!"