Thẩm An Ngọc đang nằm trên giường xây dựng dự án game mới trên laptop, bỗng dưới góc màn hình hiện lên khung chat nhỏ.
[- Mở cửa cho anh!]
Là tin nhắn của Vương Tử, cô thật sự không muốn xuống giường bây giờ một chút nào bèn gửi cho hắn dãy số mật khẩu mở khóa:
[281409 -]
[Mật khẩu nhà em đấy, anh tự vào đi. -]
[-Lười biếng!]
Vương Tử lắc đầu nhìn vào dòng tin nhắn của ai đó trên màn hình, hắn gửi lại một câu sau đó bấm mã khóa trên bàn phím, trực tiếp đi thẳng vào trong và không quên kéo cửa đóng lại. Hắn vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh tìm xem Thẩm An Ngọc đang ở chỗ nào, nhưng đi hết cả gian nhà bên ngoài chẳng thấy cô đâu đành đi thẳng một mạch vào bên trong phòng ngủ của cô.
Điều đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn miệng méo xệch của cô, trông bộ dạng cô hài hước là thế nhưng hắn không sao cười nổi, ngược lại còn vô cùng tức giận, bất thình lình mắng: "Thẩm An Ngọc!"
Thẩm An Ngọc trời sinh không bị mọi tác động dọa giật mình, còn chưa kịp chào hỏi nhau một tiếng đã bị người kia mắng cả họ lẫn tên, cô không vui vênh cao mặt nhìn hắn: "Thích quát không? Đuổi về bây giờ!"
Vương Tử cười lạnh: "Em giỏi rồi!"
Hắn đi nhanh về phía cô, đem chiếc laptop trên đùi cô lấy đi mất còn chưa để cô kịp phản ứng đã áp môi mình lên môi cô, tức giận cắn thật mạnh.
Thẩm An Ngọc bị tên khốn Vương Tử cắn đau đến nhíu mày, cô tức tối giãy giụa phản kháng, nhưng càng giãy càng bị hắn ôm chặt hơn, hắn cắn môi cô đến chảy máu nghe tiếng kêu đau của cô mới chịu dừng lại. Hắn vừa rời khỏi môi cô đã bị cô túm cái gối gần đấy đập liên tiếp vào người. Cô vừa xuýt xoa vết thương trên môi vừa hung hăng đánh: "Đồ đáng ghét! Anh làm cái gì đấy! Bộ bị điên à!"
Vương Tử mặc cho cô dùng gối đánh mình, căn bản hắn có bị cô làm đau đâu. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bắt lấy một tay cô chạm lên vết sẹo to tướng trên đỉnh đầu mình, bấy giờ cô mới chịu ngoan ngoãn ngồi yên: "Sờ đi, anh bị đánh đấy!"
Thẩm An Ngọc yên lặng chạm tay vào vết xẹo trên đầu Vương Tử, vết sẹo lồi có bán kính khoảng 5cm, tuy bề mặt trơn mịn nhưng cũng khiến cô có cảm giác kì dị gợn người. Cô sờ một hồi cho chán chê, bất thình lình ấn mạnh vào vết sẹo đó: "Đáng đời!"
Vương Tử quay người lại túm chặt tay cô, bá đạo đè cô nằm ngửa xuống giường: "Nếu không có tên khốn đó em đã là của anh rồi!"
Thẩm An Ngọc đang nhăn nhở bật cười trêu chọc Vương Tử, nghe hắn nói vậy cô khó hiểu nhìn hắn: "Em chẳng nhớ gì cả."
Vương Tử cười gian: "Chúng ta dùng hành động để nhớ."
Nói đoạn hắn chạm tay vào mông cô bóp nhẹ, nghĩ lại tối hôm đó hắn càng thêm phẫn nộ. Tên khốn đó tự coi Thẩm An Ngọc là người của hắn ta, tự mình ngộ nhận rồi tự mình chiếm hữu. Hắn ta nào biết Thẩm An Ngọc ghét nhất trở thành vật để người khác nắm giữ!
Hắn ta mãi mãi không hiểu cô!
Thẩm An Ngọc vô tội chỉ tay vào khuôn miệng bị méo xệch của mình: "Nếu em không bị trúng gió thì còn xem xét lại."
Vương Tử chạm nhẹ vào khuôn miệng bị méo của cô, dịu dàng xoa nhẹ: "Em bị ngốc à làm gì ra nông nỗi này?"
Thẩm An Ngọc theo thói nói thẳng: "Em ngủ quên dưới đất..."
Vương Tử chán nản ra mặt: "Anh không yên tâm để em ở một mình, em tới ở với anh."
"Không."
"Anh ở với em."
"Không, em thích ở một mình."
"Em làm anh lo lắng."
Thẩm An Ngọc vòng tay ôm lấy cổ Vương Tử, dùng lực kéo hắn áp mặt sát mặt mình, nũng nịu: "Anh không cần lo cho em đâu. Có chuyện gì em gọi cho anh đầu tiên được không?"
Trước bộ dạng hiện giờ của Thẩm An Ngọc, trái tim Vương Tử như tảng đá trên bếp lửa, tan chảy mãnh liệt. Hắn cười dịu dàng, áp môi mình xuống môi cô nhẹ nhàng hôn, Thẩm An Ngọc cũng đáp trả nhiệt tình.
Hơn ai hết Vương Tử hiểu rõ cô nhất, có thể cô nguyện cùng hắn mây mưa nhưng trái tim cô không thuộc về hắn hay bất cứ ai. Đối với cô đây chỉ cuộc chơi giao tiếp thể xác, thỏa mãn nhu cầu cá nhân ngoài ra không còn ý gì khác.
Sau khi thỏa hiệp xong, cô tiếp tục là một con mèo tự do tự tại không bị giàng buộc bởi bất cứ thứ gì. Khi cần, cô tự thuần hóa chính mình, ngoan ngoãn nằm trong lòng người khác, biến kẻ đó thành món đồ chơi tình ái, chơi xong cô mặc váy trở lại và rời đi không lời từ biệt.
Hắn cũng biết lý do cô buông thả chính mình là gì!
Dùng khoái cảm giao hợp để lấn áp nỗi đau sâu bên trong tâm hồn, để che đi một trái tim dày đặc vết cắt không bao giờ chữa lành.
Hắn yêu cô, nhưng tình yêu của hắn chưa đủ lớn để giúp cô xoa dịu những nỗi đau cô đã chịu đựng suốt hơn hai mươi năm nay....
Vương Tử nằm xuống giường, đem Thẩm An Ngọc ôm chặt vào lòng, do dự một hồi lâu mới lấy toàn bộ dũng khí để mở lời: "Anh giúp em được không?"
Thẩm An Ngọc hiểu Vương Tử muốn nói gì. Cô và hắn lớn lên bên nhau, sao có thể không thấu hiểu lẫn nhau. Cô ôm lấy hắn, gục đầu vào lồng ngực hắn, yếu ớt nói: "Mẹ không đồng ý. Mẹ sẽ nói em hạ thấp bản thân mình vì bà ấy."
"Mẹ em thật cố chấp."
"Phải. Em không biết phải làm thế nào nữa." Giọng Thẩm An Ngọc trở nên run run, âm điệu nghẹn ngào: "Em nhớ mẹ."
"Em rất nhớ bà ấy, rất nhớ...."
Lòng Vương Tử như bị ai xát muối lên, xót xa vô cùng. Hắn ôm chặt người con gái đang run lên từng đợt, tiếng khóc nghẹn ngào không dám phóng thích chỉ biết chịu đựng kìm nén khe khẽ bên tai. Hắn không biết phải nói gì, làm gì lúc này ngoài siết chặt vòng tay, ép cô sát chặt vào lòng hắn hơn. Hận không thể ép sát cô cùng hắn hòa nhập làm một.
Thẩm An Ngọc chợt lặng im, không phát ra âm thanh nào nữa. Cô vòng tay ra sau hông eo Vương Tử, chạm vào thắt lưng hắn bá đạo kéo khỏi đỉa quần, khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng theo phản xạ tóm chặt tay cô: "An An."
Thẩm An Ngọc lăn người ngồi dậy, bấm công tắc trên tường cạnh đầu giường tắt đi. Cả gian phòng ngủ tối đen, chỉ còn ánh sáng vàng trầm huyễn hoặc từ đèn ngủ trên tủ nơi đầu giường. Cô mon men bò về phía hắn, như con mèo vồ lấy người hắn ôm chặt, cô lả lướt: "Em muốn anh!"
Vương Tử chạm vào tay cô giữ lại: "An An,"
Thẩm An Ngọc ngay trước mặt hắn đem áo mình cởi ra, vứt thẳng xuống đất. Cô ôm lấy hắn, cầm tay hắn áp lên ngực mình: "Vương Tử em muốn kiếm thật nhiều tiền để chuộc mẹ ra ngoài, nhưng không biết phải làm thế nào hết. Mẹ không cho em làm những việc thấp hèn đó, trong khi mẹ mỗi ngày đều làm điều đó để nuôi em, em không có cách nào đưa mẹ ra khỏi đó nhanh nhất có thế! Em rất mệt mỏi!"
Vương Tử dứt khoát lấy bàn tay đang bị Thẩm An Ngọc ép để lên cỗ mềm mại no đủ, hắn kéo chăn chùm lên người cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Bà ấy làm nhiều việc vì em như vậy, em cũng nên vì bà ấy sống cho tốt, đừng tự ngược đãi chính mình!"
Thẩm An Ngọc giữ chặt tấm chăn trên người mình, cô lặng im không nói gì. Bàn tay Vương Tử đang chạm trên đỉnh đầu cô thật ấm áp!
Vương Tử hôn nhẹ lên mái tóc cô: "Bà ấy rất yêu em, vì yêu em mới làm nhiều việc như vậy. Em phải kiên trì sống tiếp, chờ ngày đưa bà ấy rời khỏi nơi tăm tối đó!"
Thẩm An Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. Cô chợt kinh tởm chính mình. Hễ không giải quyết được việc gì liền tự hạ thấp bản thân.
Vương Tử hiểu cô đang suy nghĩ gì. Hắn ôm chặt lấy cô: "Anh có một cách để đưa mẹ em ra khỏi đấy nhanh hơn."
Mắt Thẩm An Ngọc sáng rỡ như sao: "Cách gì?"
"Cưới anh." Vương Tử nghiêm túc đáp: "Em cưới anh rồi, trên danh nghĩa anh là con rể của mẹ em, anh có thể lo được cho bà ấy."
Hắn cứ nghĩ cô sẽ yêu cầu cho thời gian suy nghĩ thêm, ai ngờ...
"Được, em đồng ý, mai cưới luôn!"
Hắn cười khổ: "An An!"
Thẩm An Ngọc chợt nhớ ra gì đó, cô lắc đầu: "Không được rồi, mặt em đang xấu, nào khỏi mình cưới nha."
Vương Tử biết hắn tự lừa dối chính mình, hắn biết hắn dùng trao đổi để có được cô. Nhưng thế đối với hắn là đã quá đủ rồi! Hắn sẽ đối tốt với cô, sẽ trân trọng cô, yêu thương cô, bảo vệ cô!
"Quyết định thế nhé."
Thẩm An Ngọc gật đầu lia lịa, ôm chặt cổ Vương Tử dễ dàng thốt lên hai tiếng: "Chồng yêu."
Trong khi trái tim trống rỗng và tâm hồn lạnh lẽo...
Vương Tử nghe tiếng gọi đó nụ cười dần tắt ngúm, tại sao hắn không thể vui nổi trước tiếng gọi ấy?
Phải chăng vì người hắn yêu không dùng tình yêu để gọi hai tiếng đó?
***
Gần 19:00, Dịch Khánh Tùng từ trên phòng làm việc đi xuống tầng hầm để xe, vừa mới ra khỏi thang máy thì chuông điện thoại trong túi áo vang lên. Hắn cứ nghĩ ai đó chủ động gọi điện cho hắn, nói rất nhớ hắn, muốn gặp hắn, khóe môi bất di bất giác nhoẻn cười trong vô thức, đôi đồng điếu nở rộ trên hai bên gò má. Hắn hi vọng bao nhiêu, khi nhìn vào màn hình lại thất vọng bấy nhiêu.
Cái tên hiển thị trên màn hình là "Dì Lưu".
"Alo, con nghe." Dịch Khánh Tùng vừa áp điện thoại nhận cuộc gọi vừa đi nhanh ra bãi đỗ xe, sắc mặt không có gì biến đổi nhưng cũng chẳng che được nỗi lo lắng thoáng qua trên đôi con ngươi đen như ngọc, hắn nhẹ nhàng chấn an: "Dì yên tâm, con sẽ đi tìm Tiểu Vy."
Hắn ngồi vào hàng ghế lái, trước khi nổ máy phóng đi hắn bấm vào màn hình một dòng chữ sau đó gửi đi: [Tôi có việc đột xuất không thể đến, em tự chăm sóc bản thân nhé. -]
Chiếc Lamborghini Urus đen bạc phóng đi, trong nháy mắt chẳng thấy bóng dáng đâu, nhanh như một cơn gió.
***
Thẩm An Ngọc và Vương Tử cùng ngồi dựa lưng lên giường, cô làm việc trên laptop còn hắn cầm điện thoại trả lời nhân viên về chuyện nhà hàng Vãng Sinh. Đột nhiên điện thoại của Thẩm An Ngọc vang lên hồi báo tin nhắn, chiếc điện thoại nằm giữa hai người, trong khi cô mải mê vào màn hình laptop làm việc thì Vương Tử liếc qua màn hình điện thoại vừa mới tắt đèn. Hắn thấy cô không hề để tâm tới, lén trộm mở điện thoại cô lên, lạnh lùng đem cả cuộc trò truyện giữa hai người trước đó và tin nhắn vừa mới nhận, lạnh lùng xóa sạch.
Hắn đặt điện thoại lại vị trí cũ, vòng tay ra sau lưng cô kéo cô dựa vào lòng mình. Hắn cùng cô nhìn chăm chăm lên màn hình máy tính, quan sát công việc cô đang làm.
Hắn mong thời gian sẽ ngưng đọng lại, để hắn ở bên cô mãi mãi...
***
Dịch Khánh Tùng bấm trên màn hình điện thoại một dãy số rồi gọi đi, tiếng chuông đầu dây bên kia vang mãi vang mãi nhưng không có ai bắt máy. Lòng hắn có chút khẩn trương, thầm trách sao cái xe này hôm nay chạy chậm như vậy dù hắn đã tăng tốc độ đến cực hạn là 305km/h.
Hắn gọi cho dãy số này không được liền chuyển sang số điện thoại khác, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Quán Thuần, tra số điện thoại của Tiểu Vy đang ở đâu sau đó báo lại cho tôi nhanh nhất có thể."
Dù Quán Thuần không hiểu gì cho lắm nhưng cũng gật đầu nhận lệnh, lời của chủ tịch sao hắn dám khước từ, trừ khi hắn muốn mất việc!
Quán Thuần làm việc cũng rất hiệu quả, chưa đầy mười phút đã gọi lại cho Dịch Khánh Tùng: [Em đã định vị được vị trí của cô Lưu, hiện giờ cô ấy đang ở bar Lamenter]
Bar Lamenter?
Lưu Tiểu Vy chỉ là một nữ sinh lớp 12 đến bar để làm gì?
Từ khi quen biết Lưu Tiểu Vy đến nay, trong mắt Dịch Khánh Tùng cô là một cô bé dịu dàng đoan trang, hắn không nghĩ cô sẽ đến mấy nơi đầy cám rỗ như thế này.
Dịch Khánh Tùng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng phóng xe tới bar Lamenter.
***
Tại một phòng rượu VIP, cánh cửa bên ngoài khóa kín che giấu một tội ác ở bên trong.
Chủ nhân của căn phòng này là một top học sinh cấp ba, năm tên nam sinh đô con quây kín một cô nữ sinh yếu ớt đang sợ hãi van xin. Cô bé liều mạng phản kháng, nước mắt rơi lã chã, luôn miệng xua đuổi: "Các người đừng có qua đây!"
Đám nam sinh bật cười vui vẻ trước con thú non nớt đang cố phản kháng mãnh liệt, một tên lao về phía cô, túm chặt một tay cô ấn chặt xuống ghế khống chế cô. Điều này càng khiến cô thêm hoảng, sợ tới phát khóc, cô lắc đầu giãy giụa: "Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!"
Một tên trong số chúng khinh bỉ nói: "Mày đừng ra vẻ gái ngoan nữa! Gái ngoan mà vào tận trong đây chơi cơ à, còn mặc đồng phục học sinh nữa!"
Một tên khác góp lời: "Ngoan ngoãn phục vụ bọn anh rồi bọn anh tha cho,"
Tên đó vừa dứt lời liền mạnh tay xé rách chiếc áo sơ mi trên người cô, khuy áo bung rời vị trí, văng vãi khắp nơi. Tiếng cúc áo va sàn nhà lanh canh cũng không át được tiếng cười dâ.m ô của bọn chúng.
Cô vội vàng dùng một tay còn lại yếu ớt che chắn, lắc đầu khóc lớn: "Đừng! Tôi xin các cậu tha cho tôi! Các cậu cần tiền tôi sẽ cho các cậu!"
Một tên khác bị chọc cười, cười chảy nước mắt: "Ha ha, để bao được phòng VIP ở đây tốn không ít, mày nghĩ bọn tao còn cần tiền của mày chắc!"
"Mày ngoan ngoãn phục vụ chúng tao, bọn tao còn tha cho!"
Tên đó vừa dứt lời, năm tên nam sinh bao vây lấy cô. Tên ngậm tay, tên sờ ngực, tên vuốt đùi,... không chỗ nào chúng không bỏ qua, chỗ nào chúng cũng để lại dấu vết của bàn tay đi qua...
Toàn thân cô bị chúng đụng chạm, ngay cả những chỗ nhạy cảm chúng cũng không hề buông tha. Cô yếu ớt phản kháng, càng phản kháng càng vô lực, cô uất ức khóc lớn: "Thiếu gia! Thiếu gia cứu em!"