Thẩm An Ngọc vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn từ phòng nhân sự, họ nói cô bị đình chỉ một tháng, sau một tháng Cung Hải Đình chưa hồi phục cô sẽ phải đi làm không công cho đến khi cô ta khỏi hoàn toàn, còn nếu cô dám có ý định thôi việc sẽ bị phong sát ngoại trừ làm mấy công việc không đứng đắn ra cô sẽ không được nhận vào bất cứ chỗ nào. Kể cả quét rác cũng không.
Mọi chuyện chưa xong, chủ chung cư đã thông báo cô sắp đến hạn trả tiền nhà. Cũng may số tiền lấy được của bạn giường lúc trước cô chưa dùng tới, ít nhất có thể trụ được hơn một tháng. Thẩm An Ngọc mệt mỏi thở dài, mọi chuyện cô gây nên khiến cô thấy xấu hổ không dám liên lạc với sếp. Dù sao người ta cũng là sếp tổng quản lý cả một tập đoàn lớn, cô còn trông mong được dung túng thì đúng là loại người không có tôn nghiêm, không có liêm sỉ. Đình chỉ cô còn nhẹ, chứ để cả thế giới biết được việc cô làm khác nào tử hình cô?
Thẩm An Ngọc vừa mở điện thoại ra đã thấy mọi người trong nhóm chat công ty vừa mắng vừa an ủi cô, cô đáp lời cảm ơn rồi mỉm cười mãn nguyện. Bọn họ không ghét cô là cô đã cảm thấy ân huệ quá lớn rồi!
Nụ cười trên môi Thẩm An Ngọc chợt tắt ngúm. Cô lấy đâu ra tiền để bồi thường cũng như chi trả viện phí cho Cung Hải Đình?!
Sếp đã bảo lãnh cô, cô không thể mặt dày hỏi tiền sếp được. Trong thành phố này người cô có thể nhờ, chỉ có thể là...
***
Tại quán bar Lamenter,
Một bàn tay xương dài nam tính đẩy tấm thẻ đen về phía Thẩm An Ngọc, không chút oán trách, không chút do dự. Cô ngước nhìn người đó, vừa cảm kích vừa xấu hổ, khó khăn mở lời: "Cảm ơn anh, Vương Tử!"
Vương Tử cười mỉm lắc đầu: "Con nai kích động húc chết con sói, nhẫn nhịn nhiều không tốt."
"Anh đang dung túng em."
Vương Tử nghiêm túc: "Em giết người anh phi tang cho em."
"Chúng ta sẽ là đồng lõa đấy!"
"Không sao, anh tình nguyện."
Ánh mắt Thẩm An Ngọc kiên định, cô nói: "Em không có cách nào trả hết ân tình này, em nguyện dùng thân báo đáp."
Sắc mặt Vương Tử u ám chẳng ngừng: "Em nghĩ anh hòa thượng ăn chay?"
Thẩm An Ngọc đứng dậy, đem chiếc váy trên người tụt xuống. Tiếng vải va đất mềm mại nhẹ nhàng. Thân thể trắng nõn của phụ nữ phơi bày dưới ánh đèn, da dẻ như phát sáng, như miếng thịt tươi ngon tỏa hương dụ hoặc sói đói. Cô không tránh né, dùng gương mặt đỏ ửng vì ngại ngùng nhìn Vương Tử.
Vương Tử đứng dậy, tiến dần về phía Thẩm An Ngọc. Hắn nhẹ nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn ngắm dung mạo cô lúc này. Khả ái quật cường. Hắn cười lạnh: "Tiểu hồ ly!"
Thẩm An Ngọc không hề tránh né, sắc mặt hòa nhã như đang đối diện với tình nhân của mình, cô cười: "Rất lẳng lơ phải không?"
"Ừ." Hắn đáp, thấy cô nhíu mày không vui hắn hôn nhẹ lên chóp mũi cô: "Phụ nữ lẳng lơ rất hấp dẫn."
"..."
"Em nguyện làm tình nhân của anh? Anh sẽ không để em thiếu thốn?"
Thẩm An Ngọc ngước nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời: "Anh không sợ em cuỗm sạch tiền của anh sao?"
"Em có bản lĩnh cứ thử!" Vương Tử ghé mũi xuống cổ Thẩm An Ngọc hít sâu một hơi: "Thật thơm."
Chiếc áo lót rơi xuống đất, Thẩm An Ngọc ngại ngùng dùng tay che thân. Sinh lý sớm được cô giải phóng, không khỏi khó bảo sinh hư hỏng, đối diện hơi thở nóng bỏng của Vương Tử thân thể cô không khỏi không có phản ứng. Đáy quần lót ẩm ướt một mảng từ bao giờ. Thật xấu hổ!
Vương Tử áp môi lên cổ Thẩm An Ngọc ngậm mút một mảng da thịt mềm mại, ánh mắt vẩn đục trong dụ.c vọn.g mơ màng: "Em có hối hận không?"
"Em bẩn rồi."
Hắn trân trọng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng thật chặt: "Nam nữ bình đẳng, không quan trọng."
Thẩm An Ngọc nghe vậy hài lòng cười mỉm, vòng tay ôm đáp lại hắn.
Vương Tử tham lam ngậm hết phần da cổ này đến phần da cổ khác của cô, để lại những vệt hồng đỏ bắt mắt. Tay chạm vào bầu ngự.c sữa no đủ dịu dàng xoa nắn thành đủ hình dạng. Thân dưới trướ.ng lớn, vô tình cạ lên phần bụng hơi mỡ mềm mại của người đối diện.
Thẩm An Ngọc chịu không nổi kích tình thở hắt ra một hơi, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ Vương Tử, mặc hắn càn quấy trên thân thể mình.
Cả cơ thể cô bỗng được hắn nhấc bổng lên cao, hắn bế đến chiếc giường lớn nhẹ nhàng thả cô nằm xuống, thuận thế đè thân mình nam tính lên cô.
Hắn vuốt ve nhẹ nhàng lên dung mạo người phụ nữ đang vì kích tình mà bày ra dáng vẻ mơ mơ hồ hồ, ánh mắt cô lơ đễnh, đôi con ngươi dưới ánh đèn lóe sáng như sao khảm dưới mặt hồ về đêm, cánh môi tô son hé mở khiêu gợi. Ngón tay thon dài ấn hờ lên bờ môi mềm mại, sự đàn hồi lôi kéo đầu ngón tay hắn lún thật sâu, hơi thở nóng bỏng lả lướt trên tay khiến da đầu hắn rân rân như muốn bùng nổ.
Vương Tử cất giọng khản đặc: "Anh không chỉ muốn thân thể em, anh muốn cả tâm trí em!"
Thẩm An Ngọc mơ hồ nhìn hắn, đầu óc mụ mị nghe không hiểu gì. Da thịt nhạy cảm co giật trước mỗi cái vuốt ve của đàn ông, nơi ấy càng thêm ẩm ướt.
Vương Tử toan cúi xuống áp môi mình lên môi cô, bỗng đèn điện trong phòng tắt ngúm. Hắn thoáng khựng lại, cứ nghĩ hệ thống điện có vấn đề nên không quá để tâm, bỗng trên đầu hắn có vật thể cứn.g đập trúng, cả thân thể to lớn theo quán tính toan đổ xuống người Thẩm An Ngọc thì bị ai đó giật ngược ra sau khiến hắn vô định ngã huỵch xuống đất.
Thẩm An Ngọc nghe tiếng động, hoảng hốt ngồi bật dậy, nương theo bóng tối nhìn quanh lo lắng gọi: "Vương Tử? Vương Tử anh làm sao thế? Vương..."
Thẩm An Ngọc lịm đi, cả người cứ thế ngã ngửa xuống giường. Trong bóng tối, người đó thu tay cầm khăn tẩm thuốc mê lại lạnh lùng ném nó xuống sàn khi đã không còn tác dụng nào nữa.
Trong bóng tối, người đó cởi áo ngoài trùm lên người cô, rồi cứ thế ôm cô rời đi. Đèn điện sáng lên trở lại, chỉ còn lại Vương Tử nằm bất động dưới sàn, máu từ phần đầu chảy loang lổ khắp sàn, vấy đỏ một nửa cây gậy bóng chày bằng gỗ...
***
Dịch Khánh Tùng bế Thẩm An Ngọc đặt nhẹ xuống bồn nước ấm, hắn nửa yêu nửa hận nhìn cô đang hôn mê không hay biết gì. Hắn lạnh lùng chụp lấy hai bên đầu cô, cắn mạnh lên đôi môi cô mặc cô nhăn mày trong cơn mê man, hắn cắn đến khi môi cô tóe máu mới miễn cưỡng dừng lại. Sau đó hắn dùng sữa tắm tắm sạch những gì gã đàn ông đó đụng chạm vào thân thể cô.
Cô lại dám vì tiền bán thân cho tên khốn đó? Nếu hắn không cho người theo dõi cô, đêm nay cô nhất định cùng hắn vui vẻ, cô tự nguyện đến vậy cơ mà? Hưởng thụ đến vậy cơ mà?
Hắn biết một phần khiến cô ra nông nỗi này là do hắn. Nhưng chuyện của Hỏa Dương là chuyện của ông chủ và nhân viên, hắn không thể cứ vậy bỏ qua. Và giờ chuyện của cô chính là chuyện của hắn và người phụ nữ hắn yêu, hắn càng không thể để cô chịu khổ. Hai chuyện khác nhau, hắn chỉ có thể hỗ trợ cô từ phía sau, không thể trực tiếp ra mặt.
Dịch Khánh Tùng quấn khăn tắm quanh thân cô, ôm cô rời khỏi nhà tắm, đặt cô nằm xuống chiếc giường thường ngày cô nằm. Đúng vậy, hắn đã đem cô trở về căn chung cư cô đang ở. Mặc dù rất muốn đem cô dưới thân trút giận, nhưng hắn lại không muốn giở trò thô bỉ đối với cô, cô không tự nguyện hắn không cưỡng ép.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng thật chặt. Hắn chằn chọc chẳng ngừng khi nghĩ đến những gì hắn đã biết về cô. Thật xin lỗi, hắn chỉ muốn biết rõ về cô, để hiểu cô hơn, để bảo vệ cô kỹ càng hơn. Nhiều năm qua cô đã chịu không ít khổ sở rồi! Tương lai cứ để hắn thay cô gồng gánh.
Nhưng chuyện cô gây ra lần này, thân là ông chủ hắn không thể thiên vị cho cô. Cũng sẽ không để cô một mình gánh vác, hắn sẽ thay cô làm!
***
Một tháng sau, sức khỏe Cung Hải Đình đã được hồi phục, cũng đã được xuất viện. Nhưng vì vết thương nghiêm trọng, tạm thời cô không thể nói được. Bỗng dưng bị câm ai mà vui cho được, Cung Hải Đình đem theo sự tức giận rời viện, sau khi thích ứng được cuộc sống thường ngày cô bắt đầu đi làm trở lại.
Thẩm An Ngọc cũng vậy, nhưng là làm việc không công. Nếu Cung Hải Đình câm vĩnh viễn, cô cũng đừng mong đi làm có lương như bình thường. Tuy rằng người hứng chịu là Cung Hải Đình nhưng trong chuyện này Cung Hải Đình cũng có lỗi, ban nhân sự của Hỏa Dương yêu cầu cô ta đến trước mặt Thẩm An Ngọc chân thành xin lỗi. Cô ta xin lỗi là một chuyện, Thẩm An Ngọc phải bồi thường cũng lại là một chuyện khác.
Sau chuyện này Thẩm An Ngọc bị trừ hạnh kiểm, không đủ tư cách làm tiếp dự án nên dự án này buộc phải giao cho người khác và cô không được phép can thiệp dù chỉ là một ít. Đương nhiên cô không phục, cô đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi mà? Không phục thì đã sao? Cô không được phép làm nữa rồi nên đành ôm cơn tức mà làm việc qua ngày.
Các đồng nghiệp ban đầu có chút lạnh lùng xa cách, sau dần lại đón nhận cô, yêu quý cô như lúc đầu. Đương nhiên Cung Hải Đình đã rất tức giận nhưng cũng chẳng thể làm được gì, nên đành mượn cớ giao việc mà chèn ép Thẩm An Ngọc, bắt cô làm chân sai vặt cho cả phòng.
Đương nhiên là chẳng ai dám can thiệp, Thẩm An Ngọc cũng không có lý do phản đối. Ai bảo cô là cấp dưới để làm gì?
Đến ngày nhận lương, Thẩm An Ngọc lạc lõng ngồi nhìn mọi người vui sướng hớn hở khi tin nhắn báo lương được gửi về. Cô cũng từng như vậy, nhưng giờ thì hết rồi...
Một tin nhắn của ai đó bỗng được gửi đến, tên người gửi là... ngân hàng?
Thẩm An Ngọc tò mò mở tin nhắn ra thì thấy số dư tài khoản của cô được cộng thêm bảy triệu, đúng với số tiền lương hàng tháng cô nhận được. Còn chưa kịp hết ngỡ ngàng, một tin nhắn chuyển tiền khác lại tới, lần này là mười triệu?!
Trên màn hình máy tính đồng loạt hiện lên hai khung chat:
Sếp: [- Tôi dùng tiền cá nhân trộm phát lương cho em, em yên tâm không phải làm không lương đâu.]
Vương Tử: [- Ngày nhận lương mà không có lương em sẽ tủi lắm, anh gửi lương cho em vì em làm việc rất chăm chỉ trong tâm trí anh.]
Thẩm An Ngọc không giấu nổi vui sướng, che miệng phì cười. Thế là cô lại có tiền rồi ha ha!
Cô vui vẻ nhắn tin gửi cho từng người:
Dịch Khánh Tùng: [Em cảm ơn sếp nhé, sếp không sợ em bị chiều hư sao? -]
[- Em dám?]
[Dạ không dám -]
[- Tốt.]
[- <3]
Vương Tử: [Không làm mà cũng có ăn he he -]
[- Để anh nhớ em em cũng rất vất vả rồi.]
[Anh nhớ em nhiều nhiều rồi tăng lương cho em nha. -]
Tin nhắn vừa gửi đi vài giây, ngân hàng báo về số dư tài khoản của cô được cộng thêm năm triệu...
Còn chưa kịp vui mừng, điện thoại của cô nổ một tràng tin nhắn. Cô vừa nhấc nên đã bị dọa cho sợ xanh mặt, toàn tin nhắn chuyển tiền tới của ngân hàng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, Tiêu Mỹ Vân đại diện nói: "Lúc cậu bị đình chỉ mọi người đã thống nhất không nhiều thì ít cho cậu vay, sau này có tiền rồi nhớ trả lại mọi người."
"Mọi người nhận lương mà em không có chắc tủi lắm nhỉ?"
Thẩm An Ngọc trịnh trọng đứng dậy cúi đầu: "Cảm ơn mọi người!"
Hải Tinh Tinh ngồi một bên âm thầm bĩu môi, vài giây sau khóe môi vẽ lên nụ cười ngọt ngào.
Thẩm An Ngọc vừa ngồi xuống điện thoại lại vang lên tiếng chuông tin nhắn, cô thoáng nhíu mày khó hiểu. Không lẽ có ai đó "phát lương" cho cô sao?
Thẩm An Ngọc mở to mắt như không tin nổi khi nhìn vào màn hình điện thoại, tên chủ thẻ: CUNG HAI DINH, số tiền chuyển: ba triệu đồng.
Cô kinh hãi ngẩng nhìn Cung Hải Đình đang ngồi trong phòng kính, vừa hay cô ta cũng nhìn đáp lại cô. Ngay sau đó trên màn hình máy tính hiện lên khung chat thứ ba, là của Cung Hải Đình.
Cung Hải Đình: [- Tránh cô chết vì đói tôi bố thí cho cô, cô phải sống. Món nợ này tôi và cô chưa xong đâu!]
[Cảm ơn cô -]
Cung Hải Đình cười nhạt. Ánh mắt hừng hực tia lửa hận.
Tin nhắn từ người lạ: Tôi thay Thẩm An Ngọc trả cô tri phí, cô từ từ đem số tiền cô ấy đền trước đó cho cô trả lại toàn bộ.
Đã nhận từ hai ngày trước.