Dịch Khánh Tùng vẫn phong độ như thường ngày, khoác trên người bộ vest đen sang trọng với chất vải đắt tiền, viền cổ áo, cổ tay áo, vạt áo ánh màu bạc càng tăng lên khí chất cao ngạo như bậc đế vương của hắn lên vài bậc. Mái tóc đen mềm mượt thoang thoảng hương bạc hà man mát được vuốt ngược gọn gàng, khoe vầng trán rộng thông thái, hàng lông mày rậm nam tính, đôi hàng mi dài đậm tô điểm đôi mắt đen như ngọc thêm sắc nét.
Hắn vốn không có hứng thú với vạn vật biến chuyển xung quanh, không chút cảm xúc nhìn thẳng phía trước ung dung cầm lái cho tới khi bắt gặp một bóng hình khiến hắn thổn thức cả đêm dài đang gật gù ngồi trên hàng ghế chờ tại bến xe buýt.
Khóe môi vô thức cong lên một đường hoàn mỹ, ánh mắt trở nên dịu dàng đến lạ...
Hắn thường xuyên lái xe qua bến xe này hai lần mỗi ngày vậy mà lại bỏ lỡ một yêu nghiệt mê người suốt hai năm qua, quả thật rất lãng phí!
Thẩm An Ngọc hai tay ôm chai sữa chua kèm ống hút ở trong lòng, đôi mắt lung linh ánh sao đang lờ đờ buồn ngủ. Những thứ diễn ra xung quanh, một chút cô cũng không để tâm bởi tối qua về nhà muộn sáng nay lại dậy sớm nên tinh thần cô có chút mệt mỏi. Tay che miệng, uể oải ngáp một hơi. Vừa hay, con Lamborgini Urus đen sang chảnh bất chợt đỗ ngay trước mặt cô.
Hình như, cô đã thấy nó ở đâu rồi thì phải?
Những người xung quanh vừa xì xầm trầm trồ, vừa vội lấy điện thoại ra chụp vài tấm để khoe lên mạng xã hội sống ảo.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, góc nghiêng thần thánh của Dịch Khánh Tùng dần hiện ra. Các cô gái đứng tại bến xe thổn thức thốt lên, sẵn tay con điện thoại chụp nhanh vài tấm, trái tim mỏng manh các nàng thêm xuyến xao. Đại nhân vật này là ai vậy, sao có thể đẹp trai đến quá đáng như thế?!
Trong số các cô gái đó có cả Thẩm An Ngọc. Cô bị vẻ đẹp của Dịch Khánh Tùng như uống phải li cafe đắng, ngay lập tức tỉnh ngủ, si ngốc nhìn ngắm. Buột miệng thốt lên: "Sếp hôm nay đẹp trai quá!"
Dịch Khánh Tùng trước lời khen ngợi của Thẩm An Ngọc, tâm trạng càng thêm vui vẻ, ý cười càng đậm trong ánh mắt. Nhàn nhạt mở lời, thanh âm trầm thấp lạnh lùng là vậy nhưng nét ôn nhu đặc biệt rõ ràng: "Lên xe đi, tôi chở!"
"Như vậy không hay cho lắm, sếp cứ để em đi xe buýt là được rồi. Cảm ơn sếp!"
Đấy, nếu là nữ chính khác sẽ nói như vậy. Còn Thẩm An Ngọc, cô cười hi hi như trúng số độc đắc ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi mở cửa ghế sau leo lên.
Thay vì chen chúc trên xe buýt, chi bằng đi ké xe sếp. Cô đẹp chứ không có ngu, cái nào có lợi hơn thì cô chọn! Thẩm An Ngọc nhún nhún mông trên đệm ghế, vui vẻ ra mặt. Vẫn êm như lần trước, thích quá! Ước gì giường cô cũng êm ái như thế này!
"Chúc sếp buổi sáng tốt lành, em tặng sếp!" Như thường lệ, Thẩm An Ngọc lấy trong túi áo một nắm kẹo sữa chồm lên đằng trước chìa cho Dịch Khánh Tùng.
Dịch Khánh Tùng cười khổ, không vội đón nhận thành ý nhỏ của yêu nghiệt. Bạc môi nói khẽ: "Tôi không thích đồ ngọt!"
Thẩm An Ngọc thoáng ngớ người, ngay sau đó không phân biệt lớn nhỏ tùy tiện bỏ đống kẹo vào trong túi áo Dịch Khánh Tùng. Nói: "Nhưng em thích!" Nói rồi, cô ngồi trở lại trên ghế cắm ốc hút vào chai sữa chua kề môi uống từng ngụm.
Tuy gặp cô không nhiều, nhưng lòng Dịch Khánh Tùng cảm thấy rất thỏa mái. Hắn dường như không cảm nhận được cái gọi là khoảng cách giữa nhân viên với sếp tổng, cử chỉ của Thẩm An Ngọc với hắn như đối với một người bạn. Cô quá vô tư, không chút do dự, không chút cách xa. Những người khác đối với hắn đều theo quy củ lễ nghĩa, phép tắc trên dưới điều này khiến hắn thấy ngột ngạt. Duy chỉ có cô là ngoại lệ...
Lại nhớ tối hôm ấy, một yêu nghiệp trong bộ đầm đỏ bó sát quyến rũ miệng nhỏ ngậm ống hút uống sữa chua. Cô chủ động tiến tới, mở lời dụ dỗ hắn, lúc đó hắn thấy cô rất đặc biệt liền để cô thành ngoại lệ duy nhất rồi cùng cô trải qua một đêm kích tình cuồng nhiệt...
Và hiện giờ cô luôn là ngoại lệ!
Nhìn Thẩm An Ngọc thông qua kính chiếu hậu, Dịch Khánh Tùng trông thấy cô đang ngậm ống hút uống sữa chua, nghiêng mình nhìn ra cửa sổ. Góc nghiêng thanh tú ập vào mắt hắn, cánh môi mềm tựa cánh hoa đào, nước da trắng nõn mềm mại. Đặc biệt, đôi mắt cô dưới ánh nắng sớm mai thêm sinh động như có bụi tiên đính lên, lấp lánh lung linh. Điểm trang thêm hàng mi cong vút, theo chuyển động chớp mắt dập dìu như cánh bướm lướt gió.
Yết hầu Dịch Khánh Tùng âm thầm chuyển động, trong lòng thốt lên một tiếng. Yêu nghiệt!
"An An!"
Thanh âm trầm thấp chợt vang lên kéo Thẩm An Ngọc trở về thực tại, theo phản xạ cô nâng mắt nhìn Dịch Khánh Tùng qua gương chiếu hậu lễ phép đáp: "Dạ?"
Trong lòng không khỏi nhảy múa, ha ha sếp gọi tên cúng cơm của cô kìa!!
Dịch Khánh Tùng bình đạm mở lời: "Chúng ta có thể làm bạn không?"
Nếu là nữ chính khác, cô ấy sẽ rất ngạc nhiên. Ngại ngùng nửa chối từ nửa đồng ý. Nhưng đây là Thẩm An Ngọc! Cô không quan tâm gì nhiều, ngay tức khắc gật đầu vui vẻ thốt lên: "Còn gì tuyệt hơn khi có một người bạn là sếp tổng!"
Xem ra, sau này có gì éo le về tiền bạc thì đã có 'người bạn' này giúp đỡ rồi!
'Mưu đồ' trong đầu Thẩm An Ngọc đều được viết sạch lên mặt, Dịch Khánh Tùng thấy vậy day day trán. Yêu nghiệt, em đang tính kế tôi?
"Nhưng..." Thẩm An Ngọc do dự nói: "Dịch phu nhân sẽ không để ý chứ?"
Cô ngơ ngác khi người kia bỗng phì cười thành tiếng. Cô nói sai ở đâu sao? Sếp rất đẹp trai còn vô cùng ưu tú nữa, chắc chắn là đã có chủ chứ nhỉ?
"Tôi còn độc thân!" Dịch Khánh Tùng kề nắm tay trước môi ngăn tiếng cười, mang theo ý hài hước nói.
"Sếp không có bạn gái hay hôn thê sao?" Cô kinh ngạc ra mặt hỏi.
"Không có!"
"Thật tuyệt!" Thẩm An Ngọc buột miệng thốt lên. Xem ra, cô có cơ hội rồi ha ha! Nếu có được sếp trong tay, cô tha hồ ăn sung mặc sướng tiền tiêu không hết!!!
Dịch Khánh Tùng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sự thẳng thắn quá độ của Thẩm An Ngọc, đây là một điểm chết, dễ dàng gặp nguy hiểm. Tâm cô quá đơn thuần, tuy rằng trong lòng có những mưu kế riêng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con mèo nhỏ đội lốt cáo già, những gì cô nghĩ đều viết hết lên mặt cả rồi. Đôi mắt đen như ngọc thêm trầm lặng, hắn nhất định bảo vệ cô thật tốt. Không để ai thương tổn tiểu yêu nghiệt của hắn!
"Sếp!"
"Ừ!"
"Nếu như em tìm cách quyến rũ sếp để trèo cao thì sao?" Thẩm An Ngọc mặt không đỏ, tim không run thẳng thắn hỏi.
"Nếu cô thích thì cứ tự nhiên!"
"Em sợ ngã đau!"
"Tôi đỡ!"
Thẩm An Ngọc che miệng cười sảng khoái: "Sếp thật biết đùa!" Liếc thấy sắp tới cổng công ty, cô nghiêm túc nói: "Sếp thả em ở đây đi!"
Dịch Khánh Tùng liếc nhìn yêu nghiệt kia bạc môi mở lời: "Chúng ta giờ là bạn!"
Cô cười tươi, xua xua tay: "Trong công ty chúng ta vẫn là ông chủ và nhân viên. Em không muốn bị đem ra bàn tán!"
Dịch Khánh Tùng không nói gì thêm, lựa chỗ vắng người đỗ xe lại. Hắn cho xe chạy trước, nhìn lại người ấy đang vẫy tay bye bye hiển thị trên gương ngoài xe, hắn cười dịu dàng.
Chúc một buổi sáng tốt lành, An An!
***
Thẩm An Ngọc mất cả buổi sáng để hoàn thành và sửa chữa lại dự án marketing. Hiện tại cô đang đứng trước bàn họp, tay cầm laser chỉ lên màn hình máy chiếu rành rọt trình bày.
Toàn bộ thành viên của bộ phận marketing, bao gồm cả trưởng bộ phận - Lê Hoa Thy ngồi khía dưới nghiêm túc nhìn về phía Thẩm An Ngọc. Người không biết lại cứ nghĩ cô là lãnh đạo cấp cao đang cùng cấp dưới bàn luận vậy.
Lê Hoa Thy bình thường thân thiết với Thẩm An Ngọc, xem cô là người chị em tốt, nhiệt tình giúp đỡ hết mình. Cô tự hào cười tươi nhìn nha đầu thường ngày than vãn bản thân yếu kém, nay lại làm tốt đến mức nhiều người phải trầm trồ. Xem ra, sếp giao việc cho An An hoàn toàn là có lý do.
Sức sáng tạo vượt bậc, những ý tưởng mới mẻ không kém phần táo bạo. Thẩm An Ngọc lên kế hoạch rất chi tiết, rất tỉ mỉ chỉ cần nhìn qua là có thể nắm bắt rõ các công đoạn. Thẩm An Ngọc xem ra rất có tiền đồ! Cô gái này gì cũng tự tin, chỉ ngoại trừ về năng lực làm việc.
"Về phần kỹ thuật, đồ họa, âm thanh em sẽ tự mình đi thuyết phục các bộ phận chuyên môn giúp đỡ. Còn lại, em xin trông cậy vào mọi người!" Nói rồi, Thẩm An Ngọc chân thành gập người. Ngay sau đó, một tràng pháo tay rầm rầm nổ lên làm cô ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn mọi người.
"Chỉ mới một ngày em đã có thể hoàn thành bản kế hoạch tuyệt vời như vậy!" Lê Hoa Thy nghiêm trang đứng thẳng, vỗ tay buông lời tán thưởng. "Vô cùng tỉ mỉ, vô cùng dễ hiểu. Tớ có lời khen đó!"
"An An là bạn tớ đó ha ha!" Tiêu Mỹ Vân vui sướng cười vang, chạy lên ôm trầm Thẩm An Ngọc vào lòng luôn miệng khen ngợi. "An An giỏi quá!"
"An An ra là cao thủ giấu nghề! Lần này thành công nhớ bao mọi người một bữa nhé!"
"Mọi người đừng khen em nữa, mũi sắp sưng rồi!" Thẩm An Ngọc đắc chí ra mặt, che mũi cất giọng bông đùa.
"Ha ha!"
Từ bàn họp bộ phận marketing ròn rã tiếng cười đùa. Mọi người vây lấy Thẩm An Ngọc khen ngợi chẳng ngớt.
Cô vốn dĩ trời sinh có lực hút với đối phương, bất kể nam hay nữ rất ít người sau khi tiếp xúc với cô mà ra vẻ ghét bỏ. Đây cũng là điều mà cô và mẹ cô tự hào nhất!
Nhưng không phải ai cũng thích Thẩm An Ngọc, cũng có vài người không để cô vào mắt...