Hai tay Giản Niên liều mạng bóp bả vai Cảnh Tiểu Lang, cô liều mạng đẩy sâu nụ hôn.
"Ưhm hưm ưm..."
Cảnh Tiểu Lang không giãy giụa thoát được, vừa gấp vừa sợ. Khi cô cảm nhận có một vật trơn tuột nhân cơ hội chui vào miệng, thì không kiềm nén được nữa nước mắt chảy xuống.
Cảm nhận trên mặt ướt át, Giản Niên bừng tỉnh khỏi mộng. Cô đột nhiên buông Cảnh Tiểu Lang, sợ hãi hơi nhìn về phía cô ấy.
"Em..."
"Ô ô ô ô, Hỏa Hỏa là đồ đại bại hoại, chị ghét em,"
Cảnh Tiểu Lang một bên khóc, một bên quả đấm nhỏ dùng sức đánh lên người Giản Niên.
"Em xin lỗi..." Giản Niên cuối đầu,
"Chị ghét em," Cảnh Tiểu Lang dùng sức đẩy Giản Niên một cái, thân người nhỏ nhắn như bị thương co rúc lại.
"Em không phải..."
Muốn đưa tay ra, lại bị Cảnh Tiểu Lang hung hăng hất đi. Trong mắt Giản Niên lóe lên đau xót,
"Em xin lỗi..."
"Ô ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang càng khóc càng dữ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu giữa hai gối, cô cự tuyệt sự săn sóc của Giản Niên.
"Tiểu Lang, vừa rồi em..."
Mấy lần, Giản Niên đều không mở miệng được, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, cô chỉ cảm thấy cổ họng như bị cục đá to chặn lại vậy, kềm chế khó chịu.
Suy nghĩ một chút, Giản Niên lựa chọn xuống xe, lấy trong túi áo bao thuốc lá, theo thói quen rút một điếu.
Không khí lạnh lẽo ngoài xe dần dà gột sạch lửa nóng trong đầu, xao động trong người cũng dần dần nguội xuống. Giản Niên hít bầu không khí tươi mới một hơi thật dài, hồi tưởng tất cả mới xảy ra vừa rồi, cô đã làm vài chuyện rất khốn kiếp với Cảnh Tiểu Lang.
Tổn thương đã tạo thành, mà cô cũng không có năng lực quay ngược trở lại.
Lúc này, đối diện có một chiếc mô tô đen chạy qua, ngồi trên xe là một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái ôm eo cậu trai vững vàng, đầu tựa lên lưng hắn rất sát.
Cô bỗng nhớ lại lúc còn bé, Cảnh Tiểu Lang lần đầu tiên ngồi xe mô tô, biểu tình rất nhát gan, từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng xấu hổ không chịu lên xe.
Khóe miệng Giản Niên bất giác cong lên, cô rất hoài niệm thời điểm tốt đẹp khi đó. Dù Cảnh Tiểu Lang chào đời trước cô, nhưng từ lúc các cô bắt đầu gặp nhau, cô đứng ra vì cô ấy không chỉ một lần. Cô ấy thì giống như con sâu bám vậy suốt ngày lẽo đẽo theo sau.
Cô biết Cảnh Tiểu Lang 'khác biệt', cho nên cô luôn cảnh cáo bản thân nhất định phải bảo vệ Cảnh Tiểu Lang cho tốt. Nhưng loại bảo vệ thầm lặng này từ khi nào đã bắt đầu biến chất?
Chẳng biết từ lúc nào, cô hi vọng Cảnh Tiểu Lang sẽ giống như đôi tình nhân trên xe mô tô mới nãy vậy, ôm chặt lấy cô không buông.
Như thể cô ấy cần cô, mà cô cũng vậy cần cô ấy, à không, cô ấy là chỉ có thể đòi hỏi cô thôi.
Cùng đối phương lệ thuộc vào nhau đã trở thành một tầng ràng buộc cao hơn.
Tình duyên của người phàm tự có ngày định trước, nhân quả tuần hoàn, chưa bao giờ dừng lại. Giữa tiên – yêu – thần làm sao sẽ không có, cô đã từng thông qua mẹ mình thỉnh giáo chuyện duyên phận với một người, có phải Cảnh Tiểu Lang là một nửa định trước của cô không.
Nhưng người nọ chỉ nhàn nhạt cười,
"Thế gian vạn vật nào có thứ gì định trước, nhìn thấu tình, nhưng không thấu rõ tim, ai cũng không thể chạy khỏi."
Cho nên cô cuối cùng lựa chọn im lặng, giấu phần tình cảm này vào đáy lòng, nhưng đoạn tình kia lại càng đốt càng vượng, lan tràn khắp cả buồng tim của cô.
Giản Niên sờ một tay lên ngực trái, yêu chính là yêu, làm sao có thể nhìn thấu.
Hút điếu thuốc cho đến khi nào xong mới thôi, Giản Niên trở lại xe, mở cửa. Thì kinh ngạc mở to mắt, ghế ngồi sau không có bóng người Cảnh Tiểu Lang, giữa quần áo tán loạn, có một đoàn thân thể màu trắng bé xíu như ẩn như hiện.
---
Trong một căn phòng đơn giản, có một cái ghế salon, một khay trà và một bàn làm việc trước cửa kính loại sát đất có thể nhìn xuống cả thành phố.
Màu trắng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Nạp Lan Chỉ Thủy khi bước vào phòng, sàn nhà màu trắng, trần nhà cũng màu trắng.
Cô không nói gì nhún vai, bác sĩ tâm lý mà Sở Khiết giúp cô sắp xếp không biết lần này là dạng quái nhân gì.
Cô lẳng lặng ngồi đợi trên salon, nóng nảy đổi tư thế vài lần. Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng đưa tay thăm dò vào túi, vừa cầm một góc bao thuốc ra ngoài thì.
"Cộc cộc" hai tiếng,
"Ở đây cấm hút thuốc."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn về cửa,
"Xin lỗi, tôi đến trễ."
Cả người người đến mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng đơn giản, tóc đen dài mộc mạc, đạm nhã thơm dịu. Nạp Lan Chỉ Thủy có chút giật mình, kinh ngạc nhìn người nọ.
"Chủ quán Memory."
"Haha, lại gặp mặt rồi, Nạp Lan tiểu thư." Bạch Lăng tiến vào, thuận tay đóng cửa.
"Có thể cho tôi một lời giải thích không?"
Sau khi vẻ mặt kinh ngạc qua đi, là vẻ mặt tức giận thay vào đó.
"Nạp Lan tiểu thư, cô nhất định gần đây ngủ không được ngon giấc đi."
Bạch Lăng không gợn sóng sợ hãi.
Nạp Lan Chỉ Thủy không muốn nhiều lời với cô, đứng dậy muốn rời đi.
"Một người không thể làm hai công việc sao?" Bạch Lăng nói.
"Xã hội hiện đại một người có mấy nghề nghiệp cũng không có gì là lạ đi." Bạch Lăng nhìn chăm chú Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Không lạ, thế nhưng đồng thời kinh doanh quán bar, tổng sẽ khiến người khác liên tưởng đến phương diện kỳ quái."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi trở lại.
"Đừng trách cô Sở, cô ấy cũng không biết bác sĩ trị liệu tâm lý cho cô là tôi."
"Tôi trong nghề này cũng không nổi tiếng, cho nên ít người biết đến."
Bạch Lăng kéo ghế, ngồi vào trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bà chủ Bạch, khiêm nhường." Một lời hai nghĩa, ý nghầm là cô ấy ở trên phương diện này là cao thủ sao.
"Bởi vì tôi chỉ chọn người tôi muốn giúp đỡ."
Khóe miệng Bạch Lăng thoáng nở nụ cười châm biếm.
"Xem như tôi là người may mắn đó à?" Nạp Lan Chỉ Thủy tự giễu cười.
"Là Nạp Lan có duyên với tôi thôi."
Bạch Lăng vẫn duy trì nụ cười, Nạp Lan Chỉ Thủy lại cảm thấy một tia không rét mà run.
"Nhưng không có nghĩa bà chủ Bạch nhất định có thể giải quyết được vấn đề của tôi."Nụ cười trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy biến mất.
"Đây là một vấn đề nhàm chán."
"Nếu đã vậy, vì sao tôi còn phải tiêu tiền mời cô đến trị liệu."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thẳng vào mắt Bạch Lăng.
"Nạp Lan, là một người trưởng thành. Chúng ta đều hiểu đến sau cùng tất cả mọi vấn đề vẫn cần chúng ta phải tự tay giải quyết."
"Dù quá trình sẽ rất đau khổ, và công việc của tôi chính là tận lực giúp bệnh nhân giảm bớt loại đau khổ đó."
Bạch Lăng đón nhận ánh mắt của cô, không nhanh không chậm nói.
"Bà chủ Bạch, cô hẳn nên cân nhắc thêm nghành nghề thứ ba nữa."
"Hửm?"
Bạch Lăng khá hứng thú nhìn đối phương.
"Luật sư."
"Tài ăn nói tốt như vậy không đi làm luật sư thật uổng phí." Nạp Lan Chỉ Thủy chế giễu nói.
"Nạp Lan, cũng có thể cân nhắc thêm một công việc, chuyển gạch cho công trường thi công." Bạch Lăng cười nói.
"Cô có ý gì?"
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa cầm ly nước trên bàn lên, lại nặng nề buông xuống.
"Theo tôi biết, mỗi khi Nạp Lan gặp chuyện không vui, đều thích phá hỏng đồ vật."
"Phá đi rồi xây lại chẳng phải đó mới là đẹp nhất sao?"
"Đùa chút thôi, Nạp Lan bỏ qua cho tôi."
Bạch Lăng cũng không ngại Nạp Lan Chỉ Thủy tỏ ra tức giận.
"Tôi thừa nhận mình cũng không phải là một người tốt tính." Nạp Lan Chỉ Thủy thản nhiên nói.
"Người có tính khí nóng nảy sẽ luôn gây tổn thương đến người bên cạnh mình, bao gồm cả người thân cận nhất của họ."
Bạch Lăng ánh mắt thâm ý nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì, trầm mặc cuối đầu.
"May là Nạp Lan lại là một người vô cùng tỉnh táo."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu, ánh mắt có chút hoài nghi, bởi vì cô không đoán ra được người phụ nữ trước mặt này.
"Yêu sâu hận gắt, đây quả là vấn đề xưa nay chưa từng thay đổi."
Hai tay Bạch Lăng cho vào túi áo khoác màu trắng, thân người tựa vào ghế.
"Bà chủ Bạch, nếu Sở Khiết đã nói hết cho cô tình hình mọi chuyện, vậy có thể hay không mời cô bắt đầu trị liệu."
Nạp Lan Chỉ Thủy không có ý muốn tiếp tục dây dưa với cô.
"Chúng ta trị liệu chẳng phải vừa rồi đã bắt đầu rồi sao? Nói chuyện cũng là một cách trị liệu."
"Từ cuộc đối thoại lúc nãy, tôi đã giải đáp được Nạp Lan là một người cực kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn."
Nạp Lan Chỉ Thủy hơi lắc người một chút,
"Thật trùng hợp, tôi cũng là một người rất thiếu khuyết cảm giác an toàn." Bạch Lăng hạ vai nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy ném cho cô ánh mắt chẳng phải cô là bác sĩ tâm lý sao?
"Bác sĩ có thể chữa cho người khác lại không thể chữa cho mình." Bạch Lăng trả lời rất ung dung,
"Nạp Lan, cho nên cô không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?"
"Có lẽ thêm một thời gian nữa, hai chúng ta có thể lẫn nhau an ủi cho đối phương một chút."
Bạch Lăng xích lại gần Nạp Lan Chỉ Thủy, bên tai cô nhẹ nhàng nói, hơi nóng thở ra dán lên dành tai.
"Bà chủ Bạch, mời cô tự trọng!"
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh, lập tức đẩy cô ra.
"Haha, Nạp Lan, vẫn còn xử nữ đi."
Bạch Lăng không thèm để ý nói ra lời lộ liễu.
Trong nháy mắt, Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng bản thân mình vừa nghe lầm, tầm mắt cô cũng xuất hiện cực ngắn rung động. Người phụ nữ trước mặt bỗng biểu hiện phong tình vạn chủng, mị cốt như tơ, khóe mắt hơi nheo lại, không ngừng trêu chọc thần kinh của cô. Còn tim cô lại đập với tốc độ dần nhanh hơn.
"Giỏi cho một mỹ nhân hư hỏng, đến bây giờ cũng không có ai thật tốt yêu thương, vài nơi trên người nhất định rất thương tâm đi."
Bạch Lăng thoáng kéo cổ áo, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra.
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy bản thân miệng khô lưỡi đắng, hô hấp dồn dập, nhiệt độ trên cơ thể biến hóa vi diệu.
"Tôi cảm thấy buổi trị liệu hôm nay đến đây chấm dứt..." Nạp Lan Chỉ Thủy cầm ly nước lên, một hơi uống cạn.
"Nạp Lan, cô bài xích phụ nữ sao?"
"À không~ tôi đổi lại cách hỏi của mình, là ghét làm tình với phụ nữ?"
"Im miệng!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy người phụ nữ đang đến gần mình,
"Tôi không thích phụ nữ!"
Nạp Lan Chỉ Thủy rống lên.
"Tôi thấy không phải là không thích, mà là thích người nhỏ tuổi hơn mình, lại còn chọc cho người thương yêu. Cũng đúng, thiếu nữ non nớt mới ngon miệng, càng mới có thể khơi mào dục vọng của con người."
Lúc này Bạch Lăng đã hoàn toàn bỏ đi áo khoác trắng, chỉ mặc đơn giản một cái áo sơ mi đen.
"Im miệng! Tôi bảo cô im miệng!"
Nạp Lan Chỉ Thủy giận dữ, cô thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh trên huyệt thái dương đang đập không ngừng.
"Ô? Vậy quả nhiên vẫn là thích kiểu như tôi sao?"
Bạch Lăng bắt đầu động thủ từng bước cởi nút áo sơ mi.
"Cút đi! Cút cho tôi!"
"Cút cho khuất mắt tôi!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn, cả người ngã về phía bàn uống trà nhỏ.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, điều cô mong muốn tột cùng là gì?"
Con ngươi giữa ánh mắt nửa mở, Bạch Lăng với vẻ mặt cô đơn tĩnh lặng nhìn cô.
"Tôi..." Nạp Lan Chỉ Thủy đưa tay ra,
"Hãy tuân theo dục vọng sâu thẳm đáy lòng."
"Cái gì..."
Ý thức Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần bắt đầu biến mất, cô cảm thấy toàn bộ thân người như đang rơi vào đầm lầy sâu không thấy đáy.
————————————————
*Phù* may là Nạp Lan ngất xỉu ╭(╯ε╰)╮