Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 106




Những ngày gần đây trên mạng rộ lên tin tức có tên: Đám cưới bí mật của người thừa kế bí ẩn xí nghiệp Cảnh thị?! Trong tin tức, thậm chí có nhắc tới chuyện người thừa kế từng đã bí mật đính ước được tám năm, có con cũng đã gần bốn năm tuổi. Hai người trong vài ngày tới sẽ cử hành hôn lễ long trọng trên du thuyền ở hải phận quốc tế xx, thế nhưng hôn lễ lần này vẫn sẽ cử hành trong bí mật.
Cho nên tin tức vừa lên, lượt xem trong ngày hôm đó cũng đã cán mốc một triệu. Chuyện bí mật của nhà giàu luôn là những câu chuyện phiếm lúc rãnh rỗi của đại chúng, huống hồ gì xí nghiệp Cảnh thị còn luôn mang danh hiệu "thần bí", đâu chỉ là đối tượng quan tâm của đại chúng, mà còn là của rất nhiều xí nghiệp khác.
Nhắc tới thấy cũng tức cười, người thừa kế xí nghiệp Cảnh thị chưa bao giờ công khai lộ diện, ngay cả là nam hay nữ cũng không biết. Nhìn kỹ thêm thì, nội dung tin tức này quá mức không hợp cách.
Còn giờ phút này, hôn lễ cách thời gian cử hành chưa đến một ngày nữa, toàn thể nhà họ Cảnh đang đắm chìm trong vui sướng, không chút để ý mưu đồ xấu đang tới gần với họ.
"Phu nhân, người ngài muốn tìm đã tới."
Trong căn phòng lầu trên của Lâm trạch, một gã đàn ông mặc âu phục đen theo sau cũng là hai tên đàn ông cùng tiến vào.
"Ra cái giá đi." Lâm mẫu lạnh lùng nói, một trong hai gã đàn ông mang kính đen, tên còn lại có đầu tóc ngắn.
"Lâm phu nhân, bà thật hào phóng!"
"Con số này!" Gã đàn ông đeo kính trưng bàn tay ra.
"Đi, đưa cho hắn tờ chi phiếu hai trăm năm mươi vạn, sau khi thành sự thì gửi số còn lại vào tài khoản."
"Đồng ý!"
"Bất luận thế nào cũng phải giết chết con tiện nữ Nạp Lan Chỉ Thủy đó! !"
Gương mặt Lâm mẫu trở nên khó ưa, tràn đầy hận ý đối với Nạp Lan Chỉ Thủy.
Con tiện nhân hại con trai ta bây giờ thành phế nhân trốn ở trong phòng, vẫn không chịu ra ngoài.
Hại Lâm gia bọn họ tuyệt tử tuyệt tôn, bà ta sẽ không để Nạp Lan sống được tốt.
Nạp Lan Chấn Viễn sinh ra đứa con gái cũng tiện như mẹ của nó! ! !
Lâm mẫu thời còn trẻ từng có giao hảo với cha của Nạp Lan Chỉ Thủy, bọn họ học chung trường đại học, Lâm mẫu từng mê luyến Nạp Lan Chấn Viễn sâu đậm. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Nạp Lan Chấn Viễn đã yêu người con gái khác.
Đoạn chuyện cũ này ít có ai biết, vợ chồng Nạp Lan Chấn Viễn xảy ra tai nạn giao thông vốn đã nghi điểm trùng trùng, chỉ là bị người che giấu quá tốt mà thôi.
Con trai si mê Nạp Lan Chỉ Thủy, Lâm mẫu vốn có tâm ngăn cản, vì Nạp Lan Chỉ Thủy có gương mặt y hệt mẹ của cô, khiến bà ta cảm thấy chán ghét.
Bà có thể cho con trai chiếm lấy thân thể cô, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô bước vào Lâm gia. Lần trước suýt đã giết được Nạp Lan Chỉ Thủy, chính là do sắp xếp của Lâm mẫu.
Ân oán từ xưa giữa những nhà giàu có rất nhiều, không hề là giả.
Hôm nay là ngày kết hôn của Nạp Lan Chỉ Thủy với Cảnh Tiểu Lang, từ sáng sớm Cảnh Tiểu Lang đã liền bị hai người mẹ đưa lên du thuyền trước, Nạp Lan Chỉ Thủy thì tới sau.
"Mẹ ơi, mẹ mặc bộ này trông rất xinh đẹp~"
Hôm nay Tiểu Vô Tà vẫn trong hình dạng hai cái tai nhọn và cái đuôi lông xù mềm mại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bộ lễ mục cô bé mặc, Nạp Lan Chỉ Thủy đã đặc biệt tìm người đến may cho cô bé.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn bản thân mặc lễ phục trắng trong gương, trong mắt không cầm được vui sướng. Hôm nay, Cảnh Tiểu Lang chính thức trở thành vợ của cô. Nghĩ tới đây, tâm tình cô như đang ngồi trên chuyến xe bay trên bầu trời vậy.
"Bảo bảo~" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy Nạp Lan Vô Tà.
"Bảo bảo cũng rất xinh đẹp~"
"Ô! Ghét mẹ ghê~ rõ ràng mặc như vầy rất kỳ quái..." Cái đuôi thật to ở sau, khiến tiểu tử cảm thấy phiền não.
"Nạp Lan xong cả chưa?" Giản Niên dưới lầu hô lên.
"Chúng ta sắp sửa chuẩn bị lên đường rồi đấy! ! !" Giản Niên nhìn đồng hồ trên tay, lại đưa mắt nhìn về hướng phòng Nguyệt.
"Sao vẫn chưa xuống nhỉ?" Giản Niên tự lẩm bẩm.
"Shura thối, bộ mặt chị đầy vẻ không chờ được~" Nghe thấy tiếng của Nguyệt, Giản Niên xoay người.
"Nguyệt..." Giản Niên ngốc lăng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
"Chị làm sao vậy? Bộ khó coi lắm sao?" Nguyệt mang cái bao tay lưới màu trắng huơ huơ trước mặt cô.
"Không..." Giản Niên cúi đầu, sắc mặt mất tự nhiên nổi lên đỏ ửng.
"Ơ kìa! Mặt chị làm sao lại đỏ rồi?" Nguyệt nheo mắt lại, nghịch ngợm tiến tới cạnh cô.
"Rất xinh đẹp....." Hồi lâu, Giản Niên mới ngượng ngùng trả lời.
"Vậy sao? Cảm ơn."
Nguyệt nắm váy, xoay vòng tròn tại chỗ, tai nhọn hợp với tóc màu bạch kim cộng thêm bộ dạ phục hở nửa ngực, để cô càng giống yêu tinh dưới ánh trăng, mê hoặc người khác cùng cô khiêu vũ.
"Shura thối, chị chắc chắn là không có gì chứ?"
Thấy sắc mặt Giản Niên ngày càng đỏ, Nguyệt cố ý lo lắng hỏi, còn đặt tay lên trán cô.
"Cái cô ngốc này!" Giản Niên bắt lấy tay cô, kéo người cô lại, cường hôn lên đôi môi.
"Ưhm....."
Nguyệt nhẹ nhàng phát ra tiếng nghẹn ngào, tay Giản Niên thậm chí không kềm được qua lại vuốt ve vùng eo của cô.
"Đừng!"
Nguyệt kịp thời đẩy cô ra, sắc mặt ửng đỏ nghiêng đầu.
"Hôm nay chúng ta phải tham dự hôn lễ." Nguyệt vừa nhỏ tiếng nói.
"Để cho em câu dẫn tôi!" Giản Niên dục cầu bất mãn nháy mắt với Nguyệt.
"Rõ ràng là tự mình quá sắc!" Nguyệt lầu bầu.
Lúc này trên lầu truyền tới động tĩnh, Giản Niên với Nguyệt lập tức sửa sang lại tâm trạng.
"Đi thôi."
Từ trên lầu, Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử từ từ đi xuống.
Trong phòng trang điểm, Lục Hồng nhìn thợ trang điểm đang chú tâm trang điểm cho con gái mình, tâm tình bắt đầu kích động không thể nói rõ.
Dù sao con gái kết hôn, xem ra vẫn luôn là một chuyện trọng đại đối với bậc làm cha mẹ.
"Mẹ..." Cảnh Tiểu Lang yếu ớt gọi.
"Tiểu Lang Lang." Lục Hồng cho rằng cô khát nước, cầm thức uống đã chuẩn bị sẵn một bên đưa qua.
"Con không khát." Cảnh Tiểu Lang lắc đầu, thợ trang điểm thấy hai mẹ con như có lời muốn nói, thức thời lui ra ngoài.
"Nói mẹ nghe, sao vậy?" Lục Hồng ngồi vào cạnh con gái.
"Con thấy có chút khẩn trương....."
Hai tay Cảnh Tiểu Lang gắt gao túm lấy một góc áo cưới.
"Haha~ con gái ngốc, khẩn trương là chuyện bình thường. Mỗi một người khi làm cô dâu đều sẽ giống như con, không có gì phải lo lắng đâu." Lục Hồng trấn an nói.
"Dạ."
"Mẹ, con thật sự sắp gả cho chị Trấp Thủy sao?" Cảnh Tiểu Lang lại nói.
"Haha~ Tiểu Lang Lang, con lập tức sắp trở thành vợ của nó rồi, đây là sự thật." Lục Hồng vỗ nhẹ một cái lên vai cô.
"Chị Trấp Thủy vẫn chưa tới sao?" Cảnh Tiểu Lang hỏi.
"Nó lập tức sẽ tới thôi."
"Tiểu Lang Lang, con có thấy đói không? Mẹ đi lấy một ít bánh ngọt cho con nha."
"Ăn đồ ngọt có thể hóa giải khẩn trương." Lục Hồng cười nói.
"Dạ dạ~ TIểu Lang muốn ăn bánh ngọt~" Cảnh Tiểu Lang lập tức cao hứng nói.
"Vậy con ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ." Lục Hồng phất tay với cô.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Tiểu Lang, cô đưa tay sờ bông tai, nhíu chặt giữa chân mày mới được thư giãn.
"Đợi một lát không được rời khỏi chị!" Vừa lên du thuyền, Laura đã nắm chặt lấy tay người bên cạnh, ở bên tai cô nhắc nhở.
"Biết rồi!" Lạc Thanh tức giận trả lời.
"Ngồi giữ khoảng cách với mấy tên sinh vật nam giới một mét trở lên, với nữ giới thì phải hai mét..." Lạc Thanh hướng cô đảo cặp mắt trắng dã, muốn rụt tay về.
"Không được, vẫn là quay lại xe lấy cái áo khoác khoác lên cho em!" Laura đột nhiên nói, nói xong cũng muốn kéo cô xuống thuyền lại.
"Laura Carano!"
Lạc Thanh không thể nhịn được nữa, thấy giai nhân tức giận, Laura lập tức lộ ra bộ mặt vô tội.
"Bà xã, em xem quần áo thấp như vậy, thịt thớp trắng lõa cho người ta xem, tiện nghi cho mấy tên háo sắc quá rồi." Laura nói tiếp.
"Tôi thấy chị mới là tên háo sắc nhất đấy! Quần áo cũng là do chị chọn chứ ai!" Lạc Thanh dùng ngón tay đâm đâm trước ngực cô.
"Bà xã......" Laura chớp mắt, thanh âm ủy khuất nói.
"Vậy chúng ta dứt khoát về nhà đi!" Lạc Thanh bị cô phiền chết.
"Không được!" Laura ôm lấy cô tiến vào trong.
Cô thế nhưng đã tính toán ở trên thuyền cầu hôn với Lạc Thanh rồi, sao có thể bây giờ đi về được?!
Mà cách du thuyền không xa, có một chiếc ca nô cỡ nhỏ ngừng trên biển. Trên ca nô, Lý Mộng Như đang cầm ống nhòm nhìn thấy hết hỗ động vừa rồi của Laura và Lạc Thanh.
Trên gương mặt tràn đầy sâu đậm chán ghét, cô buông ống nhòm xuống.
"Laura, Lạc Thanh, chúng mày hại tao mất hết tất cả, tao sẽ không để chúng mày được sống dễ dàng!"
Vì do Laura, chồng Lý Mộng Như bị hãm hại, đường sự nghiệp coi như hoàn toàn phá hủy. Cả ngày say rượu ở nhà, cãi vã không ngừng nghỉ với Lý Mộng Như.
Kết quả trong một lần gây gỗ, hắn thất thủ đẩy ngã Lý Mộng Như, dẫn đến cô sảy thai. Hai vợ chồng không qua mấy ngày liền làm thủ tục ly dị, không lâu sau Lý Mộng Như lại bị đình chức, tất cả điều tra liên quan đến Laura Carano toàn bộ chấm dứt.
Lý Mộng Như làm sao có thể không oán hận?! Cô trăm phương nghìn kế thiết kế tất cả những thứ này, cuối cùng sụp đổ tan nát một cách không minh bạch.
Lúc cô biết được Laura với Lạc Thanh sẽ tham dự hôn lễ này, liền quyết định sẽ chấm dứt tất cả trên thuyền.
"Chị đã thấy quen chưa?"
Sở Khiết thận trọng hỏi người bên cạnh, cười nói với cô gái cao hơn mình nửa cái đầu.
"Không cần lo lắng cho tôi."
"Tôi biết chị không thích hoàn cảnh ở đây, xin lỗi đã cứng rắn kéo chị tới."
Sở Khiết cúi đầu, trong mắt có chút thất vọng. Quả nhiên là rất miễn cưỡng đáp ứng tới dự hôn lễ của Nạp Lan Chỉ Thủy, chị ấy chẳng qua chỉ là ngại từ chối thôi.
"Cảm ơn em đã mời tôi tới dự hôn lễ này." Bạch Lăng tiến tới bên tai cô nói nhỏ.
"A?" Sở Khiết không hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
"Đi thôi, không phải trước tiên muốn đi gặp Nạp Lan tiểu thư sao?" Bạch Lăng chủ động nắm tay cô.
"Cái đó....." Sở Khiết thụ sủng nhược kinh, nhất thời không dời bước chân được.
"Sao vậy?" Bạch Lăng hỏi.
"Không có gì....." Trong lòng dâng lên cảm giác mừng rỡ như điên, Sở Khiết nắm lại bàn tay Bạch Lăng.
"Sở Khiết, tới rồi đấy à~"
"Ừ, Nạp Lan."
"Còn có vị này Bạch lão bản, chắc cậu đã biết." Nói đến Bạch Lăng, vẻ ngượng ngùng trên mặt Sở Khiết đều thu hết vào mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, cô hiểu rõ quét nhìn cả hai.
"Chúc mừng cô, Nạp Lan tiểu thư."
Bạch Lăng chủ động đưa tay, Nạp Lan Chỉ Thủy cầm tay cô, thoáng dùng một chút lực, tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Cô ấy là bạn thân của tôi, đừng làm cô ấy đau lòng."
Rất nhanh Nạp Lan Chỉ Thủy buông tay cô ra, cười nói.
"Cảm ơn Bạch lão bản!"
"Chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang xách váy cưới, nhanh chóng chạy tới.
"Từ từ thôi." Nạp Lan Chỉ Thủy cưng chiều nói.
"Ô! Chị Trấp Thủy có thấy Tiểu Lang mặc cái này kỳ quái không?"
Sở Khiết với Bạch Lăng nhìn nhau cười một tiếng, ung dung rời đi.