Sói Con Có Lòng

Chương 1: Hòa thượng và chó sói




Ta tên Tiểu Lang, ta là một chú chó sói.

Còn tại sao tên của ta lại tùy tiện thế ư? Ta từng hỏi người cha là Lang Vương thương con bằng cả tính mạng rồi, nhưng ông chỉ trả lời mỗi hai chữ là “dễ đọc” chứ chẳng nói gì thêm.

Ta rất bất lực.

Ta rất tuyệt vọng.

Gần đây ta đang ở trong một quán xá ở kinh thành tên là Nam Phong Quán. Khi tên hòa thượng ngốc Tranh Nhược đó ăn mặc kín kẽ tới tìm ta, ta vẫn còn đang thong dong ăn hạt dưa.

Tranh Nhược ở trước mặt vẫn đang mắng ta, hắn ôm đầu sắc mặt đầy đau lòng.

Ta không nhịn được mà trả lời rằng: “Huynh trưởng nói ta ăn nhiều quá, chỉ có Nam Phong Quán này mới nuôi nổi ta nên ta mới đến đây xem thôi mà.”

Chuyện này không phải do ta bịa đâu. Sau khi ta ăn trộm đồ của huynh ấy một ngàn không trăm lẻ năm lần thì huynh trưởng đã nói như thế thật đấy.

Gương mặt trắng trẻo của Tranh Nhược bỗng ửng đỏ, như thể giây tiếp theo có thể chảy ra máu. Nhưng mà hắn vẫn đang giả vờ, chẳng biết là vì giận hay là vì sợ hãi trước bầu không khí của nơi này nữa.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi biết đây là nơi nào không?” Khi Tranh Nhược tức giận rất đáng yêu.

Nơi mà Tranh Nhược cũng biết thì sao ta không biết chứ.

Nhưng ta đến đây cũng đâu có định bán nghệ gì đâu, ta đến đây chỉ là vì được ăn cơm chùa thôi.

Nếu có người muốn quấy rối ta, dù người đó đã đến chỗ ta rồi thì ra cũng sẽ dùng bộ móng vuốt sói của ta đập cho người ta ngất xỉu.

Cho hắn ta nhớ cho kĩ, rồi ta sẽ vứt hắn ta lên giường và tạo hiện trường giả.

Với ta, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng mà ta và hòa thượng ngốc này quen nhau hơn một năm rồi.

Chúng ta quen trong dịp lễ Thành Lang được tổ chức vào năm ta mười sáu tuổi. Khi đến lễ Thành Lang được tổ chức vào năm mười sáu tuổi, mỗi một chú sói đều bị bỏ lại một mình trong rừng. Mỗi chúng ta phải bắt được một trăm con mồi nhưng không được dùng phép thuật thì mới được trở về, làm được điều này thì mới tính là hoàn thành lễ.

Ta đã bắt được chín mươi chín con nên giờ chỉ còn thiếu một con thôi. Ta bố trí bẫy rập xong xuôi rồi hài lòng đi ngủ.

Trong giấc mơ, khi ta sắp gặm được một con heo sữa quay thì bị tiếng khóc đánh thức.

Đó là âm thanh sau khi có con mồi trúng bẫy của ta.

Khi đó ta duỗi người và lắc đuôi sói, sau đó đi đón “con mồi” của ta.

Nhưng khi nhìn thấy con mồi, đuôi sói của ta lập tức dựng thẳng lên.

Nhìn tên hòa thượng ngốc trong hố trợn mắt nhìn ta, hơi nóng xộc thẳng lên mũi sói của ta.

Tuy phụ vương của ta chỉ nói rằng chỉ cần bắt một trăm con mồi chứ không nói cụ thể là con mồi gì, nhưng ông cứ dặn ta mãi rằng con không được làm hại con người.

Lời lải nhải của phụ vương y như ma chướng vậy đó.

Khi ta hỏi lí do từ ông thì ông nói: “Người bẩn.”

Nhưng ta nhìn tên hòa thượng này, hắn ta mặt mày trắng trẻo chứ có bẩn gì đâu, mà trông hắn cũng ngon miệng lắm nũa.

Sau khi có suy nghĩ này, ta làm phép lôi hòa thượng ngốc lên. Ta lắc đuôi sói, phấn khởi cắn lên tay hắn.

Hòa thượng ngốc đau do bị ta cắn, nhưng giây tiếp theo tay ta cũng bị đau. Tên hòa thượng ngốc này dám cắn lên da sói của ta.

Nhìn hắn tái mặt, chắc chắn là cả miệng toàn lông sói rồi. Hòa thượng ngốc đúng là hòa thượng ngốc!

Nhưng hắn chẳng chịu nhả ra nên đã khiến ta đau đớn, trong tình thế cấp bách ta đã biến thành người.

Khi hòa thượng ngốc kịp nhận ra hắn đang cắn lên bờ vai trắng như tuyết của một chàng trai thì mắt hắn trợn lên như sắp rớt ra ngoài vậy, cả người đứng đờ ra đó.

Sau khi đợi con mồi thứ một trăm cả đêm mà không có kết quả, đã thế ta còn phải nghe hòa thượng nói “tội lỗi” cả một đêm, vậy nên ta nhả cỏ đuôi chó ra và quyết định đưa hắn về nộp.

Sau đó ta vẫn được phụ vương tuyên bố đã hoàn thành lễ, tuy rằng sắc mặt của ông không dễ nhìn cho lắm.

Sau khi kết thúc buổi lễ, ta bị phụ vương phạt không cho ăn thịt trong một tháng.

Vì thế ta đã đi tới Nam Phong Quán này.

Lúc này tên hòa thượng Tranh Nhược bị ta chọc giận nên đã về rồi. Trước khi đi hắn còn học cử chỉ của kẻ ác trong sách vở, hắn cảnh cáo ta một cách dữ tợn, không cho ta làm gì cho đến khi hắn trở lại.

Ta sầu não bĩu môi.

Cách vờ làm kẻ ác của Tranh Nhược giống một chú cừu non đang rất giận dữ hơn.

Chẳng biết hắn học từ quyển sách nào mà lại miêu tả về kẻ ác sơ sài thế nữa, đúng là làm hại con cháu đời sau mà.

Nhưng khi ta chán quá nên nghịch đuôi sói và chờ Tranh Nhược về, trong đầu ta bỗng có một cách để chọc Tranh Nhược.

Ta tắm rửa xong xuôi. Ta tắm mà chắc phải rửa mất một lớp da sói. Ta đoán chắc hòa thượng ngốc Tranh Nhược đã trở lại nên mặc đồ vào rồi đi ra.

Ta tìm ra hắn ở nơi cách cửa phòng ta một mét.

Lúc này hắn đang ngồi rất đoan chính, mặt đỏ như vừa ngồi trong lồng hấp ra vậy.

“Ồ, đến đây từ lúc nào thế?” Khi không có ai khác thì ta thích biến lại thành hình sói, lớp lông sói tím trên người phát sáng làm ta phải nhổ mấy sợi để chơi.

Khi nghe thấy câu hỏi của ta, chẳng biết có phải là ảo giác của ta không mà ta thấy hình như lưng của hắn run lên. Hắn trả lời một cách cứng ngắc: “Một lúc rồi. Thấy, thấy ngươi đang tắm… Nên ta… ngồi đây đợi.”

Khi ta dùng móng vuốt sói để lôi Tranh Nhược vào phòng, Tranh Nhược nói cho ta biết hắn đã mua một đêm của ta.

Ta trợn mắt khiến hắn sợ hãi co người lại, mũi sói đỏ lên: “Ngươi ngươi ngươi… Ta coi ngươi là bạn, nhưng ngươi lại, nhưng ngươi lại…”

Ta chỉ vào mặt hắn rồi thốt lên “ngươi” rất lâu.

Nhưng hòa thượng ngốc dù sao cũng là hòa thượng ngốc, hình như hắn hoàn toàn không hiểu ý của ta.

Hắn mím môi lại như một đứa con nít, hắn đi tới cửa phòng rồi ngồi xếp bằng lại như là đang ngăn không cho người đi ra hoặc ai đi vào. Ánh mắt hắn sáng lên, rất kiên định: “Tối nay ta đã mua ngươi rồi, ngươi đừng có mơ tưởng làm chuyện xấu gì.”

Đến đây ta mới nghĩ thông suốt.

Tranh Nhược chung quy là hòa thượng ngốc, mà hòa thượng ngốc thì không thể thành người tài được, là ta đã nghi sai rồi.

Ta hỏi hắn lấy đâu ra tiền mà mua ta.

Hắn bỗng nở nụ cười, cười như một đứa bé vừa trộm được kẹo vậy.

Hắn nói với ta là hắn đi đập vỡ đá bằng ngực.

Lúc này ta mất bình tĩnh, ta dùng chân xoa ngực hắn.

Sau khi thấy hắn không bị sao cả ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể nhỏ nhắn của hắn mà đi đập vỡ đá bằng ngực ư, không lầm đấy chứ?

Tranh Nhược đỏ mặt nói, “Kkhông sao, ta lén lút giấu một tấm bảng cứng trước ngực đấy.”

Ta xấu xa cười, nhìn Tranh Nhược ở đối diện bị ta cười mà đỏ mặt.

Xem ra hòa thượng ngốc Tranh Nhược cũng không ngốc lắm.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, ta nhìn Tranh Nhược đang gối lên đuôi sói của ta mà ngủ say, ta rầu rĩ thổi đám lông trên gáy.

Người ta thì đắp chăn trò chuyện cũng coi là ổn, còn hai ta thì chỉ đơn thuần là ăn cơm và nói chuyện thôi.

Ta buồn bực nhìn trời rồi hít mũi.

Ta cảm thấy ta chính là chú chó sói thất bại nhất thế giới này.