Trường Nhất Trung thành phố A là trường nội trú, có vài đại tiểu thư, đại thiếu gia nhà có tiền được nuông chiều từ bé, không quen ở ký túc xá, lựa chọn ở ngoại trú, cũng có một số học sinh xuất phát từ nguyên nhân cá nhân nên xin ngoại trú.
Giang Vọng Hạ không phải đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng giường trong ký túc xá quá nhỏ, cô ngủ không quen, nên bảo ba xin cho ngoại trú.
Dù sao mỗi ngày ông đều từ trường về nhà, đón thêm một người cũng không phiền toái.
Trường cấp 3 phải tự học buổi tối, từ 6 giờ 50 phút tối đến 9 giờ 50 phút, nhìn thì thấy dài tận 4 tiếng, nhưng đối với học sinh cấp 3 cực khổ mà nói cũng không đủ làm xong bài tập.
Không làm xong được, hoàn toàn không làm xong được.jpg.
Tiết tự học buổi tối được nghỉ ngơi hai lần. Lần thứ nhất vào lúc 7 giờ rưỡi, lần thứ hai vào lúc 8 giờ rưỡi, thời gian nghỉ ngơi đều là 15 phút.
Giang Vọng Hạ thường xuyên đi huấn luyện với ba, 7 giờ rưỡi mới quay lại phòng học.
Khác với những học sinh khác phải giành giật từng giây, múa bút thành văn, Giang Vọng Hạ không làm bài tập môn nào, nhiều nhất chỉ làm một ít bài Toán và Vật lý, sau đó ăn không ngồi rồi, hoặc là đọc sách tham khảo, hoặc là thản nhiên ra hành lang bên ngoài hóng gió.
Giáo viên nhìn thấy, cũng sẽ không nói gì.
Dù sao đã là học sinh giỏi thành tích xuất sắc, còn là con của đồng nghiệp, không làm ra hành vi vi phạm kỷ luật thì đều sẽ mắt nhắm mắt mở.
8 giờ, Giang Vọng Hạ làm xong bài tập liền làm bộ làm tịch cầm sách tiếng Anh, chào giáo viên tiếng Anh đang đứng lớp, xin ra ngoài học thuộc từ mới.
Giáo viên tiếng Anh gật đầu, đồng ý.
Giang Vọng Hạ đứng ngoài hành lang, mặt quay ra ngoài, cánh tay nhỏ gác lên lan can, mở sách tiếng Anh trong tay ra, ánh mắt nhìn vào sân thể dục cùng trời đêm bên ngoài.
Không thể không nói, không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều so với trong phòng học.
8 giờ rưỡi, tiếng chuông vang lên, học sinh ngồi hơn 1 tiếng vô cùng quý trọng thời gian 15 phút tự do hoạt động, trong phòng học trở nên ồn ào.
Rất nhiều học sinh đi ra ngoài hít thở không khí.
Trần Linh Vũ lớp bên cạnh thấy Giang Vọng Hạ, nhíu mày, không nghĩ ngợi gì đã đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: “Cậu lại đứng đây ngẩn người à?”
Giang Vọng Hạ liếc cậu một cái, không nói gì.
Trần Linh Vũ đứng cách cô hai bước thì dừng lại, dùng ánh mắt quái đản đánh giá cô: “Cậu lại cao lên rồi???”
Giang Vọng Hạ: “Ừ, bây giờ cao 1m77, cao thêm 3cm.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt nhìn lại cậu, hất cằm, hỏi: “Còn cậu?”
Trần Linh Vũ đen mặt bỏ đi.
Học sinh đến tuổi dậy thì đều sẽ cao lên, có người đang từ từ lớn lên với tốc độ đồng đều, có người “vèo” một cái đã cao vọt lên.
Trần Linh Vũ tin mình chắc chắn có thể cao tới 1m88.
Nhưng cậu vẫn nghĩ mãi không hiểu, tại sao cậu cao 1m78, ở trước mặt Giang Vọng Hạ 1m77 không có ưu thế gì đáng nói? Rõ ràng cậu cao hơn cô hẳn 1cm, sao nhìn qua cô còn cao hơn cả cậu!!
Có thể đừng dài ra nữa được không.
Dài nữa, cậu sẽ phải lót thêm miếng độn giày!!!
Cậu không cần mặt mũi sao!!!
Trần Linh Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Giang Vọng Hạ nhìn bóng lưng Trần Linh Vũ quay đi, không để ý.
5 phút sau, Trần Linh Vũ vừa đi đã quay đầu lại, đưa cho cô một chai nước khoáng hơi lạnh, sau đó quay người trở về lớp học của mình, không nói gì.
Giang Vọng Hạ không uống nước ngọt, cậu đều ghi nhớ trong lòng.
Trần Linh Vũ chính là đại thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé, không quen ở ký túc xá, tình nguyện 5 giờ sáng rời giường, để người nhà đưa đến trường học, cũng không muốn ngủ giường người khác đã từng ngủ, ngủ cùng ký túc xá với người khác.
Tiểu học, cấp 2 hai người đều là bạn cùng lớp.
Nếu như quan hệ của họ ở tiểu học có thể thân thêm chút nữa, miễn cưỡng có thể xem như là thanh mai trúc mã.
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm chai nước trong tay, không mở ra uống.
9 giờ 50 phút, tiết tự học buổi tối kết thúc, hai người sóng vai đi về như thường ngày. Một phụ huynh đang đứng ở cổng chính đợi cậu, một phụ huynh đang đỗ xe trên đường từ khu dạy học đến cổng chính đợi cô.
Ký túc xá hoàn toàn ngược lại với hướng họ đi, con đường này chỉ có hai người họ.
Giang Vọng Hạ thấy xe của ba, nói một câu: “Ngày mai gặp”, được Trần Linh Vũ đáp lại thì chạy nhanh qua, mở cửa lên xe.
Tốc độ bước đi của Trần Linh Vũ không thay đổi, đi qua xe Giang Ngôn Nhất, đúng lúc xe chuẩn bị chuyển động.
Cậu đi qua xe, đi tới phía trước xe.
Xe ô tô khởi động, ánh đèn xe chiếu lên vạch vàng trên sân trường, từ xa đến gần.
Chiếc xe chạy qua bên trái cậu, người ngồi bên ghế phó lái liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu không quay đầu, nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
Giang Ngôn Nhất nhận ra Trần Linh Vũ, là bạn học tiểu học kiêm bạn học cấp 2 kiêm đối tượng yêu sớm không rõ ràng của con gái, sao ông có thể không nhận ra được?
Ông cười trêu chọc: “Tiểu Hạ và bạn trai khá đẹp đôi đấy.”
Vẻ mặt Giang Vọng Hạ bình tĩnh: “Không phải bạn trai, là bạn học lớp bên cạnh, cậu ấy cũng ở ngoại trú, đúng lúc tiện đường thôi.”
Giang Ngôn Nhất vẫn cười như cũ: “À, vậy sao.”
Giang Vọng Hạ: “Dạ.”
Giang Ngôn Nhất có tâm sự, không biết nên mở lời với con gái như thế nào.
Một tiếng trước, ông nhận được một cuộc gọi lạ, đối phương nói có thể lúc sinh ra con của họ đã bị ôm nhầm, cuối tuần muốn hẹn gặp mặt một lần.
Lúc đó, phản ứng của ông là: Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?
Ông không tin.
Cho đến khi đối phương muốn thêm Wechat của ông, gửi ảnh chụp gia đình cho ông. Ông nhìn ảnh chụp một nhà bốn người đúng là có ba người có vài phần tương tự với Tiểu Hạ.
Ông không thể không tin.
Giang Ngôn Nhất hơi lo lắng, nếu bọn họ thật sự là người nhà của Tiểu Hạ, có phải là thấy Tiểu Hạ đoạt giải thưởng nên muốn nuốt tiền thưởng của cô?
Trong nước đã từng có tin tức tương tự, có bé gái bị gia đình trọng nam khinh nữ vứt bỏ, dược một cặp vợ chồng nước ngoài tốt bụng nhận nuôi bé gái. Nhiều năm sau, bé gái đó trở thành vận động viên vô cùng xuất sắc, giành được huy chương vàng tại Thế vận hội Olympic, ba mẹ ruột của cô bé mới xuất hiện nhận người thân, động cơ và ý đồ trong đó rất rõ ràng.
Ông lo lắng Tiểu Hạ sẽ gặp tình huống tương tự.
Nhưng nếu đối phương là người thân của Tiểu hạ, ông không có lý do gì ngăn cản họ nhận nhau.
Do dự mãi, Giang Ngôn Nhất quyết định nói chuyện này cho con gái trước.
Về đến nhà, Giang Vọng Hạ chuẩn bị đi tắm, nhưng cô có thói quen về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho Trần Linh Vũ trước. Chờ cô gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu đã thấy ba nhìn mình chằm chằm.
Sắc mặt Giang Vọng Hạ không thay đổi, thậm chí còn không tắt màn hình di động, vẻ mặt vô tư thẳng thắn: “Ba, sao vậy? Có việc gì sao?”
Giang Ngôn Nhất: “Có một chuyện rất quan trọng, chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vọng Hạ hơi kỳ quái.
Ngồi xuống nói?
Đừng nói là muốn rao giảng “Yêu sớm là không đúng”, “Học sinh nên chăm chỉ học tập”, “Trời lạnh, ngày mai hai đứa chia tay đi” nhé?
Hình như sẽ nói rất lâu.
Giang Vọng Hạ trầm mặc, địch không động ta không động, ngồi xuống.
Giang Ngôn Nhất ngồi đối diện cô, khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi dường như có hơi do dự, giống như khó có thể mở miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu Hạ, có thể con không phải con gái ba.”
Giang Vọng Hạ gật đầu: “Dạ, con biết.”
Cô biết từ lâu rồi.
Trong lúc vô tình Giang Vọng Hạ biết mình thuộc nhóm máu O, Giang Ngôn Nhất lại thuộc nhóm máu AB, dù khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại là tình huống này.
Giang Ngôn Nhất nhóm máu AB, không thể sinh ra con gái nhóm máu O được.
“Tôi nghe nói nha, mẹ của nó là gái bán hoa, mang thai con của người khác nên tìm người thành thật đội nồi, sinh con xong thì chạy!”
“Đàn bà không đứng đắn thì có thể sinh ra thứ tốt đẹp gì chứ? Con không được chơi cùng con bé nhà đó nữa!”
“…”
Những lời đồn đoán vô căn cứ trước năm 6 tuổi của hàng xóm rõ mồn một bên tai, hóa ra mỗi một câu cô đều ghi tạc trong đầu.
Giang Vọng Hạ vẫn luôn không dám nói với ba, cô đã biết chuyện này.
Phản ứng bình tĩnh lạnh nhạt khiến Giang Ngôn Nhất dừng lại, hai mắt ông nhìn cô chằm chằm: “Ý ba là, ba mẹ ruột của con là người khác.”
Giang Vọng Hạ nghe hiểu lời của ông.
Nhưng, cô không đoán được khả năng “ôm nhầm ở bệnh viện”, trong đầu nghĩ tới khả năng phần lớn người đều sẽ nghĩ đến: “Con được ba nhận nuôi?”
Vậy ông đưa cô đi gặp ông ngoại làm gì?
Giang Ngôn Nhất nhìn thấy con gái dễ dàng tiếp thu sự thật “con không phải con gái ruột”, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cả người đều thả lỏng.
Ông lời ít ý nhiều nói: “Năm đó con sinh ra ở bệnh viện, có thể đã bị ôm nhầm với đứa bé khác, bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định được.”
“Nếu có thể, cuối tuần chúng ta gặp mặt với đối phương đi.”
Giang Vọng Hạ suy nghĩ một lúc, nói: “Thứ bảy con có tiết tự học, 4 giờ chiều tan học, nhưng phải huấn luyện. Chủ nhật con phải đến nhà sư phụ.”
“Sư phụ” mà cô nói là Lương Chính Thu, là người dạy cô chơi cờ vây.
Năm nay thiếu nữ thiên tài có thu nhập 200 ngàn, rất bận rộn.
Giang Ngôn Nhất trầm mặc, đúng là có chuyện này.
Không chỉ có cô bận rộn vào cuối tuần, cuối tuần ông cũng phải dẫn học sinh đi huấn luyện.
Giang Ngôn Nhất: “Thế này đi, để ba thương lượng thời gian với đối phương trước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Vọng Hạ: “Dạ.”
Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, hai ba con đã trao đổi xong việc lớn quan trọng như vậy.
Giang Ngôn Nhất bảo con gái đi tắm trước, nhắc cô tắm xong thì đi ngủ sớm một chút, còn dặn cô không nên thức đêm, không nên suy nghĩ quá nhiều, trong lòng có gì không thoải mái thì phải nói với ông, không được giấu trong lòng.
Giang Vọng Hạ nói: “Dạ.”
Tố chất tâm lý của Giang Vọng Hạ rất tốt, năng lực tiếp thu mạnh, cũng không cảm thấy có chút nào không thoải mái.
Cô cúi đầu nhìn di động, Trần Linh Vũ vẫn chưa trả lời.
Vì vậy, cô lại gửi một tin nhắn: Tớ vừa nghe được một quả dưa lớn, tớ đi tắm đã, tắm xong sẽ nói với cậu.
Sau đó đi tắm.
Tắm rửa xong quay lại, Trần Linh Vũ gửi cho cô rất nhiều tin tức, hỏi cô dưa lớn gì, hỏi cô tắm xong chưa, hỏi cô đi đâu rồi, sao vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Giang Vọng Hạ lựa chọn đọc nhưng không trả lời, tắt máy đi ngủ.
…
Chiều chủ nhật, Giang Ngôn Nhất đến nhà cô giáo Nguyễn đón Giang Vọng Hạ, họ đã hẹn buổi tối gặp mặt dùng bữa với nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều từ thành phố X tới, đường xa tới là khách, ông là chủ, đã đặt xong khách sạn dùng bữa.
Tố chất tâm lý của Giang Ngôn Nhất cũng không tệ, ngoại trừ lo lắng nhà họ Kiều có tâm tư không tốt với Tiểu Hạ, những thứ khác đều không lo lắm, dù sao vẫn phải giải quyết việc này, lo lắng hay khẩn trương cũng vô dụng.
Trong phòng bao khách sạn đã đặt trước, họ gặp được Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, hai người nhìn qua trẻ hơn chút so với tuổi thật.
Nếu như nói, khi Giang Ngôn Nhất vừa nhìn thấy ảnh chụp, lòng còn nửa tin nửa ngờ đối với lý do thoái thác của nhà họ Kiều, thì hiện tại nhìn thấy người thật là Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, đã tin tưởng chín phần.
Cuối cùng cũng tìm được con gái ruột, nội tâm Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết không ngừng kích động. Trên đường tới đây, họ đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Giang Vọng Hạ có sống tốt hay không?
Nếu chẳng may con gái bị gia đình trọng nam khinh nữ ôm đi, có thể bị người nhà ngược đãi không?
Cô có hận họ không?
Cô có từ chối nhận họ không??
Tuy rằng kích động, nhưng họ vẫn lo lắng Giang Vọng Hạ không nhận họ.
Giang Vọng Hạ lễ phép chào: “Chào chú, chào dì”, nhìn chằm chằm vào Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết một lúc rồi yên lặng dời tầm mắt.
Cô cũng tin mình là con gái ruột của họ rồi.
Câu “chào chú, chào dì” của Giang Vọng Hạ làm biểu cảm của Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết cứng lại.
Một lát sau, họ tự an ủi mình: Nhìn Tiểu Hạ mà xem, lễ phép quá. Bây giờ họ vẫn chưa thân quen, xa lạ là điều bình thường.
Giang Ngôn Nhất cũng thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, cười nói chuyện với Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, lảng sang chuyện khác.
Ba người lớn đang nói chuyện.
Giang Vọng Hạ cúi đầu, lấy di động ra, mở đoạn chat nói chuyện với Trần Linh Vũ, thấy cậu đang vừa phát điên vừa bày trò.
Trần Linh Vũ: Đừng nói chỉ vì tớ quên trả lời tin nhắn của cậu, nên cậu dứt khoát không thèm để ý đến người ta đấy chứ, cậu có cần thiết phải làm thế không?
Trần Linh Vũ: Không trả lời tin nhắn đúng không? Được, thế thì cậu dứt khoát đừng trả lời nữa!
Trần Linh Vũ: Mẹ nó cậu vẫn cứng như thế đúng không?
Trần Linh Vũ: Tớ biết cậu đọc nhưng không trả lời, ai chiều được cậu chứ?
Trần Linh Vũ: À, là tớ chiều.
Trần Linh Vũ: Ngoắc cái tay, chúng ta làm lành.
Trần Linh Vũ: Anh, em xin anh, trả lời tin nhắn.
Lướt lên trên, hôm đó cô nhắn “Tớ vừa nghe được một quả dưa lớn, tớ đi tắm đã, xong sẽ nói cho cậu”, sau đó cô không nói cho cậu nghe “quả dưa lớn”, cũng không trả lời cậu.
Nhìn tin nhắn đối phương gửi tới đã kết thúc, Giang Vọng Hạ một bên thầm nói “Nhàm chán”, một bên lại ngoắc cái tay.
Người lớn nói chuyện, trẻ con không thể xen vào.
Tuy rằng Giang Vọng Hạ cao đến 1m77, thu nhập một năm trên 200 ngàn cảm thấy mình không phải là một đứa trẻ nữa rồi, nhưng trường hợp hiện tại, hình như không thích hợp để cô mở miệng cho lắm, vậy nên bèn yên lặng ăn cơm.
Cô đã ăn đến ngang bụng, ba người lớn cũng nói chuyện được kha khá.
Triệu Linh Tuyết nhìn con gái ruột, muốn nói lại thôi.
Giang Vọng Hạ lấy khăn tay lau miệng, suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn nên làm xét nghiệm huyết thống trước đi, để cháu làm với chú dì là được.”
Cô nói: “Nếu cháu là con của hai người, cô gái kia là con của nhà họ Giang, thì cô ấy không cần làm xét nghiệm huyết thống với ba.”
Cô không phải con gái của ba, cô gái ở nhà họ Kiều cũng không phải con của ba.
Không thể để ba làm xét nghiệm huyết thống với cô gái kia.
Sự thật là vậy.
Nhưng không phải tất cả sự thật đều cần được phơi bày.