Bách Lăng mất bình tĩnh, phải xây dựng tâm lý rất lâu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật “Tôi mơ ước em gái của anh em, tôi không phải người.”
Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ làm sao để đối mặt với Kiều Tắc.
Đồng thời, anh ấy cũng đang nghĩ phải đối mặt với Kiều Mạn Mạn như thế nào.
Bởi vì anh ấy luôn coi cô ấy như em gái, còn cô ấy thì coi anh ấy như anh trai, giống như cô ấy với Kiều Tắc. Nếu Mạn Mạn biết anh ấy có suy nghĩ như vậy đối với mình, có thể sẽ bị dọa sợ.
Anh ấy cảm thấy Kiều Mạn Mạn nói “thích ở cùng với anh Bách Lăng” là giống như khi còn bé cô ấy thích dính lấy Kiều Tắc, thích dính lấy các anh trai, không phải tình yêu nam nữ.
Bách Lăng có phần lo lắng bất an.
Dường như Kiều Mạn Mạn không biết mình đã gây ra tai họa gì, vẫn đến công ty Bách Lăng uống trà chiều mỗi ngày, còn bị anh trai nói mấy lần, nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của Bách Lăng.
Kiều Mạn Mạn hợp tình hợp lý nói: “Anh Bách Lăng không nói sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy!”
Đúng là không nói.
Nhưng cũng không nói “Điều này sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
Cô ấy nói, nếu Bách Lăng cảm thấy cô ấy ảnh hưởng đến mình, anh ấy có thể nói với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ không đến nữa.
Bách Lăng: “... Anh không hề nói thế.”
Thế là, Kiều Mạn Mạn càng thêm chính nghĩa, nói với Kiều Tắc: “Nhìn đi, em đã nói rồi, anh Bách Lăng người ta không giống anh, động tý là ghét bỏ em!”
Kiều Tắc nhìn vẻ mặt đắc ý của Kiều Ngốc Ngốc, lại nhìn Bách Lăng ra vẻ không có chuyện gì, nghĩ thầm: Chậc, cậu cứ cưng chiều con bé đi.
Anh bắt đầu hoài nghi, rằng Tiểu Hạ nói Bách Lăng muốn châm ngòi quan hệ giữa Mạn Mạn và họ là thật.
…
Đúng là có lo lắng Kiều Mạn Mạn không tiếp nhận được tình cảm của mình đối với cô ấy, nhưng Bách Lăng không muốn phần tình cảm này không bệnh mà chết. Lấy lý do “sau này mình phải kết hôn, Mạn Mạn cũng phải kết hôn, tại sao mình và Mạn Mạn không thể kết hôn cùng nhau” để thuyết phục bản thân.
Anh ấy nghĩ, Mạn Mạn là người đơn thuần như thế, lỡ như bị tên đàn ông cặn bã nào lừa tiền lừa thân lừa tình thì sao?
Nếu sau này chồng cô ấy đối xử không tốt với cô ấy thì sao?
Nếu sau này chồng cô ấy ngoại tình thì sao?
Thay vì để cô ấy gả cho người không biết gốc rễ, không bằng cứ để anh ấy chăm sóc cho cô ấy.
Đồng thời, anh ấy còn suy nghĩ đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này...
Mẹ anh ấy rất thích Mạn Mạn, không ít lần nói đùa muốn nhận Mạn Mạn làm con gái nuôi, cũng từng nói đùa sau này Mạn Mạn sẽ gả đến nhà họ Bách.
Gia đình anh ấy sẽ không phản đối.
Bách Lăng phân tích mấy lần, cảm thấy rất ok, vấn đề mấu chốt là Kiều Mạn Mạn nghĩ thế nào.
Anh ấy muốn biết, trong lòng cô ấy, anh ấy và những “anh trai” khác có gì khác nhau.
Kiều Mạn Mạn đang ăn bánh ngọt, ngẩng đầu thấy Bách Lăng nhìn mình, không khỏi ngẩn người. Sau đó lặng lẽ dịch bánh ngọt về phía mình.
Vẻ mặt cô ấy ấm áp hỏi: “Anh Bách Lăng, anh cũng muốn ăn bánh ngọt sao?”
Bánh mouse việt quất hôm nay quả thật rất ngon.
Cô ấy rất thích ăn.
Cô ấy quyết định, nếu Bách Lăng nói anh ấy muốn nếm thử, cô ấy sẽ nói là mình ăn dở dính nước miếng rồi, anh ấy nên đợi ngày mai hẵng ăn vậy.
Bách Lăng nhìn bộ dạng bảo vệ thức ăn của cô ấy, không nhịn được cười, nói: “Anh không ăn.”
Kiều Mạn Mạn hơi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy không mơ ước bánh ngọt của cô ấy, anh ấy chính là anh trai tốt thứ hai trên quả đất này sau Kiều Tắc!
Nếu anh ấy thèm muốn chiếc bánh ngọt nhỏ của cô ấy…
Nói sau đi.
Bách Lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, không bỏ qua một biểu cảm nhỏ nào, anh ấy hỏi: “Anh chỉ đang nghĩ, công ty của anh trai em cũng có trà chiều, sao em không đi ăn ké bên đó?”
Kiều Mạn Mạn: “… À, em không biết nữa.”
Bách Lăng: “Thế bây giờ em nghĩ ra rồi, em vẫn có thể đến công ty anh em uống trà chiều mà, chắc họ sẽ không ghét em đâu.”
Không biết tại sao, đột nhiên Kiều Mạn Mạn cảm thấy bánh ngọt nhỏ trong tay không thơm, không ngon nữa.
Cô ấy lại “Ồ” một tiếng.
Cô ấy lấy thìa múc một miếng bánh đưa vào miệng, giả vờ như không có việc gì, nói: “Được rồi, nếu anh cảm thấy việc em đến đây mỗi ngày sẽ làm phiền anh thì ngày mai em không đến nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bách Lăng nhận ra cảm xúc của cô gái trước mặt mình thay đổi, có cảm giác như tự bê đá đập chân mình: “… Anh không nói như thế.”
Kiều Mạn Mạn: “Hứ.”
Bách Lăng nhìn Kiều Mạn Mạn lớn lên, đã quen chiều theo cô ấy. Lúc này cô ấy không vui, anh ấy không thể không mở miệng dỗ dành: “Anh thật sự không có ý đó. Anh không cảm thấy em phiền, em muốn tới thì tới, anh sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh bảo em đến công ty anh trai uống trà chiều, anh không cho em tới tìm anh.”
Bách Lăng: “Anh thật sự không có nói thế.”
Kiều Mạn Mạn: “Anh có!”
Bách Lăng nhìn vẻ mặt của cô ấy, không phải vẻ mặt đùa giỡn bình thường, thật sự có phần không vui, dỗ dành cũng không được.
Lần đầu tiên anh ấy gặp phải tình huống này, chợt hơi hiểu tại sao trước kia Kiều Tắc đối mặt với Kiều Mạn Mạn khóc thút thít lại lộ ra biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc đó anh ấy còn buồn bực, sao Kiều Tắc chỉ dỗ em gái cũng không làm được vậy, anh ấy và mấy nam sinh khác đều làm được mà?
Hiện tại ngẫm lại, có lẽ là trẻ con cũng biết phân biệt thân sơ. Càng là người có quan hệ thân thiết sẽ càng không e dè gì, thể hiện ra sự tùy hứng. Ở trước mặt người quan hệ không thân thiết, biểu hiện mới ngoan ngoãn hơn một chút.
Bách Lăng nhìn cô ấy, thử hỏi: “Vậy tối nay anh mời em ăn cơm chuộc tội nhé?”
Kiều Mạn Mạn nghĩ nghĩ, lại múc một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, chậm rãi nói: “Thôi được.”
Cô ấy cực kỳ rộng lượng tha thứ cho anh ấy.
…
Buổi tối, Kiều Mạn Mạn lại không về nhà ăn cơm, ra ngoài ăn cùng Bách Lăng.
Kiều Mạn Mạn cảm nhận được vô cùng trực quan, Bách Lăng không bận rộn như Kiều Tắc. Có đôi khi anh trai cô ấy bận tới mức ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, chứ nói chi là dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm, vì vậy cô ấy liền than với Bách Lăng vài câu.
Cô ấy nói: “Không biết cả ngày anh trai em bận cái gì nữa, chẳng bao giờ có thời gian để ý đến em và Tiểu Hạ.”
Bách Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tâm sự nghiệp của cậu ấy tương đối nặng.”
Kiều Mạn Mạn: “Nhưng anh có thời gian ở bên em mà, anh ấy sao lại không có.”
Bách Lăng: “… Có thể tâm sự nghiệp của anh không nặng bằng cậu ấy.”
Kiều Mạn Mạn như nghe được chuyện gì hài hước, không nhịn được bật cười, lông mày cong cong, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nháy mắt tăng thêm mấy phần sắc thái tươi sáng.
Bách Lăng sững sờ, nhanh chóng dời mắt đi, không dám nhìn nữa.
Kiều Mạn Mạn nói: “Anh Bách Lăng, có ai lại nói mình như vậy không chứ!”
Hai người đến nhà hàng gần công ty.
Có đôi khi sẽ trùng hợp như vậy, Bách Lăng chọn một nhà hàng nào đó anh ấy và Kiều Tắc thường đến. Nhưng anh ấy dẫn Kiều Mạn Mạn đi không dưới mười lần, nhưng không một lần ngẫu nhiên gặp được Kiều Tắc.
Mà lại gặp phải người khiến người khác bất ngờ.
Hà Khải Kỳ.
Hà Khải Kỳ là bạn tốt chung của Kiều Tắc, Bách Lăng, là một trong rất nhiều “anh trai” của Kiều Mạn Mạn. Nếu bàn về mức độ thân quen, có thể xếp hạng 3. Nhưng Kiều Mạn Mạn và anh ta không tính là quen thuộc, không thường xuyên gặp mặt.
Lần gặp mặt trước là hơn một tháng trước, lần gặp mặt trước trước nữa là hai năm trước.
Hà Khải Kỳ thường xuyên yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với các cô gái xinh đẹp, kinh nghiệm tình trường phong phú. Tháng trước thấy Kiều Mạn Mạn đã lâu không gặp, ngựa quen đường cũ lập tức muốn yêu đương muốn cô ấy. Vì thế bắt đầu theo đuổi Kiều Mạn Mạn mãnh liệt, sau đó bị Kiều Tắc mắng vài trận, cuối cùng ngừng lại.
Ngẫu nhiên gặp lại lần nữa, anh ta cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Hiển nhiên là anh ta còn chưa hoàn toàn hết hy vọng.
Hà Khải Kỳ đi về phía họ, mỉm cười chào hỏi: “Mạn Mạn, trùng hợp ghê.”
Kiều Mạn Mạn sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười lễ phép với anh ta: “Anh Khải Kỳ.”
Cười có hơi miễn cưỡng.
Bách Lăng yên lặng bước lên trước nửa bước, chắn Kiều Mạn Mạn ở sau lưng, nói với Hà Khải Kỳ: “Hôm nay có gió gì vậy, thổi mày trôi tới tận đây thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Khải Kỳ: “…”
Thằng cha chướng mắt này!
Mặc dù là bạn tốt chung, nhưng quan hệ giữa ba người họ thì vẫn có sự khác biệt. Kiều Tắc và Bách Lăng quan hệ khá tốt, nhưng họ và Hà Khải Kỳ lại không thân thiết như vậy.
Thậm chí bởi vì chuyện tháng trước của Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc kín đáo phê bình Hà Khải Kỳ.
Bách Lăng cũng không kém mấy.
Trò chuyện một lúc, không thể khiến tình huống quá gượng gạo. Lúc Hà Khải Kỳ đề nghị mời họ ăn cơm, Bách Lăng đã từ chối.
Hà Khải Kỳ chuyển sang hỏi ý kiến Kiều Mạn Mạn.
Từ nhỏ đến lớn Kiều Mạn Mạn luôn là bé ngốc dễ lừa, tính cách thích lấy lòng người khác, trước nay không biết từ chối ai. Nhưng mà, lần này cô ấy lại không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu cự tuyệt.
Cô ấy nói: “Cảm ơn, không cần đâu ạ. Em và anh Bách Lăng có sắp xếp khác rồi ạ.”
Hà Khải Kỳ đánh giá Bách Lăng từ trên xuống dưới.
Anh ta cho rằng Kiều Mạn Mạn từ chối mình đều là vì Bách Lăng.
Bách Lăng thể hiện ra bộ dạng thản nhiên.
Hà Khải Kỳ không tự làm mình mất mặt, dây dưa với họ nữa, hàn huyên vài câu thì chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh ta nói với Kiều Mạn Mạn: “Có thời gian thì có thể đến tìm anh trai chơi.”
Giọng điệu Bách Lăng tràn đầy sự không đồng tình, thậm chí còn hơi trách móc: “Mày đừng có dạy hư người khác.”
Hà Khải Kỳ: “Tao nào có.”
Hà Khải Kỳ rời đi.
Trước khi Hà Khải Kỳ xuất hiện, bầu không khí của Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn không tệ, vừa nói vừa cười, thoải mái vui vẻ. Sau khi Hà Khải Kỳ xuất hiện, bầu không khí trở nên là lạ, không thể quay lại như lúc nãy được nữa.
Dạ dày là cơ quan cảm xúc, tâm trạng không tốt, ăn uống cũng không ngon.
Kiều Mạn Mạn cúi đầu, dùng dao nĩa chọc thức ăn trên đĩa, rầu rĩ nói: “Em không thích anh Khải Kỳ.”
Bách Lăng hoàn toàn có thể hiểu được, dịu dàng an ủi cô ấy: “Anh và anh trai em sẽ nói chuyện với nó, sau này nó sẽ không như vậy nữa.”
Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng.
Cô ấy nói: “Anh Bách Lăng, em không thích họ, em thích anh.”
Lời nói trắng trợn như vậy khiến Bách Lăng sững sờ, ý thức được lời cô ấy nói, đầu óc anh ấy lập tức “Oanh” một tiếng nổ tung.
Anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh, bày ra dáng vẻ nên có của anh trai, ngoài miệng răn dạy “Con gái con đứa nói những câu như vậy không ngượng sao”, “Không thể tùy tiện nói những lời này”, nhưng trong lòng thật ra đã rối loạn lắm rồi.
Không biết có phải nhìn ra sự rối rắm trong lòng Bách Lăng hay không, Kiều Mạn Mạn không dùng dao nĩa chà đạp thức ăn trên đĩa nữa, mà đặt đồ trong tay xuống, dùng hai tay nâng khuôn mặt, đôi mắt hạnh trong suốt xinh đẹp như nai con nhìn anh ấy.
Vẻ mặt và giọng nói của cô ấy đều vô cùng nghiêm túc.
Cô ấy nói: “Anh Bách Lăng, anh không giống họ, em chỉ thích anh.”
…
Hà Khải Kỳ cho rằng thái độ của Kiều Mạn Mạn đối với Bách Lăng khá mập mờ và ỷ lại, trong lòng hơi khó chịu. Dựa theo suy nghĩ “không chiếm được thì hủy diệt", bấm số điện thoại của Kiều Tắc.
Anh ta nói: “Kiều Tắc, mày có cảm thấy Mạn Mạn và Bách Lăng hơi thân thiết không?
Anh ta nói: “Tao rất nghi ngờ nó có mưu đồ bất chính với Mạn Mạn!”
Kiều Tắc hít sâu một hơi: “… Hà Khải Kỳ, sao tao lại cảm thấy người có mưu đồ bất chính với Mạn Mạn là mày nhỉ?”
“Bách Lăng vẫn luôn coi Mạn Mạn là em gái ruột, sao có thể! Mặt trời có mọc ở phía Tây thì cậu ấy cũng sẽ không bao giờ có loại suy nghĩ đó với Mạn Mạn!”
“Mày cho rằng ai cũng như mày à! Thấy em gái xinh đẹp là như thằng mất hồn vậy!”
Kiều Tắc không tin.
10 giờ tối, Kiều Tắc kết thúc công việc về nhà, thấy Kiều Mạn Mạn ở phòng khách tầng một chơi cùng Đại Bạch, thuận miệng hỏi một câu “Sao muộn thế này còn chưa ngủ”.
Tâm trạng Kiều Mạn Mạn rất không tệ.
Cô ấy ôm Đại Bạch, chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Kiều Tắc, giọng điệu hưng phấn nói: “Anh, em nói cho anh hai chuyện!”
Kiều Tắc: “Hả?”
Kiều Mạn Mạn: “Hiện tại trong nhà chỉ còn mình anh là chó độc thân thôi!”
Kiều Mạn Mạn: “Em ở bên anh Bách Lăng rồi.”
Kiều Tắc: “…”
Anh cảm thấy mặt mình đau quá.