Là một người được mọi người cưng chiều, từ nhỏ Kiều Mạn Mạn đã được các anh trai quan tâm chăm sóc. Chi nhánh của công ty Bách Lăng cách phòng vẽ rất gần, thỉnh thoảng sẽ mang đồ ngọt và trà sữa cho cô ấy, Kiều Mạn Mạn không cảm thấy có chỗ nào không phù hợp.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ là do trước kia những chuyện này thường xuyên xảy ra.
Tiểu Kiều Mạn Mạn 6 7 tuổi động chút là khóc thút thít. Những cậu nam sinh đến tìm Kiều Tắc đi chơi đều sẽ tiện tay mang tới vài thứ cho bé, để lúc Kiều Mạn Mạn khóc thì có thể dỗ bé dễ hơn.
Đôi khi họ mang theo kẹo ngọt, đôi khi là bánh bích quy thơm ngon, đôi khi lại là những thứ lặt vặt, ví dụ như móc chìa khóa, nắp bút, thẻ.
Cũng có mấy thứ khá vớ vẩn như cục đá tùy tiện nhặt trên đường.
Quan trọng là khi Tiểu Kiều Mạn Mạn nhận cục đá đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra vẻ mơ màng mang theo sự tò mò. Lực chú ý của bé thật sự đã bị cục đá kia hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý các anh trai lại đi chơi không đưa bé theo.
Lớn hơn một chút, nhóm nam sinh biết Tiểu Kiều Mạn Mạn thích ăn đồ ngọt, nên rất biết nắm bắt tâm lý mang cho bé ăn.
Họ chăm sóc Kiều Mạn Mạn khiến Kiều Mạn Mạn tập mãi thành quen, giống như Kiều Tắc quan tâm và chăm sóc cô ấy vậy, khiến cô ấy cảm thấy không có vấn đề gì.
Đương nhiên, tập huấn đã bận tới vậy rồi nên không phải lần nào Bách Lăng qua Kiều Mạn Mạn cũng đồng ý để anh ấy mang đồ tới.
Mỗi lần Bách Lăng đều hỏi Kiều Mạn Mạn trước một ngày. Nếu đúng lúc cô ấy muốn ăn gì đó, hoặc là muốn uống gì đó, anh ấy sẽ mang cho cô ấy, rồi tiện tay mang theo phần cho bạn cùng phòng.
Mấy người bạn cùng phòng của Kiều Mạn Mạn cũng được hưởng ké lộc.
Các bạn cùng phòng từng gặp Kiều Tắc, nhận ra người “anh trai” này không giống người trước đó.
Tần suất người “anh trai” này tới đưa đồ cho Kiều Mạn Mạn cao hơn người anh trai ruột kia không ít, khó tránh khỏi khiến người ta có phần tò mò.
Bạn cùng phòng hỏi Kiều Mạn Mạn, người thường xuyên mang bánh ngọt, mang trà sữa cho cô ấy có phải anh trai ruột không.
Kiều Mạn Mạn lắc đầu: “Không phải, anh ấy là bạn của anh trai tớ, đối xử với tớ rất tốt. Anh ấy cũng là anh trai của tớ.”
Cuộc sống tập huấn khô khan vô vị, đối với học sinh đã và đang vô cùng buồn chán mà nói, rất nhiều chuyện đều trở nên cực kỳ thú vị, đủ để gợi lên tâm hồn ăn dưa của các cô.
Chiều cao và ngoại hình của Bách Lăng đều ở mức xuất sắc, là một anh chàng đẹp trai.
Dáng dấp đẹp trai thì thôi đi, còn rất có phong độ quý ông, thường xuyên tiện tay mang trà sữa cho các cô, rất dễ khiến người khác sinh lòng yêu thích.
Cảm nhận của họ với Bách Lăng không tệ.
Kiều Mạn Mạn lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, đứng chung với Bách Lăng thật sự đúng là một tổ hợp trai xinh gái đẹp hút mắt hết sức.
Thời kỳ trưởng thành là thời điểm thích tám chuyện nam nữ nhất.
Trên mặt bạn cùng phòng viết hai chữ “ăn dưa” to đùng, cười hì hì: “Ồ~ Hai người là thanh mai trúc mã sao!”
Kiều Mạn Mạn ngẩn người, nói: “Này, các cậu đừng có nói năng lung tung.”
Bạn cùng phòng nói: “Không phải chứ Mạn Mạn, anh trai ruột của cậu còn không đối xử với cậu tốt đến vậy đâu. Anh ấy ân cần với cậu như thế, thật sự rất khó khiến người ta không suy nghĩ nhiều.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc mấy tháng mới tới được hai lần, Bách Lăng thì gần như mỗi tháng tới hai lần. Ai quan tâm Mạn Mạn, vừa nhìn là hiểu liền.
Trai đẹp lại còn quan tâm Kiều Mạn Mạn hơn cả anh trai cô ấy, điều này nói lên điều gì?
Nhanh động cái não của cậu đi!
Bạn cùng phòng cho rằng có thể Kiều Mạn Mạn và Bách Lăng là một đôi tình nhân.
Kiều Mạn Mạn đã nhiều lần nhấn mạnh với bạn cùng phòng, nói hai người không phải người yêu, chỉ là anh trai bình thường.
Cô ấy nói chuyện Bách Lăng đưa đồ tới cho mình, anh trai biết, còn nói nhiều khi đều là người nhà nhờ anh ấy mang đồ sang.
Bạn cùng phòng tiếp tục nói đùa: “Ơ, cậu xem, trai đẹp còn muốn xây dựng quan hệ tốt với anh vợ tương lai đó.”
Bạn cùng phòng nói vậy, Kiều Mạn Mạn hơi mất hứng.
Kiều Mạn Mạn mím môi, nhìn có vẻ không vui lắm, tuyên bố bạn cùng phòng mà còn nói hươu nói vượn nữa thì lần sau sẽ nói cho Bách Lăng nghe.
Rốt cuộc bạn cùng phòng cũng ý thức được đã đùa quá trớn, vội vàng xin lỗi cô ấy.
Kiều Mạn Mạn nhận lời xin lỗi của bạn cùng phòng, nhưng vẫn còn chút mất hứng nho nhỏ.
Trong mắt cô ấy, Bách Lăng chính là anh trai của cô ấy. Tuy rằng so ra thì kém Kiều Tắc, nhưng đúng là cô ấy vẫn luôn coi anh ấy là anh trai.
Những người bạn của Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn đều gọi là “anh trai.”
Nhưng trong số những anh trai đó, Bách Lăng có hơi khác với những người khác. Thể hiện cụ thể ở chỗ, anh ấy kiên nhẫn với cô ấy hơn bất kì ai, thậm chí còn kiên nhẫn hơn cả Kiều Tắc.
Hoặc có thể nói là Kiều Tắc vốn không phải người kiên nhẫn. So với Kiều Tắc, Bách Lăng phù hợp làm người anh trai biết chăm sóc em gái hơn.
Bạn cùng phòng nói, Bách Lăng giống anh trai ruột hơn cả anh trai của cô ấy, nói cũng không sai.
…
Đông chí, Kiều Mạn Mạn không về nhà, tiếp tục ở lại phòng vẽ cặm cụi vẽ tranh ngày đêm.
Đây là một ngày lễ rất quan trọng, một số địa phương còn có cách nói “Đông chí đón giao thừa”, ngày lễ như vậy nên là ngày lễ mà cả nhà đoàn tụ.
Học sinh mỹ thuật tập huấn không có ngày cuối tuần, cũng không có ngày nghỉ. Quốc khánh và Trung thu chỉ nghỉ nửa ngày, sao có thể cho học sinh về nhà vào Đông chí được.
Ngày Đông chí là thứ sáu, là ngày đi làm.
Giang Vọng Hạ còn đang đi học ở trường, nhà họ Kiều cho rằng họ nên công bằng. Nếu như họ đi ăn tối cùng Kiều Mạn Mạn, tương đương với việc bỏ Tiểu Hạ lại, không công bằng với Tiểu Hạ.
Hơn nữa thứ sáu họ khá bận, cho nên không định đi gặp Kiều Mạn Mạn.
Thật ra học sinh trong phòng vẽ đều như vậy, cho dù là ngày lễ gì, chỉ có một việc cần làm: Vẽ tranh.
Kiều Mạn Mạn không buồn vì không thể đoàn tụ với gia đình vào ngày Đông chí.
Đối với việc này, Bách Lăng hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ rằng Đông chí Kiều Mạn Mạn sẽ về nhà ăn cơm. Tối thứ năm anh ấy hỏi cô ấy có muốn ngồi nhờ xe về nhà không.
Bách Lăng không nhắc tới “đông chí.”
Kiều Mạn Mạn thấy tin nhắn thì bối rối trong chốc lát mới nhớ ra ngày mai là Đông chí, bình thường sẽ phải về nhà ăn cơm đoàn viên.
Tập huấn từ tháng 7 đến tháng 12, Kiều Mạn Mạn chưa về nhà lần nào.
Nghĩ tới đây, tâm trạng cô ấy có hơi sa sút.
Cô ấy trả lời: Cảm ơn anh Bách Lăng^^ Không cần đâu ạ, ngày mai bọn em không được nghỉ, không thể tự ý rời khỏi trường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bách Lăng hơi hối hận vì trước khi gửi tin nhắn đã không suy nghĩ trước, anh ấy nên nghĩ đến việc phòng vẽ vẫn đi học bình thường, Mạn Mạn không có thời gian về nhà.
Nhưng tin nhắn đã gửi đi rồi, còn có thể làm gì nữa?
Hy vọng sẽ không khiến Mạn Mạn đau lòng.
Có lẽ cảm thấy cô gái nhỏ không về nhà được có phần đáng thương, cũng có lẽ là lo sai lầm của mình sẽ khiến người ta cảm thấy đau lòng và buồn bã, từ đó sinh ra tâm lý muốn bù đắp.
Bách Lăng nói, ngày mai sẽ đưa đồ ăn ngon cho cô ấy.
Lúc này, anh ấy không hỏi cô ấy có muốn không, mà nói anh ấy sẽ đưa qua.
Kiều Mạn Mạn đối với việc “cho ăn” của người anh trai này tập mãi thành quen, ngày mai là Đông chí, ăn sủi cảo đúng ngày là việc nên làm.
Cô ấy nói: Được ạ!
Kiều Mạn Mạn: Anh Bách Lăng, em còn muốn uống trà sữa! Muốn uống lạnh ạ!
Chạng vạng tối ngày hôm sau, thứ sáu, Đông chí.
Bách Lăng mang sủi cảo, bánh trôi cho Kiều Mạn Mạn, còn có trà sữa mà cô ấy cố ý yêu cầu. Đáng tiếc là trà sữa nóng, không phải lạnh, khiến cô ấy oán trách vài câu.
Bách Lăng cũng mang sủi cảo cho bạn cùng phòng của Kiều Mạn Mạn.
Còn phần bánh trôi duy nhất là mang cho cô ấy.
Kiều Mạn Mạn thích ăn đồ ngọt. So với sủi cảo, cô ấy thích bánh trôi ngọt hơn.
Kiều Tắc từng chê bai với Bách Lăng: Có một năm Đông chí, bé Kiều Mạn Mạn khóc lóc nói muốn ăn bánh trôi không ăn sủi cảo. Hơn nữa còn vô cùng bá đạo yêu cầu người nhà ăn bánh trôi cùng nhau.
Từ đó về sau, Đông chí hàng năm, trong nhà luôn làm riêng một bát bánh trôi cho Kiều Mạn Mạn.
Không biết tại sao, Bách Lăng nhớ rất kỹ chuyện Đông chí Kiều Mạn Mạn muốn ăn bánh trôi.
Anh ấy nghĩ, có lẽ là chuyện vừa ăn sủi cảo vừa ăn bánh trôi quá kỳ lạ nên mới nhớ rõ như vậy.
Kiều Mạn Mạn không ghét ăn sủi cảo, cô ấy thích ăn sủi cảo nhân thịt heo ngô nhất, bởi vì ngô ngọt, sủi cảo ăn vào sẽ có vị ngọt của ngô.
Không thích ăn nhất là sủi cảo nhân cần tây.
Sao lại có người bỏ cần tây vào sủi cảo chứ??
Không thể hiểu nổi.
Kiều Mạn Mạn ăn phải sủi cảo nhân cần tây, sắc mặt nhất thời cứng lại, không biết nên nhanh chóng nuốt xuống hay là đối xử với mình tốt một chút, lập tức nhổ ra.
Bách Lăng thấy sắc mặt cô ấy có gì đó không ổn, hỏi: “Sao đấy?”
Kiều Mạn Mạn sống không còn gì luyến tiếc nuốt xuống nửa cái sủi cảo nhân cần tây kia. Sắc mặt biến thành màu giống như cần tây, hút một ngụm lớn trà sữa, cuối cùng mới đè xuống được hương vị kỳ quái trong miệng.
Cô ấy nhìn Bách Lăng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chậm rãi nói: “Em chưa từng ăn sủi cảo nhân cần tây.”
Tại sao lại chưa từng ăn sủi cảo nhân cần tây?
Bởi vì chưa từng thấy sao?
Không, chỉ đơn giản là vì cô ấy không thích ăn cần tây, nói gì đến sủi cảo nhân cần tây.
Bách Lăng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng cười nhận lỗi với cô ấy: “Vậy mà anh lại mua sủi cảo nhân cần tây, anh thật đáng chết.”
Kiều Mạn Mạn bị anh ấy chọc cười.
Đó là lần đầu tiên cô ấy không trải qua Đông chí cùng người nhà.
Lại không cảm thấy có bất kỳ cảm xúc mất mát nào.