Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 57




Kiều Mạn Mạn từng nghe đàn anh đàn chị nói, tập huấn ở phòng vẽ là phải vẽ từ sáng đến tối, vẽ cả trong giấc mơ, mỗi hơi thở đều mang theo mùi than chì.

So với tập huấn ở phòng vẽ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của học sinh nội trú trường X vẫn còn tốt lắm.

Khi đó cô ấy cho rằng miêu tả của các anh chị quá khoa trương, buổi sáng chưa đến 7 giờ trường X đã có giáo viên ngồi giám sát tình trạng giờ truy bài buổi sáng, 10 giờ tối mới tan tiết tự học buổi tối, làm sao có thể có chuyện gì khó khăn hơn việc học cấp 3 chứ.

Nhưng mà, đợi cô ấy tham gia tập huấn rồi, cô ấy mới biết các anh chị miêu tả không hề khoa trương.

Kiều Mạn Mạn chưa bao giờ thử ở ngoài một mình.

Đi du lịch là đi chung với cả nhà, về nhà ba Giang ở thành phố A thì ở chung với ba Giang, trường X quản lý nội trú toàn thời gian liền dứt khoát xin ngoại trú.

Lần đầu tiên ra ngoài, người nhà không ở bên cạnh, Kiều Mạn Mạn không thể thích ứng được. Buổi tối đầu tiên đến phòng vẽ đã không nhịn được trốn trong chăn chảy nước mắt.

Kiều Tắc biết rõ em gái là bé yếu ớt không thể xa người nhà, đoán có thể cô ấy sẽ tủi thân đến khóc nhưng lại sợ gọi điện thoại sang phải nghe tiếng thút thít khiến người ta nhức đầu, không dám gọi điện cho em gái.

Anh bảo Tiểu Hạ gọi điện thoại cho Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ gọi điện thoại cho Kiều Mạn Mạn.

Khi ấy đúng lúc Kiều Mạn Mạn vừa khóc xong, cảm thấy có hơi khát nước, đang uống nước “ừng ực ừng ực”, hỏi: “Tiểu Hạ, cậu còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Giang Vọng Hạ nói: “Tớ vẫn đang nghỉ hè mà.”

Kiều Mạn Mạn trầm mặc một lúc, xụ mặt, không kìm được lại bật khóc.

Tại sao chứ!

Cô ấy đã sắp phải tập huấn rồi, vậy mà Tiểu Hạ vẫn đang nghỉ hè!

Hu hu hu hu.

Kiều Mạn Mạn khóc thút thít.

Giang Vọng Hạ nghe thấy tiếng khóc cũng hơi đau đầu, không khỏi ném ánh mắt xin giúp đỡ cho Kiều Tắc, hỏi anh trai phải làm sao đây?

Kiều Tắc nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào.

Từ trước đến nay Kiều Ngốc Ngốc động chút là khóc thút thít, từ nhỏ đến lớn đều vậy. Không dỗ được, nhưng lát sau sẽ tự nín không khóc nữa.

Nhìn thấy biểu cảm này của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ ít nhiều có phần cạn lời, cảm thấy người này quá không xứng làm anh.

Không thể không nói, thời gian tập huấn ở phòng vẽ khá là khủng bố.

Phòng vẽ bắt đầu học từ 8 giờ sáng, muộn hơn thời gian học của học sinh cấp 3 một chút, có thể rời giường lúc 7 giờ 30 phút. 8 giờ đến 11 giờ luyện tập phác họa, 11 giờ nghe nhận xét xong sẽ vẽ tiếp bài ký họa trong nửa tiếng, một buổi sáng cứ thế trôi qua.

13 giờ 30 phút chiều tiếp tục học, đến 17 giờ 30 phút.

18 giờ 10 phút đến 21 giờ là lớp học buổi tối cho chuyên ngành đầu tiên, 21 giờ đến 23 giờ là lớp học buổi tối cho chuyên ngành thứ hai.

Vài ngày trôi qua, cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng cảm nhận được lời anh chị nói rằng “từ sáng đến tối đều vẽ tranh, nằm mơ cũng vẽ tranh” là có ý gì.

Ngày đầu tiên kết thúc, Kiều Mạn Mạn còn có thể nhớ nhà đến mức lén chảy nước mắt, không ngủ được.

Ngày thứ hai, vẫn nhớ nhà, nhưng không còn tình trạng không ngủ được nữa.

Ngày thứ ba, quá mệt quá buồn ngủ.

Ngày thứ tư, dính vào giường là ngủ.

Từ mỗi ngày luân phiên gọi cho từng thành viên trong nhà, Kiều Mạn Mạn chuyển thành một tuần gọi cho gia đình một lần.

Mỗi ngày trở về ký túc xá, chuyện lớn nhất là phải ngủ.

Thậm chí cô ấy còn từng liên tục ba ngày không chạm vào di động, trừ việc tắt đồng hồ báo thức.

Học sinh Mỹ thuật tập huấn không có cuối tuần, không có ngày nghỉ.

Tết Trung thu và Quốc khánh năm nay được liền nhau, kỳ nghỉ theo luật định kéo dài khoảng 8 ngày. Kiều Mạn Mạn gọi điện cho Kiều Tắc, nói: “Phòng vẽ nghỉ nửa ngày, nhưng em mệt quá rồi. Anh, thôi em không về nhà nữa đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thật ra cô ấy rất nhớ nhà.

Nhưng về nhà một chuyến quá lãng phí thời gian, đi qua đi lại, thời gian nửa ngày đã hết luôn rồi.

Cô ấy rất buồn ngủ, cô ấy muốn ngủ một giấc thật ngon.

Thế nhưng, bài tập tạo hình của giáo viên còn chưa vẽ xong, ký họa người vẫn chưa vẽ xong.

Tối hôm qua cô ấy vẽ rất muộn, khi cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ vẽ xong bức cuối cùng đã là 2 rưỡi sáng rồi. Áo ngủ của cô ấy dính dầy bụi chì, trên tay cũng có bụi chì chưa lau sạch.

Cô ấy mơ mơ màng màng lên giường đi ngủ, cũng không biết chăn có bị dính bẩn bụi chì không.

Khiến người ta đau khổ đó là, 2 giờ rưỡi sáng đi ngủ, 7 giờ sáng đã bị đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng đánh thức.

Có lẽ hôm nay lại vẽ tranh đến 2 giờ sáng thôi.

Kiều Mạn Mạn có chút tủi thân, nhưng cô ấy không thể hiện ra bất kỳ sự tủi thân nào trong di động, cũng không oán hận nói nhảm với anh trai như trước.

Cô ấy lặng lẽ tự nói với mình trong lòng: Những anh chị khóa trước có thể làm được, mình cũng có thể làm được!

Tập huấn của học sinh Mỹ thuật đã giúp cô ấy nhận ra một cách sâu sắc sự quý giá của thời gian, câu “Thời gian là tiền là bạc” không hề gạt người.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy cô ấy nên mạnh mẽ hơn, không nên khóc lóc vì không được về nhà nữa. Khóc lóc cũng không thể thay đổi được chuyện gì, có thời gian khóc lóc chi bằng sử dụng thời gian đó để vẽ thêm hai bản phác thảo.

Nhưng mà, nghe anh trai nói “Không thì cả nhà đến phòng vẽ với em”, cô ấy không nhịn được nữa, khóc nức nở.

Trung thu và Quốc khách, cô ấy không về nhà.

Đông chí, cô ấy không về nhà.

Tết dương, cô ấy không về nhà.

Tết âm, cô ấy vẫn không về nhà.



Giang Vọng Hạ trở về cuộc sống ngày thường của một học sinh cấp ba, không đặt toàn bộ thời gian và tinh lực lên việc huấn luyện như trước nữa, trông cực kỳ nhàn nhã.

Vốn dĩ cô ấy không phải học sinh giỏi luôn nhiệt tình yêu thích việc học, hơi lạc quẻ với những bạn học đang vùi đầu học tập xung quanh.

Chuyển đến trường X đã được hơn một năm, cô vẫn chưa quen thân với bạn cùng lớp.

Trước kia có Kiều Mạn Mạn ở đây, buổi trưa sẽ gọi cô cùng đi ăn cơm, buổi chiều thì cô đi huấn luyện thể lực, tập luyện nhảy cao, buổi tối lại về nhà cùng Kiều Mạn Mạn, đã hình thành thói quen hàng ngày như vậy.

Giờ Kiều Mạn Mạn không ở đây, cô có phần không thích ứng cho lắm.

Giang Vọng Hạ không chắc chắn mình có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa không.

Cô có thể xin tuyển thẳng đại học, nhưng chuyện tuyển thẳng đại học là một lựa chọn hai chiều. Trường cấp 3 gửi hồ sơ của học sinh cho các trường đại học liên quan, các trường đại học sẽ tiến hành thẩm định, kiểm tra tư cách học sinh, còn có thể tiến hành phỏng vấn. Cuối cùng mới đưa ra danh sách trúng tuyển.

Cô không phải quán quân Olympic, cũng không phải cờ vây Cửu Đẳng có thành tích hiển hách. Nếu như có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, với điều kiện tương tự như cô, kiện tướng thể thao phù hợp với tiêu chuẩn được tuyển thẳng vào Thanh Hoa có quá nhiều.

Kiện tướng thể thao không đủ để tuyển thẳng vào Thanh Hoa, kiện tướng thể thao cao cấp cũng không chắc có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

Chẳng qua...

Nếu không đủ tư cách tuyển thẳng vào Thanh Hoa, vậy tranh thủ thi đậu Thanh Hoa không phải là không được.

Cô thường xuyên cổ (đả) vũ (kích) Trần Linh Vũ phải thi đỗ Thanh Hoa. Nếu cuối cùng thằng nhãi Trần Linh Vũ kia thi đỗ Thanh Hoa, mà cô thi trượt, vậy quá mất mặt.

Thế thì không được.

Vẫn phải ôn tập cho tốt, không được tuyển thẳng vào Thanh Hoa thì thi đỗ Thanh Hoa.

Cho dù là cuộc sống cấp 3 vốn nên bận rộn, Giang Vọng Hạ vẫn không thay đổi được thói quen chơi di động. Thậm chí do không phải huấn luyện, so với trước kia thời gian chơi di động còn nhiều hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thân làm anh trai, Kiều Tắc thấy vậy không nhịn được cằn nhằn vài câu.

Kiều Tắc: “Tiểu Hạ, bây giờ em đã lên lớp 12 rồi, nên dành nhiều thời gian học tập lên, bớt chơi di động đi.”

Giang Vọng Hạ lười biếng “Dạ” một tiếng.

Tiếp tục chơi di động.

Ngoài cô ra, người không buông bỏ được di động còn có thằng nhãi Trần Linh Vũ.

Trần Linh Vũ vẫn gửi rất nhiều tin nhắn cho cô mỗi ngày. Buổi sáng gửi mấy tin nhắn tới, buổi trưa lại gửi, ngủ trưa dậy cũng gửi, nói chi là buổi tối kết thúc giờ tự học.

Trần Linh Vũ thường phàn nàn với cô một số chuyện xảy ra ở trường.

Khác với lớp 12-1 hiện tại, Giang Vọng Hạ có ấn tượng rất sâu với bạn học ở trường Nhất Trung thành phố A. Có thể là do có một vài bạn học ở trường Nhất Trung thành phố A học cùng cô từ cấp 2.

Cũng có thể do họ là bạn học cùng nhau bước vào cuộc sống cấp 3, họ không quen biết nhau nhưng lại cùng nhau bước vào một môi trường mới, cùng nhau từ từ thích ứng. Những trải nghiệm này để lại ấn tượng rất sâu sắc với người ta.

Chứ không giống như lớp 1 hiện tại, cô luôn cho rằng mình là người từ bên ngoài đến.

Trần Linh Vũ không thích lảm nhảm như Lương Thi Tình, Kiều Mạn Mạn.

Cậu thích nói chuyện với cô.

Trần Linh Vũ phàn nàn trên Wechat rất nhiều, nói Lương Thi Tình không cẩn thận đụng vào học sinh giỏi lớp khác rồi phải cúi đầu xin lỗi, đôi tình nhân lớp bên lại ầm ĩ muốn chia tay, sau khi giáo viên Vật lý giảng sai các bước làm bài bị học sinh chỉ ra thì không ngừng khen ngợi.

Cậu nói rất nhiều chuyện vặt vãnh trong cuộc sống trường học.

Giang Vọng Hạ nhìn tin nhắn cậu gửi tới, rõ ràng là chỉ ít ỏi vài câu lại có thể tạo nên hình ảnh sinh động trong đầu.

Cô hơi nhớ họ rồi.

Cô hơi nhớ cậu rồi.

Lần cuối họ gặp nhau là kỳ nghỉ đông năm ngoái.

Kỳ nghỉ đông qua đi, bận học tập, bận huấn luyện, bận tham gia thi đấu. Nghỉ hè có về thành phố A, nhưng hai người không có thời gian gặp mặt.

Tết năm nay, Giang Vọng Hạ không về thành phố A.

Một phần nguyên nhân là do học sinh cấp 3 không xứng được nghỉ đông, chỉ được nghỉ vài ngày ngắn ngủi. Một phần nguyên nhân khác là do năm ngoái cô và Kiều Mạn Mạn đã nói rồi, năm đầu đón Tết âm cùng ba nuôi, năm thứ hai ở lại nhà họ Kiều đón Tết.

Chỉ tiếc là, Kiều Mạn Mạn không có kỳ nghỉ đông đúng nghĩa, cô ấy sắp tham gia kỳ thi kiểm tra đầu vào, không có thời gian về nhà.

Giang Vọng Hạ nhìn tin nhắn đối phương không ngừng gửi tới, mím môi, đánh chữ: Tớ hơi nhớ cậu rồi.

Trần Linh Vũ:????

Trần Linh Vũ:!!

Trần Linh Vũ: Xin chào, cho hỏi bạn là Giang Vọng Hạ sao? Hay là A Phiêu đúng lúc đi ngang qua rồi nhập vào người bạn?

Giang Vọng Hạ:?

Trần Linh Vũ: Trời ơi, sao cậu có thể nói ra những lời như vậy??

Trần Linh Vũ: Ăn ngay nói thật, có phải cậu chịu kích thích gì đó không?

Trần Linh Vũ: À, xem lịch một chút, thì ra hôm nay là thứ năm. Tớ hiểu rồi!

Trần Linh Vũ: [Chuyển khoản] Xin nhận tiền.

Giang Vọng Hạ thấy đối phương chuyển khoản 50 tệ, có chút cạn lời. Cảm xúc phiền não và mất mát vốn có bị quét sạch, thay vào đó là cạn lời sâu sắc.

Thằng nhãi này!!

Trò đùa Crazy Thursday của KFC cả đời cũng không dẹp đi được phải không?

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Vọng Hạ: Trò đùa Crazy Thursday của KFC cả đời cũng không dẹp được phải không?

Trần Linh Vũ: Cái gì? Cậu sẽ sống cả đời với tớ sao?

Hhhh.

Tiếp tục phát lì xì ngẫu nhiên ww.