Kiều Tắc từ chối chuyển 50 tệ cho Giang Vọng Hạ.
Trên mặt Giang Vọng Hạ lộ vẻ tiếc nuối, nói: “Vậy thì em chỉ có thể giữ những gì nhìn thấy ở trong lòng, vò nát trong lòng. Anh, anh chắc chắn không muốn nghe sao?”
Kiều Tắc gật đầu: “Chắc chắn.”
Giang Vọng Hạ: “Được rồi, nếu anh đã thành tâm muốn biết, em sẽ ban phát lòng tốt nói cho anh biết!”
Kiều Tắc:??
Trên thực tế, Kiều Tắc nghe được ba chữ “Lục Di Cư” trong đầu đã nhảy ra một cái tên, tâm trạng của anh không tính là bùng nổ, nhưng có hơi không tốt.
Anh không thể hiện ra trước mặt Tiểu Hạ.
Giang Vọng Hạ lời ít ý nhiều, nói thấy Kiều Mạn Mạn đi chung với một người đàn ông, hỏi anh có quen biết người đàn ông đó không.
Nếu Tiểu Hạ đã nói mọi chuyện cho anh nghe, vậy thì không có lý do gì để giấu giếm cô nữa.
Có qua có lại, Kiều Tắc nói đơn giản lại chuyện của Kỳ Mộ cho em gái.
Anh nói: “Năm Mạn Mạn 6 tuổi, có một lần không biết tại sao lại tự ý chạy ra ngoài, người trong nhà tìm con bé khắp nơi. Con bé lạc đường đến Lục Di Cư, đúng lúc lại được Kỳ Mộ tìm thấy, nên dẫn con bé về.”
Giang Vọng Hạ: “Dạ, Kiều Mạn Mạn nói đó là một người bạn rất tốt.”
Kiều Tắc: “… Bạn bè lung tung của con bé rất nhiều.”
Giang Vọng Hạ hiểu.
Trong mắt Kiều Tắc, Kỳ Mộ kia chính là loại người lung tung lộn xộn.
Cô nói: “Kiều Mạn Mạn cũng 16 tuổi rồi, vẫn thường xuyên chơi với nam sinh không thích hợp lắm, dễ xao nhãng việc học.”
Nghiêm khắc với người khác, bao dung với mình.
Kiều Tắc chú ý tới Giang Vọng Hạ nói “thường xuyên”, không nhịn được nhíu mày.
Khi còn bé Kiều Mạn Mạn dính người có thể hiểu được, giống như con Bichon (*) chỉ hận không thể bám 24 giờ trên thân người. Mà Kỳ Mộ vẫn luôn biểu hiện ra hình tượng anh trai nhà bên dịu dàng nhẫn nại, cô ấy thích đi tìm anh ta chơi có thể chấp nhận được.
Nhưng dần trưởng thành, có ý thức về giới tính, cô ấy sẽ không thường xuyên đi tìm Kỳ Mộ như trước nữa.
Sau đó, anh nói với Kiều Mạn Mạn nên hạn chế tìm Kỳ Mộ chơi, không thích hợp, cô ấy gật đầu đồng ý.
Anh cho rằng cô sẽ không tìm Kỳ Mộ nữa.
Kết quả là?
Tiểu Hạ thấy Kiều Mạn Mạn tìm Kỳ Mộ?
Tiểu Hạ nói là “thường xuyên”?
Lông mày Kiều Tắc nhíu thành hai con giun, hỏi: “Trước đó em còn thấy Mạn Mạn đi tìm anh ta sao?”
Giang Vọng Hạ: “Không có, nhưng em nhìn hai người họ như vậy, có lẽ không phải lần đầu tiên đâu, nhìn qua hai người rất thân thiết.”
Giang Vọng Hạ cho rằng yêu sớm là không đúng.
Cô và Trần Linh Vũ không yêu đương, không tính là yêu sớm, cho nên không thể nói là cô tiêu chuẩn kép.
Cô ngẫm nghĩ, nói: “Yêu sớm không tốt đâu, em thấy thành tích học tập của Kiều Mạn Mạn cũng không khả quan mấy, tốt nhất là anh đừng để cậu ấy thường xuyên ra ngoài chơi nữa.”
Giang Vọng Hạ cho rằng cô không có nghĩa vụ quản Kiều Mạn Mạn.
Sở dĩ cô nói với Kiều Tắc là vì cô cảm thấy người đàn ông này có hơi nguy hiểm, có lẽ Kiều Tắc cũng biết. Cô vứt việc này cho anh, không ai xử lý tốt hơn anh được.
Nếu mà anh không xử lý được, hoặc là anh cũng không quản, vậy thì càng không phải việc của cô.
Cô không đồng ý với Kiều Mạn Mạn là sẽ không nói cho Kiều Tắc biết.
Nhưng nếu mà để Kiều Mạn Mạn biết là cô nói cho Kiều Tắc, đoán là sẽ hơi buồn, dù sao thì cô ấy cũng tưởng là cô đồng ý với cô ấy rồi, như vậy thật khiến người ta quá đau lòng.
Giang Vọng Hạ nói: “Anh đừng để Kiều Mạn Mạn biết là em nói cho anh đấy.”
Kiều Tắc liếc mắt nhìn cô một cái.
Giang Vọng Hạ nhàn nhã nói: “Cậu ấy vừa mới cho em tiền tiêu vặt, em lại quay đầu mách lẻo với anh, không tốt lắm thì phải?”
Kiều Tắc kinh ngạc: “Đến tiền tiêu vặt của Mạn Mạn em cũng lấy, do ba mẹ không cho em tiền tiêu vặt sao?”
“Tiểu Hạ, em còn thiếu tiền tiêu vặt nữa không?”
Nếu là do ba mẹ quên cho Tiểu Hạ tiền tiêu vặt, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ!
Mặt Giang Vọng Hạ đầy vẻ nghiêm túc: “Thiếu thì không thiếu, em thiếu 50 đồng cho Crazy Thursday của KFC.”
Kiều Tắc: “… Có thể đừng kể chuyện cười lạnh nữa không, lạnh chết mất.”
…
Tháng 9 Giang Vọng Hạ phải tham gia Giải vô địch điền kinh U18 toàn quốc. Cuối tuần nghỉ hè bắt đầu tập luyện, đến bây giờ thì mỗi ngày đều phải tập luyện cùng huấn luyện viên.
Thành tích cao nhất của Giang Vọng Hạ trong các cuộc thi toàn quốc là nhảy cao 1m85, giành được quán quân. Lần đó phát huy rất tốt, bởi vì 1m85 cô chưa chắc đã nhảy qua được.
Cô từng nhảy 1m90 khi huấn luyện, nhưng cũng chỉ có một lần, sau này nhảy thế nào cũng không qua được nữa.
Cô đã cố gắng tìm lại cảm giác nhảy cao 1m90 ngày hôm đó.
Cân nặng 55kg, tóc ngắn, mặc quần áo thể thao mua 4 tháng trước. Ba tiếng trước khi nhảy không được uống nước, nhưng buổi sáng đã uống 200ml sữa tươi nguyên chất.
Nhưng vẫn vô dụng, vẫn không nhảy qua được 1m90.
Cô cố gắng nhớ lại ngày hôm đó còn trải qua chuyện gì. Cuối cùng liên tục làm mấy đề Vật lý trước khi nhảy đều đã thử qua, vẫn không có tác dụng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có thể nhìn ra, nhảy 1m90 vẫn cần chút duyên số.
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, hiện tại Giang Vọng Hạ có thể nhảy được qua 1m85, nhưng vẫn không nhảy qua được 1m90.
Huấn luyện viên biết cô đang gấp, dặn cô bình tĩnh.
Giang Vọng Hạ: “… Em không gấp. U18 chắc là sẽ không có tuyển thủ nào nhảy qua được 1m90.”
Cô có niềm tin sẽ giành được quán quân.
Vẻ mặt huấn luyện viên không đồng ý: “Con nhóc này, nói cái gì vậy chứ? Không phải em là tuyển thủ có thể nhảy qua 1m90 sao?”
Giang Vọng Hạ bị huấn luyện viên chọc cười, nghiêm túc gật đầu: “Thầy nói rất đúng!”
Huấn luyện viên cực kỳ hài lòng với nhận thức của cô.
Lấy chiều cao của Giang Vọng Hạ mà nói, 55kg không tính là nặng. Trọng lượng đối với thân thể của vận động viên nhảy cao không ảnh hưởng quá lớn, huấn luyện viên và Giang Vọng Hạ thương lượng có nên giảm cân chút không.
Giang Vọng Hạ nghe lọt tai rồi.
Huấn luyện viên đo lại chiều cao cân nặng của cô, Giang Vọng Hạ phát hiện cô lại cao lên.
Hai tháng trước, cao 1m77.
Bây giờ, cao 1m78,2.
Vẻ mặt Giang Vọng Hạ thâm sâu, hiếm khi chủ động nhắn tin cho Trần Linh Vũ: Tớ có một chuyện muốn nói với cậu.
Trần Linh Vũ:?
Giang Vọng Hạ: Bắt đầu từ hôm nay, 1m8 cũng không lọt vào mắt tớ được nữa rồi, phải 1m9 mới xứng với tầm nhìn thẳng của tớ.
Trần Linh Vũ: Tớ biết cậu đang nỗ lực lên 1m9 (mỉm cười).
Trần Linh Vũ: Đừng cố ý lừa tớ.
Giang Vọng Hạ: Tớ lại cao lên rồi (1m78,2).
Trần Linh Vũ: …
Trần Linh Vũ: Tớ cũng không phải không thể đi cà kheo!!
Tạm biệt huấn luyện viên, Giang Vọng Hạ cưỡi trên bé cưng xe đạp về nhà, về đến Ngự viên Lan Đình lại lòng vòng nửa tiếng, mặt trời sắp xuống núi mới về nhà.
Cô về đến nhà, Kiều Mạn Mạn đã trở về từ phòng vẽ, mặt mày ủ rũ, cúi đầu, vẫn đang cố gắng dạy con mèo trắng nhào lộn.
Giang Vọng Hạ nhìn cô ấy một cái, không định chào hỏi cô ấy.
Kết quả không ngờ tới con mèo trắng kia nhận ra gào “Méo” một tiếng, vươn móng vuốt đánh vài cái lên tay Kiều Mạn Mạn, khiến cô ấy sợ tới mức “Ai da” vài tiếng.
Mèo trắng điên cuồng duỗi chân chạy.
Giang Vọng Hạ im lặng, thầm nghĩ: Kiếp trước có thể cô là địch thủ không đội trời chung của mèo.
Rõ ràng chưa làm gì cả, con mèo rách nát này sao lại bị cô dọa chạy vậy?
Kiều Mạn Mạn nhìn thấy Giang Vọng Hạ, chào hỏi cô một tiếng, nói: “Hôm nay cậu về muộn vậy. Phải rồi, tớ mới mua kem chống nắng, lát nữa tớ cho cậu hai chai.”
Mùa hè đạp xe dưới ánh mặt trời chói chang, chắc chắn sẽ gây tổn thương da.
Giang Vọng Hạ ừ một tiếng.
Kiều Mạn Mạn mặt mày ủ rũ đi tìm con mèo trắng không biết đã chạy đi đâu.
Mấy ngày nay Kiều Mạn Mạn hơi không vui.
Mặc dù thành tích học tập của cô ấy không quá xuất sắc, có chút không xứng học ở trường X. Cho dù ở trong lớp nghệ thuật cô ấy cũng chỉ ở mức trung bình hoặc thấp hơn.
Nhưng cô ấy là học sinh nghệ thuật mà! Học sinh nghệ thuật không cần thiết phải có điểm văn hóa cao!
Điểm thi vào Học viện Mỹ thuật của cô ấy hoàn toàn không có vấn đề!
Nhưng anh trai Kiều Tắc của cô ấy cảm thấy không được, cho rằng rất có vấn đề. Ban đầu anh nói sẽ tìm giáo viên đến bổ túc cho cô ấy vào nửa cuối tháng 8, nhưng bây giờ đã tiến hành luôn rồi.
Trọn vẹn cả tháng tám, đều đi học bổ túc.
Kiều Mạn Mạn đã thử thương lượng với anh trai, có thể đổi 4 tiếng vẽ tranh thành 8 tiếng được hay không.
Vẽ tranh 4 tiếng đồng hồ, vẫn ít mệt mỏi hơn việc nghe giảng 4 tiếng.
Kiều Tắc nói không được.
Khuôn mặt Kiều Mạn Mạn suy sụp.
Giang Vọng Hạ không biết Kiều Tắc nói gì với Kiều Mạn Mạn, nhưng nhìn thái độ của Kiều Mạn Mạn với cô, có lẽ Kiều Tắc không “bán đứng” cô.
Cô nhìn Kiều Mạn Mạn, hỏi: “Cậu làm sao đấy, mất hứng thế, có phải Kiều Tắc bắt nạt cậu không?”
Cô cố ý hỏi: “Có cần tớ đánh anh ấy giúp cậu không?”
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chiều cao của Giang Vọng Hạ, nhìn cánh tay khỏe mạnh đầy cơ bắp, lắc đầu thật mạnh.
Tiểu Hạ rất cao, nhìn qua có cảm giác rất khỏe.
Anh trai không đánh lại Tiểu Hạ.
Anh trai sẽ bị đánh chết mất thôi.
Kiều Mạn Mạn thấy thế, chậm rãi nói: “Tiểu Hạ, đánh nhau là không đúng đâu.”
Kiều Mạn Mạn nói vài ngày nữa sẽ có giáo viên bổ túc tới.
Sau đó, cô ấy mang theo ý tốt, có thể kéo một người xuống nước thì sẽ kéo một người xuống nước, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Tiểu Hạ, tiến độ dạy học ở thành phố A và thành phố X có lẽ hơi khác nhau đúng không, cậu có muốn học bổ túc với tớ không?”
Giang Vọng Hạ: “Cụ thể thì sẽ học từ mấy giờ đến mấy giờ?”
Kiều Mạn Mạn: “Buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ rưỡi, buổi tối từ 7 giờ rưỡi đến 10 giờ.”
Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ: “Buổi tối có thể qua nghe một chút, cậu sắp xếp chương trình dạy cho tớ đi.”
Kiều Mạn Mạn cực kỳ vui vẻ, vội vàng lấy di động mở thời gian khóa học bản điện tử ra, đưa di động cho Tiểu Hạ: “Cậu muốn học bổ túc môn nào? Có cần tớ thương lượng đổi thời gian với giáo viên không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Vọng Hạ vươn tay cầm di động, đồng thời ngước mắt nhìn Kiều Mạn Mạn.
Đối với con người bây giờ, di động là vật phẩm cực kỳ riêng tư, không có mấy người sẽ dứt khoát đưa di động cho người khác xem như vậy.
Dù sao thì, ai mà không có thứ gì đó mờ ám trong di động của mình, không thì cũng sẽ có thứ gì đó không muốn cho người khác thấy được.
Ai biết người ta lấy di động rồi có làm ra chuyện lung tung gì không?
Cho dù không có chuyện lung tung gì, nhỡ có tin nhắn nào đó đúng lúc gửi tới, bị đọc được, trong lòng vẫn sẽ có chút không thoải mái.
Giang Vọng Hạ phóng to hình ảnh, nhìn đi nhìn lại chương trình học sắp xếp trên đó: “Buổi tối bổ túc Địa lý với Lịch sử đi.”
“Chẳng qua là, Kiều Mạn Mạn, phân khoa cậu chọn gì vậy?”
Hình thức thi đại học của thành phố A và thành phố X đều là “3+1+2” (**), theo lý thuyết thì chỉ cần bổ túc 6 môn là đủ rồi, nhưng thời khóa biểu này sao lại có đủ cả 9 môn vậy?
Kiều Mạn Mạn nói: “Tớ cảm thấy anh trai đang nhắm vào tớ.”
Giang Vọng Hạ: “Vậy sao.”
Giang Vọng Hạ không hỏi nhiều, trả di động lại. Đúng lúc này, di động hiện lên một tin nhắn mới, vô thức liếc qua, nhưng lại vô thức dời ánh mắt đi.
Nhìn trộm tin nhắn của người khác là không đúng.
Kiều Mạn Mạn lập tức nhận lại di động, không xác định được là Tiểu Hạ có nhìn thấy tin nhắn không, thấp thỏm hỏi: “Tiểu Hạ, vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?”
Giang Vọng Hạ: “Vừa nãy di động cậu có tin nhắn à?”
Cô nói: “Mắt tớ không tốt lắm.”
Ý tứ chính là không thấy, Kiều Mạn Mạn hơi thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vọng Hạ không nói là cô không thấy.
Thị lực của cô 5.0, không cận, không bị loạn thị. Cho dù chỉ lơ đãng liếc qua, nhưng vẫn thấy được rồi, còn thấy rất rõ ràng.
Ghi chú: Anh trai lớn.
Tin nhắn: Có phải Giang Vọng Hạ nói gì đó trước mặt anh trai em khiến anh trai em bất mãn với em không?
Tin nhắn: Không cho em đi chơi thì thôi đi, còn bắt em học nhiều môn như vậy.
Giang Vọng Hạ thầm nghĩ: Ghi chú “Anh trai lớn”, còn biết đến sự tồn tại của mình. Xem ra người này có quan hệ khá tốt với Kiều Mạn Mạn.
…
Phù hợp với hình tượng người ba của phần lớn người, Giang Ngôn Nhất không phải người thường xuyên treo tình yêu và lời quan tâm ở bên miệng, cũng không hay ân cần hỏi han con gái, không thường xuyên gọi điện, nhắn tin, từ trước đến nay đều là có chuyện thì mới nói.
Giang Vọng Hạ đến thành phố X, tần suất Giang Ngôn Nhất gửi tin nhắn cho cô có nhiều hơn chút.
Thi thoảng hỏi cô sống thế nào, huấn luyện ra sao rồi, chuẩn bị tham gia cuộc thi gì tiếp theo, có sắp xếp gì không.
Giang Vọng Hạ hỏi gì đáp nấy.
Hôm nay, Giang Ngôn Nhất gửi tin nhắn cho con gái, hỏi gần đây cô thế nào.
Giang Vọng Hạ đánh chữ trả lời, gửi mấy tin nhắn qua, vẫn đang đánh chữ thì bên kia gọi qua.
Cô ấn nút nghe, truyền ra giọng nói quen thuộc của ba nuôi: “Tiểu Hạ, có chuyện muốn nói với con.”
Giang Vọng Hạ không nghiêm túc đùa giỡn: “Sao thế, ba tìm mẹ cho con à?”
Giang Ngôn Nhất độc thân, cô không ít lần đùa với ông như vậy.
Giang Ngôn Nhất phía đối diện cười, nói “Sắp rồi, vẫn đang tìm”. Sau đó chìm vào khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Trực giác của Giang Vọng Hạ nói có thể chuyện ba nuôi nói sẽ không phải chuyện tốt lành gì, trong lòng trầm xuống, lo rằng ba nuôi xảy ra chuyện.
Một lát sau, Giang Ngôn Nhất lên tiếng.
Trong di động cô truyền đến tiếng nói ôn hòa thong thả nhưng hơi nặng nề của ba nuôi: “Tiểu Hạ, hai năm gần đây sức khỏe của ông ngoại con không tốt lắm. Ba và cậu con vốn không định nói cho ông cụ biết chuyện của Kiều Mạn Mạn, nhưng không biết ông cụ nghe được từ đâu.”
“Ông cụ muốn gặp hai đứa.”
“Nếu nghỉ hè này con có thể bớt chút thời gian thì về, không bớt được thì thôi, thi đấu quan trọng.”
Bộ dáng ông cụ hiện ra trong đầu Giang Vọng Hạ có hơi không rõ ràng. Trong ấn tượng của cô, là người nói năng thận trọng, khuôn mặt nhăn nheo.
Đôi mắt đục ngầu ố vàng nhìn chằm chằm vào cô, không nhìn ra cảm xúc gì.
Từ trước đến nay ông ngoại đều không thích cô.
Nội tâm Giang Vọng Hạ không gợn sóng, nói một câu: “Biết rồi ạ.”
Ba nuôi nói, ông ngoại muốn gặp hai đứa.
Không phải cô, cũng không phải muốn gặp Kiều Mạn Mạn, mà là gặp cả hai.
Cô hỏi: “Cần con nói với Kiều Mạn Mạn không, hay là ba nói với họ?”
Giang Ngôn Nhất: “Đều được.”
—
(*) Bichon: Giống chó Bichon Frisé. Giống chó Bichon chia làm 4 loại Maltaise, Tenerife, Ilvanese, Bolognese.
(**) 3+1+2: Một mô hình thi đại học tại Trung Quốc. Bao gồm “3” môn chính Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ; “1” trong 2 môn Vật lý và Lịch sử; “2” trong 4 môn Giáo dục công dân, Địa lý, Hóa học và Sinh vật.