Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 89: Kết thúc kỷ nguyên




Bên lửa trại ấm áp, ánh sáng hắt ra từ khe hở của những cành cây khô, những hòn đá bên trong bị lửa thiêu bùm bùm vang vọng.

Nương theo ánh lửa bập bùng, trước ánh mắt chăm chú của 3 người đồng đội, Vu Cẩn xòe ra dòng chữ nhỏ trên bộ chuyển đổi.

Điểm tiến hóa: 1 điểm.

"Định lý Red Queen -- trong môi trường sinh thái được thiết lập sẵn, tất cả các loài đều là đối thủ cạnh tranh trong trò chơi tiến hóa."

"Trước khi tiến vào trường đấu, tôi đã đoán kẻ cạnh tranh" là Antosaurus, Dinocephalia và những loài khủng long chưa xuất hiện khác: các loài tiến hóa trong môi trường, lựa chọn hướng tiến hóa, tạo ra lợi thế tiến hóa, vượt qua đối thủ và tiêu diệt đối thủ để giành ngai vàng."

"Hãy thử thu gọn mô hình này đến mức giới hạn," Vu Cẩn xoay khối lập phương trong tay, ngón tay thon dài có vết chai rất nhỏ xoa lần lượt từng mặt: "Định lý Red Queen là quy tắc trò chơi, mỗi quần thể là chỉ một người chơi, các đột biến xác suất nhỏ chính là điểm tiến hóa, cách phát triển quần thể chính là -- lợi dụng điểm tiến hóa để thắp sáng cây kỹ năng."

Minh Nghiêu và Sola phản ứng trước, đồng thời nhìn vào bộ chuyển đổi

Minh Nghiêu: "Theo ý nghĩa của vật tư..... Ý của cậu là, đối thủ cạnh tranh trong trò chơi Red Queen cũng bao gồm cả tuyển thủ phải không?"

Vu Cẩn gật đầu, ấn xuống hình chiếu trên bộ chuyển đổi.

Ánh sáng chiếu vào chính giữa chỗ cả đội ngồi, hòa cùng lửa trại. Vu Cẩn đứng dậy, nửa người được bao trùm trong ánh sáng rực rỡ, nửa còn lại chìm trong đêm lạnh ẩm ướt của kỷ Permi:

"Phương thức tiếp viện của vòng loại thứ 4 khác các vòng trước đây, là bởi vì quy tắc Red Queen yêu cầu đưa tuyển thủ vào trong đó. Điểm khác biệt duy nhất giữa tuyển thủ với các loài tự nhiên đó là điểm tiến hóa của các loài dựa theo thời gian, điểm tiến hóa của tuyển thủ dựa vào vật tư là ekip cung cấp."

"Điều kiện để thắng hoàn toàn giống nhau -- nếu muốn thắng thì phải chọn chính xác hướng tiến hóa."

"Cây tiến hóa chỉ có một, mỗi nhánh nhỏ cướp điểm tiến hóa, nếu chọn ở nhánh khác thì càng có thêm nhiều điểm -- tương ứng với các loài đã tiến hóa thành các lợi thế khác nhau để đối phó với sự chọn lọc môi trường và đối đầu với loài khác."

* Cảm ơn gg sama, tui đọc QT chẳng hiểu gì cả

Mọi người cùng nhìn vào hình chiếu.

"Một số hạng mục trao đổi."

"Thiết bị hô hấp hỗ trợ trao đổi hô hấp có tính thích nghi và sức đề kháng cao, tương tự hướng tiến hóa của các loài chim trong kỷ Jura Trung sinh. Hô hấp kép ở chim bảo đảm có 2 sự trao đổi khí xảy ra trong cùng một nhịp thở, nhờ đó hút một lượng lớn oxy theo hướng bay."

Vu Cẩn tiếp tục phân tích: "Loại bảo hộ tương ứng với áo giáp sinh học."

Lâm Khách không cần nghĩ ngợi nhấc tay: "Stegosaurus! Cái này tôi biết!"

* Stegosaurus: một chi khủng long phiến sừng thuộc cận bộ Stegosauria, sống từ kỷ Jura muộn ở miền Tây Bắc Mỹ ngày nay, dài 9m và có 2 bộ não lớn bằng quả táo. Một ở trên đầu và một nằm ở phần chính của đuôi.

Vu Cẩn gật đầu: "Loại bảo hộ tương tự hướng tiến hóa của Stegosaurus. Stegosaurus chống lại sự công kích của kẻ săn mồi nhờ phiến lưng, gai đuôi, biểu bì sừng hóa cao."

"Loại vũ khí, hướng kẻ săn mồi."

"Loại tốc độ, loại cơ quan, loại sách ảnh......"

Giọng Vu Cẩn nhẹ nhàng nhưng ổn định, rõ ràng.

Đống lửa dần dần nhỏ đi, Minh Nghiêu xung phong nhận việc thêm củi. Lượt đổi gác nửa đêm đã qua, hai đồng đội khác đã ngủ say, Vu Cẩn và Minh Nghiêu canh gác.

"Xét về lâu dài -- kẻ chiến thắng là kẻ có tiềm năng tiến hóa được dự đoán trước. Cho nên, chúng ta hãy thêm một số điểm vào cây tiến hóa và tập trung vào hướng đi lâu dài. Ví dụ như đối phó với tuyệt chủng hàng loạt?" Minh Nghiêu xoa xoa tay bên đống lửa, hỏi nhỏ.

Vu Cẩn đồng ý.

Hai người nhân lúc rảnh rỗi bắt đầu câu được câu thảo luận về hình thức tuyệt chủng kết thúc kỷ Permi.

Mỗi tuyển thủ được phép mang đồ vật không quá quan trọng vào trường đấu, giống như Bạc Truyện Hỏa mang theo bút kẻ mắt. Vu Cẩn chọn giấy bút, 2 tiếng sau, trên giấy đã nháp đầy phỏng đoán.

Chính giữa là cây tiến hóa đơn giản, các loài của kỷ Permi được phân loại lần lượt --

Minh Nghiêu ném bút bộp một cái, thở phào một hơi.

Vu Cẩn xoa xoa cánh tay, nhìn có vẻ nhẹ nhõm hơn vừa rồi nhiều.

Mạch cây tiến hóa bị ngòi bút tô đè mấy lần.

Rốt cuộc cũng hoàn thành phỏng đoán.

"Cược một lần không?" Vu Cẩn hỏi.

Minh Nghiêu gật đầu thật mạnh.

Không giống Vu Cẩn đã ngủ gật được một lát, Minh Nghiêu đã thức suốt một đêm, nhưng nhìn vẫn rất phấn khích. Hắn nằm thành hình chữ đại (大) trên mặt đất, đặt bản nháp trên đầu, ánh mắt sùng kính: "4 trăm triệu năm này phải trải qua bao nhiêu xác suất tiến hóa nhỏ mới đạt đến đỉnh cao gen của chúng ta......"

Vu Cẩn gật đầu, đồng dạng lộ ra sùng kính biểu tình: "Bộ linh trưởng, Họ Người, Người Tinh Khôn. Đúng là không dễ dàng --"

Minh Nghiêu nói nốt câu: "...... Mới có thể tiến hóa đến đỉnh gien của đội trưởng nhà tôi!"

* Câu trên của Minh Nghiêu là "这得多小的概率才能进化位于基因巅峰出我们......", câu dưới nói nốt "家队长" (đội trưởng nhà tôi) thành "得多小的概率才能进化位于基因巅峰出我们家队长" nên cảm giác hơi ngược xíu

Vu Cẩn cạn lời: "......"

Minh Nghiêu ném vèo bản nháp sang bên cạnh, mặt đầy kích động, nhìn vẻ mặt có cảm giác sẽ kéo Vu Cẩn theo bán hàng đa cấp ngay lập tức: "Đội trưởng nhà tôi lợi hại lắm, bắn 2000m không ai địch nổi! Ngũ cảm còn cực kỳ nhạy bén, lúc tôi ngủ xoay người rất khẽ đội trưởng cũng --"

Vu Cẩn bắt được trọng điểm: "Tỉnh Nghi của các anh thật sự giống lời đồn, song C ngủ chung để bồi dưỡng độ ăn ý......"

Minh Nghiêu lập tức phản bác: "Sao có thể! Tôi đang nói hồi nhỏ, hồi nhỏ! Hồi tôi mới vào đội lúc ấy còn nhỏ, đội trưởng cho tôi ngủ như em bé ấy -- nói thật nhiều đứa muốn ngủ với đội trưởng nhà tôi lắm, ban đêm tôi ôm gối nhỏ đến, cửa phòng đội trưởng không khóa nên tôi đã lén mua một cái khóa trên mạng, đi vào thì khóa luôn! Ngoài tôi ra, ai cũng đừng hòng vào!"

Vu Cẩn nghẹn họng nhìn trân trối, mắt trợn tròn nhìn nguyên tuyển thủ kiêm cựu em bé trước mặt.

Minh Nghiêu nói xong, lại gãi gãi đầu, hơi xấu hổ: "Nhắc đến lại làm tôi muốn cùng đội trưởng hồi tưởng lại một chút...... Cậu nghĩ xem có cách nào để bò lên giường lần nữa, ấy cậu đừng hiểu lầm, đội trưởng nhà tôi là thẳng nam! Là kiểu có bạn gái nhé! Cầm quán quân về cưới người ta ấy!"

"Thẳng nam" được Minh Nghiêu nói bâng quơ, lọn tóc mềm của Vu Cẩn lại đột nhiên khẩn trương nhếch lên, thấy không có gió thổi cỏ lay mới lặng lẽ phục hồi như cũ.

Nhưng mà Minh Nghiêu vẫn vòng quanh chủ đề này không chịu buông tha: "Tôi học tập theo đội trưởng nên tôi cũng là thẳng nam! Nhưng ghép CP cũng rất vui vẻ," nhân lúc camera điều chỉnh lại vào ban đêm, Minh Nghiêu đã buông thả bản thân, nhìn Vu Cẩn trìu mến: "Đương nhiên Tiểu Vu không thể hiểu được rồi, CP Tỉnh Nghi chúng tôi không vô hồn như CP Vi Cân --"

Vu Cẩn không nhịn được nữa, nói: "Có linh hồn! Tôi, thật ra tôi cũng vui......"

Minh Nghiêu dựng một ngón tay lên lắc lắc: "Tôi đặc biệt ngưỡng mộ đội trưởng, cậu có như thế với tuyển thủ Vệ sao!"

Vu Cẩn đáp không cần nghĩ: "Có!"

Minh Nghiêu: "Đội trưởng đặc biệt yêu quý tôi, tuyển thủ Vệ có như thế với cậu sao!"

Vu Cẩn đáp ngay: "Có!"

Minh Nghiêu sửng sốt, không ngờ Vu Cẩn là người ham chiến như vậy, vì thế ra chiêu cuối cùng: "Nếu tôi biến thành nữ -- tất nhiên là với gương mặt khác bây giờ, tôi cảm thấy tôi sẽ yêu thầm đội trưởng! Yêu thầm! Cậu sẽ sao cậu sẽ sao!"

Vu Cẩn: "...... Sẽ."

Hiện tại đã vậy rồi.

Minh Nghiêu rõ ràng không tin, nhún vai tỏ vẻ không đấu lại Vu Cẩn, quay sang thêm củi.

Tất nhiên Vu Cẩn không thể biểu diễn yêu thầm ngay tại đây cho hắn xem được, vì thế nhét bản nháp vào ba lô tiếp tục gác đêm.

Gió đêm ở kỷ Permi hơi lạnh, nhưng nhờ nhiệt độ bề mặt ấm áp cũng không đến nỗi lạnh đến xương. Dương xỉ còn chưa tiến hóa ra thân gỗ thơm của mấy triệu năm sau, mang theo hơi ẩm thanh ngọt, trên đầu là dải ngân hà lộng lẫy cùng hai mặt trăng treo cách xa nhau.

Vu Cẩn quay lưng về phía Minh Nghiêu, quấn dù, trong đầu là hình ảnh Vệ Thời đại chiến Dinocephalia.

Giống như một người lén xem lại phim hoạt hình, xem xong rồi mới vô cùng vui vẻ ngẩng đầu, nhếch khóe miệng nhìn muôn vàn vì sao, kéo ra, lại cong lên, đôi mắt trong veo in cả biển sao mênh mông, có cả những ngôi sao băng vụt qua.

Chỉ thiếu một cây đàn ghi-ta.

Vu Cẩn đã bắt đầu không kiềm chế được muốn soạn nhạc!

Dừng chân trên tinh cầu này cùng đại ca ngắm mưa sao băng ~ Những chú Dực Long bé nhỏ bay quanh chúng ta......

Vu Cẩn khựng lại.

Cậu bỗng đứng phắt dậy, gọi Minh Nghiêu, vẻ mặt cũng đột nhiên thay đổi: "Sao băng, là mưa sao băng!"

@

Edit by tytydauphu on wattpad

Trời mờ sáng, bốn người chuẩn bị hành trang, không khí nghiêm túc hơn tối hôm qua rất nhiều.

Vu Cẩn đề cập ngắn gọn sự khác thường của sao băng và suy đoán của mình với Minh Nghiêu. Lâm Khách đồng ý vô điều kiện, Sola cũng gật đầu dứt khoát sau một hồi suy nghĩ.

Trước khi xuất phát, Minh Nghiêu tranh thủ ngủ bù nửa giờ, Sola tắc giúp Vu Cẩn kiểm tra lần cuối: "Có 2 nhánh thiết bị hô hấp, loại A cung cấp oxy nồng độ cao không quá tải trong 30 phút, thích hợp cho các trận giao tranh bùng nổ và sơ cứu. Loại B cung cấp nồng độ oxy bình thường trong 24 giờ, hoạt động bơm có thể được thực hiện trong môi trường tối thiểu 12% oxy. Trên đây đều là tỷ lệ đổi điểm tiến hóa 1: 1."

"Ngoài ra, 2 thiết bị cung cấp oxy cơ bản có thể đổi lấy 1 điểm tiến hóa -- yêu cầu vận hành là nồng độ oxy xung quanh phải trên 21%."

"Nếu đổi lấy 4 trang bị loại B, 4 thiết bị cung cấp oxy cơ bản thì vẫn còn lại 1 điểm tiến hóa." Sola kiểm tra xong: "Có thể giữ lại cho trường hợp khẩn cấp, hoặc là đổi 1 trang bị loại A đề phòng ngạt thở."

Đúng lúc này, Lâm Khách tóm được 2 con thằn lằn trở về, nhìn Vu Cẩn cùng Sola: "Sao cơ? Cái gì loại A loại B? Thiết bị hô hấp gì?"

Minh Nghiêu vừa tỉnh dậy duỗi eo, đi tới định vạch áo của Lâm Khách: "Hôm qua có phải tôi đá vào eo cậu không? Không bị bầm chứ, sức tôi không nhỏ đâu."

Lâm Khách nhanh chóng kéo áo lại: "Người anh em đừng, đừng! Camera đang quay --"

Trong nắng sớm nhàn nhạt, camera được điều chỉnh lại vây quanh bốn người. Vu Cẩn ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu lên, đột nhiên mắt to trừng mắt nhỏ với camera bay thẳng tới chỗ mình.

Đồng tử màu hổ phách ươn ướt, trong mắt hoàn toàn là ngây ngô.

Vu Cẩn đột nhiên phản ứng lại, cười tủm tỉm lộ ra răng nhỏ, quay camera sang hướng khác, nâng nó lên một chút để nó bay tới chỗ đồng đội.

Một đêm trôi qua.

Rừng dương xỉ khổng lồ lại biến đổi, những cây calamites tươi tốt hơn sau trận mưa to tối qua, thậm chí không nhìn thấy ngọn. Về phần động vật có xương sống -- đám Anteosaurus lang thang trước hang động đá vôi đã không còn bóng dáng.

Vu Cẩn lặng lẽ trao đổi ánh mắt với đồng đội.

Anteosaurus đã tuyệt chủng.

Dòng thời gian lại dịch lên phía trước.

Bốn người trở lại thung lũng, con mồi Moschops của Dinocephalia tối qua vẫn nằm bên mép nước, một cái loại nhỏ, một con cá sấu nguyên thủy loại nhỏ đang rỉa thịt.

"Hình cá sấu, Archosauria, ăn xác thối." Vu Cẩn giải thích: "Một trong những loài sống sót thuận lợi đến kỷ Trias."

Lâm Khách suy nghĩ: "Archosauria? Nghe quen tai nhỉ?"

Vu Cẩn cười tủm tỉm nói: "Từ kỷ Trias đến kỷ Jura, Archosauria phân hóa ra 4 loài nổi tiếng nhất. Khủng long, dực long, cùng cá sấu và loài chim ngoan cường."

Lâm Khách há hốc miệng, một lúc sau mới giật mình một cái, hiếm khi không nhắc tới thần tượng khủng long: "Ch...... Chim! Tôi có thể bắt một con Archaeopteryx về nướng không, cũng không thể ăn thằn lằn mãi được!" Còn lại đồng đội nhanh chóng nhấc tay phụ họa.

Sau một lúc, Lâm Khách hỏi lại: "Vu ca, Minh ca, còn động vật nào sống đến kỉ Trias nữa?"

Minh Nghiêu và Vu Cẩn thảo luận cả đêm, nhàn nhã nói: "Lystrosaurus, sinh vật biển có ít mô vôi hóa nhất, động vật ăn cỏ loại nhỏ, thằn lằn, rắn. Chúng nó đều có một đặc điểm chung......"

Bốn người tìm khắp thung lũng vẫn không phát hiện ra hòm vật thứ 2, đến buổi trưa, bầu trời lại lên, như có thứ gì đó đang rít gào bay qua bầu khí quyển. Đám Moschops đang dồn đàn cùng rùng mình.

"Nhanh lên." Minh Nghiêu thấp giọng nói: "Thiên thạch va chạm tinh cầu......"

"Thiên thạch va chạm, tuyệt chủng hàng loạt."

Có kinh nghiệm hôm qua, tiểu đội nhanh chóng tìm được dấu chân loài thú khổng lồ ăn cỏ.

Đàn Moschops di chuyển bên kia bờ sông, một đám Dinocephalia loại nhỏ ẩn nấp gần đó, còn có 3 tiểu đội, gồm cả đội Vu Cẩn --

Hòm vật tư nhỏ xuất hiện ở một góc chỗ nước cạn.

"2 đội. Một đội theo nhánh tiến hóa tốc độ, đội còn lại theo nhánh tiến hóa vũ khí, trang bị vật tư đều không đầy đủ, chắc là không lấy được đủ điểm tiến hóa." Sola nhanh chóng ước tính.

Mọi người liếc nhau, ngay khi Dinocephalia phát động cùng tham gia vào cuộc ác chiến tranh đoạt vật tư.

2 đội khác ở chỗ nước cạn giật mình sợ hãi vì Vu Cẩn và Lâm Khách đánh úp bất ngờ.

Trận này Vu Cẩn chiến đấu vô cùng gian khổ. Không giống với đội của cậu đổi thiết bị hô hấp, bọn họ đều lựa chọn cường hóa võ trang.

15 phút sau, hòm vật tư mở ra trong lúc giằng co, mặc dù có Minh Nghiêu yểm trợ kỹ càng, Vu Cẩn cũng chỉ cướp được 2 điểm tiến hóa. Vu Cẩn giơ tay ra hiệu, cùng Lâm Khách cũng đang gặp bất lợi rút lui.

Sau bụi cây, Minh Nghiêu không hề lo lắng, dựng ngón cái với Vu Cẩn: "Định lý đã nói, trong trò chơi tiến hóa, lợi thế ban đầu không quan trọng, chỉ có lợi thế lâu dài mới là dẫn đầu thực sự......"

Luân phiên ngày đêm trên tinh cầu Thực Dân nhanh hơn Blue Star.

6 tiếng sau, màn đêm đã buông xuống lần nữa. Lúc sao băng lại cắt qua màn đêm, 4 người đã võ trang hạng nặng -- thay thiết bị hô hấp có thể chống lại môi trường ít oxy, hướng về phía hang động có thể ẩn náu.

Rừng calamites xao động không yên, tất cả sinh vật như có kinh cảm điên cuồng đào đất, nhảy lên cao.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, biến động lớn nhất sau khi mở màn sẽ xảy ra ngay đêm nay.

Trên sườn núi được các vì sao chiếu sáng, Minh Nghiêu đột nhiên nhớ tới: "Các cậu nghĩ, tuyển thủ Vệ đi theo hướng tiến hóa nào?"

Vu Cẩn khựng lại, mắt sáng lấp lánh: "Kẻ săn mồi, giống như con sói cô độc trên thảo nguyên, tiến hóa theo hướng tốc độ, sức mạnh và tấn công. Ở kỷ Jura chính là Allosaurus, kỷ Phấn trắng là T-Rex, là Quetzalcoatlus trên trời --"

Minh Nghiêu to cả đầu: "Tiểu Vu à, chúng ta đang phân tích đối thủ, không phải sùng bái người ta......"

Tầm nhìn đột nhiên đỏ rực.

Mưa sao băng rào rào bay qua, ngọn núi phía xa bị va chạm cực mạnh!

Vẻ mặt Vu Cẩn nghiêm trọng, mặt đất dưới chân không ngừng rung lên, chân trời phía xa có tia điện xẹt qua.

Đây là thi đấu, tất cả thiên tai đều là mô phỏng -- đến khi dung nham đỏ quạch cùng khói đen mù mịt trào lên từ góc nhìn xa nhất, ngay cả Minh Nghiêu và Sola cũng không nhịn được mở mồm chửi bậy.

"Chạy!"

Khói đen cuồn cuộn đột kích, ngọn núi từ từ bị nuốt chửng từ dưới lên trên, chỉ có hang động cao chót vót chỗ sống trước đó là không bị khói đặc bao trùm.

Vu Cẩn đứng ở cửa hang nhìn xuống, hơn 10 sau, có tiếng bước chân truyền đến từ mặt đất cứng rắn đầy tro bụi.

Một tiểu đội đang hoảng hốt chạy tới chỗ bọn họ.

Khói đen lúc này đã tràn đến trong tầm nhìn 100m, bên tai ầm ầm ầm gần như điếc đặc, chuông báo động trên thiết bị hô hấp vẫn tiếp tục kêu, số liệu biểu thị thành phần không khí lúc cao lúc thấp.

Trên đồng hồ bên phải, 250 tuyển thủ chỉ còn 201 người sống sót.

Cùng lúc một lượng lớn tro núi lửa xâm nhập, bốn người lại chạy lên đỉnh núi -- cửa vào hang động lớn nhất nằm ở chỗ này.

"Bên trong rất rộng, ẩn nấp không thành vấn đề." Sola nhanh chóng đánh giá: "Cần chặn tiểu đội phía sau." "Tôi đi." Vu Cẩn và Minh Nghiêu đồng thời lên tiếng.

Hai người thay súng, một trái một phải canh ở cửa động, khi tiếng bước chân tới gần thì nhảy ra --

Camera điên cuồng xoay tròn.

Đôi mắt thiếu niên hơi nheo lại vì khói bụi, đồ tác chiến che kín người chống lại bị sự tấn công của không khí ô nhiễm, tay cầm súng gây mê trầm ổn, an tĩnh, lúc tung người nhảy ra thì đột nhiên bùng nổ.

Góc độ hiểm hóc, bởi vì đã phán đoán kỹ điểm mù của đối phương, sau đó cơ bắp điều khiển cổ tay, nhanh chóng bắn ở khoảng cách gần, bắn trúng 1 người!

Bên cạnh, Minh Nghiêu đồng thời đắc thủ, hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền đến.

Nhưng súng gây mê có một nhược điểm bẩm sinh -- khoang cứu nạn không bắn ra ngay khi tuyển thủ bị bắn trúng, mất 9 phút thuốc gây mê mới phát huy tác dụng.

Vu Cẩn ra hiệu với Minh Nghiêu, làm khẩu hình: "Xuống núi."

Trong trường quay Crowson, màn hình bị che bởi khói đặc cuồn cuộn.

Lâm Khách, Sola đã vào động bố trí, Vu Cẩn và Minh Nghiêu ở bên ngoài 2 đấu 4, trận chiến càng lúc càng căng thẳng. Hai người lặng lẽ rút ngắn chiến tuyến, đến khi hoàn toàn đi vào khói đặc, Vu Cẩn đột nhiên thu súng xông lên.

Ứng Tương Tương trợn tròn mắt: "Cậu ấy muốn cướp súng sao?! Không đúng, đối thủ của cậu ấy đi hướng tiến hóa tốc độ, đế giày trang bị đàn hồi đủ cả, Tiểu Vu đi hướng tiến hóa hô hấp, đánh như vậy chỉ có hại."

Trong màn hình, thiếu niên xoay người tiến lên, so với tư thế tấn công cơ hội thường thấy, hành động của Vu Cẩn rất quyết đoán và tàn bạo. Đạo diễn lập tức đẩy máy quay đi theo Vu Cẩn, ống kính đối diện cậu --

Đồng tử của Vu Cẩn bị mờ đi trong tro núi lửa, tơ máu lan tràn, ánh sáng lạnh lẽo trong đó lại khiến người khác không rời được mắt. Sau khi vứt súng đi thì không còn bị bó tay bó chân nữa, 3 vòng việt dã cận chiến trước trận đấu làm động tác của cậu mang cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, thẳng tiến không lùi bước.

Làn đạn lại dày đặc trong dự kiến.

"Con trai thật soái -- con trai, có phải hướng tiến hóa của con là hùng dũng oai vệ không! Có phải con đang hắc hóa không!!", "Khoan, tro núi lửa, tiến hóa hô hấp, tuyệt chủng cuối kỷ Permi, hình như tôi đã đoán ra Vu Cẩn muốn làm gì!"

Huyết Cáp tiếp tục câu chuyện: "Súng gây mê không loại tuyển thủ ngay được. Tuyển thủ vu muốn lợi dụng lợi thế thiết bị hô hấp, đem kéo chiến tuyến ra khỏi khu an toàn. Hiện tại chỉ có khói đặc, nhưng theo xu hướng mô phỏng vụ phun trào núi lửa nối tiếp, chỉ lát nữa thôi sẽ hình thành nguyên nhân trí mạng dẫn đến tuyệt chủng kỷ cuối kỷ Permi --"

Ứng Tương Tương lập tức phản ứng lại: "Tro núi lửa rơi xuống từ tầng khí quyển, dung nham giàu bazan xâm nhập vào đá cacbonat, giải phóng một lượng lớn CO và CO2. Hình thành một lớp ngạt khí trên mặt đất," ánh mắt Ứng Tương Tương sáng lên: "Nhánh tiến hóa hô hấp có khả năng chịu được môi trường thiếu oxy dài hơn nhánh tiến hóa tốc độ!"

Huyết Cáp gật đầu, thắc mắc: "Nhưng sao bọn họ biết trước được núi lửa sẽ phun trào?"

Ứng Tương Tương nhoẻn miệng cười: "Đạo diễn cắt cảnh tối hôm qua đi, nhìn bản nháp của Tiểu Vu và Tiểu Minh. Thấy không, bọn họ không biết, nhưng bọn họ có cách để dự đoán......"

9 phút.

Khoang cứu nạn chợt bắn ra -- thuốc gây mê phát huy tác dụng, đối thủ đầu tiên trúng đạn bị loại, đồng đội của người đó sửng sốt, trở tay không kịp.

Đạn gây mê chỉ làm tuyển thủ rơi vào hôn mê, không đến mức bị đào thải, chắc chắn không thể -- lúc này tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn vào Vu Cẩn.

10 phút, đối thủ thứ 2 ngã xuống, khoang cứu nạn cũng bắn ra, hai người còn lại rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đó, nhìn mặt đất.

Tuyển thủ hôn mê sẽ không bị loại.

Những ngã xuống mặt đất tro bụi ngột ngạt không thể thở được thì có.

Nhân lúc kẻ địch ngây người, Minh Nghiêu bắn trúng 1 người nữa!

Tầng ngạt khí nhanh chóng bò lên, sắc mặt 3 người ửng đỏ ở các mức độ khác nhau -- dấu hiệu cho thấy tro núi lửa sắp bao phủ ngọn núi.

Đối thủ duy nhất còn lại thấy hết hy vọng sinh tồn, dứt khoát cầm súng lên. Minh Nghiêu trôg có vẻ do dự, một khi hắn và Vu Cẩn chạy đến khu vực an toàn, chắc chắn họ sẽ bị đối thủ tấn công.

Trừ khi có thể chờ hết 9 phút để thuốc mê có tác dụng, nhưng mà thiết bị hô hấp đã tiến hóa cũng không có khả năng chống đỡ được đến lúc đó. Cả 4 người trong đội đã đổi thiết bị hô hấp loại B, nếu có loại A để giải quyết tình trạng ngạt thở --

Trên đầu có tiếng vù vù.

Trước con mắt ngạc nhiên của Minh Nghiêu, Vu Cẩn đột nhiên nhảy lên, nhận thiết bị hô hấp loại A từ robot chấp pháp.

Trong trang phục bảo hộ, túi đựng 2 khối điểm tiến hóa rỗng tuếch.

Mắt Minh Nghiêu sáng lên.

Trong trường quay Crowson, Ứng Tương Tương reo lên: "Đẹp lắm! 15 phút trước, Tiểu Vu mượn động tác thu súng đổi điểm tiến hóa để vì chuẩn bị cho hoàn cảnh ngạt khí hiện tại. Vậy hiện tại cậu ấy có thể hoàn toàn linh hoạt lựa chọn chiến lược --"

Vu Cẩn nhanh chóng thay trang bị, ra hiệu với Minh Nghiêu: "Anh đi trước đi!"

Minh Nghiêu cũng không khách khí, ném súng gây mê của mình cho Vu Cẩn: "Cẩn thận, 9 phút, trúng đạn rồi vẫn kịp chạy về, tôi đi trước đây --"

Trong khu vực ngạt khí, nhờ trang bị cung cấp nhiều dưỡng khí, sắc mặt Vu Cẩn khôi phục bình thường, nhìn về phía đối thủ.

Hai người đồng thời tấn công!

Vô số tro bụi, đá vụn rơi xuống giữa bầu trời đen như mực, tầm nhìn đen kịt không một tia sáng.

Từ kỷ Permi đến kỉ Trias, tất cả các loài sống sót đều có những đặc điểm chung rất rõ ràng. Có hệ tuần hoàn hoàn chỉnh, cơ chế trao đổi khí phức tạp để thích nghi với môi trường không khí ô nhiễm, chật chội, ăn cỏ hoặc ăn tạp.

Vu Cẩn chặn kẻ địch định chạy theo hướng Minh Nghiêu rút lui, vì đồng đội tạo nên tấm khiên kiên cố nhất.

Giáo trình trong chương trình học của Crowson có tổng cộng 150 trang, tài liệu bổ sung 782 trang. Đa số thực tập sinh chỉ xem 150 trang đầu -- nhưng Vu Cẩn lại ôm thỏ ca đọc hết.

Cuối kỷ Permi, các loài động vật biển và sinh vật có vỏ đá vôi đã gần như tuyệt chủng, có lẽ là do sự gia tăng lớn về lượng khí CO2 và tình trạng thiếu oxy; sinh vật hình thể lớn, bao gồm cả Dinocephalia, Moschops đều bị tuyệt chủng, phỏng đoán vì cơ thể khổng lồ thiếu oxy; một phần động vật lưỡng cư đầm lầy, lượng lớn thằn lằn sống trong hang động sống sót bởi vì chúng có khả năng chịu đựng cao đối với không khí ô nhiễm.

Dấu hiệu của sự kết thúc kỷ Permi, sự kiện tuyệt chủng P-Tr, hình thức tuyệt chủng thống nhất -- chính là thành phần không khí biến động, hàm lượng CO2 tăng cao, thiếu oxy.

Trong trò chơi Red Queen mang số phận của toàn bộ chủng tộc này, ván thứ nhất - kỷ Permi, kẻ thắng duy nhất chính là nhánh tiến hóa hô hấp.

6 phút, Vu Cẩn bắn trúng đối thủ, đồng thời đùi phải trúng đạn.

Thuốc an thần Barbitone đẩy vào mạch máu, cơ bắp quanh miệng vết thương hơi tê dại. Tầng ngạt khí đã lan đến cổ, đối thủ ngã xuống, đầu cuối trên cổ tay phải lóe lên.

Tiêu diệt: 2 người.

Vu Cẩn thở dốc vài giây, cúi người lấy vật tư của hắn.

Thiên thạch va chạm dẫn đến núi lửa phun trào liên hoàn, con số sống sót giảm từ 201 xuống 122, trong trường đấu còn lại không đến một nửa số người. Những thực tập sinh không trụ được vì thiếu oxy lũ lượt bị loại.

Thuốc mê ngấm dần, Vu Cẩn không tham nhiều, quay đầu đi tới hang động trên đỉnh núi, tới chỗ 3 người đồng đội.

Trong tầm là một màu đen kịt, cả trường đấu như rơi vào tận thế.

Vu Cẩn cố dùng tư duy để duy trì ý thức, chống lại tác dụng của thuốc mê.

Gần ổ Moschops hiện có ít nhất 4 tiểu đội, bao gồm lão đại. 1 đội đã bị xóa sổ, 2 đội khác không biết tung tích, hang động là cả chỗ núi cao, không khí tương đối ít, rất có khả năng sẽ trở thành nơi cho nhiều tiểu đội tị nạn --

Vu Cẩn lắc lắc đầu, tới gần đỉnh núi, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.

Xua xua khói bụi, dần dần có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cậu đột ngột dừng lại.

Hình như là...... Đại ca.

Đại ca không có thiết bị hô hấp.

Vu Cẩn: "!!!"

Vu Cẩn đột nhiên bừng tỉnh từ trạng thái mê man, tư duy ong một tiếng nổ tung, ảo giác trong đầu không rõ ràng lắm, nhưng máu đã sôi trào.

Đá trên núi lăn xuống, cây to bị thiêu cháy ngã xuống, Vu Cẩn lăn người một cái tránh thoát, chạy thật nhanh tới hướng Vệ Thời.

Có lẽ lão đại cũng không biết -- tầng ngạt khí đang không ngừng bay lên, nháy mắt sẽ nuốt chửng nơi này.

Tâm trí dường như quay lại lúc quay The Titanic, nháy mắt dung nham gào thét, nháy mắt sóng lớn cuộn trào, lần trước lão đại nhường khoang cứu nạn cho cậu, nhưng hiện tại --

Mình muốn đưa thiết bị hô hấp cho lão đại giống như một kỵ sĩ, nhường tấm ván cuối cùng.

Vu Cẩn tiếp tục leo lên theo đống tro núi lửa tích tụ khổng lồ, không phân biệt được là ảo giác hay là suy nghĩ của chính mình.

Trong tầm nhìn u ám mông lung, người đàn ông đang tiến lên đỉnh núi xoay người.

Vào cuối kỷ nguyên đen tối, có một nguồn sáng.

Vệ Thời bình tĩnh nhìn Vu Cẩn đang lung lay, cánh tay cường tráng vươn ra tiếp được người đang nhào về phía này.

Tiện đà đá văng camera.

* Nếu giải thích được thì đã từ bỏ, cần gì phải bước lên dù chân run không đứng vững nổi. Nếu không đúng người thì đã từ bỏ, cần gì phải nói dối không hy vọng gì.