Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 87: Anteosaurus




Trong rừng bỗng có một khoảng lặng.

Rắc một tiếng, Vệ Thời không thèm nhìn tới Minh Nghiêu, hờ hững kéo chốt súng gây mê ra.

Mũi kim tẩm thuốc an thần barbital trong nòng súng 0,5 ly lóe lên lạnh lẽo. Chỉ cần kéo cò, phi tiêu có kim tiêm sẽ bắn ra, khi chạm vào mục tiêu sẽ tiêm vào mạch máu ——

Tay cầm súng thon dài, ổn định, vết chai dày, mỗi centimet từ cánh tay đến xương ngón tay đều giống như vũ khí giết người được thiết kế tỉ mỉ.

Phản ứng đầu tiên của Minh Nghiêu là nhảy vèo ra sau lưng Vu Cẩn!

90% sự nổi tiếng của tuyển thủ Vệ Thời là nhờ ghép CP với Vu Cẩn, những thực tập sinh khác không rõ thực lực của anh ta, nhưng chuông cảnh báo trong hắn luôn vang lên. Chưa nói tới vừa rồi người này đoạt vật tư của mình, chỉ xem biểu hiện trong phó bản "The Lovers", người có thể đẩy đội trưởng vào tình thế đó...... Chắc chắn khó giải quyết!

Cơn lốc thổi qua phía sau Vu Cẩn, Minh Nghiêu đã nấp xong.

Vu Cẩn: "......"

Minh Nghiêu ở sau lưng cậu nhanh mồm cường điệu xạ thủ như hắn rất quý giá!

Người đồng đội thứ 4 chạy theo Minh Nghiêu là một thực tập sinh cấp E hiếm hoi —— có thể từ 500 đến 250 rồi vào vòng loại thứ 4, không phải kỹ năng mạnh thì chính là kỹ xảo đạt điểm tối đa. Thấy Minh Nghiêu trốn, hắn cũng lập tức trốn ra sau lưng Vu Cẩn.

—— vừa vặn va phải Lâm Khách.

Lâm Khách cũng liếc mắt một cái nhận ra Vệ Thời.

Suy nghĩ của hắn đơn giản hơn bất cứ ai —— người ta đã có súng! Có cả súng gây mê cao cấp! 4 người bọn họ đều là bảng trắng! Không thể cứng đối cứng được, hiện tại chỉ có tuyển thủ Vu là có quan hệ tốt nhất với tuyển thủ Vệ. Vu ca ở trên diễn đàn không nôn nghén thì cũng là khó sinh, người ta vẫn nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, anh ta có tàn nhẫn cũng sẽ không ra tay với Vu ca!

Trong rừng dương xỉ um tùm, 3 người đồng đội của Vu Cẩn không chút do dự ôm chặt lấy nhau, quan sát tình hình ——

Vu Cẩn dứt khoát quay đầu bỏ chạy.

3 đồng đội: "......"

Minh Nghiêu không hổ là thức tập sinh cấp A, không cần suy nghĩ chạy theo, thở hổn hển: "Vì sao lại chạy?!"

Vu Cẩn cố nói trong gió lớn: "Không đánh lại! Súng lởm!"

Minh Nghiêu: "Không phải anh ta là người ấy..... người ấy của......" Hắn đột nhiên ngậm miệng. Trong chương trình thoát hiểm có rất nhiều thẳng nam, người phản cảm với ghép CP cũng đầy. Có thực tập sinh bị hoàn cảnh ép buộc, bất đắc dĩ phải giả vờ trước ống kính, thực tế nếu có cơ hội thì đảm bảo đánh càng ác.

Ngày thường Vu Cẩn không tương tác với Vệ Thời nhiều lắm, khả năng hai người chỉ giả vờ trong quảng cáo, thực tế đã trở mặt thành thù từ lâu......

"!!!"Minh Nghiêu hoảng hốt, tăng tốc chạy lên trước, các Vu Cẩn một khoảng đề phòng bị liên lụy.

Tim Vu Cẩn đập cực nhanh.

Thiết bị hô hấp tiêu hao nhanh vì vận động mạnh, mặt đỏ bừng không rõ là do tiêu thụ nhiều oxy hay do hưng phấn.

Dòng điện xẹt xẹt chạy qua trong tâm trí, động tác nâng súng lên đạn của lão đại đẹp đến mức cậu nhũn cả chân, tư thế ngược sáng giống như Quetzalcoatlus đâm thủng hào quang giáng xuống ——

Vu Cẩn lắc lắc đầu, không muốn Dopamine biến lão đại thành khủng long, nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.

(1) dopamine: một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine, có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh

Hai người không phải đồng đội mà là đối thủ. Trong rừng này đang lắp hàng nghìn chiếc camera, bất kể là vì quy tắc hay là vì tôn trọng đối thủ, lão đại đều sẽ không nhẹ tay với cậu.

2 khẩu súng, 1 bộ thiết bị hô hấp.

Khởi đầu như vậy có thể coi là ưu thế về trang bị, nhưng lại không xông ra. Lão đại không tiêu diệt đội của cậu, giống như là đang ép bọn cậu phải rút lui hơn.

Vu Cẩn đột nhiên dừng bước sau một tảng đá lớn, thuận tay kéo Lâm Khách đang cắm đầu chạy lại.

Minh Nghiêu phản ứng cùng lúc, quay đầu nhìn về phía sau.

Vệ Thời thật sự không đuổi theo.

Cùng lúc đó, cánh rừng bên cạnh họ phát ra tiếng chạy vội vã, tiếng cành khô bị dẫm lên, lại có thêm một tiểu đội bị ép phải rút lui.

"Anh ta đang....." Minh Nghiêu thốt lên, nhìn về hướng hồ nước: "Đang thanh tràng, anh ta muốn xuống lấy vật tư! Sao có thể được? Bên dưới đầy......"

Vu Cẩn không nói lời nào, nhìn về phía hồ không chớp mắt.

Hai con Anteosaurus dài khoảng 3m giống như hai cây búa tạ lao tới chia rẽ đàn động vật ăn cỏ. Loài động vật săn mồi này được trời ưu ái có hình thể lớn và sức bật kinh người. Da xám nhăn nheo và có đốm, không có tính đàn hồi, chỉ khi săn mồi mới kéo phẳng thân vì duỗi dài các chi —— hàm nhô ra, để lộ răng nanh sắc nhọn.

Ở thời đại mà khủng long chưa xuất hiện, chúng —— loài Anteosaurus ăn thịt, tổ tiên của động vật có vú này chính là kẻ thống trị trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Những con Moschops có kích thước giống voi cuống quít chạy trốn, nhưng trọng lượng khổng lồ cần phải chống đỡ bằng cả bốn chân, những con mồi này chậm hơn Anteosaurus rất nhiều. Chẳng mấy chốc một con Moschops di chuyển chậm chạp đã bị kẻ săn mồi bao vây.

Tia sắng cuối cùng tắt lịm, hai vệ tinh quay xung quanh tinh cầu Thực Dân nhô lên —— hai mặt trăng lưỡi liềm cách xa nhau, yên tĩnh đến đáng sợ.

Đúng lúc này, một con Anteosaurus đã thành công, cái đầu dày nặng áp vào phần bụng béo ngậy của Moschops và gầm lên đầy kiêu hãnh ——

Vu Cẩn nheo mắt lại, máu trong người sục sôi.

Dưới trăng, Vệ Thời xuất hiện như ma quỷ.

Khác với hầu hết các thực tập sinh bọc người kín mít, anh cởi áo khoác dày nặng, chỉ mặc một chiếc áo lót đen thuần, cơ bắp rắn chắc che kín phần sau cổ bị lộ ra bên ngoài, cánh tay cường tráng, ánh mắt thờ ơ không gợn sóng, phía sau là mặt hồ lấp lánh ánh trăng.

Không ai biết Vệ Thời di chuyển như thế nào, hơi nước ẩm ướt trên người anh là thật, nhưng quần áo lại vẫn khô ráo như cũ. Hòm vật tư đang cách anh chưa tới 10m —— nhưng con Anteosaurus đang xé thịt trên đùi Moschops lại càng gần hơn.

Vệ Thời còn chẳng cần nâng mí mắt, lập tức đi tới chỗ hòm vật tư.

5 mét, 3 mét.

Anteosaurus vẫn chưa phát hiện ra.

Minh Nghiêu hít sâu một hơi, trố mắt lặp lại: "Sao có thể......"

Vu Cẩn quan sát một lúc lâu, rốt cuộc cũng mơ hồ đoán được.

Anteosaurus thuộc nhóm bò sát răng thú, có cơ hàm khỏe dùng để cắn xé, chúng xé toạc người con Moschops ra, mùi máu nồng làm yếu đi khả năng đánh hơi của chúng.

Cho đến khi khoảng cách chỉ còn chưa tới 2m.

Anteosaurus từ từ nâng hàm răng nhuốm máu lên, cảnh giác vặn người về phía sau, Vệ Thời mở hòm vật tư nhanh như điện xẹt, vơ đồ thật nhanh rồi lăn người sang trái ——

Rầm một tiếng, răng nanh cắn phập vào tấm thép rơi ra từ hòm vật tư.

Hai con Anteosaurus tấn công nhưng Vệ Thời còn nhanh hơn bọn chúng.

Mặt nước hồ dao động dưới ánh trăng, anh đeo vật tư cẩn thận, sau đó chống tay trái lên nắp hòm, lấy đà nhảy. Dưới ánh sáng ảm đạm, đôi mắt sâu của anh đáng sợ như thú dữ, cơ bắp căng phồng, điểm đặt gót chân đầu tiên là tảng đá lớn bên hồ, tiếp theo chiếc hòm xếp trên cao, rồi đến xác Moschops nằm dưới đất —— Cuối cùng dẫm lên cái đầu hẹp dài, dày nặng của Anteosaurus.

Con thú khổng lồ đột nhiên kêu lên giận dữ.

Trước khi biến mất trong rừng dương xỉ, Vệ Thời bỗng liếc nhìn hướng nào đó, rồi lóe lên mất hút.

Edit by tytydauphu on wattpad

Trong trường quay Crowson, Ứng Tương Tương tròn mắt ngơ ngác, mãi đến khi ống kính quay tới mới phục hồi vẻ tao nhã.

Làn đạn thì không bình tĩnh được như cô.

"!!!Thực tập sinh cấp C của Crowson đều dữ vậy sao?! Tôi có ý tưởng táo bạo, Star League đều dùng thực tập sinh cấp C hết đi! Đậu má soái quá!"

"Đây là Anteosaurus sao? Không phải 2 chó xù nuôi trong nhà à? Con dâu của tôi hình như rất lợi hại ——"

"Ôm chặt Tiểu Vu nhà tôi!! A a a soái cũng không thể tha thứ được! Dám chĩa súng vào con trai tôi, định bạo lực gia đình hay gì!"

Trong trường quay, trên mặt Ứng Tương Tương là nụ cười quái dị.

Huyết Cáp đành giải thích thay: "Chiến thuật của tuyển thủ Vệ vô cùng chính xác. Cậu ấy thanh tràng 25m bên hồ —— tầm bắn xa nhất của súng gây mê là 40m, nhưng tầm sát thương chỉ có 6m. 25m, với tố chất của cậu ấy thì thừa sức tránh mọi cuộc phục kích của các tuyển thủ khác."

"Tuyển thủ Vệ không lấy đi toàn bộ vật tư. Đơn giản là vì trọng lượng tỷ lệ nghịch với tốc độ. Số vật tư còn lại cũng chỉ đủ võ trang cho nửa tiểu đội, ngoài ra sẽ có mưa to sau 20 phút nữa......"

Làn đạn tiếp tục bay nhảy không kiêng nể gì —— "Nửa tiểu đội! Với bộ não của con trai tôi vẫn thoải mái dùng!", "Thẳng nam các anh chẳng hiểu gì về tình yêu cả!", "Đây không phải là vật tư mà là sính lễ ——"

Ứng Tương Tương: Hờ hờ hờ hờ hờ......

Huyết Cáp câm nín nhìn Ứng Tương Tương.

Đạo diễn chuyển hướng ống kính sang Bạc Truyền Hỏa cách hồ xa xa đang chửi bậy trước mặt cá sấu vì bị bắn đầy bùn lên người, bầu trời có tia chớp xẹt qua.

Chỗ hồ nước dưới thung lũng.

Vệ Thời biến mất giống như ấn xuống chốt mở, đánh thức tất cả tuyển thủ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Minh Nghiêu còn ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh ta coi chúng ta là cái gì! Tiểu Vu cậu không chọc đến anh ta đâu nhỉ!" Nhìn mặt có vẻ sẽ hiến tế đồng đội để trốn thoát trong nháy mắt. Minh Nghiêu ngay lập tức giải thích hành vi của mình vừa rồi: "Không phải tôi sợ chết, mà là tự động bảo vệ nòng cốt của đội —— chính là xạ thủ tôi đây."

"......" Vu Cẩn xoa mặt, dùng ánh mắt điểm tên Minh Nghiêu, Lâm Khách sợ tất cả các loại côn trùng, cuối cùng là người đồng đội thứ 4.

Thực tập sinh cấp E cười ngượng, tự giới thiệu: "Sola, trinh sát."

Vu Cẩn gật đầu, cũng tự giới thiệu, cuối cùng cũng hiểu vì sao người đồng đội này lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai.

Ven hồ, hai con Anteosaurus canh gác chặt chẽ trước xác con Moschops, một con vẫn hung hăng phá khóa hòm vật tư. Một bên cánh rừng đột nhiên sáng lên ánh lửa.

Vu Cẩn nheo mắt: "Có ít nhất 3 đội ở gần đây ——"

Sola và Minh Nghiêu đồng thời nói: "4 đội."

Vu Cẩn gật đầu, hai người là thực tập sinh chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú hơn cậu nhiều. Nhưng mà cậu nhanh chóng phát hiện ra cả 3 đồng đội đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong.

Vu Cẩn không hiểu.

Minh Nghiêu lập tức nhắc nhở: "Cậu là bộ não đó! Tôi đã xem hết các trận trước rồi, tự động tìm đường tự động giải mê cung gì gì đó, không biêt phải lên dây cót thế nào......"

"!!!"Thấy Minh Nghiêu định duỗi tay, Vu Cẩn nhảy vèo ra xa, hất mặt nhỏ lên.

Minh Nghiêu đành thu tay lại, lẩm bẩm: "Muốn sờ từ lâu rồi, thôi vậy. Hay là chúng ta đi xuống cướp vật tư trước đi, để tay bắn tỉa giỏi giang này dẫn đầu."

Hắn thành thạo nâng súng lên, xoay xoay hai cái trên không trung tìm cảm giác, điều chỉnh kim gây mê theo góc xiêu xiêu vẹo vẹo nào đó mới miễn cưỡng hài lòng. Minh Nghiêu hô một tiếng với 3 người phía sau, chạy tới thung lũng không thèm nhìn lại, đột nhiên bên hông nhảy ra mội mái tóc mềm.

Minh Nghiêu ngạc nhiên.

Vu Cẩn ra hiệu cho hắn đi phía sau mình, chỉ vào bản thân: "Tôi là đột kích." Minh Nghiêu vui vẻ: "Cậu đang bảo vệ tôi đấy à?"

Vu Cẩn gật gật đầu, tìm ít cành khô, dùng đánh lửa nhanh chóng nhóm lửa: "Tầm bắn xa nhất của súng gây mê là 40m, hướng của chúng ta không cần đề phòng đạn bay. Trên lý thuyết Anteosaurus sợ lửa, tôi chắn cho anh, anh mở hòm, tiết kiệm thuốc mê càng nhiều càng tốt ——"

Vu Cẩn bỗng nhiên trợn tròn mắt, thở phì phì che lại mái tóc.

Minh Nghiêu cười ha ha: "Tôi sờ chút thôi, đừng nhỏ mọn vậy chứ! Tôi nói thật, đội trưởng của chúng tôi cũng muốn sờ. Nếu tôi để kiểu tóc này, không biết đội trưởng có thương tôi hơn không nhỉ...... Ha ha cậu đỏ mặt cái gì! Không phải, cậu đỏ mặt từ lúc nãy rồi, lúc ngồi xem quái thú với đồng đội của chúng ta ấy, vậy mà cũng đỏ mặt được....."

Vu Cẩn bất lực rồi, lúc Minh Nghiêu không khóc, câu nào cũng là trêu đùa, cậu đành dùng sức phản bác: "Anh nhìn nhầm rồi! Mặt tôi không đỏ! Là ánh lửa chiếu lên!"

Phía sau, Lâm Khách cũng cầm đuốc đuổi theo, vẫn đề phòng đám côn trùng.

Minh Nghiêu huých vai Vu Cẩn một cái: "Này, chỉ cần súng ở trên tay tôi, 40m cũng bắn được hết. Yên tâm."

Vu Cẩn dừng lại, ánh mắt chợt sáng lên.

Xạ thủ của Tỉnh Nghi không chỉ là nòng cốt của đội mà còn là của cả công ty. Nhưng mà Minh Nghiêu có thể dùng được khẩu súng gây mê cùi này cũng đủ khiến cậu mừng lắm rồi.

Minh Nghiêu nói như máy hát, tiếp tục khoa tay múa chân: "Nếu là đội trưởng của tôi, khẩu súng cùi bắp này cũng bắn được 100m! Vượt xa tầm bắn!"

Vu Cẩn không thèm nghe hắn ba hoa mà quay sang thương lượng chiến thuật với 2 đồng đội còn lại, giơ đuốc lao từ trên núi xuống. Lâm Khách theo sát phía sau, Sola ở đằng xa huýt sáo ra hiệu đã bố trí xong, Minh Nghiêu mai phục trong rừng, lặng lẽ đếm đến 3 ——

Tiếng rống giận của quái thú vang khắp rừng.

Vô số máy quay bò lên.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt thiếu niên, có 2 người cũng nhảy xuống thung lũng như cậu, hồ nước bị ánh lửa nhuộm thành đỏ rực, hai con Anteosaurus quả nhiên lộ ra kiêng dè, vội vàng lùi bước, lớp da dính nhớp không đàn hồi hằn nếp nhăn, liên tục nhe răng nanh uy hiếp khi gầm gừ, ngập ngừng tiến lên phía trước.

Quái vật khổng lồ dài 3m theo bản năng đề phòng lửa, nhưng nguy cơ lại không nằm ở đó.

Hai họng súng gây mê đồng loạt nhắm vào mối uy hiếp lớn nhất —— Vu Cẩn.

"Lâm Khách!" Vu Cẩn không ham chiến, nghiêng người tránh đạn, chạy nhanh tới hướng hai con thú khổng lồ.

Lâm Khách theo sát phía sau, lá dương xỉ và nhánh cây khô nhanh chóng rạp xuống mặt đất theo động tác của hắn, Vu Cẩn thành công vòng qua hai con thú.

Thiếu niên rốt cuộc đứng yên.

Thực tập sinh cách xa chỗ Vu Cẩn lại chuẩn bị nổ súng, không ngờ một mũi kim gây mê bắn ra từ góc độ khó đề phòng. Hắn rút lui thật nhanh, kinh hãi nhìn Minh Nghiêu đang nấp trong bụi cây.

Ven hồ, Anteosaurus rúc vào xác con Moschops cuối cùng cũng thử tiến tới chỗ Vu Cẩn.

Suy cho cùng ngọn lửa từ đuốc quá nhỏ, không thể so được với đám cháy rừng trong ký ức của Anteosaurus ở kỷ Permi. Con cái trong 2 con có vẻ còn mạnh hơn con đực, thậm chí có chiều dài gần 4m, phần đầu nặng nhô ra từ cái cổ dày, nước dãi chảy xuống.

Nó đang khiêu khích ngọn lửa.

Sống ở kỷ Permi cách đây 260 triệu năm, nó phải trải qua một thời gian dài tiến hóa, tránh vô số thảm họa thiên nhiên và sự tuyệt chủng, được vào gia phả của động vật có vú với xác suất 1/10.000, mới có thể học được cách tiếp cận lửa và chịu lửa sau 250 triệu năm.

Nhưng giờ hiện tại, với chiều dài 4m và trọng lượng 8 tấn đủ để nó bỏ qua thiệt hại mà đốm lửa nhỏ này có thể gây ra.

Vu Cẩn từ từ đặt cây đuốc xuống.

Lâm Khách rốt cuộc cũng ném nắm cành khô cuối cùng, tung ngòi lấy lửa xuống không chút keo kiệt, giống như sợi bông lơ lửng giữa bầu trời đêm.

Hai thực tập sinh khác đột nhiên nhíu mày, họ đã từng chứng kiến cảnh tượng gần như y xì trên đài cao của vòng Tarot cuối cùng. ——

Ngọn lửa bùng lên.

Con Anteosaurus cái chậm nửa nhịp, giẫm phải lửa, móng vuốt sợ hãi rụt về. Con đực giao phối tạm thời rống lên thúc giục, lập tức bị con cái rống lại.

Hàm lượng oxy trong kỷ Permi cao tới 28%, tốc độ cháy nhanh hơn nhiều dự đoán của mọi người. Hai con quái thú không thể không quay đầu chạy trốn theo hướng ngược lại —— người thực tập sinh vốn đang trốn sau lưng chúng, lúc này lại ở ngay trước mặt, hắn run rẩy chạy trốn không thiết tha chiến đấu gì nữa.

Một bên thung lũng đã bị lửa cô lập hoàn toàn, đại biểu vua của chuỗi thức ăn đã bị 4 người dọn sạch.

Phía sau, Minh Nghiêu nhanh chóng thu súng lại: "Này này, thật sự để tôi mở hòm hả? Tay thối đừng trách tôi ——"

Bầu trời bỗng lóe sáng.

Vu Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Minh Nghiêu nghẹn nuốt xuống nửa câu còn lại, nhíu mày nhìn lên màn đêm.

Tia chớp xé trời xẹt qua, mây đen cuồn cuộn che mất mặt trăng.

"Nhanh." Vu Cẩn và Minh Nghiêu hô lên gần như cùng lúc.

Vài phút trước còn không hề có dấu hiệu gì, hai mặt trăng vẫn treo cao, đột nhiên sấm sét ầm ầm rõ ràng là không bình thường ——

Vu Cẩn chợt nhớ, Crowson Show có lúc nào bình thường chắc, cậu - một main dancer của boygroup, lại đang ở kỷ Permi trên tinh cầu Thực Dân giữa hàng tỷ ngôi sao, có khi con Moschops đã chết kia còn bật dậy nhảy tưng tưng vì lửa bén ấy chứ?!

Bên kia, Minh Nghiêu nhanh tay lấy ra vật tư, chia cho các đồng đội mang theo.

Chớp lại xẹt qua lần nữa, giọt mưa như lưỡi dao sắc bén rơi xuống, ngọn lửa nháy mắt bị dập tắt.

Bên trên thung lũng, Sola nhanh chóng báo vị trí, mọi người nghiêm trang phóng vào rừng. Nước mưa đập vào lá dương xỉ như là đạn xuyên qua, khiến thích giác bị nhiễu loạn.

"Tiến lên, 2 con Anteosaurus còn ở phía sau." Sola phụ trách trinh sát cố gắng hét to: "Hiện tại không châm lửa to được, đi về phía Nam, nhìn địa hình có rất nhiều đá."

Minh Nghiêu cũng gân cổ đáp: "OK, còn bao nhiêu người sống sót ——"

Hắn đột nhiên khựng lại, rướn cổ nhìn về phía trước, yết hầu giật giật, môi mấp máy không thốt ra được tiếng nào.

Cánh rừng trước mặt bị một đàn thằn lằn cực to chặn lại.

Mắt của chúng có màu đỏ máu đáng sợ, phần lưng phồng lên cũng không ngoại lệ.

Minh Nghiêu đột ngột lùi lại.

Những mảnh xương màu đỏ tươi dựng đứng, lớp da dính vào lưng căng ra, để lộ mạch máu chằng chịt.

Đám thằn lằn đều giương buồm lưng cực kỳ đáng sợ.