Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 51: Giày trắng nhỏ




Máy thu phí vang lên tiếng quẹt thẻ vui vẻ.

Cảnh giả lập thay đổi ngay sau đó,《 Hướng dẫn sử dụng huấn luyện kích thích 》 được làm mới trên màn hình 3D.

“Cảm ơn ngài đã lựa chọn gói huấn luyện viên giám hộ theo tháng, căn cứ huấn luyện XX Phù Không Thành là người bạn trung thành trên con đường trưởng thành của ngài. Trách nhiệm của huấn luyện viên bao gồm chăm sóc tâm lý học viên, hướng dẫn học viên tập luyện, để học viên cảm nhận được ấm áp. Huấn luyện viên sẽ thay bên B (Học viên) chịu trách nhiệm cho bệnh tâm lý phát sinh do sức chịu đựng kém……”

“Sau khi thẻ đăng ký tháng được kích hoạt, học viên sẽ được huấn luyện viên hướng dẫn tối đa 8 giờ/ngày, không cấm gửi thêm huấn luyện viên phí phục vụ và tiền boa. Dưới đây là danh sách huấn luyện viên đề cử trong tháng…… Không thu phí đề cử cho lần lựa chọn đầu tiên ( tin tốt, phí đề cử huấn luyện viên vàng A Tuấn lão sư giảm còn nửa giá!)……”

Vu Cẩn mở to mắt nhìn một lượt.

Danh sách hơn 10 huấn luyện viên sáng lên giữa không trung, có A Tuấn lão sư quen thuộc, cũng có nữ trợ giáo lạnh lùng vừa rồi, dưới mỗi ảnh chân dung đều đánh dấu điểm khen ngợi cùng tiền boa đề xuất, cộng với chi phí hướng dẫn, có vẻ ép học viên phải dùng sạch credit của mình ——

Màn hình “Rẹt” một tiếng đóng lại.

Vệ Thời lạnh nhạt uy hiếp: “Cậu định chọn ai?”

Vu Cẩn ngẩn ngơ, dùng sức lắc đầu: “Không không không không có……”

Vệ Thời: “Lại đây.”

Vu Cẩn nhảy vèo tới, đứng nghiêm đối diện Vệ Thời.

Vệ Thời ra lệnh: “Ngồi.”

Tròn phòng huấn luyện thực tế ảo, cao su mềm dùng để mô phỏng địa hình dần dần trải rộng ra, tạo ra một nơi bằng phẳng để hai người có thể ngồi.

Người đàn ông ngồi xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp một bên gập lên, một bên tùy ý duỗi dài, ủng quân đội màu đen bóng loáng khiến Vu Cẩn nhịn không được nhìn thoáng qua……Mình thì đang đi giày trắng chuyên dùng khi huấn luyện, khí thế cao thấp khác biệt rõ ràng.

Hiện tại chỗ nghỉ chưa tới 1m², hai người không tránh khỏi phải kề sát.

Vu Cẩn cố gắng thu mình lại để không chiếm diện tích, ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn lão đại: “Đại ca, chúng ta phải bắt đầu từ đâu……”

Người đàn ông hơi cúi đầu, cho đến khi lọn tóc mềm của Vu Cẩn dần dần cứng đờ mới dời tầm mắt.

Bút laser chỉ vào trách nhiệm của huấn luyện viên trên hình chiếu, Vệ Thời nói đương nhiên: “Bắt đầu từ chăm sóc tâm lý học viên.”

Vu Cẩn: “……!!!”

Vệ Thời: “Cậu đã biết gì về huấn luyện kích thích?”

Vu Cẩn nghĩ một lát, thuật lại những điều trợ giáo giảng một lần, kết hợp cả lời dạy của quản lý lúc trước: “…… Thông qua môi trường kích thích giả lập, trước tiên thích ứng với sốc, phản kháng, thay đổi tính hướng ngoại……”

Lão đại ừ một tiếng.

Vu Cẩn lập tức im lặng, ngẩng đầu nghiêm túc chờ dạy bảo.

“Huấn luyện kích thích, tên đầy đủ là huấn luyện kích thích kiểm soát nhận thức - tình cảm.” Vệ Thời giải thích, tốc độ đều đều, giọng nói mạnh mẽ: “Thời Trung cổ, cách gọi sớm nhất là ‘Chạm đến cái chết’.”

Vu Cẩn tròn mắt.

“Trong chiến tranh, binh lính đều mang áp lực tâm lí rất lớn, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Công nghệ 3 chiều phát triển giúp hoàn thiện điều kiện huấn luyện kích thích —— nhưng mà 40 năm trước đã bị Hiệp hội nhân quyền Liên Bang cấm,” Vệ Thời nói: “Bởi vì tác dụng phụ xảy ra thường xuyên. Đại đa số người nhận huấn luyện đều không chịu được áp lực tâm lý cấp A trở lên.”

Vu Cẩn khẽ thở phào, trên đánh giá tính cách của cậu, ngoài tính hướng ngoại cấp E thì khả năng chịu áp lực tâm lý đạt cấp A. Nhưng ngay sau đó lão đại lại nói: “Và ——”

Vu Cẩn vểnh tai nghe.

Vệ Thời liếc cậu một cái: “Thiếu người giám sát có kinh nghiệm huấn luyện phong phú.”

Vu Cẩn chớp mắt, lập tức chân chó nhích về phía lão đại.

Vệ Thời nhướng mày, để kệ thỏ con dịch tới dịch lui: “Crowson Show không có cảnh nào đòi hỏi huấn luyện kích thích, đây là điểm khác biệt nhất so với Star League. Nếu mục tiêu của cậu chỉ là ra mắt, tôi có thể mang cậu trở lại phòng mục tiêu động.”

Vu Cẩn ngẩn người, một lúc sau ngập ngừng nói: “…… Tôi muốn…… Trở thành tuyển thủ League chuyên nghiệp.”

Tính hướng ngoại E, kinh nghiệm ít, nền tảng chiến thuật chỉ có 2 ngày, mục tiêu động trung bình 7 điểm. Trong số các thực tập sinh, Vu Cẩn cơ bản nằm dưới đáy. Crowson Show chỉ có 10 vị trí ra mắt, càng về sau cạnh tranh càng gay gắt, ngay cả ra mắt cũng không đảm bảo mà dám mơ tới Star League —— ngay cả quản lý chiến đội Bạch Nguyệt Quang cũng không dám ủng hộ Vu Cẩn.

Nhưng người trước mặt chính là lão đại.

Vu Cẩn có sự tin tưởng đặc biệt vào Vệ Thời.

Bao gồm cả tin tưởng đối với tham vọng của mình.

Khi lần đầu tiên ký hợp đồng thực tập sinh, mục tiêu của Vu Cẩn là trở thành idol hàng đầu truyền cảm hứng cho fan. Vậy nên lần thứ hai ký làm thực tập sinh, tầm nhìn của cậu không thể nào chỉ giới hạn ở vị trí ra mắt được.

Đã gần 2 tháng từ lúc xuyên qua ngoài ý muốn, mới đầu Vu Cẩn tham gia Crowson Show là để giữ được việc làm, không cần quá nổi bật, 2 tháng sau nhìn lại đã khác hoàn toàn.

Từ lần biểu diễn bán kết, đến trường đấu như lò thiêu, mê cung tế nào, cây súng khiến cậu run sợ khi lần đầu sự dụng giờ đây đã trở thành chiến hữu.

Nếu nói ca khúc chủ đề của Crowson Show đã hoàn thành giấc mơ đứng trên sân khấu trước khi xuyên qua của cậu, vậy thì show thoát hiểm đã vô tri vô giác trở thành sân khấu khát vọng thứ 2 của Vu Cẩn. Bên trên là trò chơi thoát hiểm được xây dựng tinh tế, phía dưới là các fan phất cờ hò reo tiếp ứng vì cậu.

Vu Cẩn vừa nói xong, gương mặt đã hơi phiếm hồng, vội vàng bổ sung: “! Ý tôi là, nếu có thể ra mắt……”

Bàn tay thô ráp mang theo vết chai bỗng nhiên đặt trên mái tóc mềm của thiếu niên.

Vệ Thời chậc một tiếng: “Tuyển thủ chuyên nghiệp, vẫn kém xa.”

Mắt Vu Cẩn bỗng rũ xuống, lại nghe thấy lão đại nói: “Luyện thêm 7-8 tháng, có thể mạnh thêm.”

Lọn tóc mềm dưới bàn tay ấm áp đột nhiên vui vẻ dựng lên.

Vệ Thời ném khẩu súng cho cậu, ra hiệu cho thỏ con lúc kinh lúc rống đi ra giữa phó bản, lại nghĩ tới một chuyện: “Còn nữa, huấn luyện kích thích không phải để thay đổi khuynh hướng tính cách.”

Vu Cẩn ngơ ngác nói: “Nhưng tính hướng ngoại cấp E……”

Vệ Thời nhướng mày: “E có cách của E. Huấn luyện kích thích là để cho người nhận huấn luyện có thể ra phán đoán bằng lý trí trong hoàn cảnh cực đoan. Dịch sang phải.”

Vu Cẩn nhanh chóng dịch sang phải đứng nghiêm, tâm lý áp lực như ổ khóa được tháo bỏ một cách kỳ diệu, nhịn không được lại lên tiếng: “Đại ca, thật sự tôi không cần sửa sao……”

Trong ánh sáng ảm đạm của phòng huấn luyện, má thiếu niên ửng đỏ, vẻ mặt thấp thỏm, ôm súng như một chú thỏ con ôm cà rốt muốn ăn nhưng lại không dám.

Vệ Thời híp mắt nhìn một lúc, nói: “Không cần, cậu chính là cậu.”

Vu Cẩn lập tức ngẩng mặt lên, lộ ra răng nhỏ hạnh phúc.

Giống như thỏ con được đóng dấu và cấp giấy chứng nhận đủ tư cách vậy.

Ánh mắt Vệ Thời hơi dao động, thuốc chữa trị sáng lên sau cái cổ trắng nõn, tất cả dấu vết đều biến mất không thấy đâu nữa.

Tầm mắt người đàn ông băn khoăn một chỗ, ít khi dời đi.

Khi đèn báo của phó bản sáng lên lần nữa, Vu Cẩn đã võ trang hạng nặng sẵn sàng chiến tranh. Vệ Thời nhanh chóng lật xem lịch sử số liệu thảm không nỡ nhìn của cậu, chỉ đạo chiến thuật: “Nhớ kỹ, mục đích của cậu là ra phán đoán hợp lý khi bị kích thích. Không cần quá sức, huấn luyện kích thích không phải kiểm tra thể chất. Chỉ cần quay sang nhìn tôi là có thể tạm dừng phó bản bất cứ lúc nào.”

Vu Cẩn gật gật đầu, bỗng nhiên ngộ ra, thế này chẳng phải là đại ca sẽ nhìn chằm chằm cậu cả ngày sao……Xấu hổ lắm!!

Vu Cẩn vội nói: “Cảm ơn đại ca, không cần……”

Vệ Thời híp mắt: “Tôi đã nói rồi, hay là cậu muốn chuẩn bị một từ an toàn?”

Vu Cẩn không hề phát giác, biểu tình mờ mịt: “Từ gì cơ? Hay là cũng…… Cũng được.”

*Đậu: 2 bạn ý nói gì tui không hiểu chi hết

Nguyên văn:

卫时眯眼:“还是说,你想准备一个安全词?”

巫瑾毫无所觉,表情茫然:“什么词?应该也……也行。”

Hầu kết của Vệ Thời khẽ nhúc nhích.

Vu Cẩn còn chưa kịp xoay chuyển tình thế, phó bản 《 Làn sóng zombie trên chòm Aquila 》đã mở ra.

Có lẽ thỏ con được phát chứng nhận đủ tư cách nên Vu Cẩn trầm ổn hơn so với khi tập một mình.

Kỷ lục 24 giây được làm mới, nhưng vẫn khó cưỡng lại số phận bị thây ma bao vây sau 32 giây. Vu Cẩn nhanh chóng nhìn về phía lão đại ——

Đôi tay tà ác của thây ma cao cấp sắp chạm tới Vu Cẩn ngừng lại giữa chừng.

Người đàn ông nhảy xuống từ bục điều khiển, quân phục mang theo gió lạnh, hạ thấp cái cằm kiêu ngạo, vươn tay về phía Vu Cẩn, như sự cứu rỗi giữa một đám thây ma máu thịt mơ hồ.

Vệ Thời mặt không cảm xúc nhìn vào thỏ con bị đám thây ma dọa cho choáng váng: “Vị trí đứng, trọng tâm. Trong điều kiện kích thích, tự động điều chỉnh tư thế cho hai tay cùng ngực tạo thành hình tam giác, tách hai chân ra.”

Người đàn ông dùng ủng quân đội đẩy giày trắng nhỏ của Vu Cẩn, ý bảo cậu dịch chân phải ra.

Da ủng màu đen và đường keo bóng loáng buộc Vu Cẩn cọ cọ cọ lùi lại, hơi thở xâm lược làm cậu không khống chế được phải nhìn sang Vệ Thời.

“Thân thể hơi nghiêng về phía trước, triệt tiêu sức giật.” Giọng người đàn ông trầm thấp, bàn tay phủ kín vết chai đặt trên vai phải của Vu Cẩn để điều chỉnh.

Vu Cẩn theo bản năng vâng một tiếng.

Vệ Thời bỗng nhiên cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tập trung chú ý, tầm mắt của cậu phải dùng để dự đoán bước đi của kẻ địch.”

Vu Cẩn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm lão đại bỗng giật mình, nhanh chóng đứng vững.

Trong không gian phó bản tối tăm, vì sửa đúng động tác mà Vệ Thời dựa vào cậu cực gần, thắt lưng vô tình cọ qua khi nghiêng người.

Thắt lưng bằng da thuộc màu nâu sẫm. Khóa mạ vàng, một đầu khuất dưới áo khoác như dao móng ngựa. Kim loại cùng da thuộc da thẳng tắp kéo xuống, biến mất hoàn toàn trong ủng.

“Thẳng lưng.” Chất giọng hơi khàn của người đàn ông lại truyền đến từ bên cạnh.

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ thiếu niên làm nơi đó ửng hồng. Vu Cẩn vèo một cái dựng thẳng sống lưng, không thể tránh khỏi đối diện tầm mắt của Vệ Thời lần nữa.

Biểu tình lãnh đạm, ngũ quan như dao sắc.

“Được rồi.” Vệ Thời gật đầu, ném thỏ con thỏ lại giữa phòng, khởi động lại phó bản.

Thây ma lao tới.

Vu Cẩn ngây người mất một giây mới phản ứng lại, lỗ tai không khống chế được trở nên hồng hồng.

Đại ca…… Thật đẹp trai.

Nhưng mà……

Nhưng mà……Tiếng gào gần ngay sau lưng.

Đồng tử của Vu Cẩn co lại, viên đạn giả lập xẹt qua, lăn liên tiếp 2 vòng sang bên phải mới tránh được đòn tấn công của thây ma, nắm tay cầm chặt súng nhanh chóng tìm được cảm giác.

—— đồng thời ra sức phỉ nhổ chính mình.

1000 credit cho 1 giờ huấn luyện viên hướng dẫn! Lão đại bận trăm công nghìn việc vẫn phải rút ra thời gian đấy!

Mày không tập trung lại nhìn chằm chằm đại ca là thế nào hả!

Thật là…… thật là không nghiêm túc a a a!

Trên bục điều khiến, ánh mắt Vệ Thời thâm sâu, khóe miệng dường như khẽ cong lên nhu hòa trong chớp mắt, được giây lát lại lãnh đạm trở lại.

Nửa tiếng sau, Vu Cẩn rốt cuộc cũng thích ứng được với cảnh tượng máu và óc thây ma nổ tung đầy đất. Di chuyển, phán đoán dần dần áp sát thành tích mục tiêu động.

Vệ Thời hài lòng gật đầu, không chút do dự chuyển phó bản —— linh hồn mặt trắng bệch bỗng nhiên xuất hiện phía sau thiếu niên.

Vu Cẩn: “!!!”

Tâm bắn lệch hẳn ra ngoài vòng 3.

Vệ Thời: “Nhớ kỹ, những thứ này không được phép quấy nhiễu phán đoán của cậu.”

Vu Cẩn thở dốc, nhịp tim khôi phục bình thường, vẫn không thể xuống tay với ma nữ thê thảm này.

Vệ Thời: “Độ khó của phó bản kích thích không cao hơn mục tiêu động —— nhớ lại slime thạch màu kim loại.”

Vu Cẩn: “……”

Vệ Thời lạnh nhạt: “Hoạt bát đáng yêu.”

Đoàng một tiếng, ma nữ bị thiếu niên thở hổn hển đánh gục.

Cảnh tượng thay đổi.

Đầm lầy cá sấu khổng lồ, Vu Cẩn dùng hết sức chín trâu hai hổ mới gian nan trốn thoát. Quái vật ngoài hành tinh —— 20 phút, Vu Cẩn đá văng con ấu trùng muốn chui vào bụng cậu để ký sinh, ôm dạ dày vượt qua phó bản.

2 tiếng nháy mắt trôi qua.

Không đợi Vệ Thời chỉ thị, Vu Cẩn khuỵu một gối xuống đât, dùng súng trường chống đỡ, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng hít sâu —— cậu gần như đã thử hết tất cả cảnh tượng khủng bố một lần.

Môi trường giả lập rốt cuộc biến mất.

Vu Cẩn cố đứng lên, mở mắt đang định nghênh chiến thì há to miệng kinh ngạc, thân thể căng cứng rốt cuộc thả lỏng.

Sàn cao su mềm dần dần khôi phục nguyên trạng, tầm nhìn cũng sáng lên, lộ ra các vật liệu đặc biệt của phòng huấn luyện, máy thu phí nhấp nháy, giá vũ khí, tủ áo giáp và bục điều khiển cách đó hơn 10m.

Toàn bộ cảnh huấn luyện sơ cấp đều thông qua.

Mặt nhỏ nhanh chóng ngẩng lên, đắc ý thổi bong bóng.

Vệ Thời nhướng mày, đem nước và thuốc chữa trị tề đến.

Khoảnh khắc anh đưa tay ra, má Vu Cẩn bỗng nhiên nóng bừng, trong đầu hiện lên hình ảnh đại ca điều chỉnh tư thế cho mình.

Hiệu suất 1000 credit/giờ huấn luyện viên hướng dẫn vượt xa so với tự luyện, kinh nghiệm của lão đại dày dặn, thời điểm nào cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay vấn đề.

Vệ Thời lẳng lặng nhìn Vu Cẩn nuốt xuống thuốc chữa, ra hiệu cho cậu duỗi tay phải.

“Nhịp tim 130/phít.” Vệ Thời hỏi: “Vẫn đang sợ sao?”

Người đàn ông cúi người, mặt không biểu cảm nhìn vào Vu Cẩn, ngón cái tay phải vuốt ve nơi mạch đập yếu ớt nhất của thiếu niên, quân ủng lại đụng vào giày trắng nhỏ lần nữa.

Vu Cẩn theo bản năng lùi lại: “…… Không, không sợ……”

Vệ Thời nhắc nhở: “140/phút.”

Vu Cẩn ra sức lắc đầu: “…… Không không không! Sau thây ma đã không sợ nữa……”

Vệ Thời: “149.”

Vành tai Vu Cẩn đỏ bừng, không hề nhận ra cả thân thể đã dán vào tường, người đàn ông trước mặt thật là cố chấp.

Quân ủng rốt cuộc buông tha cho giày trắng nhỏ.

Vệ Thời gật đầu, buông cổ tay của Vu Cẩn ra, bút laser chỉ lên nội dung trách nhiệm của huấn luyện viên.

—— “Để học viên cảm nhận ấm áp”.

Hiệu quả tốt bất ngờ, chỉ là thỏ con nhận được ấm áp suýt nữa biến thành thỏ nướng.

Vệ Thời nhìn đồng hồ, rút một tờ phiếu đánh giá từ máy thu phí ra, đưa cho Vu Cẩn để cậu điền.

《 Đánh giá huấn luyện viên hướng dẫn ( bắt buộc) 》: Chấm điểm 0~10.

——1, Chăm sóc tâm lý học viên.

Vu Cẩn nhanh chóng điền 10 điểm.

——2, Hướng dẫn học viên huấn luyện.

Vu Cẩn hận không thể điền hẳn 12 điểm!

——3, Giúp học viên cảm nhận sự ấm áp.

Vu Cẩn do dự một chút, cuối cùng cũng viết 10.

——4, Có muốn gia hạn thành phí hướng dẫn cả năm không?

Vu Cẩn hơi do dự, ngòi bút dừng lại.

Vệ Thời đang phân tích lịch sử huấn luyện hình như cảm giác được, ánh mắt không mang theo độ ấm quét tới, không khí quanh thân như mưa dông gió giật.

Chân dài bước tới, quân ủng lại không chút khách khí chặn giày trắng nhỏ, uy hiếp: “Không muốn, hửm?”