Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 39: Đánh Cờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by tytydauphu on wattpad

Cuộc sống của thực tập sinh trước khi ra mắt rất buồn tẻ.

Trừ ăn, ngủ, thì chỉ còn luyện tập.

Đường đi chỉ có 2 điểm là phòng ngủ cùng phòng huấn luyện, 8 tiếng đồng hồ Urban Hiphop, 3 tiếng Popping, Locking, ngày qua ngày lặp đi lặp lại chỉ để một ngày được ra mắt --

Không đúng, để né đạn!!!

Vu Cẩn bất ngờ nghiêng người, "Bộp" một tiếng úp mình trên sông băng. Viên đạn xẹt qua cậu, lệch 1cm!

Hai học viên của Trác Mã giải trí trợn mắt đờ đẫn.

"Đây cũng là chiến thuật tránh né à?"

"Không giống, hay để tôi bắn thêm một phát --"

Vu Cẩn liều mạng lật người lên, main dancer thân hình mềm dẻo lộn một vòng trên nền tuyết xốp: "Khoan đã --!"

Tuyển thủ nâng súng thấy thế, lại áy náy.

Tuyển thủ thoát hiểm là nghề nghiệp mang tính thể diện, sống phải có tôn nghiêm, chết cũng phải hào hùng. Ở đâu ra kiểu lăn long lóc trên tuyết như thỏ thế kia...... Hắn lập tức nói: "Không thì cậu nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi lại xử quyết nhé?"

Vu Cẩn thở hồng hộc, hơi nhắm mắt lại, não nhanh chóng hoạt động.

Biết sở thừa thời gian không nhiều lắm, hắn nhanh chóng mở miệng:

"Các anh xuất phát từ hướng Tây Nam, trên đường gặp 10 căn phòng, cái đầu tiên là phó bản bướm đêm, tiếp theo là khu an toàn -- cái thứ năm cũng là khu an toàn, thứ tư là bươm bướm --"

Học viên nói chuyện lúc trước bỗng nhiên sửng sốt.

Vu Cẩn nhìn vào bản đồ, bởi vì tính nhẩm quá nhanh mà siết chặt tay phải, đốt ngón tay trắng bệch: "Ô vuông thứ 2...... Cũng là bươm bướm."

Lượng thông tin đã biết không đủ để cậu đoán ra hết phó bản mà Trác Mã giải trí gặp phải, Vu Cẩn chỉ báo cái nào mình chắc chắn 100%.

Đối diện quả nhiên đang thảo luận kịch liệt, một người người trong đó kích động: "Đúng hết, cậu ta thật sự biết quy luật của bản đồ!"

Khi nói chuyện, người cầm súng nọ đã hạ súng xuống.

Bốn người của Trác Mã giải trí tiến vào trường đấu sau Bạc Truyền Hỏa, tiểu đội vốn đang phối hợp khăng khít, sau khi liên tiếp đụng phải bướm đêm chim công khổng lồ(1) biến dị, bướm độc dạ lan hương thì chỉ còn lại 2 người.

(1) Bướm đêm chim công khổng lồ: Đây là loài bướm đêm châu Âu lớn nhất và được gọi là Bướm đêm chim công vĩ đại, Bướm đêm hoàng đế khổng lồ hay Hoàng đế Viên - theo wikipedia



Âm thanh nhắc nhở thời hạn để vượt phó bản vang lên, khoảng cách đến cuối trận đấu càng ngày càng gần. Áp lực cũng vì thế mà tăng lên càng nhiều, quy luật phá giải bản đồ trở thành bàn tay vàng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Ngay sau đó, một người cầm súng ngắn đi tới gần Vu Cẩn: "Buông súng xuống, đưa bản đồ cho tôi."

Vu Cẩn không dị nghị làm theo.

"Tiếp theo nên đi hướng nào?"

Vu Cẩn chớp mắt, chỉ vào hướng một hướng: "Khu an toàn."

"Sau đó thì sao?"

Vu Cẩn ngậm miệng.

Tuyển thủ cường tráng kia lập tức nhíu mày. Bàn bạc cùng đồng đội: "Cậu ta chỉ chịu khai báo từng bước, cũng là vì giữ mạng. Chúng ta không cho cậu ta cầm súng, mang theo không thành vấn đề. Chỉ cần còn 3 người sống sót, lập tức xử quyết."

Vu Cẩn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có hai người phối hợp, phó bản bươm bướm trong suốt nhanh chóng thông qua, Vu Cẩn đứng an tĩnh một bên, cực kỳ giống tù binh từ bỏ phản kháng.

Chờ hành lang 4 phía rộng mở, mấy người dựa theo suy luận của Vu Cẩn tiến vào tiếp khu an toàn -- Vu Cẩn dùng ánh mắt trông mong ra hiệu hai người đưa bản đồ cho mình.

"961 ô vuông, tôi không nhớ hết được." Vu Cẩn nhẹ nhàng nói.

Hai người lại bàn bạc, cuối cùng rộng lượng đưa mảnh bản đồ đầy chữ nháp qua.

Vu Cẩn tính cực chậm, học viên Trác Mã giải trí ngồi một bên, mắt to trừng mắt nhỏ.

"...... Không tính ra được cũng dễ hiểu, dù gì cũng không phải 9 ô vuông, nếu cậu ta có thể tính ra thì đi tham gia show trí tuệ ở Blue Zone cho rồi, đâm đầu vào nơi máu me này làm gì?"

"...... Cậu nhìn gương mặt kia mà xem, tham gia show thần tượng còn được nữa là. Nói không chừng người ta cũng không phải bị bắt buộc tới đây mà chỉ vì thích thôi......"

Lúc Vu Cẩn trả lại bản đồ, các đốt ngón tay còn trắng hơn trước.

Nhưng không ai chú ý tới chi tiết này.

"Bên trái, khu an toàn. Nơi phương khác không biết, chúng ta phải đi tới trung tâm," Vu Cẩn chỉ vào giữa bản đồ: "Chỉ có ô vuông này là đặc biệt."

Hai người bàn bạc một lát, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Vu Cẩn.

Học viên nổi tiếng là bình hoa của Bạch Nguyệt Quang, không có súng, không có bản đồ, không thể dùng mánh khóe gì giữa mê cung 900 ô vuông hỗn loạn này được.

Vòng thời gian thứ 14, mấy người tiến vào khu an toàn.

Vòng thời gian thứ 15, theo đề nghị của Vu Cẩn, 3 người mạo hiểm đi theo hướng đến trung tâm, tiêu diệt một đám bướm đêm.

Vòng thời gian thứ 16, khu an toàn.

Thời hạn qua cửa càng ngày càng ngắn, không ai biết không qua cửa đúng hạn sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có con số sống sót trên cổ tay phải càng ngày càng nhỏ -- vô số căn phòng thỉnh thoảng di chuyển bên trong thang giếng, máy móc phát ra tiếng kèn kẹt. Tuyển thủ dù mạnh đến đâu, khi ở trong mê cung giống như tổ ong này cũng chỉ như muối bỏ biển.

Vòng thời gian thứ 17, còn sót lại 66 người.

Trong phó bản bướm đêm cùng bướm Ngân An bay loạn, Caesar dùng thực lực vững vàng chiến đấu, nhịn suốt gần 10 hiệp mới thở thoi thóp ra ngoài, bất ngờ bị một người chụp lấy.

Bạc Truyền Hỏa chĩa súng vào Caesar, trong mắt lạnh lẽo: "Mặt nạ bảo hộ kính râm mặt nạ phòng độc, mũ giáp tất chân cả khẩu trang nữa...... Lấy ra được một cái tôi sẽ tha cho cậu."

Caesar giận tím mặt: "Mẹ nó bia rượu nước khoáng, thuốc lá hạt dưa xúc xích đâu!"

Hắn vừa ngẩng đầu lên, lập tức cười ha ha: "Ha ha ha cậu vẽ lung tung cái gì lên mặt thế kia, kẻ mắt chảy đến tận lỗ mũi rồi kìa!"

Mắt đào hoa của Bạc Truyền Hỏa bùng cháy: "Đậu má dám cười ba ba đây, bắn chết mày thằng nhãi con --"

Mắt Caesar như chuông đồng: "Ông nội mày sợ à! Thằng cháu bất hiếu ăn đạn đi --"

Trên hành lang chợt bắn nhau kịch liệt, 5 phút sau, hai khoang cứu nạn đồng thời bật ra. 64 người sống sót.

Vòng thời gian thứ 18, Văn Lân thay Tá Y chặn cửa, không chạy ra ngoài được, bị loại. Cùng lúc đó, con số sống sót giảm mạnh, 58 người.

Tim Vu Cẩn chợt đập nhanh hơn.

Tọa độ của cậu lúc này cách trung tâm mê cung chỉ 1 bước.

Có Vu Cẩn dẫn đường, tiểu đội Trác Mã giải trí một đường thuận buồm xuôi gió. Nháy mắt khi tiến vào hành lang -- tất cả cùng nín thở.

Trừ Vu Cẩn, không ai có thể nghĩ đến cảnh tượng trước mặt.

Đây là một căn phòng trong suốt.

Nó lặng lẽ lơ lửng trong bóng đêm, tản ra ánh sáng lóa mắt, giữa trường đấu đen nhánh giống như một hằng tinh tỏa sáng giữa vũ trụ.

Ngoài nó ra, tất cả ô vuông đều bọc bằng sắt, chúng không phải hình lập phương tiêu chuẩn, mà bề ngoài có lồi có lõm -- bên trong hoặc là khu an toàn, hoặc là bươm bướm.

Ở trong mê cung liên tục chiến đấu 6 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Vu Cẩn cũng được thấy kết cấu được nguồn sáng chiếu sáng lên:

Vô số hành lang trở thành mối liên kết giữa các ô vuông, thang giếng trong dự đoán quả nhiên tồn tại. Thang giếng trong suốt được xếp nằm ngang giống hành lang, như thể ống dẫn sự sống, trong mỗi thang giếng đại biểu cho một ô vuông đều có 2 phòng, phập phồng giữa không trung, giống như hô hấp lại giống như đang nhúc nhích, hình dạng vô cùng quen thuộc --

Vu Cẩn lẩm bẩm mở miệng: "...... Tế bào."

Một học viên sửng sốt: "Hả?"

Vu Cẩn lắc đầu, nhìn chằm chằm 2 căn phòng liên kết chặt chẽ trong mỗi thang giếng.

Một cái là khu an toàn, một cái là bươm bướm.

Một cái là sinh, một cái là tử, phòng trong thang giếng bay lên hạ xuống, giống như sinh ra từ cái chết.

961 ô vuông, chính là đánh cờ sống hoặc chết.

Vu Cẩn hít sâu một hơi, mượn nguồn sáng híp mắt ghi nhớ quỹ đạo vận động của các ô vuông xung quanh, bổ sung nốt mô hình trong đầu --

Vu Cẩn thở phào một hơi.

Quy tắc được phá giải, toàn bộ mê cung đã hoàn toàn rộng mở trước mắt cậu.

Khi an toàn đại diện cho sinh mệnh.

Trong 8 ô bao quanh một khu an toàn -- nếu "Sinh mệnh" nhỏ hơn 2, nó sẽ biến mất vì cô độc. Nếu "Sinh mệnh" lớn hơn 3, nó sẽ chết vì chen chúc. Sinh mệnh sẽ sinh sôi nảy nở, khi ô vuông xung quanh có 3 khu an toàn, nó cũng sẽ biến thành khu an toàn --

"Tiếp theo đi như thế nào?" Học viên Trác Mã giải trí nhìn Vu Cẩn hỏi.

"Rẽ trái, đi xuống, sau đó rẽ phải, đi xuống." Vu Cẩn nhanh chóng báo ra 4 bước kế tiếp.

Dọc đường đi, Vu Cẩn rất keo kiệt chỉ báo từng bước một báo, lúc này lại hào phóng làm hai người đều sửng sốt.

"Cậu đi trước đi." Một người trong đó nói.

Vu Cẩn gật đầu, đột nhiên nhìn sang bên phải: "Nơi đó hình như......"

Cậu xoay người đi đến, hai người nghi ngờ bước theo phía sau, thấy Vu Cẩn đột nhiên bước ra ngoài.

"Cậu --"

Vừa dứt lời, Vu Cẩn bỗng nhanh chân bỏ chạy, gần như cùng lúc tiếng "Đinh đông" vang lên, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, lúc lâu sau một người đóng lại khớp hàm: "Theo lời cậu ta nói, chúng ta đi bên trái."

Vu Cẩn chạy đến cuối hành lang mới thở hổn hển dừng lại.

Cậu không nói dối. Ô vuông bên cạnh trung tâm có 2 khu an toàn, một cái bên trái, một cái bên phải.

Sở dĩ báo ra 4 bước, là bởi vì Trác Mã giải trí đã không nổ súng, giữ cậu lại suốt bốn bước.

Có vay có trả

Vu Cẩn nhìn đồng hồ, bản đồ đã bị Trác Mã giải trí lấy đi, cậu nhắm mắt vẽ lại bản đồ trong đầu.

Cậu không nhớ tất cả 961 ô vuông, chỉ cần phần ở giữa và quy tắc là đủ để cậu sống sót đến cuối cùng.

6 phút qua đi, cậu nhanh chóng đi đến khu an toàn tiếp theo.

Vòng thời gian thứ 19, còn 43 người.

Vòng thời gian thứ 20, còn 36 người.

Thời gian thay đổi càng lúc càng nhanh, mỗi vòng đều tăng tốc. Tới vòng thời gian thứ 26, tiếng "đinh đông" nhắc nhở gần như cứ 2 phút vang lên một lần.

Một người của Trác Mã giải trí bị loại.

Còn 25 người.

Tại một góc bản đồ. Vệ Thời nhìn số người còn sống, đủ bảo đảm thăng cấp, dứt khoát dùng một phát súng tiễn Tóc đỏ lải nhải ra ngoài, sau đó cũng tự mở khoang cứu nạn.

Còn 16 người.

Tá Y không chống đỡ được nữa, bị loại.

Còn 7 người.

Trong phòng phát sóng Crowson, Huyết Cáp đang bình luận về khả năng chiến đấu của Ngụy Diễn: "Trong 2 phút vượt qua phó bản cấp S, nếu hiện tại cậu ấy xuất đạo cũng có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp được kỳ vọng tiến vào chung kết league...... Ván này làm cậu ấy tiêu hao quá nhiều thể lực, rất có thể ván sau sẽ......"

Ứng Tương Tương lại đột nhiên kinh ngạc cảm thán: "Tuyển thủ Ngụy Diễn chống được 29 hiệp! Vô cùng đáng để kính nể, hiện tại chỉ còn lại 2 tuyển thủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra --"

Ứng Tương Tương khựng lại, lộ ra biểu tình không thể tin nổi: "...... Còn, còn lại chính là Tiểu Vu?!"

Đạo diễn hình ảnh nhanh chóng chuyển cảnh, so với Ngụy Diễn mở một đường máu thì Vu Cẩn gần như cẩu thả suốt cả hành trình, mỗi khi tiếng chuông vang lên liền lập tức ôm vật tư nhằm đến khu an toàn tiếp theo --

Tốc độ thì nhanh nhưng tư thái lại thoải mái, rất giống học sinh đeo lên cặp sách khi nghe thấy tiếng chuông tan học, tóc mềm tung bay theo mỗi bước chạy.

Ứng Tương Tương: "......"

Làn đạn đang điên cuồng CALL(2) vì Ngụy Diễn đột nhiên thay đổi phong cách: "66666, Tiểu Vu đổi vận rồi!! Một đường tất cả đều là khu an toàn!! Cảm ơn chương trình đã cứu Tiểu Vu, cái gì cũng không nói, lặng lẽ làm việc tốt!!"

(2) 打CALL: có thể coi là fanchant, các fan hô hoặc cùng làm động tác để cổ vũ cho thần tượng của mình.



Một bên màn hình, Ngụy Diễn tiếp tục xui xẻo đụng phải phó bản cấp A, nếu hắn không phải vũ khí hình người thì đã bị loại ngay khi vừa một bước chân vào.

Tướng phản, Vu Cẩn lại rảo bước trên hành lang, vèo một cái chạy vào khu an toàn, ngoan ngoãn ngồi im.

"......" Ứng Tương Tương hắng giọng, nói: "Trận đấu diễn ra đến thời điểm này, 961 ô vuông, khu an chiếm chưa đến 8%. Tiểu Vu sống sót nhất định không phải nhờ may mắn, nhưng mà -- nhìn màn hình theo dõi thì khu an toàn gần cậu ấy nhất sẽ biến mất ở vòng tiếp theo."

"Tiểu Vu cần phải chiến đấu, cậu ấy và Ngụy Diễn đồng thời tiến vào cửa ải tiếp theo, đều là phó bản cấp A."

Huyết Cáp ngồi bên cạnh gật gật đầu, cảm khái: "Vậy chúng ta trước hết cùng chúc mừng Ngụy Diễn lại đoạt giải quán quân một lần nữa, Tiểu Vu là á quân -- khoan đã, cái gì thế kia?!"