Soái Ca Thuần Khiết Nhất Tu Tiên Giới

Chương 4: Đã lâu




Bên dưới Thiên Thanh, là mặt đất bao nơi thai nghén sinh linh vạn vật.

Vì thế người đời gọi đây là Thanh Tứ đại lục.

Thời đại Mạt pháp, trời cao ban xuống trăm nhi tử, linh khí khôi phục, năm mà tiên lộ mở ra đã đến.

Tiên lộ vạn năm.

Thanh Tứ đại lục, khu vực trung tâm của Tứ đại châu --- Thiên Kiêu cốc.

Ngay lúc này đã tấp nập nhiều người.

Tất cả các thế lực lớn nhỏ của Đông Càn Châu, Tây Khôn Châu, Nam Thiên Châu, Bắc Địa Châu đều phái người đến nơi này.

….

Hai mắt Từ Triết chậm rãi mở ra.

Trước mắt hắn mười phần mờ ảo, chỉ thấy có một luồng ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua hộp pha lê chiếu vào.

"Đây…Đây là đâu?"

"Ta không phải đã chết rồi sao?"

Trong mắt hắn lúc này là một rổ nghi hoặc, đồng thời hắn cảm nhận được cơn đau đầu, nhưng lúc này phát hiện chính mình đang nằm trong một không gian chật hẹp kín mít.

Không phải, không gian này cũng không tính là kín mít.

Mà nội tâm Từ Triết lại sinh ra một cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn đưa tay lên vuốt bức màng mỏng trước mắt, bên trên còn có rất nhiều vết nứt, còn có một lỗ hổng.

Từng luồng không khí trong lành xuyên qua lỗ hổng tràn vào bên trong.

"Linh khí? Tuy linh khí mỏng manh nhưng cũng tốt!"

Hắn khẽ nhíu mày.

"Bên ngoài…Hình như có người nói chuyện?"

Sau vài phút, hai lỗ tai hắn động đậy một chút có thể nghe động tĩnh từ bên ngoài truyền vào, có vẻ như bên ngoài có không ít người đang nói chuyện.

"Ngày hôm nay là ngày thiên kiêu tỉnh dậy sau mỗi một trăm năm, thật sự khiến ta rất chờ mong!"

"Theo như một vạn năm trở lại đây, đã có hơn chín mươi chín vị thiên kiêu chi tử thức dậy, vị nào cũng linh căn cùng huyết mạch phi phàm, và ngày hôm này là ngày mà vị thiên kiêu chi tử thứ một trăm xuất thế."

"Đây là vị thiên kiêu chi tử cuối cùng!"

"Đúng vậy, đối với tại hạ mà nói đây là lần đầu tiên mà tại hạ chứng kiến cảnh tượng này."

"Ta đã đến đây lần thứ hai, mà lần đến đầu tiên là một trăm năm trước, Tề Minh xuất thế với huyết mạch Chu Yếm cùng Thiên Hỏa linh căn, sự việt năm ấy vẫn rõ mồn một trước mắt, giống như vừa xảy ra ngày hôm qua."

"Cái này thì có tính là gì? Theo như cha ta nói khi hắn còn trẻ đã tận mắt nhìn thấy Đao Thần Lý Thuần Cương xuất thế."

"Haiz, ông nội của ta lúc còn trẻ đã chứng kiến qua Nữ Võ Thần thức tỉnh huyết mạch Chu Tước."

"Nữ Võ Thần? Ngươi nói là vị đang ở Ngoại Vực, từng dùng sức mạnh của một người đánh bại chín Đại Yêu Vương, Sở Võ Thần Sở Tiêu Đồng?

"Đúng vậy."

"Ha ha, chuyện của các ngươi đều là trò trẻ con, gia gia của tại hạ Thái chân nhân có kể lại, năm đó người chỉ mới Luyện Khí tầng mười đã đến Thiên Kiêu cốc, chứng kiến người có huyết mạch Thanh Loan thức tỉnh, ngày hôm nay đã thành Thánh chủ của Dao Trì Thánh Địa, Lâm Khả Nghi!"

"Đúng là tự tìm đường chết, dám gọi thẳng đại danh của Lâm Thánh Chủ? Mà nghe nói hôm nay Dao Trì Thánh Địa cũng phái người đến, hơn nữa có người còn mang theo linh điệp để ghi chép lại hình ảnh, nói không chừng trong tương lai ngươi bị tìm đến tính sổ, vì hoạ từ miệng mà ra.”

"Nói bây, Lâm Thánh Chủ hào phóng nhã nhặn, sao thể nào so đo với lũ tiểu nhân vật chúng ta?"

"Theo như tin tức nho nhỏ thì vị Thiên Kiêu cuối cùng thức tỉnh cuối cùng tên là Từ Triết, một vạn năm trước cùng Lâm Thánh Chủ yêu nhau."

"Không thể nào!"

"Hừm, đừng có ăn nói hàm hồ, coi chừng vị nào kia ở Bắc Địa nghe xong lại mất hứng."

"Hứ, sợ cái gì, Bắc Địa có thể quản được Đông Càn châu chúng ta sao?"

"Cũng khó có thể nói."

"Phải nói lại ta nghe được rằng Đao Thần Ký Thuần Cương, còn có Sở Võ Thần, thậm chí là Vương đạo trưởng Vương Kiến Quốc cũng có mối quan hệ không tồi với vị Thiên kiêu Từ Triết này, mà tại sao lại không phái người đến đây? Mà chỉ có mỗi Lâm Thánh Chủ của Dao Trì Thánh Địa phái người tới."

"Vương đạo trưởng hình như đã mất tích từ mấy trăm năm trước, không phái người đến cũng là chuyện bình thường, còn hôm nay Sở Võ Thần vẫn còn ở Ngoại Vực trấn áp Thiên Yêu hơi sức đâu lo việc này, còn Lý Đao Thần, Thiên Kiêu lâu của ngài ấy không phải đã có người cai quản mới sao."

"Mà yên tâm, có người của Dao Trì Thánh Địa ở đây, đoán chừng không ai dám ra tay với vị Thiên kiêu Từ Triết này."

"Nói không chừng ngày hôm nay chúng ta đều phải tranh giành với Dao Trì Thánh Địa rồi, mà tỉ lệ Từ Triết gia nhập Giao Trì là rất cao."

"Đừng nản lòng, dù là một chút khả năng cũng đều là cơ hội, tận tình khuyên bảo hắn gia nhập tông môn của chúng ta."

……

Đủ loại tiếng thảo luận truyền vào tai Từ Triết.

Hắn còn nghe được rất nhiều tin tức từ trong những lời nghị luận, nhưng rất mơ hồ, và không rõ ràng cho lắm.

Thế nhưng có mấy cái tên nghe rất quen!

"Chờ một chút, Lý Thuần Cương, Vương Kiến Quốc, Lâm Khả Nghi, Sở Tiêu Đồng,..."

Từ Triết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn đột nhiên mở to mắt sau đó bỗng nhiên ngồi dậy.

"Keng!"

Một tiếng vang trầm đục vọng ra, màn pha lê trước người bị hắn phá vỡ.

Bụi bặm tích lũy bám bên trên hộp pha lê không biết bao nhiêu năm năm tháng, lúc này theo lớp pha lê rơi xuống mặt đất.

Từ Triết không khỏi nhẹ mắt dưới ánh mặt trời chói chang, cơn đau đầu của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như vừa mới tỉnh lại sau cơn say rượu, công thêm việc hắn đột nhiên ngồi dậy khiến cơ thể càng khó chịu thêm.

"Rì rào rì rào!"

m thanh xôn xao từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Hắn tỉnh rồi!"

"Vị thiên kiêu chi tử cuối cùng rốt cuộc cũng xuất thế rồi!"

"Oa, vị này sao có thể đẹp trai đến như vậy, quả nhiên đúng trong lời đồn hắn so với Trương Vân Phàm còn đẹp hơn mấy phần."

"Khó trách vạn năm trước Lâm Thánh chủ là đạo lữ của hắn, quả thực rất xứng đáng."

"Ai, một vạn năm trước đúng là xứng đôi, nhưng không có nghĩa hiện tại có thể như vậy, các ngươi đừng quên Lâm Thánh Chủ hôm nay đã là chủ nhân của Dao Trì Thánh Địa, thân phận sớm đã khác trước."

"Giờ tính sao, căn cứ vào ấn ký bên trên khoang ngủ đông, thì hắn sở hữu huyết mạch của Thanh Long, huyết mạch độc nhất vô nhị, tương lai nhất định không bình thường, chỉ sợ không tới một ngàn năm có thể đuổi kịp tu vi của Lâm Thánh Chủ."

"Hứ, Lâm Thánh Chủ thì có là gì, Sở Võ Thần của Nam Thiên Châu chúng ta là huyết mạch Chu Tước, cùng với huyết mạch của Từ Triết mới là thích hợp nhất."

"Nam Thiên Châu các ngươi có phần rồi, vì cái gì còn muốn đoạt người của Tây Khôn Châu ta."

"Còn Đông Càn Châu các ngươi nữa, thứ c*c gì cũng đòi lấy."

Có người dùng miệng nói, có người còn truyền âm chửi rủa lẫn nhau.

Mà Từ Triết vẫn ngồi im một chỗ, làm cơn đau đầu cũng từ từ giảm bớt.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, mình đang ngồi trong khoang ngủ đông cũ nát, còn bốn phía có chín mươi chín cái khoang cứu sinh khác, mà so với cái của mình thì lại càng cũ kĩ.

Mà bọn hắn cùng những khoang cứu sinh này, tất cả đều rơi vào một cái sơn cốc.

Mà bốn phía của sơn cốc đều đứng rất nhiều người, có nam có nữ, mà tất cả đều là người trẻ tuổi.

Ngoại trừ một số ít người già, mà ai nấy cũng để tóc dài, mặc trường bào, hoàn toàn ăn mặc theo phong cách cổ trang.

Nhưng Từ Triết cũng không cảm thấy kỳ quá, mà ánh mắt của hắn vẫn như trước lộ ra vẻ không hiểu, ngồi một bên đánh giá về những người kia, còn một bên là sửa sang lại những ký ức cùng suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu.

"Ồ, vẻ mặt của hắn giống như không biết chuyện gì xảy ra."

"Haha, cũng bình thường thôi, vị thiên kiêu nào khi tỉnh lại mà chả bị như vậy."

"Nhưng nhìn qua thì có thứ gì đó không đúng?"

"Có cái gì không đúng?"

"Dị tượng sản sinh huyết mạch đâu rồi, linh căn chi khí đâu rồi?"

"Dm, đúng rồi, lúc trước mỗi khi thiên kiêu tỉnh lại, thì sẽ được trời cao giáng xuống dị tượng do huyết mạch thức tỉnh, tiếp theo là linh căn chi khí phóng thẳng cửu thiên, nhưng tên này như thế nào lại không có một cái gì hết?"

"Không thể nào, đồ đằng trên khoang ngủ đông của hắn chính là Thanh Long."

"Trải qua nhiều năm như vậy, mỗi một vị thiên kiêu đều có huyết mạch tương xứng với đồ đằng bên trên khoang cứu sinh, còn vị này là có chuyện gì xảy ra?"

"Các ngươi mau nhìn, người của Dao Trì Thánh Địa lấy ra một tấm bia đá gì kìa."

"Bia đá cái l** gì, đó là đồ đằng chi bia, pháp bảo dùng để kiểm tra huyết mạch."

Tuy tất cả mọi người đều bàn tán, nhưng ánh mắt vẫn cứ rơi vào bên ngoài sơn cốc, chỗ mấy nữ tử có dung mạo xinh đẹp.

Đây là mấy nữ tử mặc áo lụa mỏng, khuôn mặt mỹ lệ khí chất phi phàm, xuất trần thoát tục, trong đó có một nữ tử tương đối lớn tuổi, hai tay bắt đầu kết ấn, một tấm bia đá to bằng lòng bàn tay lơ lửng phía trước người, linh khí lúc này bắt đầu giao động.

Tấm bia đá lúc này phóng to, hóa thành một đạo kim quang rơi thẳng xuống người Từ Triết.

"Ong!"

Tấm bia đá bắt đầu động minh, một mẩu huyết sắc trên tấm bia đá bắt đầu biến hóa, sau đó ngưng tụ, còn có thể nhìn thấy nó đang ngưng tụ thành đồ đằng, nhưng năng lực lại không đủ khiến mẩu huyết sắc bắt đầu tán loạn.

Lúc đó chỉ nghe một tiếng 'Xoẹt', mẩu huyết sắc biến mất không thấy gì nữa, mà tấm bia đá cũng không còn rung động mà trực tiếp thu nhỏ lại rơi xuống đất.

"Cái này…"

Tất cả mọi người đều kinh sợ, sững sờ tại chỗ.

Nét mặt của cửa bọn hắn lộ ra vẻ khó tin, cho dù là mấy nữ tử đến từ Dao Trì cũng trừng mắt, sau đó nhìn nhau, cảm thấy rất bất ngờ đối với kết quả này.

"Huyết mạch phàm nhân!" Nữ tử lớn tuổi thu hồi lại tấm bia đá, mặt không biểu tình nói ra kết quả.

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây như ngập trong sóng gió bão bùng.

"Làm sao có thể?"

"Vị thiên kiêu cuối cùng, sao có thể là huyết mạch phàm nhân?"

"Chẳng phải là giống với chúng ta hay sao?"

"Không phải như thế, chúng ta tốt xấu gì cũng có tư chất với linh căn để nhập môn tu luyện, còn vị này giống sở hữu linh căn với tư chất còn không bằng chúng ta."

"Cm, lá gan ngươi cũng to đấy, dám xem trộm linh căn của thiên kiêu!"

"Chỉ là huyết mạch phàm nhân thôi, sợ cái gì?."

"Hắc hắc, cũng có đạo lý vậy để ta nhìn thử… Gì vậy, linh căn sao có thể pha tạp như thế."

"Không thể nào, đợi liên tiếp mấy canh giờ, kết quả vị thiên kiêu cuối cùng lại là một người bình thường, khi gia nhập môn phái cũng khó có thể tu luyện."

Có người tỏ vẻ kinh ngạc, cũng có người nhăn mày, có người còn không biết khóc hay cười, đương nhiên cũng có người chế giễu xem thường.

Có người còn nháy mắt với đồng môn, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Quay về báo cáo với chủ thượng, Từ Triết chỉ có huyết mạch phàm nhân còn linh căn thì pha tạp lộn xộn."

"Vậy chúng ta nên ra tay hay không?"

"Không cần, chủ nhân từng nói không phải việc trọng yếu, thì không nên đắc tội với Thiên Kiêu Lâu cùng Dao Trì."

"Haiz, tình huống trước mắt đúng là không nên ra tay."

Cùng lúc đó, các tông môn cùng những thế lực khác cũng tỏ vẻ khó xử.

"Trước khi đến đây tông chủ của chúng ta đã dặn dò kỹ càng, bất luận hứa hẹn với hắn như thế nào, cũng nhất quyết phải khuyên bảo vị thiên kiêu này gia nhập tông môn của chúng ta, nhưng bây giờ…. Biết xử lý thế nào đây."

"Biết làm sao bây giờ, ta đang chóng mặt đây, do lúc đi chưởng môn cũng căn dặn, nếu như không thể mang Từ Triết về thì sẽ trục xuất ta khỏi sư môn, nhưng bây giờ ta không biết có nên mang về hay không mang về đây?"

"Úi, nếu như không thể thì đạo hữu có thể cân nhắc gia nhập Thiên Võ Tông của chúng ta."

"Cút!"

…..

Ánh mắt của mấy nữ đệ tử của Dao Trì lúc này, đều nhìn về nữ đệ tử lớn tuổi nhất muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.

Nữ tử lớn tuổi giơ tay lên thu hồi ngọc điệp.

Sau đó nàng nhìn về phía mấy nữ đệ tử, lạnh nhạt nói: "Các ngươi muốn nói cái gì?"

"Sư tỷ, tên này thật sự quá bình thường, mà thiên tài địa bảo Thánh Chủ căn dặn chúng ta giao cho hắn, chúng ta có nên đưa hay không?" Một nữ đệ tử mở miệng nói.

"Láo xược!" Sư tỷ của nữ đệ tử này trừng mắt quát lớn. "Công việc mà Thánh chủ giao cho, chúng ta nên làm theo, chớ tự cho rằng mình thông minh."

"Vâng!" Nữ đệ tử này cúi đầu.

"Nhưng mà…"

Sư tỷ của nữ đệ tử kia nói thêm một câu: "Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là giao món đồ kia cho hắn, còn về sau món đồ này ở trong tay hắn có bị cướp thì cũng không liên quan gì đến với chúng ta."

Vài nữ đệ tử nghe thấy vậy hai mắt cũng sáng lên, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trong đó có một nữ tử áo trắng cau mày.

Nữ tử lớn tuổi kia không phát hiện ra, ánh mắt của đệ tử áo trắng này đã rơi vào người Từ Triết, sau đó lắc đầu rồi cười lạnh: "Trời hạ xuống trăm nhi tử, ai nấy cũng là thiên kiêu, nhưng không ai có thể nghĩ tới, vị cuối cùng lại giống như một trò hề!"

….

Rất nhanh sau đó, người tập hợp bên ngoài sơn cốc cũng đã giảm đi một nửa.

Rất nhiều người trực tiếp ra về, mà một phần trong đó là đến xem náo nhiệt cũng muốn xem thiên kiêu xuất thế, cũng có một bộ phận là do tông môn phái đến đây để lôi kéo thiên kiêu, nhưng bây giờ cũng chỉ biết thất vọng ra về.

Huyết mạch phàm nhân thì cũng thôi đi, đến linh căn cũng pha tạp với nhau, như thế cũng được coi là thiên kiêu hay sao? Đáng giá để bọn hắn níu kéo sao?

Từ Triết vẫn ngồi ở trong khoang cứu sinh, không để ý đến những người xung quanh, mặc dù có rất nhiều người kêu gọi nhưng hắn vẫn không để ý.

Chỉ im lặng ngồi một chỗ không xem đám người kia ra gì, không biết từ lúc nào mà đôi mắt hắn trở nên thâm thúy có thể nhìn thấu mọi thứ, hai đầu lông mày cũng tản mát ra một loại khí thế thần bí, không hợp cơ thể trẻ trung khuôn mặt anh tuấn một chút nào.

Đầu của hắn đã không còn đau đớn nữa, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

"Lâm Khả Nghi, Sở Tiêu Đồng, Lý Thuần Cương, Vương Kiến Quốc…. Haha, không nghĩ đến lại có cơ hội đoàn tụ với các ngươi một lần nữa." Từ Triết nở một nụ cười.

"Một vạn năm, trải qua một vạn năm, ta Từ Triết, đệ nhất Tiên Đế rốt cuộc cũng quay về cơ thể của mình."

Hắn cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt của mình trên tấm pha lê, nước mắt rơi đầy mặt:

"Đã lâu rồi ta không chăm chút lại khuôn mặt đẹp trai này!"