Mất cả nữa ngày xin lỗi tới, xin lỗi lui bác cảnh vệ kia mới chịu thả cho cô đi. Trước khi thả còn liếc cô một cái, hừ một cái rồi mới rời đi.
Khả Khả một bên mặt mày méo mó không nói được lời nào. Tất nhiên tất cả trách nhiệm đều đổ vào đầu của tên chủ nhà kia, không phải tại hắn ta chọc cô tức thì cô đâu có mà làm việc không suy nghĩ như vậy cơ chứ.
Khả Khả không thèm nhìn anh nữa, bực mình cộng với xấu hổ mà bước đi, cô thề đến quán nướng có bao nhiêu món cô kêu hết bấy nhiêu cho tên kia trả tiền cho chết.
_ Hắc hắc, mình thật thông minh - Có vẻ cô quá nhập tâm mắng chửi anh cho nên lời nói trong lòng cũng thành nói ra ngoài miệng.
_ Ngốc nghếch! - Tiếng nói trầm ấm bên phải cô truyền đến.
Anh nhìn bộ dạng của cô nhím nhỏ này từ đầu đến cuối cũng thừa biết được cô đang loi tám đời tổ tông của anh ra giáo huấn rồi.
Khả Khả giận càng giận hít một hơi thật lớn vào rồi bỏ đi thật nhanh.
Haizzz, cái gì mà lúc này cô thầm oán trách ba mẹ mình hồi đó không tẩm bổ cho cô sao mà bâ giờ cô nhỏ thế này, cô đi 3 bước bằng với anh đi 1 bước, cô nhịp thở của cô trở nên rối loạn rồi mà anh thì cứ bình thường như thế.
_ Nè! Anh cao bao nhiêu thế. - Tức giận vì một cái kiểu đi mà quay qua hét lớn vào anh.
Anh dừng lại một chút nhìn sắc mặt lúc này của cô quả thật thối hơn trứng vữa rồi à.
_ 1m88 - anh nhàn nhạt trả lời, ngữ điệu không lớn không nhỏ.
_ Ba mẹ anh ăn gì mà anh cao lắm thế, cứ như con hưu cao cổ ha ha ha - bụng tức của cô lúc này ngày càng tăng lên, giận quá hoá thẹn đâm ra chọc ngược lại người a.
_ Ba mẹ cô ăn gì mà cô lại nhỏ con như thế? - Anh là ai chứ, là quân nhân đó nha chữ nhẫn chữ nhịn luôn luôn thực hiện rất tốt.
_ Anh.... Anh....! - Khả Khả cả ngừng giận phát rung.
Cái gì chứ, tên hươu cao cổ này bà đây báo thù... Tất cả đều là sẽ báo thù.
_ Nhưng mà, có vẻ mẹ cô lúc mang thai cô rất thích ăn bưởi nhỉ? - Anh mắt của anh lúc này nhìn từ khuông mặt của cô, rồi rơi xuống nơi nhô lên kia cái gọi là kêu hãnh của người phụ nữ.
_ Ý anh là? - Khả Khả nhíu chặc đôi mày lại, ánh mắt mong lung của cô dời xuống nhìn theo tầm mắt của anh.
_ Nhìn thật tươi! - Ai nói anh là quân nhân không được nói bậy mà nói bậy rồi là khỏi chê à nha.
_ A... Đồ lưu manh! - Sau một hồi nhận thức được cái anh đang nói tới cô đập vào ngực của anh một cái oán 12 đời tổ tông của anh.
Trên con đường đến quán nướng không biết là hai con người này đã đối nghịch nhau bao nhiêu lần.
Người thì tức đùng đùng, người thì nhàn nhạt không nói.
Nhưng mà người ta nhìn vào thì lại thấy cặp đôi này yêu nhau thật ngọt ngào a.
Sau một hồi thì cũng vật vả đến quán nướng mà cô thích, chọn chỗ ngồi thích hợp Khả Khả tâm tình đang thối rửa kia lại bỗng chót như lên trời bay bay lượng lượng, rất là vui sướng.
Trên đời này a, cái mà làm cô vui vẻ nhất là Ăn đó nha, cho nên không khách sáo... Không khách sao đâu a.
_ Anh chọn xong chưa? - Nhìn cái menu rồi lại nhìn đến người kia đang im lặng nhìn chằm chằm cái menu.
_ Cô thấy thích hợp đều ăn - Nếu nói xạo thì nó là nói thật đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ăn ở cái quán vỉa hè thế này.
Vốn thật chất ra là muốn chọc cô nhím nhỏ này một chút, sau đó sẽ dẫn cô đến nhà hàng tây mà ăn nào ngờ nhìn vẻ mặt lúc nhìn thấy quán ăn của cô anh không thể nào mở miệng được mà đành phải vào cũng.
_ Được! tiểu nhị cho 10 phần - đối phương bảo tuỳ ý cô, được, cô liền tùy ý chọn.
Anh nghe 10 phần chân mày có chút nhướng lên nhìn cô gái nhỏ này.
Một hồi sau, tiểu nhị đem ra 10 đĩa đầy đủ loại đồ để nướng, miệng không ngừng giới thiệu từng đĩa.
Sườn non ướp mật ong, ba rọi ướp nước mắm, thịt bò Úc, thịt thăng bò Thụy Sĩ, Tôm ướp me chua ngọt, Hàu phô mai, bạch tuột sate, nhủ dê ướp chao, thịt gà ướp cafe, thịt ếch ướp tiêu.
10 món này là 10 món cô hay ăn nhất, trong quán ăn này nóược gọi là " 10 phần ".
Anh không động đũa chỉ khoanh tay ngồi nhìn chằm chằm vào từng đĩa, Khả Khả thức ăn tới miệng rồi không thèm so đo nữa bắt đầu công việc nướng thịt của mình.
Tiếng thịt được đem lên bàn nướng liền xèo xèo, khối toả ra mang theo hương thơm của gia vị được ướp lên khiến cho bụng người ta phải kêu âm ỉ.
Khả Khả không phủ nhận, cô thích nhất là công đoạn nướng này, trong một bàn ăn nhiều người cô cũng tình nguyện nướng thịt.
Khi mà món thịt bò vừa chín đến, Khả Khả vui vẻ gắp ra thả vào chén của anh hướng chân mày bảo anh nếm.
Lôi Chiến Phong nhìn nhìn miếng thịt bò trong chén mình, rồi lại nhìn cô gái này. Phép tắc của anh nằm nơi đâu hết cả rồi, nếu mà ngày thường không được sự cho phép của anh thì không ai được đụng đến chén của anh, vậy mà cô gái nhỏ này thật to gan lại thả vào chén anh một cái Bịch nữa chứ.
Vậy mà điều làm Lôi Chiến Phong không hiểu được đó là anh không hề bực mình vì điều này mà ngược lại tâm tình còn rất thoải mái.
Cầm đôi đũa lên, gắp miếng thịt bỏ vào miệng....
Hương vị này thật sự rất mới lạ, nó thật sự chẵng phải là bò hạng nhất hay thượng hạng mà anh hay ăn nhưng mà nó lại ngon đến không tả được.
Quân nhân là một người ăn mạnh, khẩu phần ăn của họ so với người bình thường hơn gấp 4-5 lần cho nên bữa tiệc này cũng khiến cho Khả Khả mở mang tầm mắt về một vị quân nhân.
Bọn họ ăn tổng cộng là 5 xuất " 10 phần " và hầu hết đều là anh ăn, cô chỉ có thể chiến đấu đến 1 phần rưỡi rồi buông đũa ngồi nướng cho anh ăn.
Sau bữa ăn rồi hai người một trước một sau đi về nhà.
Anh đứng trước cửa mở chìa khoá ra, cô phía sau đi vào thì điện thoại trong túi reng lên.
_ Tôi nghe! - giọng nói của cô khá êm tai nhưng không vì sao mà cứ câu 1 câu 2 thì phải gằng giọng một chút khiến cho người nghe cứ tưởng cô đang bực mình cực kì.
Đầu dây bên kia nói nhanh một vấn đề nào đó chỉ nghe cô đáp lại " Được! Tôi đến ngay " sau đó cúp điện thoại cô quay ra ngoài chạy.
Lôi Chiến Phong mở xong cái cửa quay lại thì không thấy cô đâu nữa.