Sở Vương Phi

Chương 142




Tiêu Đại thấy Sở Phi Dương nhìn mình thăm dò thì chỉ lắc lắc đầu. Lúc Vương gia và lão gia ở cùng nhau, hắn chỉ đứng canh bên ngoài, không rõ hai người họ nói với nhau cái gì, nhưng mỗi lần xong việc thì sắc mặt của cả hai đều rất kém, dường như đã xảy ra tranh cãi gì đó. Nếu không phải Vương gia còn có cháu trai, cháu dâu bên này, chỉ sợ cũng chỉ là một ông già đáng thương mà thôi.

Hai mắt Sở Phi Dương sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiêu Đại, nhưng mặc kệ ánh mắt hắn ác liệt đến cỡ nào, Tiêu Đại cũng chỉ lắc đầu không nói.

“Ăn cơm! Tiểu tử ngươi sao ăn có một bữa mà nói nhảm nhiều thế? Mộng Nhi nhã nhặn yên tĩnh thế kia cơ mà. Ngươi không nghĩ gia gia của ngươi là ai sao, có thể chịu thiệt thòi sao?” Sở Nam Sơn bẻ cái đùi gà, há miệng cắn ngập một nửa, hai mắt nhắm lại rất hưởng thụ. “Gia gia ta đã lớn tuổi, vương vị này sớm muộn gì cũng phải nhường lại. Nếu sau này phải nhìn các ngươi vì nó tranh giành ngươi chết ta sống, thà rằng ta quyết định luôn từ bây giờ. Năng lực của ngươi gia gia đã biết. Mà năng lực của Mộng nha đầu ta cũng đã được chứng kiến. Các ngươi đừng có từ chối.”

Vân Thiên Mộng buông bát đũa, nhìn sắc mặt buồn phiền của Sở Nam Sơn, không khỏi lo lắng nói:

“Gia gia càng già càng dẻo dai, vương vị này vốn là của người, là do người đổ máu giành được, sao chúng cháu có thể ngồi không mà hưởng thụ chứ?”

Quyền lực dù có tốt nhưng Vân Thiên Mộng cũng hiểu đạo lý trèo cao ngã đau. Tuy Sở Nam Sơn một lòng vì cháu trai mà trải đường đi cho hắn, nhưng với tâm tính của Sở Phi Dương, làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận được. Mà với nàng, vị trí Vương Phi này càng thêm phiền toái, chỉ sợ so với vị trí phu nhân Sở tướng chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

“Bộp!” cái xương gà bị ném ra, miệng Sở Nam Sơn vẫn còn dính đầy dầu mỡ, lão nhíu mày nói: “Cái gì mà càng già càng dẻo dai? Càng thêm tuổi thì càng thêm già. Tiêu Đại, dìu bổn vương tới chỗ đại phu bắt mạch. Gần đây sao cứ ăn xong là trướng bụng, chỉ sợ già rồi, thân thể cũng bắt đầu hành hạ rồi.”

Nói xong, Sở Nam Sơn dứt khoát nhét cánh tay của mình vào tay Tiêu Đại, rồi cùng hắn rời khỏi Mộng Hinh Tiểu Trúc.

Vân Thiên Mộng nhìn một đống xương gà trên bàn ăn, ngay cả súp cũng không chừa lại chút nào thì không khỏi buồn cười. Dù là người trẻ tuổi, ăn cả con gà như thế cũng sẽ bị trướng bụng, bệnh này của Sở Vương cũng chẳng qua do ăn nhiều mà ra thôi.

Ra hiệu cho bọn nha đầu mang canh thừa đi, Vân Thiên Mộng nắm tay Sở Phi Dương rời khỏi Mộng Hinh Tiểu Trúc. Sắc trời bên ngoài đã tối, trên trời chi chít những ngôi sao khiến cho không gian cũng sáng hơn một ít, đủ để thấy rõ đường đi.

Trong phòng ấm áp, dù trời bên ngoài có lạnh nhưng so với không khí lạnh lẽo, trong lành lúc đi viếng mộ Hạ Hầu Doanh thì ở trong tướng phủ vẫn có thêm vài phần nhân khí.

“Ra ngoài cũng phải mặc thêm áo chứ!” Thấy Vân Thiên Mộng chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu hổ phách thì Sở Phi Dương tỏ ra không vui, đang định dắt nàng quay trở về, không ngờ lại bị Vân Thiên Mộng kéo tiếp tục đi tới.

“Vừa ăn xong, người vẫn còn ấm, làm sao mà lạnh được. Huống hồ, mỗi ngày ăn xong đều ở trong phòng, như thế chẳng những dễ sinh ra chán ăn mà còn buồn ngủ nữa. Ăn xong đi tản bộ một chút sẽ làm tâm tình tốt lên nhiều.” Để Sở Phi Dương cảm nhận được độ ấm trên tay mình, sau khi cam đoan mình không lạnh thì Vân Thiên Mộng tiếp tục cùng hắn đi bộ.

Sở Phi Dương nhìn nàng, khóe môi cong lên, nắm chặt tay nàng để nàng không bị ngã. Vì hiểu được tâm ý này của Vân Thiên Mộng dành cho mình nên hắn càng cảm thấy phải quý trọng nàng.

“Phi Dương, nếu gia gia đã có ý như vậy, chúng ta hay là cứ tiếp nhận đi.” Vân Thiên Mộng hiểu rõ Sở Phi Dương kiêu ngạo như thế nào nên mới cố ý dẫn hắn ra đây, để cho không khí lạnh làm đầu óc hắn thanh tỉnh hơn: “Để gia gia phải trao vương vị cho người mà gia gia không ưa, không bằng chàng tiếp chưởng Sở Vương phủ thì hơn!”

Sở Phi Dương nhìn nàng, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, da thịt nàng sáng lên như lưu ly bạch ngọc, không nhiễm chút tục khí nào, càng nhìn càng trang nhã, cao quý tới cực điểm, trong đôi mắt lại hiện ra vẻ thông minh cơ trí khiến cho tâm tình của Sở Phi Dương cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Vì thế, đối với lời đề nghị ban nãy của Sở Vương, trong lòng hắn không còn sinh ra kháng cự như lúc đầu nữa.

Vân Thiên Mộng chỉ nói một câu, Sở Phi Dương đã hiểu hết được ý tứ mà nàng che giấu trong đó rồi.

Dù sao trong tay gia gia có không ít quyền lợi mà người ta thèm muốn, mà quân đội của Sở gia càng là một lực lượng không thể đánh đổ, nếu là kẻ có dụng tâm đoạt được vương vị này, chỉ sợ tương lai sẽ khiến Tây Sở rơi vào một tràng hạo kiếp. Mà nếu Ngọc Càn Đế thu hồi phong hào của Sở Vương, chỉ sợ Sở gia trên dưới đều chết không có chỗ chôn. Ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích, đánh gãy những niệm tưởng của kẻ khác, cũng là mở cho Sở gia một con đường sống.

“Mộng Nhi, nếu gia gia mà biết nàng giúp gia gia làm thuyết khách, không biết người sẽ cao hứng tới mức nào đây?” Sở Phi Dương dừng lại, kéo Vân Thiên Mộng tới trước mặt mình, lúc nàng ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, hắn lại mở miệng nói ra những lời này.

Trong lòng hắn không khỏi thầm than, ở trước mặt nàng, hắn lúc nào cũng dễ dàng nhượng bộ.

Vân Thiên Mộng nghe hắn nói vậy thì nở nụ cười, một nụ cười sáng lạn, chói mắt, so với bầu trời đầy sao kia còn muốn đẹp rạng rỡ hơn.

“Trong lòng chàng sớm đã có quyết định, thiếp chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi mà.” Đối với Sở Phi Dương mà nói, dù hắn có muốn ngồi lên ghế Sở Vương thì cũng phải là tự mình cố gắng đạt được.

Nhưng hôm nay Sở Vương lại nói sẽ đem Vương vị giao cho hắn, trong lòng hắn tất nhiên không thoải mái. Vân Thiên Mộng đơn giản là xoa dịu cái không thoải mái đó ở trong lòng hắn, cũng không làm thay đổi quyết tâm hắn đã ngầm hạ trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Vân Thiên Mộng đang ăn sáng thì thấy Nguyên Đông đi tới bên cạnh, thấp giọng bẩm báo:

“Tiểu thư, Nhị phu nhân dẫn Nhị công tử và hai vị tiểu thư Tạ gia đang đi tới Phổ Quốc Am.”

Hơi dừng tay gắp rau lại, Vân Thiên Mộng cười hỏi: “Có ai đồng hành không?”

“Nô tì thấy có xe ngựa của Văn phủ nữa, xem ra lần này không chỉ có Văn Nhị phu nhân tới mà còn có cả Văn đại phu nhân đi cùng nữa.” Nguyên Đông đem hết những gì thấy được kể chi tiết cho nàng nghe.

Vân Thiên Mộng chậm rãi húp một ngụm cháo nóng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo. Tạ thị này làm việc cũng thật nhanh, ngày hôm trước mới nói ý định, hôm nay đã tiến hành rồi. Tạ thị chẳng những có năng lực xã giao hạng nhất, mà xem ra khả năng hành động cũng hơn người bình thường.

“Tiểu thư, Nhị phu nhân này có vẻ rất yêu cháu gái mình, đi tới chỗ nào cũng đem theo hai vị Tạ tiểu thư kia, ngược lại con gái mình thì lại để trong vương phủ!” Mộ Xuân gắp cho Vân Thiên Mộng một chiếc bánh màn thầu, thấp giọng nhận xét.

Vân Thiên Mộng nhẹ cắn chiếc bánh, chậm rãi hưởng thụ hương vị của nó, sau đó mới nói: “Hôm kia tới Vương phủ, chẳng phải Nhị nương nói Khiết Nhi đang ốm sao? Chắc hẳn là không chịu được thời tiết rét lạnh ở kinh thành nên không dám đem nàng ra ngoài.”

Chỉ có điều, Sở Khinh Dương kia ngược lại rất rảnh rỗi, gần đây luôn đi theo Tạ thị, hôm nay lại cùng một đám nữ tử quý tộc tới Phổ Quốc am, quả nhiên là làm người ta hiếu kỳ.

“Tiểu thư, ngoài cửa tướng phủ có một đám người tới, nói là muốn gặp tướng gia và tiểu thư!” Lúc này, Nghênh Hạ vội vàng đi vào, thấy nàng đang dùng bữa sáng thì lập tức hành lễ rồi bẩm báo.

“Là người phương nào?” Đặt đôi đũa xuống, Vân Thiên Mộng nhận lấy khăn lau miệng, khó hiểu hỏi lại.

Dù sao, ở trong kinh thành, dám tới cửa phủ Sở tướng nháo sự, ngoài Sở Vương ra thì làm gì còn có người thứ hai đâu.

“Nô tì không biết. Nhưng vú Thượng Quan đã đi qua đó xử lý rồi!” Nghênh Hạ lắc đầu, sau đó lại tỏ ra thắc mắc: “Tiểu thư, nô tì thấy ở đó có một tiểu cô nương khoảng bằng tuổi chúng ta, nhưng ăn mặc rất kỳ lạ. Trông cứ như quần áo và trang sức của người tộc khác vậy.”

Nghe được Nghênh Hạ nói thế, trong đầu Vân Thiên Mộng lập tức nghĩ tới mấy chữ “Hạ Hầu tộc”, trên mặt trở nên ngưng trọng, nhanh chóng đứng lên, trước ánh mắt khó hiểu của đám nha đầu, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, hướng tới cửa lớn của Sở Tướng phủ đi tới.

Vừa tới cửa lớn thì thấy Hồng quản gia đang sai người mở cổng ra. Bên ngoài cổng, đứng ngay đầu tiên là một lão giả chừng ngoài bảy mươi, đứng cạnh lão là một thiếu nữ trẻ tuổi. Ánh mắt của lão giả trầm tĩnh như nước, lại có vẻ cơ trí, sắc bén, gương mặt đầy những vết nhăn nhưng cũng có thể thấy lúc còn trẻ lão cũng là một nam tử tuấn lãng. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, mỗi bước chân đều lộ ra một cỗ uy nghiêm vô hình làm người ta không khỏi kính sợ.

Mà thiếu nữ bên cạnh lão lại tràn đầy sức sống, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, dù tuổi còn nhỏ nhưng nhìn nàng cẩn thận đỡ vị lão giả kia, có thể thấy là một người rất hiếu thuận.

Nhìn quần áo nàng, thấy khác xa so với trang phục của thiếu nữ kinh thành. Nàng mặc một bộ quần áo vừa vặn với thân thể, không thừa thãi chỗ nào, vật liệu may mặc cũng không phải là tơ tằm thượng hạng mà đám tiểu thư hay dùng, cũng chỉ là vải bông dệt pha với tơ tằm, màu sắc lộng lẫy, tươi mới.

Nhìn hai người đang chậm rãi tiến vào cửa tướng phủ, Vân Thiên Mộng đã sớm có kết luận về thân phận của họ, lập tức dẫn mấy nha đầu tiến tới, hai gối hơi khụy xuống, hướng lão giả cung kính thi lễ: “Cháu dâu bái kiến ông ngoại.”

Hai người đang đi về phía trước, thấy Vân Thiên Mộng xuất hiện thì hơi dừng lại. Ánh mắt lão giả nhìn nàng đầy dò xét, chỉ cảm thấy Vân Thiên Mộng tuổi không lớn nhưng quanh thân lại tản ra một cỗ đại khí, đối với người lần đầu gặp mặt có thể trấn định đến mức này, lão không mở miệng nên nàng vẫn duy trì tư thế hành lễ. Trong đôi mắt như hồ ly của lão giả hiện lên ý hài lòng.

Mà thiếu nữ bên cạnh lão thì mở to mắt nhìn nàng, đáy mắt cũng hiện lên vẻ thỏa mãn, lập tức buông tay lão giả, đi tới cạnh Vân Thiên Mộng cười nói: “Gia gia, đây chắc là biểu tẩu của cháu rồi.”

“Đứng lên đi!” Cho tới lúc này, lão giả mới chậm rãi mở miệng. Thanh âm của lão trầm thấp, cùng với thanh âm hào sảng của Sở Vương tạo thành hai mảng đối lập rõ rệt. Mà xem ra, vị Hạ Hầu tộc trưởng này tính cách trầm ổn, cũng hoàn toàn trái ngược với Sở Nam Sơn một mực giống như lão ngoan đồng vậy.

“Cháu dâu tới chậm, kính xin ông ngoại thứ lỗi!” Vân Thiên Mộng không cầu có thể nhận được sự hài lòng của tất cả mọi người, chỉ cần trước mặt người nhà của Sở Phi Dương bày tỏ hết mọi thành ý của mình là được.

“Phi Dương đâu rồi?” Lão giả bèn hỏi sang chuyện khác. Thấy trong Sở tướng phủ chỉ có nữ quyến, thanh âm lão lộ rõ vẻ quan tâm.

Vân Thiên Mộng cảm thấy Hạ Hầu tộc trưởng này cũng không khác gì Sở Nam Sơn, là người không chú trọng lễ tiết, nếu không sao lại có thể không truy cứu tội lãnh đạm của nàng chứ?

Ở thời cổ đại, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã trở thành tư tưởng thâm căn cố đế rồi, nhưng lão giả này lại chỉ mang theo một cô cháu gái, mà nghe Sở Phi Dương nói ngày trước Hạ Hầu Doanh cũng là con gái được lão yêu thương nhất, vì hạnh phúc của con gái mới ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng chọn được Sở Bồi.

Chỉ là, kẻ trí nghĩ được ngàn điều vẫn có thể sót một điều, Sở Bồi gia thế tốt nhưng lại không phải một người chồng tốt, chỉ tiếc cho một nữ tử phong hoa tuyệt đại như Hạ Hầu Doanh mà thôi.

“Bẩm ông ngoại, phu quân sáng nay đã vào triều. Buổi trưa chàng sẽ về phủ, mời ông ngoại vào phủ nghỉ ngơi trước!” Vân Thiên Mộng mỉm cười với thiếu nữ kia, sau đó dẫn người của Hạ Hầu tộc vào Sở Tướng phủ.

“Biểu tẩu, muội là Hạ Hầu An! Cha muội là con trưởng của gia gia, tên là Hạ Hầu Dũng. Nhưng phụ thân phải ở trong tộc xử lý sự tình nên chỉ có muội theo gia gia tới đây!” Hạ Hầu An là một nữ tử hoạt bát, nhìn Vân Thiên Mộng toàn thân toát ra khí tức trầm ổn thì không khỏi ao ước, khâm phục. Thực tế, Vân Thiên Mộng lần đầu gặp đã có thể ứng đối tự nhiên với gia gia khiến cho Hạ Hầu An vô cùng bội phục, nhiệt tình kéo cánh tay Vân Thiên Mộng đi tới đại sảnh của Sở Tướng phủ.

Vân Thiên Mộng nhìn Hạ Hầu An quấn quýt lấy mình thì không khỏi mỉm cười. Trực giác báo cho nàng biết, Hạ Hầu An này là một nha đầu tính tình ngay thẳng, hoàn toàn không giống với đám người Sở Khiết. Nàng cười nói: “An Nhi biểu muội một đường mệt nhọc, chút nữa tẩu sẽ sai nha đầu dẫn muội về phòng nghỉ ngơi!”

Nhưng Hạ Hầu An đâu có chút nào mỏi mệt, đôi mắt to tròn vẫn không ngừng nhìn trái nhìn phải khắp nơi trong Sở tướng phủ, cuối cùng vểnh miệng phàn nàn:

“Biểu tẩu, biểu ca nếu không lấy tẩu, Sở Tướng phủ này thật chẳng khác nào miếu hòa thượng cả. Nhìn khắp nơi cũng chẳng có một bông hoa nào, không giống với phong quang ở Lạc Thành chút nào cả.”

“An Nhi!” Nghe Hạ Hầu An nói như thế, Hạ Hầu tộc trưởng nghiêm khắc lên tiếng. Hạ Hầu An bị dọa, lập tức thè lưỡi với Vân Thiên Mộng, sau đó nhăn mũi với Hạ Hầu tộc trưởng, rốt cuộc không dám nói nữa.

Nhìn Hạ Hầu An biểu lộ thẳng thắn như thế, Vân Thiên Mộng vỗ vỗ tay nàng, nói: “Chút nữa nếu muội thấy chỗ ở không hợp thì cứ sai bọn nha đầu trồng thêm ít hoa cỏ, đừng để mình phải thiệt thòi.”

Thấy Vân Thiên Mộng quan tâm tới mình, Hạ Hầu An tươi cười gật đầu, dùng khẩu hình nói cảm ơn với nàng.

Lần này Hạ Hầu tộc, ngoại trừ lão tộc trưởng và Hạ Hầu An, còn có thêm hai mươi thân tín và 300 thị vệ.

Bởi vì nhân số đông nên Vân Thiên Mộng sai Hồng quản gia sắp xếp cho những người khác ở trong biệt viện ở phía tây Sở Tướng phủ, còn Hạ Hầu tộc trưởng và Hạ Hầu An ở ngay trong hậu viện, còn đưa thêm mấy nha đầu lanh lợi tới hầu hạ Hạ Hầu An.

Sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, Vân Thiên Mộng mới ngồi xuống đối diện Hạ Hầu An, nâng chung trà lên nhấp một ngụm bích loa xuân (một loại trà xanh), đợi nước trà thơm ngát trôi vào bụng rồi, nàng mới từ tốn mở miệng: “Ông ngoại và biểu muội đi đường xa mệt nhọc, nhất định phải ở lại phủ nghỉ ngơi một thời gian, cũng để chúng cháu bày tỏ lòng hiếu thảo.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Hạ Hầu tộc trưởng nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên ghế không hề khẩn trương hay lo lắng gì, trong lòng càng thêm vừa lòng cô cháu dâu này. Nhưng lão cả đời làm tộc trưởng, tất nhiên gương mặt nghiêm túc luôn thường trực không thay đổi, chỉ có ánh mắt mới hiền hòa hơn một chút, nhẹ gật đầu đáp lại nàng.

“Ha ha ha!” Trong sảnh đang yên tĩnh, bỗng truyền đến một tràng thanh âm cười lớn.

Vân Thiên Mộng nghe liền biết Sở Vương tới, lập tức buông chén trà trong tay ra, hai mắt nhìn về phía màn cửa vừa được xốc lên, hướng Sở Nam Sơn hành lễ: “Mộng Nhi bái kiến gia gia.”

“Nha đầu mau đứng lên đi.” Sở Nam Sơn bước nhanh vào, thấy Vân Thiên Mộng thì tâm tình càng thêm thoải mái, lập tức để nàng đứng dậy, điều này làm cho Hạ Hầu tộc trưởng hơi nhíu mày.

“An Nhi bái kiến Sở Vương gia gia!” Hạ Hầu An tính tình dù hơi hiếu động nhưng cũng vẫn là người hiểu lễ nghĩa. Sở Vương là gia gia của biểu ca nàng, trong nội tâm nàng đối với vị vương gia này càng có thêm phần thân cận.

“Tiểu nha đầu, không nghĩ ngươi cũng theo gia gia ngươi tới đây. Đợi tới ngày mai, gia gia mời ông cháu các ngươi tới Vương phủ dùng cơm!” Thấy Hạ Hầu An hành lễ với mình, Sở Nam Sơn hào sảng đáp lại, nhưng ánh mắt sau cùng vẫn rơi lên người Hạ Hầu tộc trưởng đang ngồi ở ghế, lại nói: “Lão ca, huynh rốt cuộc cũng tới. Bổn vương cuối cùng cũng chờ được huynh tới rồi.”

Nói xong, Sở Nam Sơn định tiến lên ôm lấy Hạ Hầu tộc trưởng, lại bị lão né tránh.

“Một tháng không gặp, Vương gia ngược lại càng thêm bình dị, gần gũi hơn rồi.” Hạ Hầu tộc trưởng lên tiếng trào phúng hành động vừa rồi của Sở Nam Sơn, sau đó lại ngồi về ghế thủ tọa.

Sở Nam Sơn cũng không để ý lắm, ngồi sang một bên, bưng lên chén trà nhấp một ngụm, đáp: “Bổn vương xưa nay vốn như vậy, chỉ có lão ca càng lúc càng thêm quyết đoán rồi.”

Nghe Sở Nam Sơn trả lời như thế, Hạ Hầu tộc trưởng mang theo một chút phiền muộn, tiếp lời: “Lớn tuổi thì có quyết đoán, phách lực gì chứ? Lần này vào kinh, ngoại trừ cùng ngươi ôn chuyện, ta cũng muốn giao vị trí tộc trưởng lại cho bọn nhỏ, từ nay về sau học theo Vương gia tiếu ngạo nhân sinh. Chỉ có điều, trước khi trở về, ta muốn đi thăm Doanh Nhi. Nhiều năm như thế, người làm cha như ta lại chưa từng đi thăm nó một lần.”

Nói cho cùng, Hạ Hầu tộc trưởng khó mà bình tĩnh cho được. Năm đó đem đứa con gái mình yêu thương nhất gả cho Sở Bồi, cuối cùng Hạ Hầu Doanh lại vì khó sinh mà chết, làm cho người cha như lão phải tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh. Mà Sở Phi Dương từ nhỏ đã không có mẫu thân ở bên nuôi nấng, làm sao Hạ Hầu tộc trưởng không đau lòng cho được. Đó là lý do tại sao lão vẫn tỏ thái độ lãnh đạm với Sở Vương, thái độ giận chó đánh mèo này chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

Mà lời lão nói khiến cho Sở Vương cũng phải thu hồi vẻ cười cợt trên mặt, đắm chìm trong một nỗi ân hận lớn, lại càng thêm giận dữ và xấu hổ khi nhớ lại những chuyện mà con mình đã làm.

“Nghe nói mới đây Sở Bồi đã đem theo vợ kế của hắn về kinh thành rồi?” Hạ Hầu tộc trưởng cố ý nhắc tới từ ‘vợ kế’, chắc hẳn dù trong lòng không chào đón Sở Bồi nhưng lâu nay vẫn thu thập tin tức về đối phương.

“Phải!” Là người sai nên lúc nào cũng phải mang bộ dáng khúm núm, dù có là Sở Vương đi nữa thì trước mặt Hạ Hầu tộc trưởng vẫn phải cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng đáp một tiếng.

“Chắc hẳn hắn cũng chưa bao giờ tới thăm Doanh Nhi rồi!” Thấy Sở Vương như thế, trong lòng Hạ Hầu tộc trưởng cũng tinh tường, nhưng vẫn không khỏi đau lòng một trận.

“Mẫu thân có con thăm là được rồi, không cần nhiều người không có phận sự tới quấy rầy người nghỉ ngơi!” Lúc này, màn cửa bị nhấc lên, Sở Phi Dương một thân hàn khí tiến vào. Lúc nhìn thấy Hạ Hầu tộc trưởng, hắn quỳ một chân trên đất, cất cao giọng nói: “Cháu trai bái kiến ông ngoại!”

“Tốt, tốt, tốt, mau đứng lên đi!” Thấy đứa con trai duy nhất của con gái mình xuất hiện, Hạ Hầu tộc trưởng vô cùng vui vẻ, lập tức nâng Sở Phi Dương dậy, đánh giá trên dưới một phen, sau đó mới gật đầu thỏa mãn: “Phi Dương nói phải lắm, sao có thể để cho những con ruồi kia đi làm phiền sự thanh tịnh của mẹ ngươi được. Chắc hẳn mẹ ngươi cũng vui vẻ khi thấy bọn chúng diễn trò.”

Sở Phi Dương cung kính dìu Hạ Hầu tộc trưởng ngồi xuống ghế, lại thuận theo lão mà nói: “Ông ngoại nói rất đúng!”

Nhìn hai ông cháu trò chuyện vui vẻ như thế, sắc mặt Sở Vương càng thêm ảm đạm, trong đầu nhớ lại mỗi lần Sở Phi Dương thấy mình là chỉ có quát, có đuổi, nào có như đối với ông ngoại của hắn, còn quỳ xuống đất nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân vô cùng, thậm chí còn hoài nghi quyết định trước kia của mình không biết có đúng hay không. Sớm biết như thế có khi lão đã không cho lão Hạ Hầu kia vào kinh rồi.

“Vương gia, lão gia đến rồi!” Đúng lúc này, Tiêu Đại đứng canh ngoài cửa lách mình tiến vào đại sảnh bẩm báo.

Mọi người nghe thế thì không khí đang vui vẻ trở nên mất hút, Sở Phi Dương liếc nhìn Vân Thiên Mộng thì thấy nàng đứng dậy, cười nói với Sở Vương và Hạ Hầu tộc trưởng, sau đó thi lễ nói: “Gia gia, ông ngoại, cháu dâu đưa biểu muội về phòng nghỉ ngơi trước!”

Nói xong, nàng bèn dẫn Hạ Hậu An rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, Sở Bồi bước vào đại sảnh, thấy nhạc phụ hai mươi mấy năm qua mình chưa từng gặp thì xoay người hành lễ: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ!”

“Thì ra là Sở đại nhân, bổn tộc trưởng không thể nhận nổi lễ của Sở đại nhân đâu, đừng để ta tổn thọ!” Hạ Hầu tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, sau khi nói ra những lời đó thì đứng phắt lên, không thèm nhìn tới Sở Bồi nữa mà rời khỏi đại sảnh.

Sở Phi Dương thấy thế thì lập tức sai Hồng quản gia đuổi theo, để hắn dẫn ông ngoại mình về phòng nghỉ ngơi trước.

“Các ngươi làm thế là có ý gì?” Hạ Hầu tộc trưởng vừa đi, Sở Bồi lập tức đứng thẳng dậy, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Vương đang ngồi uống trà ở ghế bên, lạnh giọng hỏi.

“Ý gì là ý gì?” Sở Vương giả ngu, chớp chớp hai mắt nhìn con trai mình, trong lòng cố gắng đè nén lửa giận, ngón tay càng siết mạnh chén trà trong tay.

“Phụ thân chẳng lẽ không sợ Hoàng thượng cho rằng Sở gia và Hạ Hầu tộc liên thủ sao? Đến lúc đó, Sở gia chết thế nào cũng không biết.” Sở Bồi đưa ánh mắt lăng liệt liếc qua Sở Phi Dương, thấy hai hàng lông mày của hắn rất giống Hạ Hầu Doanh thì trong lòng không được tự nhiên, bèn chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm Sở Nam Sơn.

“Phụ thân quá lo lắng rồi, ông ngoại lần này tới đây thứ nhất là thăm người thân, thứ hai là vì sự tình trong tộc, có khi nào lại dẫn tới chuyện Sở gia và Hạ Hầu gia liên thủ chứ? Mặc dù là Hoàng thượng thì cũng không thể tùy tiện hoài nghi thần tử trung tâm được. Nhi tử ngược lại vô cùng hiếu kỳ, phụ thân mặc dù là đại quan ở biên cương, U Châu công việc bận rộn như thế, nếu không phụ thân sao có thể đi một mạch 23 năm đều chưa từng về một lần. Nhưng không biết sao lần này phụ thân ở lại kinh thành nghỉ ngơi lâu như vậy, chẳng lẽ không sợ chậm trễ công việc ở U Châu?” Vừa rồi Sở Vương thất thần như thế, Sở Phi Dương sao có thể không nhìn ra chứ. Hắn do gia gia một tay nuôi nấng, gia gia sớm đã trở thành một phần tính mạng của hắn, Sở Phi Dương sao có thể nhìn Sở Bồi bất kính với Sở Nam Sơn được.

Huống hồ, Sở Bồi ra đi đã hơn hai mươi năm, chưa từng quan tâm qua phụ thân của mình, lúc này sao có tư cách để chỉ trích cách làm người của Sở Nam Sơn được chứ.

“Đây là thái độ nói chuyện với phụ thân của ngươi sao? Nếu là Khinh Dương sẽ không bao giờ kiệt ngạo bất tuân như ngươi!” Không nghĩ tới con mình sẽ ở trước mặt người khác chất vấn mình, Sở Bồi hai mắt phun lửa nhìn trừng trừng Sở Phi Dương, cả giận quát.

“Phụ thân chẳng lẽ quên rồi, bổn tướng từ nhỏ đã không cha không mẹ dạy dỗ, sao có thể so với Nhị đệ ngày ngày đi theo bên người phụ thân, nhận sự chỉ bảo từ người chứ?” Sở Phi Dương cười đầy mỉa mai, cũng không chút nào để ý tới thân thế của mình. “Huống hồ, năm đó phụ thân được ông nội, bà nội yêu thương nuôi nấng, nhi tử cũng chưa từng thấy phụ thân tôn trọng ông nội một chút nào. Xem ra, nhi tử ở phương diện này cũng vẫn là kế tục hành vi cử chỉ của phụ thân rồi!”

Bị Sở Phi Dương phong bế mọi đường phản công, Sở Bồi chỉ biết trừng mắt mà nhìn, không ngờ có một ngày hắn lại bị nhi tử chưa từng gần gũi một ngày này đâm chọt đúng chỗ đau như thế.

“Phi Dương, ngươi mau đi tìm Mộng Nhi đi, ta và phụ thân ngươi nói chuyện một chút!” Lúc này, Sở Nam Sơn mới chậm rãi mở miệng. Vừa rồi lão không nói gì nhưng cũng không phải kẻ thờ ơ, vừa rồi, lúc Sở Bồi quát mắng Sở Phi Dương, mọi vui vẻ trong lòng lão đã bị dập tắt hết rồi. Lúc này, trên mặt lão chỉ có sự tĩnh lặng, như mặt biển trước khi nổi bão, không biết sau đó sẽ nhấc lên sóng to gió lớn cỡ nào.

Sở Phi Dương lo lắng nhìn Sở Vương, thấy lão dùng ánh mắt ám chỉ mình rời đi thì bèn thả chén trà trong tay ra, không thèm liếc tới Sở Bồi nữa mà đi nhanh ra khỏi sảnh.

“Bồi Nhi, ngươi không có tư cách chỉ trích Phi Dương. Cách xử sự làm người của hắn, tính tình, phẩm cách của hắn, không có ai biết rõ hơn ta cả. Khi ngươi chỉ trích Phi Dương, ngươi có từng quay đầu nhìn tới sự đau lòng của người khác? Ngươi vì khó chịu mà đem mọi đau đớn đổ lên người kẻ khác, cái này là cách làm người của ngươi sao? Ngươi quản lý U Châu nhiều năm như thế, đoạt được ca tụng của dân chúng U Châu, được Hoàng thượng khen ngợi, vì sao ngươi có thể xem dân như con nhưng với con ruột của mình lại tuyệt tình như thế?” Vì Sở Phi Dương, Sở Nam Sơn mới lưu cho Sở Bồi một chút tôn nghiêm làm cha cuối cùng. Nhưng lão không cho phép bất kỳ ai chỉ trích người cháu mà mình yêu thương nhất.

“Lúc trước các người buộc ta lấy Hạ Hầu Doanh, có từng nghĩ qua lập trường của ta chưa? Tại trong mắt của người, người Tây Sở cũng là con mình, ta cũng là con, sao lại có thể vì những người đó mà tùy ý hy sinh hạnh phúc của ta?” Sở Nam Sơn không ngờ Sở Bồi còn quay lại chất vấn mình như thế. Trong mắt Sở Bồi đầy vẻ cười nhạo nhìn phụ thân mình, sau đó hắn lại phục hồi ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Chuyện cũ cũng không cần nhắc lại nữa. Phụ thân nên biết tâm nguyện hiện tại của nhi tử là gì, cũng vì tâm nguyện này mà ta đã chuẩn bị hai mươi mấy năm rồi. Hy vọng phụ thân có thể trợ giúp ta một tay.”

Sở Nam Sơn cười lạnh, từ chối: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ngươi quên lập trường của Sở gia chúng ta sao?”

“Lập trường đều có thể thay đổi, phụ thân nên cân nhắc lại đi.” Sở Bồi lúc này dã tâm đã rục rịch nổi lên, sau khi nhắc lại những chuyện cũ làm người không thoải mái thì lại nói tới mưu đồ tương lai của mình.

Sở Vương kiên quyết lắc đầu: “Xem ra chuyến này ngươi về kinh sẽ không đạt được cái gì đâu!”

Sở Bồi nghe vậy cũng không tỏ ra buồn bã, trên mặt vẫn giữ vẻ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Không thể sao?”

Đúng lúc này, thị vệ thân cận của Sở Bồi tiến vào, ghé sát tai hắn nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Sở Bồi trở nên ngưng trọng, sau khi liếc nhìn Sở Nam Sơn thì lập tức rời khỏi Tướng phủ.

“Tiểu thư, Hạ Hầu tiểu thư thật xinh đẹp, lại có chút giống tướng gia!” Sắp xếp ổn thỏa cho Hạ Hầu An xong, Vân Thiên Mộng bèn trở lại Mộng Hinh tiểu trúc, nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ xem ở trong phòng kia, tổ tôn ba người Sở Phi Dương đang nói chuyện gì.

“Bọn họ vốn là họ hàng, lớn lên giống nhau cũng là bình thường!” Nàng lắc đầu cười, nha đầu Mộ Xuân này cái gì cũng có thể tò mò được.

“Nhưng tiểu thư không tò mò về tướng mạo của phu nhân sao? Hạ Hầu tiểu thư xinh đẹp như thế, chắc hẳn phu nhân cũng là tuyệt thế mỹ nhân rồi?” Vừa châm cho Vân Thiên Mộng một chén trà nóng, Mộ Xuân vừa mơ mộng nghĩ.

“Tướng gia!” Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của đám nha đầu, Vân Thiên Mộng liếc mắt nhìn Mộ Xuân, sau khi nha đầu kia rời khỏi nội thất thì nàng mới buông quyển sách đứng lên, định nghênh đón Sở Phi Dương.

Không ngờ Sở Phi Dương động tác cực nhanh, nàng vừa đứng dậy thì hắn đã liền ngồi xuống ghế tròn mà nàng vừa bỏ lại, lại cầm lấy cổ tay nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn. Hai tay hắn ôm chặt eo nàng, đầu ngả vào xương bả vai của nàng.

“Nếu chàng mệt mỏi thì lên giường nghỉ chút đi!” Bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt ve búi tóc của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng trong lòng hiểu rõ hắn đang rất khó chịu trong người, nếu không sẽ không tỏ ra trẻ con như thế.

“Vậy nàng tới nằm với ta đi.” Thanh âm rầu rĩ vang lên, Sở Phi Dương càng nắm chặt tay nàng, không cho nàng cơ hội thoát đi.

Nghe yêu cầu của hắn, lòng thương tiếc của Vân Thiên Mộng lại hóa thành buồn cười, hai tay nâng gương mặt đẹp lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ: “Chút nữa thiếp còn phải đi sắp xếp bữa trưa nay, chàng nằm nghỉ một mình đi!”

“Những cái đó để vú Thượng Quan lo là được, nàng lao tâm làm gì!” Nói xong, hắn không cho nàng cự tuyệt, bá đạo ôm lấy nàng rồi hướng thẳng về phía giường.

“Sở Phi Dương, chàng quên hôm nay là ngày gì à? Sao có thể không quan tâm tới ông ngoại và biểu muội chứ?” Vân Thiên Mộng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, nghiêm túc nhắc nhở.

Lại đột nhiên thấy ánh mắt của Sở Phi Dương hiện ra sự vui vẻ, nàng lập tức nhảy xuống, chọc vào eo hắn, cả giận mắng: “Chàng dám chọc ghẹo ta?”

Nhưng vừa tự do được một chút lại bị hắn kéo vào ngực, chỉ cảm thấy cằm hắn nhẹ đặt lên đỉnh đầu nàng, sau đó là âm thanh trầm thấp vang lên: “Nhiệm vụ đầu tiên của nương tử chính là giúp cho vi phu cười đấy, biết chưa?”

Vân Thiên Mộng mị nhãn như tơ, dịu dàng ôm lấy hắn, mở miệng: “Không biết biểu hiện của thiếp có làm phu quân thỏa mãn không?”

Nói xong, hai bàn tay nhỏ bé lần theo vạt áo của Sở Phi Dương, chậm rãi tiến vào trong tìm kiếm, đôi mắt lại chứa một chút khiêu khích, tập trung nhìn vào biểu lộ của Sở Phi Dương. Chỉ thấy ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, bàn tay đang ôm lấy eo nàng thêm dùng sức, tay kia thì xoa xoa gương mặt của nàng rồi sau đó ghé sát mặt hắn xuống…

“Ai nha!” Không ngờ, lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau thì lại có tiếng kêu thất thanh. Vân Thiên Mộng lập tức đẩy hắn ra, làm cho Sở Phi Dương lảo đảo lùi về sau một bước nhỏ, mà nàng thì vội vàng sửa sang lại quần áo, sau khi ngồi ngay ngắn lên ghế bèn cầm lấy một cuốn sách, bắt đầu đọc một cách không hề chuyên tâm.

Sau khi bị Vân Thiên Mộng đẩy ra, Sở Phi Dương mặt đen cả lại, đang định tiến lên trừng phạt nha đầu kia thì lại nghe tiếng Mộ Xuân bẩm báo từ bên ngoài.

“Vào đi!” Lật sang một trang, Vân Thiên Mộng lên tiếng cho Mộ Xuân tiến vào.

Sở Phi Dương không thể trừng phạt Vân Thiên Mộng thì quay người ngồi trên giường, hai mắt đầy ánh sáng lạnh bắn về phía Mộ Xuân làm cho nha đầu kia luống cuống, nghĩ không biết mình đã làm gì sai mà lại bị tướng gia nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người như thế?

“Có chuyện gì?” Vân Thiên Mộng lên tiếng hỏi khi thấy Mộ Xuân cứ đứng đấy mãi mà không trả lời, đồng thời hơi lắc đầu với người phía sau lưng mình. Lại dám hù dọa nha đầu của nàng, thật đáng giận!

“Bẩm tướng gia, phu nhân, Tập thị vệ cầu kiến!” Mộ Xuân như sực tỉnh, vội vàng lên tiếng bẩm báo.

“Dẫn hắn tới nhà kề chờ ta!” Có lẽ Tập Lẫm đã phát hiện ra cái gì, Vân Thiên Mộng đứng lên, cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy tất cả đều ổn thỏa mới định bước ra ngoài.

“Muốn chạy trốn?” Không nghĩ Sở Phi Dương lập tức ôm lấy nàng, một tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm đầy vẻ uy hiếp.

“Ai nha, phu quân khoan hồng độ lượng, tạm tha cho thiếp lần này đi!” Vân Thiên Mộng nóng lòng đi gặp Tập Lẫm, vội vàng cầu xin tha thứ, càng không tự giác mà dậm chân mấy cái, đáy mắt một mảnh đáng thương vô cùng.

Sở Phi Dương vốn đã định tha cho nàng, nhưng thế này vì thị vệ của mình mà nhận thua nhanh như thế thì như ăn phải giấm chua, không nói hai lời bèn đè môi của mình xuống. Sau một hồi tiến công mãnh liệt, sắc mặt của hai người trở nên đỏ ửng, hơi thở hổn hển, hắn mới chịu buông tay ra.

Nhìn kiệt tác của mình, Sở Phi Dương thoải mái hắn, tâm tình tốt đẹp ngay lập tức, bèn nắm tay Vân Thiên Mộng đi về phía nhà kề.

“Thuộc hạ bái kiến tướng gia, phu nhân!” Thấy Tập Lẫm tới, Sở Phi Dương vẫn vô ý thức trừng mắt với hắn một cái, sau đó ổn trọng mở miệng:

“Đứng lên đi!”

“Có phát hiện gì không? Vân Thiên Mộng âm thầm trừng mắt với Sở Phi Dương, sau đó mới đặt sự chú ý lên người Tập Lẫm.

“Bẩm phu nhân, ty chức theo lời phu nhân đi theo xe ngựa của vương phủ. Trên đường thấy có một đám đạo phỉ xuất hiện, kinh động đến xe ngựa của Vương phủ và Văn phủ. Nhị công tử vì cứu Văn Đại phu nhân mà bị thương, mà Nhị phu nhân càng vì cứu Văn Nhị phu nhân cũng bị đâm trọng thương. Hai vị tiểu thư Tạ gia vì bảo hộ cũng trầy da một chút. Giờ phút này Nhị công tử và Nhị phu nhân đã được đưa về Vương phủ. Nữ quyến văn phủ cũng tới, chờ đại phu chẩn bệnh!” Tập Lẫm đem toàn bộ những gì mình chứng kiến kể lại từ đầu tới cuối. Hắn thật sự không ngờ, Vân Thiên Mộng đúng là liệu sự như thần, sớm đã đoán được chuyến đi tới Phổ Quốc Am này thế nào cũng có chuyện phát sinh.

“Nhị phu nhân bị thương thế nào? Có thấy rõ tướng mạo của đám đạo phỉ không? Chẳng lẽ nữ quyến hai nhà đi ra ngoài mà không mang theo hộ vệ sao? Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương nhìn nhau, sau đó hỏi. Bị đâm bị thương nhưng không biết vết thương kia có nghiêm trọng hay không? Hôm nay Hạ Hầu tộc nhân vừa vào kinh thì đã xảy ra chuyện như thế, chỉ sợ có người sẽ thừa cơ tạo sóng gió.

“Đạo phỉ đều che mặt, quần áo và trang sức cũng rất bình thường, làm người ta không thể tra ra cái gì. Hộ vệ cũng mang theo không ít nhưng đạo phỉ rất đông, lại còn phải bảo hộ cho chủ nhân nên cũng bị gò bó rất nhiều. Nhị phu nhân bị đâm trúng ngực, vừa rồi lão gia đã về vương phủ!”

Chỉ sợ lúc này, trong Vương phủ đã loạn thành một tràng rồi.