Vân Thiên Mộng vén màn xe nhìn về phía Văn phủ, chỉ thấy bên ngoài cửa có mấy trăm nho sinh mặc áo gai đang quỳ, hướng về phía Văn phủ khóc lóc đau khổ. Mà việc này xảy ra trước cửa Văn phủ dường như cũng là chuyện bình thường nên dân chúng cũng không vì thế mà kéo tới xem quá đông.
“Đỗ xe ở đây đi. Chúng ta đi bộ tới!” Nhìn tình cảnh này, có thể thấy Văn thái sư thật là một bậc trí giả hàng thật giá thật. Không chỉ những nho sinh tới đây quỳ lạy mà còn không ít mệnh quan triều đình, các phu nhân, tiểu thư quan gia ở trước cửa Văn phủ rồi thì không dám hung hăng càn quấy nữa. Ai nấy đều xuống xe từ xa, đi bộ vào trong Văn phủ tế bái.
“Vâng!” Tập Lẫm trả lời, sau đó tìm một chỗ ít người qua, cho xe ngựa dừng lại, sau đó để Vân Thiên Mộng xuống xe.
“Ngươi ở ngoài này chờ. Để Nguyên Đông và Mộ Xuân đi cùng ta là được!” Tập Lẫm là thị vệ bên người Sở Phi Dương, trên người chẳng những có bội kiếm mà quanh thân còn tỏa ra sát khí không ngừng, chỉ sợ tạo thành bất kính cho người đã khuất. Vì thế Vân Thiên Mộng để hắn lại, cùng với Nghênh Hạ và Ánh Thu ở trong xe.
“Vâng, phu nhân!” Tập Lẫm lập tức tuân mệnh, ôm trường kiếm đứng cạnh xe ngựa, không cho bất kỳ ai có cơ hội lại gần.
Vân Thiên Mộng dẫn theo Nguyên Đông và Mộ Xuân đi tới Văn phủ.
Còn chưa đến gần Văn phủ liền gặp một trung niên nam tử mặc áo gai từ trong đi ra, sắc mặt hắn vàng như nến, hai mắt đỏ bừng, sưng húp, lông mày không khỏi nhíu chặt, nhìn rất trầm ổn.
Theo sau hắn là hai gã sai vặt, tuy tuổi còn trẻ nhưng nhìn cả hai đều vô cùng mệt mỏi, rệu rã, chắc hẳn từ lúc Văn thái sư qua đời cũng chưa có lúc nào được nghỉ ngơi.
Trung niên nam tử vừa đi ra đã hướng các nho sinh đang quỳ, chắp tay nói: “Các vị, ta là quản gia của Văn phủ. Hôm nay thái sư về cõi tiên, ta thay mặt các vị chủ tử trong phủ đa tạ các vị đã tới tiễn đưa thái sư. Nhưng chủ tử nhà ta nói, hôm nay mùa đông rét mướt, tuyết vừa mới ngừng rơi, trời giá lạnh vô cùng, kính xin các vị vào phủ thắp cho thái sư một nén nhang, sau đó trở về, đừng để vì quỳ ở ngoài này mà ảnh hưởng tới thân thể.”
“Thái sư…” Lời của quản gia Văn phủ vừa dứt thì tất cả đám nho sinh lớn tiếng gào khóc gọi tên Văn thái sư, thanh âm bi tráng liên miên không ngừng, làm cho người khác nghe cũng không khỏi rơi lệ.
“Mộ Xuân!” Vân Thiên Mộng vừa tới trước cửa Văn phủ bèn thấp giọng gọi, Mộ Xuân hiểu ý liền lấy từ trong tay áo ra ra một cái thiếp mời, giao cho quản gia đang đứng ngoài cửa.
Vị quản gia nhận thiếp mời từ tay Mộ Xuân, mở ra xem xét, lập tức trên mặt lộ vẻ cung kính, lập tức hô lên với người gác cổng: “Phu nhân Sở tướng đến!”
Người gác cổng nghe được, cầm bút ghi tên nàng lên một tờ danh sách dài dằng dặc.
“Sở phu nhân, mời đi bên này!” Vì địa vị của Sở Phi Dương ở Tây Sở rất cao nên quản gia Văn phủ phải tự mình dẫn đường cho Vân Thiên Mộng.
“Sở phu nhân, linh đường của Lão thái gia được đặt ở chính phòng.” Hậu viện là nơi ở của chủ nhà, tất nhiên không thể cho ngoại nhân dễ dàng ra vào được, tăng thêm Văn gia cũng đã tính được, với địa vị của Văn thái sư thì nên đặt linh đường ở nơi có diện tích rộng rãi để người ra vào không phải chen chúc lẫn nhau.
Thấy Linh Đường đã ở ngay trước mắt, Vân Thiên Mộng để Nguyên Đông và Mộ Xuân đứng ở cửa, còn mình tiếp tục theo Văn quản gia đi vào, tiếp nhận nén nhang do tiểu nha đầu đưa cho, tiến hành cúng bái Văn thái sư. Sau khi cắm hương vào lư, nàng đi tới cạnh phu nhân đang đứng thút thít nỉ non cạnh quan tài, nhẹ giọng trấn an: “Phu nhân, chuyện đã qua, xin nén bi thương.”
Lão phu nhân nhìn trên dưới 70 tuổi, đang dìu bà là một phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, hai người đều đang khóc thực khiến người ta chua xót không thôi.
“Lão thái thái, mấy vị phu nhân, đây là phu nhân phủ Sở Tướng.” Văn quản gia tiến lại giới thiệu. “Sở phu nhân, đây là lão phu nhân và các vị phu nhân con dâu của Văn thái sư.”
“Thì ra là Sở tướng phu nhân, lão thân xin cảm tạ!” Nghe quản gia giải thích xong, Văn lão phu nhân lập tức lau nước mắt, khách khí lên tiếng.
“Lão phu nhân xin nén bi thương, chú ý giữ gìn thân thể. Ngài thương tâm như thế, lão thái sư nếu thấy cũng sẽ đau lòng!” Đứng ở nơi tràn đầy tiếng khóc, trên mặt Vân Thiên Mộng không khỏi hiện vẻ u sầu.
Mấy vị phu nhân của Văn gia đồng loạt nhìn về phía Vân Thiên Mộng, đều vì nàng tuy còn trẻ nhưng cử chỉ đúng lễ nghi rất đúng mực mà âm thầm kinh ngạc, còn Văn lão phu nhân lộ ra vẻ mệt mỏi, nhẹ nhàng cười đáp lại, sau đó lại nói với một người con dâu bên cạnh: “Bội Văn, con tiếp Sở phu nhân! Sở phu nhân, lão thân lớn tuổi, thứ cho không thể đứng lâu cùng người được!”
“Lão phu nhân đừng khách khí, ta mới là người làm phiền mọi người!” Vân Thiên Mộng cười nhẹ, sau đó cùng Văn phu nhân tên Bội Văn kia rời khỏi linh đường.
“Sở phu nhân, phu quân ta là Nhị lão gia của Văn gia, hôm nay không ngờ Sở phu nhân lại đích thân tới thăm, có gì thất lễ mong phu nhân bỏ qua cho!” Nhị phu nhân điềm đạm mà nho nhã, lại rất có tri thức, sợ là chỉ có Văn gia mới có thể hun đúc ra nữ tử như thế.
Vân Thiên Mộng nhìn cũng biết Văn nhị phu nhân này là người tiết tháo cao thượng, bèn cười đáp: “Nhị phu nhân nói gì vậy. Ta thấy ngay cả đám nha đầu trong phủ đều xử sự đâu vào đấy, có chỗ nào thất lễ đâu. Nay Văn lão thái sư đã về cõi tiên, mấy vị phu nhân chắc phải vất vả lắm.”
Văn phủ không màng thế sự nhiều năm nhưng với thế cục trong kinh thành ai nấy đều rõ ràng. Sở Phi Dương tại cung yến thỉnh hôn đại tiểu thư Vân Tướng phủ, chắc chắn vị Đại tiểu thư này phải có chỗ hơn người, nếu không với hùng tài mưu lược của Sở Phi Dương, nào có thể để tâm tới nữ nhi thường tình?
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, không bao lâu sau thì tới sân viện dành để tiếp đón nữ quyến các phủ. Lúc này trong nội viện đã đầy người, thấy Văn Nhị phu nhân tự mình dẫn Vân Thiên Mộng tới thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. Mấy tiểu thư ngày thường có quan hệ tốt với Vân Thiên Mộng, Khúc Phi Khanh thì gật đầu chào nàng, về phần những người ghét nàng thì tụ tập cùng một chỗ, vụng trộm nói những lời khó nghe.
“Đại tẩu.” Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Sở Khiết từ xa truyền tới.
Vân Thiên Mộng và Văn nhị phu nhân đồng thời nhìn tới, chỉ thấy Sở Khiết một tay lôi kéo tỷ muội Tạ gia, đằng sau là Tạ thị đang đi theo lắc đầu cười khổ.
“Bái kiến nhị nương, ba vị muội muội!” Không nghĩ Tạ thị đã mang theo ba người kia tới đây phúng bái, thực tế lại còn mang thêm cả tỷ muội Tạ gia, đúng là làm người ta phải ngạc nhiên.
Tạ thị nhìn Vân Thiên Mộng cười cười: “Chúng ta theo Vương gia tới đây, vốn định tới Sở tướng phủ đi cùng con nhưng Vương gia nói gần đây Sở Tướng không ở kinh thành, con cũng phải thay mặt đi viếng nên chúng ta đành đi trước. Mộng Nhi đã ăn sáng chưa?”
Thấy Tạ thị khách khí như thế, Vân Thiên Mộng cũng mang theo vẻ cảm kích, nhã nhặn đáp: “Để Nhị nương phải bận tâm rồi, Thiên Mộng không sao!”
Tạ thị gật đầu, sau đó liền hướng tới Văn nhị phu nhân ở bên cạnh, phúc phúc thân: “Sở Vương phủ Tạ thị bái kiến phu nhân!”
Văn nhị phu nhân vốn vẫn đứng yên bên cạnh, thấy Tạ thị tự giới thiệu thì biết đây chính là Nhị phu nhân của Sở Bồi tên Tạ Thục Di, bèn lập tức hoàn lễ: “Sở Nhị phu nhân hữu lễ. Hôm nay khách có phần đông, có chỗ nào không được ổn thỏa cũng mong phu nhân rộng lòng tha thứ.”
Tạ thị cười với vẻ khách khí: “Nhị phu nhân đừng nói vậy, trong phủ ngay ngắn trật tự, vừa rồi còn nghe thấy các phu nhân, tiểu thư tán dương không thôi. Chỉ tiếc là lão thái sư đi vội vã quá, ta và phu quân vốn muốn đợi qua tết thì sẽ tới bái kiến lão thái sư, hôm nay không ngờ lại âm dương cách biệt.”
Văn Nhị phu nhân nghe vậy thì cười trả lời: “Sở Nhị phu nhân có tình, gia gia ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ biết tới tấm lòng của phu nhân!”
Tạ thị cười nhẹ: “Nhị phu nhân xin đừng trách. Lão thái sư sống thọ, phúc khí không phải ai cũng có thể hưởng. Chút nữa ta còn muốn xin một chút đồ mang về cho Vương gia, mong Vương gia cũng được trường thọ như Văn thái sư.”
Nói xong, Tạ thị lại nhìn mấy tiểu bối bên cạnh, cười nói: “Mộng Nhi, con cũng nên đi chào hỏi tiểu thư các nhà khác đi, ta với Nhị phu nhân nói chuyện chắc cũng không hợp các con. Khiết Nhi, đỡ đại tẩu cho tốt, đừng để đại tẩu ngã đấy.”
Vân Thiên Mộng thấy Tạ thị nói vậy thì đáp: “Nhị nương không cần lo lắng, Mộng Nhi cũng không phải trẻ con, sao lại có thể để Khiết Nhi dìu được. Văn Nhị phu nhân đứng lâu cả buổi, không bằng chúng ta cùng đi vào trong nội đường ngồi một lát, đừng để thân thể mệt quá!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng nghiêng người nhìn Văn nhị phu nhân. Nhị phu nhân thấy chỗ bọn họ đứng là nơi cửa ra vào của tiểu viện, sợ là sẽ làm cản trở việc đi lại của những người khác, mà bà nội cũng đã đặc biệt dặn dò nàng phải tiếp đón Sở tướng phu nhân, vì vậy cũng gật đầu, dẫn mấy người đi vào trong.
Lúc này, trong nội đường đã có rất nhiều phu nhân và tiểu thư đang ngồi, ngay cả bốn vị lão thái quân của tứ đại gia tộc, cùng với Nguyên Đức Thái Phi cũng có mặt, có thể thấy được sức nặng của Văn gia tới đâu.
Nhìn đám người Vân Thiên Mộng tiến vào, trong nội đường có vô số ánh mắt mang cảm xúc khác nhau nhìn tới. Cốc lão thái quân và Trần lão thái quân thì mỉm cười đầy thiện ý, Lâm lão thái quân thì lãnh ý vô vàn, mà Khương lão thái quân lại lạnh nhạt, tựa hồ không hề cảm nhận được sự biến hóa trong nội đường.
Nguyên Đức Thái Phi thì vẻ mặt càng khó coi, trong mắt mang theo băng sương nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, khiến cho những người ngồi xung quanh đều không khỏi rùng mình.
“Thiên Mộng bái kiến thái phi, bái kiến mấy vị lão thái quân!” Vân Thiên Mộng hướng mấy người hành lễ, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
“Mau tới đây!” Cốc lão thái quân hiểu rõ Vân Thiên Mộng nhất, liền ngoắc tay gọi nàng tới bên cạnh mình, ôn hòa cầm chặt lấy tay nàng ủ ấm.
Cảm nhận được tay nàng ấm áp, Cốc lão thái quân mới thỏa mãn gật đầu, sau đó hướng Văn Nhị phu nhân cười hòa ái: “Làm phiền Nhị phu nhân quá!”
Văn Nhị Phu nhân đối mặt với mấy vị phu nhân đức cao vọng trọng, còn có Nguyên Đức Thái Phi tôn quý nhưng vẫn cười như mây trôi nước chảy, thần sắc tự nhiên đáp lời: “Lão thái quân khách khí rồi. Ở chung với Sở Phu nhân ta cũng rất vui vẻ!”
Vân Thiên Mộng khẽ quan sát biểu lộ của Tạ thị, chỉ thấy nàng ta bị mình quấy rầy kế hoạch nhưng lại không hề tỏ ra không vui. Dù ánh mắt của mọi người không nhìn tới nàng ta nhưng Tạ thị vẫn mỉm cười đoan trang, không có chút nào bôi nhọ thân phận Nhị phu nhân của Sở Vương phủ.
Nhưng nhớ tới ý đồ của nàng ta, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi sáng tỏ ít nhiều.
Văn Nhị phu nhân dẫn nàng vào nội viện, vậy mà Tạ thị lại muốn xua nàng đi, để Sở Khiết bám lấy nàng, chẳng phải là muốn mở đường cho tỷ muội Tạ gia sao? Vân Thiên Mộng cảm thấy hứng thú trong lòng.
Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi nhìn tới hai tỷ muội Tạ gia, có lẽ vẻ phong tình của người dị vực làm bọn họ hứng thú.
“Hai nha đầu này nhìn thẩm mỹ rất khác. Tây Sở chúng ta hiếm có được mỹ nhân như thế!” Lúc này, Khương lão thái quân cười nhạt, ánh mắt từ trên người tỷ muội Tạ gia nhìn về phía Tạ thị và Sở Khiết, nói tiếp: “Vị này chắc là phu nhân của Sở đại nhân rồi?”
Tạ thị thấy Khương lão thái quân lên tiếng hỏi thăm thì cười phúc phúc thân: “Sở Vương phủ Tạ thị bái kiến thái phi, bái kiến các vị trưởng bối. Hai nha đầu này là cháu gái của thiếp thân, vì cha mẹ mất nên từ nhỏ được thiếp thân nuôi dưỡng.”
Tạ thị đem thân thế của hai chị em Tạ gia tinh tường nói ra, cũng không chút nào nhắc tới con gái mình.
Vân Thiên Mộng đứng bên cạnh Cốc lão thái quân, khóe miệng vẫn cười yếu ớt. Cốc lão thái quân giương mắt nhìn cháu gái mình, một tay vỗ nhè nhẹ lên Vân Thiên Mộng như thể ủng hộ sự im lặng lúc này của nàng.
“Bộ dáng thật sự đáng yêu. Hai đứa trẻ này cũng thật đáng thương, thật may còn có một cô cô tốt bụng chăm sóc.” Vị phu nhân Lại bộ Thượng thư ngồi lẫn giữa đám phu nhân bên dưới lên tiếng cảm thán.
Hôm nay Hàn Oánh đã là Tiệp dư tam phẩm, thân phận của Hàn phu nhân cũng được nâng cao không ít, từ tứ phẩm cáo mệnh phu nhân được lên thành Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, bởi vậy nên lúc này bà ta cũng có tư cách lên tiếng nói chuyện.
“Tạ gia Uyển Uyển, Viện Viện bái kiến các vị trưởng bối.” Hai chị em Tạ gia cùng hướng lên, hướng mọi người trong sảnh phúc thân, lễ nghi quy phạm có thể so với công chúa, quận chúa hoàng gia, lại thêm dung nhan kiều mỵ khiến các nàng càng không khỏi được người yêu thích.
“Sở Nhị phu nhân thật có phúc khí, dù chỉ có mình Sở tiểu thư là con gái, nhưng bên cạnh ngài còn có thêm hai vị Tạ tiểu thư, cũng không khác con gái là bao nhiêu!” Văn Nhị phu nhân lui sang một bên, ngồi cạnh Hàn phu nhân, cười nói.
Thấy Văn nhị phu nhân khích lệ như thế, Tạ thị khiêm tốn đáp: “Dù hai đứa trẻ này có thế nào thì ta cũng là cô cô của các nàng, cũng không thể để bọn chúng lẻ loi hiu quạnh được. Những năm này ở chung, tình cảm cũng thật sự không khác gì mẹ và con gái.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu cười, mà lúc này một tiểu nha hoàn bước nhanh tới, hướng Văn Nhị phu nhân cung kính bẩm báo: “Nhị phu nhân, Lão phu nhân mời người trở lại Tiền viện. Có thánh chỉ từ nội cung tới, đang chờ các vị chủ tử tiếp nhận.”
Văn Nhị phu nhân nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó bèn hướng mấy vị lão nhân hành lễ: “Chất nữ xin đi trước, các vị trưởng bối cứ tự nhiên.”
Nói xong, Văn Nhị phu nhân liền dẫn tiểu nha đầu quay người rời đi.
Mà nàng vừa rời đi, trong nội đừng lập tức nổ tung những âm thanh bàn tán. Mọi người không biết nội dung thánh chỉ là gì, nhưng cũng đoán được người của Văn gia lại bắt đầu được trọng dụng rồi. Văn gia vốn là thế gia trí thức, người nào ra ngoài cũng mang một thân khí học uyên bác, ngay cả đệ tử trong Hàn Lâm Viện cũng có không ít người là học trò của Văn lão thái sư. Gia tộc có ảnh hưởng như thế, Văn thái sự lựa chọn quy ẩn trước triều đình là thông minh, có như thế mới bỏ đi được sự nghi kỵ của đế vương, để Văn gia an ổn sống từng ngày.
Hôm nay Văn thái sư vừa qua đời, Ngọc Càn đế đã đem thánh chỉ tới, đây rốt cục là phúc hay họa, quả nhiên khó có thể đoán.
“Hôm qua Thái hậu gọi con tiến cung sao?” Cốc lão thái quân thấp giọng hỏi Vân Thiên Mộng, trong mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Vân Thiên Mộng cười: “Vâng. Thái hậu đang phiền não về hôn sự của biểu tỷ!”
Trong mắt lão thái quân hiện vẻ không vui, nhưng cũng không phải nhằm vào Vân Thiên Mộng. Một lát sau, nghe tiếng lão thái quân như nén giận nói: “Làm khó cho con rồi!”
Lão thái quân hỏi nàng như thế, sợ là bà đã biết Thái hậu nói gì với mình, cũng biết nàng nói với Thái hậu những gì. Không thể tưởng tượng được Cốc lão thái quân ngày thường tham thiền niệm Phật mà cũng có thể nghe ngóng tin tức ở mọi nơi.
Vân Thiên Mộng lòng cũng hiểu, cho tới hôm nay, Thái hậu và phủ Phụ Quốc công đã có một khoảng cách rất xa. Nếu Thái hậu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ một ngày sẽ trở mặt quyết liệt cùng nhà mẹ đẻ.
Vú Tưởng bên người Nguyên Đức Thái Phi đi vào nội đường, hành lễ với mọi người, sau đó nói: “Thái phi, hoàng thượng vừa hạ chỉ phong trưởng tôn của Văn thái sư là Thiếu sư, dùng nghi lễ dành cho Vương hạ táng Văn thái sư.”
Mọi người nghe xong thì không khỏi khiếp sợ.
Quả thật là Ngọc Càn đế muốn trọng dụng Văn gia rồi. Vượt cấp phong cháu trưởng của Văn thái sư làm Thiếu sư, đây thực sự là vinh hạnh trước giờ không có bao nhiêu người được phép hưởng thụ.
Mà Văn thái sư lại được phát tang theo nghi lễ dành cho Vương gia đã vô tình đề cao danh vọng của Văn gia trong triều, dập tắt những bất mãn dành cho việc phong quan vượt cấp.
Một đạo thánh chỉ này đối với Văn gia mà nói cũng không phải một chuyện tốt đẹp gì.
“Nếu vậy, chúng ta cũng về thôi!” Đạt được tin tức mình muốn, Nguyên Đức Thái Phi bèn đứng dậy, để vú Tưởng dìu ra ngoài.
Mọi người đều đứng lên hành lễ, cung kính tiễn vị thái phi này rời đi.
Cốc lão thái quân, Trần lão thái quân và Khương lão thái quân nói vài ba câu chuyện phiếm, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi Văn phủ.
“Mộng Nhi, hôm nay là mùng hai, theo tục lệ thì con và Phi Dương phải trở lại Vân Tướng phủ, nhưng Phi Dương đã đi công vụ ở xa, ta để hạ nhân an bài giúp con vài thứ, chút nữa sẽ mang tới Vân tướng phủ nhé! Con đừng giận Phi Dương không ở nhà lúc này.” Lúc này, Tạ thị đi tới, lo lắng nhắc nhở.
Vân Thiên Mộng cười cảm kích: “Vẫn là Nhị nương chu đáo nhất. Phu quân cũng vì chuyện công mà phải đi xa, Mộng Nhi sao có thể tức giận được. Hôm nay sợ không thể tới bái kiến gia gia và cha, kính xin Nhị nương gửi lời hỏi thăm của Mộng Nhi tới hai vị.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng khẽ nâng hai con ngươi liếc nhìn tỷ muội Tạ gia, sau đó cáo từ các vị phu nhân, dẫn Nguyên Đông và Mộ Xuân ra khỏi nội đường, cáo biệt các vị phu nhân Văn gia, sau đó lên xe ngựa quay về.
“Tiểu thư, chúng ta giờ tới tướng phủ nào?” Mộ Xuân ở bên người Vân Thiên Mộng nên tất nhiên cũng nghe thấy lời Nhị phu nhân vừa nói.
“Tập Lẫm, tới Vân Tướng Phủ!” Nhìn quà tặng trong xe, Vân Thiên Mộng không thể không cảm thán sự khéo léo của Tạ thị, chỉ sợ xe ngựa của mình vừa tới cửa Văn phủ thì người của Tạ thị cũng đã chất đồ lên xe xong rồi.
Cử động này của Tạ thị ngày hôm nay đã làm Vân Thiên Mộng rất hiếu kỳ, tại trước mặt các đại thế gia khác lại chỉ lo giới thiệu cháu gái mình mà quên đi con gái ruột.
“Phu nhân, đến Vân Tướng phủ rồi!” Tập Lẫm đánh xe rất tốt, luôn có thể dùng tốc độ nhanh nhất, vững vàng nhất đưa chủ nhân tới đích. Đây cũng là lý do lớn nhất Sở Phi Dương để hắn ở lại bên cạnh nàng đi.
Vân Thiên Mộng sai mấy nha đầu mang lễ vật mừng năm mới xuống. Quản gia thấy Đại tiểu thư trở về thì vui mừng sai người mở cửa, đón Vân Thiên Mộng đi vào Tướng phủ.
“Bái kiến đại tiểu thư!” Liễu Hàm Ngọc dẫn Vân Yên tới chào Vân Thiên Mộng.
“Phụ thân đâu?” Vân Thiên Mộng ra hiệu cho bọn Mộ Xuân đem lễ vật giao cho quản gia, còn nàng thì quan sát khí sắc của Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên, thấy hai người đều tốt thì mỉm cười hỏi.
“Tướng gia mới từ Văn phủ về, đang thay y phục ở thư phòng. Đại tiểu thư cũng vừa từ Văn phủ về sao?” Nhìn Vân Thiên Mộng một thân quần áo hoa lệ, Liễu Hàm Ngọc cảm thấy không chắn chắn lắm, bèn hỏi.
Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu, vừa rồi nàng đã kịp thay đồ ở trong xe, miễn cho bị người ta soi mói.
“Ta tới sảnh đón khách, phiền di nương báo cho cha một tiếng.” Nói xong, nàng bèn hướng về sảnh đón khách mà đi.
“A…” Lúc này, một thân ảnh màu trắng lao thẳng về phía Vân Thiên Mộng.
Nguyên Đông lách mình tới trước ngăn trở trước người Vân Thiên Mộng, một tay đem người kia đẩy về sau, khiến cho người đó không thể nhúc nhích.
Mọi người thấy cảnh này, sắc mặt Liễu Hàm Ngọc trở nên khó coi, chỉ vào đám nha hoàn đang rối rít chạy tới: “Các ngươi làm gì vậy? Sao lại để Nhị tiểu thư tự tiện ra khỏi Phong Hà Viên?”
Nghe Liễu Hàm Ngọc nhắc nhở như thế, Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn người đang bị Nguyên Đông cưỡng chế quỳ trên đất, thấy nàng ta chỉ mặc áo sơ mi trắng phong phanh, hay chân để trần dẫm lên tuyết trắng, tóc dài rối tung, nhìn xốc xếch thảm hại vô cùng. Nếu không phải Liễu Hàm Ngọc nhắc thì nàng cũng không nhật ra đây lại là Vân Nhược Tuyết.
“Nô tì biết sai, mong đại tiểu thư thứ tội!” Đám bà vú đi theo Vân Nhược Tuyết vội vàng quỳ xuống, toàn thân lạnh run.
Vân Nhược Tuyết ngoại trừ giãy dụa thì còn không ngừng nói cái gì, bị ép dúi xuống nên ăn phải không ít tuyết trắng.
Vân Thiên Mộng nhíu mày nhìn đám bà tử kia, nghiêm nghị hỏi: “Nhị tiểu thư làm sao vậy?”
Đá bà vú không ngờ Đại tiểu thư lúc này lại quan tâm Nhị tiểu thư, không khỏi sững sờ, lập tức đáp: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư từ sau chuyện kia thì luôn như thế.”
Bà vú nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vân Nhược Tuyết như điên điên khùng khùng đầy oán hận.
Vân Thiên Mộng ra hiệu, Ánh Thu lập tức tiến lên bắt mạch cho Vân Nhược Tuyết, sau đó mới buông ra, lên tiếng bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Nhị tiểu thư hoàn toàn bình thường, không phải là bệnh điên loạn.”
“Còn muốn tiếp tục giả vờ sao?” Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn Vân Nhược Tuyết, thanh âm như băng giá.
Vân Nhược Tuyết như không nghe được chất vấn của Vân Thiên Mộng, vẫn vui vẻ như không có gì. Vân Thiên Mộng cũng không nóng nảy, cho đám bà vú đứng dậy, nói nhỏ với Nguyên Đông đang khống chế Vân Nhược Tuyết vài câu, sau đó lại tiếp tục đi tới sảnh đón khách.
Vân Huyền Chi nghe được quản gia báo chuyện Vân Thiên Mộng về phủ thì bước chân định tới Phù Liễu Viện lập tức đổi hướng, đi về sảnh đón khách.
“Con gái bái kiến phụ thân!” Thấy Vân Huyền Chi bước vào sảnh đón khách, Vân Thiên Mộng bèn đứng dậy, hành lễ một cách cực kỳ chuẩn mực.
“Mau qua đây để phụ nhân nhìn xem!” Vân Huyền Chi vô cùng nhiệt tình, vội vàng bước tới trước mặt Vân Thiên Mộng, sau khi quan sát một phen mới nhẹ gật đầu thỏa mãn: “Khí sắc không tệ, như vậy phụ thân cũng yên tâm rồi.”
Hôm nay Vân Huyền Chi nói vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi cười lạnh. Chính mình hai ngày trước còn không được nghỉ ngơi tốt, dùng bữa cũng không cố định, sao mà có thể gọi là tốt cho được. Vậy mà Vân Huyền Chi lại trắng trợn bịa đặt như thế, quả nhiên là để người ta chê cười.
“Phụ thân khỏe mạnh, con gái ở Sở Tướng phủ cũng yên tâm trong lòng. Nhưng hôm nay thấy Nhị muội, trong lòng con quả thực hơi lo lắng!” Nói xong, thần sắc Vân Thiên Mộng liền trở nên ảm đạm, giống như đang lo lắng cho Vân Nhược Tuyết.
Thấy Vân Thiên Mộng nói lên cái tên mình không muốn nghe nhất lúc này, Vân Huyền Chi trong mắt nổi lên chán ghét, tức giận ngồi xuống: “Đây hết thảy là nó tự tìm lấy. Cha không đem nó đuổi ra khỏi tướng phủ cũng đã là niệm tình cha con lắm rồi.”
“Phụ thân nói cũng đúng. Nhưng Nhị muội cũng không thể ở trong tướng phủ cả đời được, càng về lâu thì càng khiến người ta chỉ trích. Phụ thân xem có ai trung thực, đáng tin cậy thì gả muội ấy đi. Như vậy muội ấy còn có người dựa dẫm khi về già.”
“A? Mộng Nhi có nhìn trúng ai không?” Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, trong lòng Vân Huyền Chi nổi lên hy vọng, nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Nếu Vân Tướng Phủ và Sở Tướng phủ đồng thời ra mặt, có lẽ Nhược Tuyết vẫn còn chút tác dụng. Dù sao làm gì có ai dám đắc tội hai gã thừa tướng chứ, huống chi, sau lưng nữa còn một Sở Vương phủ.
Vân Thiên Mộng nhàn nhạt quét mắt ra phía cửa, thanh âm hơi cao lên: “Hôm nay Nhị muội đã như vậy, gả cho gia đình công khanh thật sự khó có hy vọng. Mà người ta bình thường cũng coi trọng nữ tử thanh bạch, chỉ sợ, Nhị muội phải ủy khuất làm di nương người ta. Dù sao, chính thất luôn chú ý thân phận trong sạch, nhưng di nương thì không có nhiều hạn chế như vậy. Hoặc, để Nhị muội gả vào gia đình bình dân bá tánh, có lẽ…”
“Vân Thiên Mộng, đồ tiện nhân này, ta không để yên cho ngươi!” Vân Thiên Mộng còn chưa nói xong đã liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới thanh âm mắng to của Vân Nhược Tuyết.
Nghe Vân Nhược Tuyết đột nhiên khôi phục như thường, trong mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua vẻ lạnh lẽo, mà Vân Huyền Chi thì không khỏi kinh ngạc, chỉ sợ nằm mơ hắn cũng không ngờ Vân Nhược Tuyết lúc này lại ở ngoài cửa.
Không đợi Vân Huyền Chi khôi phục tinh thần, cửa lập tức bị đạp tung ra, Vân Nhược Tuyết một thân xộc xệch tiến lên, giơ tay muốn đánh Vân Thiên Mộng.
Nguyên Đông há có thể để ả được như ý, tại góc chết Vân Huyền Chi không thấy được đã đưa chân ra ngáng, Vân Nhược Tuyết lập tức ngã ụp xuống, một tay đập vào mặt bàn, theo bản năng bèn túm luôn lấy khăn trải bàn…
“Choang choang…” ấm trà, chén trà trên bàn bị kéo rơi xuống đất, phát ra từng trận âm thanh chói tai. Vân Huyền Chi đỏ cả mặt, tay chỉ vào Vân Nhược Tuyết cả buổi không nói được lời nào.
“Phụ thân bớt giận, Nhị muội cũng không phải cố ý. Mới vừa rồi trên đường tới đây, Mộng Nhi còn nghe bà vú chăm sóc cho Nhị muội nói rằng tinh thần Nhị muội hôm nay khác thường, có những hành động kỳ quái. Phụ thân đừng trách Nhị muội.” Vân Thiên Mộng lại để Nguyên Đông tiến lên, ‘hảo tâm’ nâng Vân Nhược Tuyết dậy, còn chính mình thì đi trấn an Vân Huyền Chi.
“Ngươi có còn bộ dạng của tiểu thư một tướng phủ hay không? Vẻ rụt rè trước kia của ngươi đâu rồi? Quần áo không chỉnh tề đã chạy ra khỏi khuê phòng. Đứa con gái như ngươi ta thật sự không nuôi nổi.” Vân Huyền Chi bắt đầu chỉ vào Vân Nhược Tuyết mắng to.
Gần đây, sau khi Vân Nhược Tuyết chịu vũ nhục, hắn đều một mực bao dung cho mọi hành vi của nàng. Nhưng hôm nay, trước mặt Vân Thiên Mộng, nàng lại làm hắn mất hết mặt mũi. Hắn thật sự đã quá dung túng đứa con gái này rồi, làm nàng ta càng ngày càng không biết phân biệt lớn nhỏ.
Vân Nhược Tuyết nghe Vân Huyền Chi nói vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, nước mắt trào ra, nhưng vẫn quát lên: “Nếu không phải vì tiện nhân này thì sao con có thể trở thành bộ dáng như hôm nay? Phụ thân, con được Thần Vương đem kiệu tám người khiêng đưa vào phủ Thần Vương làm Trắc phi, sao người có thể bênh tiện nhân này được? Khi mẹ còn sóng, người chưa từng đối xử với con như thế. Con không cam lòng…”
Vân Huyền Chi vốn đang giận dữ, Vân Nhược Tuyết không sợ chết còn nhắc tới Tô Thanh càng làm cho hắn giận hơn, không thèm nói lời nào, giơ tay tát vào mặt nàng ta một cái, sau đó quát Liễu Hàm Ngọc: “Tìm người gả nó đi. Làm nô tì, làm thiếp đều không liên quan gì tới Vân tướng phủ. Vân tướng phủ ta quá nhỏ, không nuôi được ngươi.”
Nói xong, Vân Huyền Chi không thèm nhìn tới Vân Nhược Tuyết nữa, xoay người cố nén sự tức giận trong lòng.
Vân Nhược Tuyết đang định mở miệng mắng chửi liền bị Nguyên Đông điểm huyệt, chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi. Vân Thiên Mộng không thèm để ở trong lòng, chỉ cảm thấy tiếc nuối cho Vân Nhược Tuyết, nếu nàng ta thông minh hơn một chút thì chắc chắn sẽ không rơi vào kết cục này. Vân Huyền Chi yêu thương nàng ta như thế, dù có nuôi cả đời thì cũng sẽ không oán hận nửa câu. Vậy mà hôm nay nàng ta lại huyên náo một trận khiến cha con trở mặt thành thù, tương lai sợ sẽ còn bị ủy khuất ở nhà chồng.
Nhìn Vân Nhược Tuyết bị cường hành lôi ra ngoài, Vân Thiên Mộng hai mắt càng thêm sáng, trong lòng chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế.
Quang cảnh nghìn dặm đóng băng ở biên giới phía bắc, tuyết trắng rơi không ngừng…
Càng đi về hướng bắc thì nhiệt độ càng giảm, đoàn người gian nan vất vả đi trên tuyết, đưa mắt nhìn lại, sông lớn đóng băng đã nhiều ngày, cảnh sắc đều chìm trong màu trắng, đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo không thôi.
Tề Linh Nhi và Hải Điềm ngồi trong xe phượng có thể chống được cái lạnh, những người ngồi trên lưng ngựa ngay cả mũ rộng vành cũng phải mang vào để ngăn tuyết táp vào mặt.
“Còn một ngày nữa!” Hải Trầm Khê tính toán thời gian rời khỏi kinh thành, thấy khoảng cách tới biên giới hai nước càng lúc càng gần liền lên tiếng nhắc nhở Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần, vừa mới mở miệng đã hít vào một luồng khí lạnh. Một luồng hơi ấm truyền ra thành khói lượn lờ trước mặt hắn.
Hải Trầm Khê từ nhỏ đã sống ở núi Dương Minh, nhiệt độ nơi đó cũng khá thấp, nhưng so với thời tiết lúc này quả thật không tính là gì.
Đoạn đường này, ngoại trừ tối đầu tiên rời khỏi kinh thành có chút náo loạn, về sau cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Cái này càng khiến cho ba nam tử trở nên cẩn trọng, e dè, chỉ e sẽ còn có kinh hỉ lớn hơn đang chờ đón bọn họ.
“Ba vị chắc hẳn không thích ứng được với khí hậu ở Bắc quốc rồi!” Lúc này, Tề Tĩnh Huyên giục ngựa đi tới, nhìn ba người trước mặt chưa từng nói gì trên suốt dọc đường thì không khỏi lên tiếng trào phúng: “Không thể tưởng được là đàn ông Tây Sở lại mảnh mai như đàn bà, quả nhiên làm cho người ta buồn cười.”
“Mấy ngày trước Đại hoàng tử trầm mặc ít nói, hôm nay gần tới Bắc Tề rồi, Đại hoàng tử hình như cũng thoải mái hơn phải không? Xem ra lá gan của Đại hoàng tử cũng do Bắc Tề cho đấy?” Sở Phi Dương lạnh lùng đáp lại, trong lời nói ám chỉ Tề Tĩnh Nguyên nhát như chuột, chỉ có ở gần quốc thổ mới dám mở miệng lên tiếng.
“Sở Tướng thật là giỏi khua môi múa mếp, khó trách Quận Vương và Thần Vương đều không muốn cùng ngươi nói chuyện!” Tề Tĩnh Nguyên sao lại không hiểu khiêu khích của Sở Phi Dương, nhìn ba người trước mặt mang thần sắc không giống nhau thì muốn khơi mào nội chiến.
“Đại hoàng tử nói sai rồi, đàn ông sao có thể như tiểu nữ tử giỏi lời ong tiếng ve chuyện trong nhà? Xem ra Đại hoàng tử cũng có chỗ bất đồng với đàn ông bình thường đấy!” Lúc này, Giang Mộc Thần lãnh đạm lên tiếng, băng sương trong mắt còn lạnh lẽo hơn tuyết của Bắc quốc.
“Bổn Quận Vương ngược lại thì thấy Đại hoàng tử mới không giống tiểu nữ tử. Ngược lại thì giống mấy vị phu nhân hơn. Nhưng phu nhân kia lúc rảnh rỗi đều thích châm ngòi thị phi, thật sự là làm người ta ghét…” Hải Trầm Khê cũng không kém cạnh, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh Huyên, sắc mặt âm trầm, khóe miệng nổi lên một vòng cười lạnh.
“Hừ, ba vị thật đồng lòng. Chỉ là không biết sự đồng lòng này có thể duy trì bao lâu mà thôi!” Tề Tĩnh Huyên thấy ba người đều hướng mũi giáo công kích mình thì trong lòng giận dữ. Nhưng hiện tại vẫn đang trên quốc thổ Tây Sở, nếu chính mình hủy đi hiệp nghị của hai nước thì phụ hoàng sẽ đem mọi sai lầm đổ lên đầu hắn.
Nghĩ như thế, Tề Tĩnh Huyền chân kẹp chặt bụng ngựa, lại hướng về phía trước chạy đi.
“Hừ!” Ba tiếng hừ lạnh đầy khinh thường đồng thời vang lên, mà ba người vừa rồi còn đồng tâm hiệp lực, lúc này đều đưa mắt nhìn về ba hướng khác nhau, tiếp tục đi tới.
Bão tuyết càng lúc càng mạnh, thỉnh thoảng còn xen lẫn mưa đá, tuyết rơi như trút. Mà quân đội hai nước đã xếp thành hàng ở hai bên biên giới, chờ bọn hắn tới.