Sở Vương Phi

Chương 123




"Hình như Sở Tướng không hoan nghênh chúng ta tới tìm hiểu ha!" Lại không nghĩ, Tề Tĩnh Nguyên lại bước ra khỏi phượng liễn, sau lưng lại dắt theo Tề Linh Nhi!

Hai người cùng nhau bước xuống phượng liễn, nối gót nhau đi về phía bọn người Sở Phi Dương!

Mọi người dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy khoé miệng Tề Tĩnh Nguyên cười lạnh, trong mắt loé lên vẻ âm trầm, cả người bị bao phủ trong bóng râm, khiến người khác sợ hãi, không hiểu nổi thế gian tại sao lại có nam tử âm trầm khó hiểu thế này!

Mà Tề Linh Nhi phía sau hắn trên người cũng mặc y phục mùa đông, cổ lẫn tay áo đều viền một lớp lông chồn trắng tinh, càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn ngọc ngà khiến người ta yêu mến của Tề Linh Nhi! Mà trên nền gấm tím sẫm ẩn hiện hình hoa mẫu đơn được thêu từ sợi tơ màu bạc, theo bước chân của Tề Linh Nhi mà trở nên sống động vô cùng, khiến cho người đi đường dừng bước nhìn xem, không nỡ rời mắt!

Lúc này Tề Linh Nhi mặt mang ý cười, đôi thuỷ mâu kia đầu tiên là hờ hững liếc về phía tuấn nhan bĩnh tình lãnh đạm của Sở Phi Dương, sau đó mới nhìn về phía Vân Thiên Mộng rồi khẽ gật đầu!

Còn Tề Tĩnh Nguyên thì ngay từ lúc vừa bước xuống xe ngựa, đôi mắt tràn ngập vẻ hung ác nham hiểm kia liền nhìn Sở Phi Dương chằm chặp, mãi tới khi đi tới trước mặt ba người mới chuyển về phía Vân Thiên Mộng, Vân Thiên Mộng hôm nay vận một thân y phục mùa đông màu hồng đào, khiến cho người trước nay rất ít khi mặc y phục chói màu như Vân Thiên Mộng hệt như một quả đào mật chín mọng ngon lành, cả người nàng có cả thanh tân lẫn vũ mị, khiến cho kẻ gặp qua vô số mỹ nhân như Tề Tĩnh Nguyên, trong mắt cũng phải hiện lên một chút tán thưởng!

Ngay lúc ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên chuyển sang Vân Thiên Mộng thì Sở Phi Dương liền kéo Vân Thiên Mộng qua, chuyển người chặn ánh mắt khiến người ta chán ghét của Tề Tĩnh Nguyên lại, mở miệng hỏi vẻ hờ hững: "Không biết thái tử cùng công chúa tới tìm hiểu chuyện gì? Nếu là việc triều chính thì vẫn là mời thái tử tiến cung báo với hoàng thượng! Bổn tướng hiện tại đang trong thời kỳ tân hôn, không muốn cuộc sống của mình và phu nhân bị ai quấy rầy!"

Lời này đủ trắng trợn, cũng bớt có thêm cơ hội tiếp xúc với Tề Tĩnh Nguyên!

Chỉ thấy Tề Linh Nhi vốn đang mang nụ cười yếu ớt trên môi, nghe xong lời này liền dời ánh mắt từ Vân Thiên Mộng, nhìn về phía bóng lưng của Tề Tĩnh Nguyên!

Còn Tề Tĩnh Nguyên thì sắc mặt vẫn như cũ, vốn đang âm trầm, nhưng nghe được Sở Phi Dương nói thì lại nhếch môi cười, lập tức mở miệng: "Bản cung đương nhiên là tới vì đại hôn của Sở tướng!"

Dứt lời, ánh mắt hàm chưa lãnh ý của Tề Tĩnh Nguyên cũng quét qua chung quanh, sau đó cười lạnh nói tiếp: "Lẽ nào để khách đến chúc mừng đứng ngoài cửa là đạo đãi khách của Sở vương phủ sao? Bản cung tuy biết Sở vương gia rất có trọng lượng trong lòng Ngọc Kiền Đế, nhưng không thể vì được sủng mà kiêu, chặn hết khách khứa ở ngoài cửa, làm như vậy, có phải là hơi bất cận nhân tình không?"

Sở Nam Sơn nghe Tề Tĩnh Nguyên không ngừng tâng bốc hắn lên, lại không ngừng lấy chuyện đó ra áp trứ mình, chân mày giật giật hai cái, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lùng, mở miệng với vẻ trầm tư lẫn khó hiểu: "Bản vương tuổi đã già, tinh thần không thể so với lúc còn trẻ, đương nhiên là phải đóng cửa miễn tiếp khách! Bằng không thân thể mệt nhọc, chẳng phải là được không bù mất sao! Thái tử tuổi trẻ cường tráng, thích đông chinh tây phạt, mang theo huyết khí phương cương của nam nhân tự nhiên là tốt, chỉ là nếu xông xáo quá mức, e là hao tổn tinh thần lại còn thương thân!"

Vừa rồi bị Sở Phi Dương dạy dỗ như vậy, trong lòng của Sở Nam Sơn đã ấm ức không thôi, bây giờ lại bị Tề Tĩnh Nguyên chất vấn, lửa giận trong lòng Sở Vương đã bị dấy lên!

Nếu mình đã không thể đắc tội Sở Phi Dương thì cứ đắt tội Tề Tĩnh Nguyên đi vậy.

Tề Linh Nhi thấy Sở Nam Sơn lẫn Sở Phi Dương đều không muốn để mình và thái tử đi vào Sở vương phủ, liền mỉm cười đi tới, ôn nhu nắm tay Vân Thiên Mộng, cười nói: "Đúng là đã lâu không gặp Vân tiểu thư! A, Không đúng, hôm nay Vân tiểu thư đã thành Sở phu nhân rồi! Chúng ta hay tin về đại hôn của phu nhân và Sở tướng quá muộn, cho nên mãi tới hôm nay mới đến chúc mừng được, kính xin phu nhân và Sở tướng chớ để bụng!"

Thấy Tề Linh Nhi một bộ vui vẻ dạt dào như vậy, Vân Thiên Mộng đương nhiên không thể cho nàng ta bẽ mặt, huống hồ gì Tề Linh Nhi lại là công chúa Bắc Tề, lại thêm hôm nay Thuỵ Vương vẫn nằm trong tay Tề Tĩnh Nguyên, mặc kệ trong lòng Ngọc Kiền Đế có tính toán gì với vị công chúa Bắc Tề này không, nhưng hiện tại, vài phần mặt mũi vẫn phải cho!

Cho nên, Vân Thiên Mộng cũng mỉm cười nói "Đa tạ công chúa đã nhớ!"

"Sở phu nhân cần chi phải khách khí như vậy! Bản cung cùng phu nhân cũng hợp ý, nên mới cầu thái tử ca ca mang ta tới đây! Chắc phu nhân sẽ không thể nào không chào đón ta đâu nhỉ!" Vừa nói, Tề Linh Nhi liền che miệng cười khẽ, chỉ là dù cười nhưng dư quang khoé mắt vẫn liếc qua Sở Phi Dương một cái.

Nhìn thấy Tề Linh Nhi lôi kéo làm thân với Vân Thiên Mộng, đáy mắt Sở Phi Dương toả ra khí lạnh, vốn định trực tiếp mang Vân Thiên Mộng trở về tướng phủ, chỉ thấy khoé môi hắn đột nhiên khẽ nhếch, trong mắt loé ra tinh quang, liền cười nói: "Vậy thì mời thái tử cùng công chúa vào phủ ngồi chơi!"

Nói xong liền cùng Sở Nam Sơn và Tề Tĩnh Nguyên đi vào Sở vương phủ, còn Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi thì chậm rãi đi theo sau cả ba người!

Một đường từ của chính vào tiền viện, sau đó xuyên qua hoa viên, cuối cùng đi vào nơi Sở vương thường dùng tiếp khách, nhìn thấy trong Sở vương phủ không có một gốc hoa tươi nào, trong mắt Tề Linh Nhi không khỏi xẹt qua tia nghi hoặc, ngay cả Tề Tĩnh Nguyên cũng cảm thấy hiếu kỳ không thôi với vị Sở vương Tây Sở vang danh đã lâu này!

Thấy Tề Tĩnh Nguyên đã có Sở Phi Dương và Sở Vương chiêu đãi, Vân Thiên Mộng liền dẫn Tề Linh Nhi tới lương đình trong hoa viên ngồi xuống!

"Cớ sao trong phủ vương gia không bày biện vật gì? Tuy rằng một dải màu xanh biếc có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng nếu có thêm chút hoa tươi toả ra hương khí thơm lừng chẳng phải tốt hơn sao?" Nhìn thấy cả vườn chỉ thuần màu xanh biếc, Tề Linh Nhi cảm thấy đơn điệu, liền mỉm cười đề nghị!

Thấy trong lời nói của Tề Linh Nhi dường như còn mang theo ý khác, Vân Thiên Mộng cũng quanh co trả lời "Cảnh trí nơi đây là do Sở vương phi năm đó bày trí, chắc là trong lòng gia gia chỉ có một mình vương phi, nên mới giữ nguyên tới giờ!"

Nghe vậy, mục quang trong mắt Tề Linh Nhi loé lên, thản nhiên nói "Vương gia thật đúng là người chí tình chí nghĩa, chuyện này lại càng khiến bản cung ngưỡng mộ Sở vương phi hơn!"

Hai người đang nói chuyện, chợt thấy một quan ma ma dẫn theo vài tiểu nha đầu đi tới, thấy Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi thì nhất tề hành lễ!

"Đứng dậy cả đi! Không biết ma ma tới đây có chuyện gì không?" Vân Thiên Mộng nhìn thấy trong tay mấy tiểu nha đầu kia bưng vài thứ liền cười hỏi.

Ma ma cũng chậm rãi đứng dậy, cười khẽ đáp "Hồi thiếu phu nhân, đây là đệm mềm tướng gia phân phó chúng nô tỳ chuẩn bị, tuy khí trời hiện tại khá dễ chịu, nhưng dù sao cũng rất lạnh, ghế đá trong lương đình lại càng âm hàn, không hợp cho thiếu phu nhân ngồi, bằng không nhiễm bênh, e là không tốt!"

Vừa nói, Thượng Quan ma ma liền đón lấy đệm êm thật dày trong tay nha đầu phía sau, tự mình đặt bên cạnh Vân Thiên Mộng.

Bên Tề Linh Nhi thì do nha đầu nàng ta mang tới nhận một cái đệm thật dày, tự mình đặt xuống cạnh chỗ nàng ta ngồi!

"Để hắn bận tâm rồi!" Cảm thấy bên dưới êm ái hơn nhiều, Vân Thiên Mộng hé môi cười khẽ rồi nói.

Chỉ là Thượng Quan ma ma vẫn chưa xong việc, lại thấy nàng ta lấy một cái lò sưởi nhỏ từ trong tay áo ra đặt vào trong tay Vân Thiên Mộng, sau đó mới vẫy nha đầu phía sau lui xuống, còn mình thì lặng lẽ đứng sau Vân Thiên Mộng không nói tiếng nào.

Nhìn thấy lò sưởi xinh đẹp nho nhỏ trong tay Vân Thiên Mộng, trong mắt Tề Linh Nhi liền hiện lên vẻ hâm mộ, không khỏi mở miệng "Không ngờ Sở tướng lại chu đáo như vậy, ân cần chăm sóc phu nhân như vậy! Phu nhân quả là có phúc, có thể gả cho nam tử vĩ đại như Sở tướng, quả khiến người ta ngưỡng mộ không thôi!"

Hai tay Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng bưng lấy lò sưởi nhỏ cỡ quả táo, cảm thấy hơi ấm trong lò dần dần thông qua mười ngón tay truyền đi khắp cơ thể, cơ thể vốn có chút lạnh nhoáng cái liền ấm áp hẳn lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, cũng càng có thêm tinh lực đối phó với Tề Linh Nhi trước mặt, thấy nàng ta ba câu không ngoài nam tử Sở gia, liền biết ngay hôm nay nàng ta có chủ ý gì, ý cười trên môi giảm đi đôi phần, trong giọng nói tăng thêm vẻ muộn phiền, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh vật, môi hồng khẽ mở "Công chúa thân phận cao quý, người khác sao có thể sánh bằng, sinh ra lại xinh đẹp như vậy, chỉ có chúng ta hâm mộ công chúa mới phải! Đối với chúng ta mà nói, cuộc đời này cũng chỉ mong "Nguyện có người yêu thương, đến già không chia ly' mà thôi! Nguyện vọng tầm thường như vậy, há có thể lọt vào mắt công chúa!"

Nghe câu trả lời của Vân Thiên Mộng, Tề Linh Nhi nhất thời trầm mặc, thấy thần sắc Vân Thiên Mộng chuyên chú nhìn cảnh sắc trong hoa viên, liền dõi mắt nhìn về một mảnh xanh tươi kia, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Phu nhân quả thật không giống nữ tử bình thường! Tâm nguyện như vậy, đừng nói là nữ tử bình thường, cho dù là công chúa cao quý như bản cung đi nữa, có mấy ai được như nguyện? Nhưng phu nhân có thể gặp được, thật khiến người ta hâm mộ!"

Nghe vậy, quang mang trong mắt Vân Thiên Mộng dần lạnh, khẽ nâng một tay, chỉ vào một vài cây tùng trong hoa viên, hờ hững nói "Chỉ là do suy nghĩ của mọi người khác nhau mà thôi! Vừa rồi nghe công chúa nói, liền biết công chúa là người yêu hoa! Chỉ là, bách hoa tuy đẹp, nhưng luôn có lúc héo tàn, còn thanh tùng tuy chỉ độc một màu, nhưng luôn xanh tốt, ta nghĩ, đây cũng là dụng ý của Sở vương phi năm xưa! Vân Thiên Mộng tự biết dung mạo lẫn tài hoa đều không phải thượng thừa, không cầu vinh hoa phú qúy, chỉ hy vọng mình là một màu xanh biếc duy nhất, mãi mãi nằm trong lòng phu quân! Đây chỉ là cách nghĩ của tiểu nữ, mong công chúa chớ cười chê!"

Nghe những lời Vân Thiên Mộng nói, trong lòng Tề Linh Nhi giật mình không thôi, vốn nàng muốn mượn cảnh sắc trong hoa viên đưa đẩy, nào ngờ lại bị Vân Thiên Mộng nói cho không còn đường nào phản bác!

Suy cho cùng, lời Vân Thiên Mộng nói ban nãy cũng là thứ mà nữ tử khắp thiên hạ mong chờ! Bản thân tuy là công chúa, nhưng sao lại không muốn được gả cho một vị phu quân chỉ yêu mỗi mình nàng?

Mà Vân Thiên Mộng đột nhiên lại thắng thắn và thành khẩn như vậy, khiến cho Tề Linh Nhi không biết ứng đối thế nào, nếu phản bác thì có vẻ bản thân mình không biết lý lẽ, nếu nhượng bộ thì lại thành đuối lý!

Nhất thời, trong lương đình yên tĩnh vô cùng, Tề Linh Nhi mượn việc uống trà, trong lòng thì tinh tế đánh giá nghĩ xem kế tiếp nên đối ứng đối với Vân Thiên Mộng thế nào!

Còn Vân Thiên Mộng thì thu hết chút dao động bên dưới vẻ bình tĩnh của Tề Linh Nhi vào mắt, lập tức nâng chén trà nhỏ trước mặt lên, một tay khẽ nhấc nắp chén muốn nhấp một ngụm, nhìn thấy bên trong chỉ là một chén nước ấm, mang theo chút không hiểu nhìn về phía Thượng Quan ma ma!

Thượng Quan ma ma nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Vân Thiên Mộng, liền cười khẽ gật đầu với nàng, ý bảo tất cả đều làm theo sự phân phó của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lúc này mới an tâm uống một ngụm, phát hiện bên trong có pha mật ong, nhất thời ngọt tới tận đáy lòng!

Mà Tề Linh Nhi lúc này hiển nhiên đã chuẩn bị xong đợt tiến công tiếp theo, dung nhan trang nhã vừa khéo lộ ra nụ cười yếu ớt, hai mắt dấu diếm lưỡi dao nhìn Vân Thiên Mộng, nói với ân cần "Tâm nguyện của phu nhân, đương nhiên là thứ nữ tử khắp thiên hạ hằng mong! Chính là, trên đời này có bao nhiêu nữ tử thực sự dám làm như vậy? Chỉ sợ tới lúc đó lại bị thế nhân gọi là đố phụ, thoá mạ cả đời!"

Vị ngọt trong miệng Vân Thiên Mộng còn chưa tan hết đã nghe Tề Linh Nhi không chịu từ bỏ tiếp tục truy vấn, khoé môi cong cong, lộ ra một nụ cười cực kỳ đặc biệt.

Còn Tề Linh Nhi nhìn thấy Vân Thiên Mộng như vậy, trong lòng càng thêm khó hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu Vân Thiên Mộng có ý gì!

Nếu là nữ tử bình thường, nghe thấy chữ đố phụ đã sợ tới mặt mũi trắng bệch, còn nàng thì chẳng những không có bất cứ điều dị thường gì, lại còn cười vui vẻ như vậy, quả thật khiến cho người giỏi phóng đoán nhân tâm như Tề Linh Nhi cũng cảm thấy sững sờ, có chút khó nắm bắt suy nghĩ lẫn tính cách của Vân Thiên Mộng!

Mà bọn Mộ Xuân đang hầu hạ trong lương đình nghe Tề Linh Nhi tuỳ ý gán cho tiểu thư của họ cái danh 'Đố phụ' thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Vân Thiên Mộng!

Ai sáng suốt cũng đều nhìn ra được, cô gia hôm nay đối với tiểu thư yêu thương trăm chiều, nhưng lời thốt ra từ miệng vị công chúa Bắc Tề này thì lại khác hẳn, nghe như tiểu thư nhà nàng đeo bám cô gia không bằng, đúng là làm người ta chén ghét!

Ngay cả trước nay mặt không đổi sắc như Thượng Quan ma ma, nghe xong lời nói của Tề Linh Nhi cũng không khỏi hơi nhíu mày.

Thượng Quan ma ma nhìn thấy Sở Phi Dương trưởng thành, mặc dù không thể nói hiểu rõ tâm tư Sở Phi Dương mười phần, nhưng có một số việc nàng cũng thừa sức nhìn ra, tướng gia đối với phu nhân cũng không phải nhất thời ham vui, loại dụng tâm chưa từng có này khiến Thượng Quan ma ma xác định rõ ràng tâm tư của tướng gia!

Cho nên lời nói của vị công chúa Bắc Tề này làm cho người ta cảm thấy vô cùng trái tai, hệt như tất cả là do phu nhân theo đuổi tướng gia vậy!

Chỉ là, đứng đây một hồi, những lời đáp trả công thủ nhiều mặt của Vân Thiên Mộng vừa rồi lại làm cho Thượng Quan ma ma vô cùng tin tưởng nàng, tuy không ưa Tề Linh Nhi, nhưng cũng tin chắc những thứ này không làm khó được Vân Thiên Mộng, ngược lại còn thêm tò mò không biết Vân Thiên Mộng sẽ trả lời thế nào.

Vân Thiên Mộng thì nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, sau đó nhìn về phía Tề Linh Nhi, từ tốn đáp "Cá và tay gấu không thể cùng có được, Thiên Mộng cũng không tham lam! Không hy vọng xa vời rằng khi có được người một lòng chung thuỷ, còn có thể khiến người ngoài cho rằng mình hiền lương thục đức! Huống hồ, nhận xét của người khác cũng không liên quan gì tới cuộc sống của ta, còn người nọ lại là chỗ dựa suốt cuộc đời, bên nào nặng bên nào nhẹ, tin là bằng sự thông minh của công chúa nhất định sẽ nhìn ra!"

"Phu nhân thật sự không quan tâm sao? Nữ tử trong thiên hạ, có ai không quan tâm tới thanh danh của mình? Đừng nói là cao môn đại viện, thê tử nhân gia bình thường, ngay cả các vị chủ tử quen được chiều chuộng trong hoàng cung kia, vì chiếm được một lời khen của hoàng thượng, cũng dùng trăm phương ngàn kế âm thầm tặng mỹ nữ bên người cho vị chí cao vô thượng kia! Linh Nhi quả thật không rõ tại sao phu nhân lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, không màn tới cái nhìn của thế nhân!" Lời nói thì vậy, nhưng trong lòng Tề Linh Nhi cũng cảm thấy rung động vì lời nói của Vân Thiên Mộng vừa rồi, cũng không ngừng thầm hỏi chính bản thân mình, là nên sống trong ánh nhìn của thế nhân, hay nên sống vì chính mình mới đúng.

Nhìn ra sự giãy dụa trong mắt Tề Linh Nhi, lại nghe nàng ta truy vấn không thôi, Vân Thiên Mộng chỉ cười chứ không nói, chuyện người không hợp nửa câu thừa, nàng không cần phải giải thích nhiều với người luôn ngấp nghé chồng mình!

Huống hồ gì, điều nên nói nàng đã nói hết, mặc kệ Tề Linh Nhi này hiểu cũng được, hay giả hồ đồ cũng vậy, lập trường và thái độ của nàng chắc chắn sẽ không thay đổi!

Cho dù Tề Linh Nhi có hỏi mình một trăm vấn đề như vậy, thì mình cũng có thể trả lời nàng ta!

"Đang nói gì mà cười vui vẻ như vậy?" Lúc này, Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Nguyên lại cùng nhau đi về phía lương đình, chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có mỗi mình Vân Thiên Mộng, ngay khi bước vào hoa viên đã thấy khoé môi thê tử mình hiện ý cười, trong lòng liền cảm thấy tò mò, sao gặp Tề Linh Nhi này lại khiến Mộng Nhi của hắn vui vẻ như vậy!

Nhìn thấy hai người đã đi tới bậc thềm, Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi đều đứng dậy, cười khẽ đáp lời Sở Phi Dương "Chỉ là cùng công chúa thưởng thức hoa viên vương phủ mà thôi! Công chúa cảm thấy hoa viên quá đơn điệu, nên trồng thêm ít hoa tươi! Nhưng thiếp thân lại cảm thấy một màu xanh biếc như vầy cũng là cảnh đẹp ý vui, so với bách hoa linh lung thì lại khiến người ta cảm thấy an bình hơn!"

Nghe vậy, ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên cũng theo lời nói của Vân Thiên Mộng mà quét qua hoa viên Sở vương phủ, chỉ thấy bây giờ tuy là mùa đông, nhưng hoa viên Sở vương phủ cũng là một mảnh ý xuân dạt dào, làm cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng, tuy rằng thiếu bóng hoa làm đẹp khiến cho người ta có chút mất hứng, nhưng so với nhìn thấy cành khô cây héo của mùa đông thì vẫn tốt hơn gấp trăm lần!

Chỉ có điều, Tề Tĩnh Nguyên là người khôn khéo nhường nào, há lại không rõ dụng ý của Tề Linh Nhi, chỉ là không ngờ lại để Vân Thiên Mộng chiếm tiên cơ, mở miệng nói với Sở Phi Dương trước!

Mà Sở Phi Dương há lại không biết dụng tâm của Vân Thiên Mộng khi cố ý nói ra nội dung cuộc trò chuyện, tiểu hồ ly ghê gớm này, bản thân thì giả bộ hiền lành, giao vai kẻ ác cho hắn diễn.

Bỏ đi bỏ đi, ai kêu nàng là thê tử của hắn làm chi, thực tế lúc này Vân Thiên Mộng vẫn nhiệt tình châm một chén trà nóng cho hắn, Sở Phi Dương tự nhiên là trong lòng vui vẻ nâng chén trà, cùng nâng chén uống một ngụm với Tề Tĩnh Nguyên ngồi đối diện, con ngươi ẩn đi vẻ tinh duệ nhìn hoa viên một vòng, lúc này mới nhìn Vân Thiên Mộng, mở miệng nói với Tề Linh Nhi "Chẳng lẽ công chúa không thấy Mộng Nhi chính là đoá hoa duy nhất nở rộ trong hoa viên này sao? Đã có hoa rồi, cần gì phải có thêm những thứ khác? Bản tướng cũng không muốn nhìn thấy một hoa viên sặc sỡ hoa cả mắt! Thái tử, ngài nói có đúng không?"

Nói xong, Sở Phi Dương hướng về phía Vân Thiên Mộng cười khẽ một tiếng, trong mắt cũng loé lên một tia tình tự khác!

Vân Thiên Mộng mặc dù rất thoả mãn với câu trả lời của Sở Phi Dương, nhưng ám hiệu trong mắt hắn lại khiến cho nàng cảm thấy khó chịu trong lòng, không khỏi tự nhủ với chính mình, những chuyện thế này đừng nên coi là thật, bằng không, chỉ sơ sẩy chút thôi sẽ để bản thân bị lún vào!

Tề Tĩnh Nguyên nhìn thấy đôi phu thê này đang kẻ xướng người hoạ cự tuyệt Tề Linh Nhi, cũng không để ý mà chỉ cười, lập tức tán dương "Sở tướng và phu nhân quả nhiên là phu thê tình thâm! Chẳng trách Linh Nhi nhà chúng ta luôn nói phu nhân phúc trạch thâm hậu! Hôm nay xem ra, ngay cả bản cung cũng có chút ngưỡng mộ cuộc sống phu xướng phụ tuỳ của Sở tướng và phu nhân!"

Nghe vậy, khoé môi giương lên, bàn tay phải bên dưới không khỏi nắm chặt tay trái của Vân Thiên Mộng, cảm nhận sự ấm áp trên tay nàng, nụ cười trên môi lại càng rõ ràng, mở miệng nói "Thái tử quả thật quá khiêm nhường! Hoà Thuận công chúa bản triều cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân, tin rằng thái tử và Hoà Thuận công chúa tương lai nhất định phu thê thuận hoà, tương kính như tân! Cần chi phải ngưỡng mộ phàm phu tục tử như chúng ta?"

Đối với việc Sở Phi Dương nói lái sang chuyện khác, trên mặt Tề Tĩnh Nguyên cũng hiện lên nụ cười lãnh khốc, ánh mắt che giấu âm hiểm không khỏi nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy khoé môi nàng hàm chứa nụ cười thong dong nhẹ nhàng, trong mắt loé ra ánh sáng kiên định tự tin, mà Tề Linh Nhi kế bên thì sau khi Sở Phi Dương mở miệng liền im lặng không thốt lên tiếng nào, trên mặt tuy chứa ý cười, nhưng vẫn luôn ẩn hàm vẻ ganh đua dễ bị người khác khơi dậy, đây cũng là lý do dung mạo nàng ta tuy hơn xa Vân Thiên Mộng, nhưng về mặt khí thế thì vẫn luôn thua Vân Thiên Mộng!

"Bản cung và Linh Nhi ra ngoài cũng nửa ngày rồi, hôm nay quấy rầy lâu như vậy, cũng phải trở về thôi!" Có chút ngoài ý muốn là Tề Tĩnh Nguyên lại chủ động mở miệng cáo từ, đúng là khiến người ta kinh ngạc!

Mọi người cùng đứng dậy, vẫn là Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi song song đi xuống bậc thềm như cũ!

"A. . . ." Thế nhưng Tề Linh Nhi lúc này đang suy nghĩ vẩn vơ lại dẫm lên vạt váy của mình, chân phải còn chưa đặt xuống bậc thềm, hai tay huơ loạn giữa không trung, thiếu chút nữa liền đụng phải Vân Thiên Mộng, mà nàng ta thì loạng choạng đổ tới sau lưng Sở Phi Dương. . . .

"Tiểu thư. . . ." "Công chúa. . . ."

Một đám nha đầu cung nữ theo hầu phía sau đều biến sắc, tay chân luống cuống lao ra lương đình, lại không ngờ lương đình này tuy không nhỏ, nhưng bậc thang chỉ đủ cho hai ba người cùng đứng, bây giờ đột nhiên một đám người chen ra, lại đều là nữ tử mặc váy dài, tràng diện lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn!

Mọi người tôi đẩy cô, cô đẩy tôi, cô giẫm tôi, tôi giẫm cô, hai bên trong lòng đều chỉ nghĩ tới chủ tử của mình, không ai nhường ai, thiếu chút nữa là xông vô đánh nhau, có vài người đứng ở mép bậc thang vì chen chúc mà ngã xuống bãi cỏ!

Còn Tề Linh Nhi lúc sắp bổ nhào lên lưng Sở Phi Dương thì tay trái đột nhiên bị người khác túm lấy, sau đó người nọ dùng sức kéo tay nàng, để cho nàng lấy lại thăng bằng!

Tề Linh Nhi vốn tưởng là cung nữ của mình kéo lại, hổn hển quay người lại muốn trách phạt, lại phát hiện Vân Thiên Mộng cười khẽ đứng sau nàng, dịu dàng mở miệng "Công chúa không sao chứ?"

Trông thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên xuất hiện phía sau mình, Tề Linh Nhi vô thức xoay người lần nữa, lại phát hiện Vân Thiên Mộng vốn đứng bên phải mình đã di chuyển sang chỗ khác, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, chỉ vỗ ngực, nói với vẻ mặt tái nhợt "Đa tạ phu nhân!"

Sở Phi Dương lúc này cũng đi tới sau lưng Vân Thiên Mộng, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tề Linh Nhi trước mặt, giống như rất tức giận!

"Nháo đủ chưa?" Nhìn đám cung nhân mình mang tới không có quy củ như vậy, hô to gọi nhỏ trong Sở tướng phủ, Tề Tĩnh Nguyên nhíu mày, trong mắt dần loé ra vẻ thị huyết, khiến cho cả đám sợ tới mức bị người ta giẫm lên cũng không dám hó hé nữa, chỉ vội vàng chạy tới sau lưng Tề Linh Nhi, cẩn thận đỡ nàng đi xuống bậc thang.

Nhìn đám cung nhân an phận rồi, ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên liền bắn về phía Tề Linh Nhi, thấy nàng ta mặt mũi trắng bệch, Tề Tĩnh Nguyên cũng cười lạnh, lập tức nói với Sở Phi Dương "Là bản cung quản không nghiêm, để Sở tướng chê cười rồi!"

Sở Phi Dương cũng lạnh mặt, ánh mắt giá lạnh thuỷ chung vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Linh Nhi, chế giễu "Công chúa là thiên chi kiều nữ của Bắc Tề, không ngờ ngay cả cách đi đứng cơ bản nhất cũng không học được! Xem ra, sau khi công chúa trở về Bắc Tề, phải học lại cho đàng hoàng đi thôi!"

Bị Sở Phi Dương châm chích như vậy, sắc mặt Tề Linh Nhi đã sớm đỏ bừng, còn Tề Tĩnh Nguyên thì hung tợn trừng mắt nhìn nàng, khiến cho nàng có giận cũng không dám phát tác, ấm ức giẫm lên bậc thang dưới chân đi tới cạnh Tề Tĩnh Nguyên.

"Tập Lẫm, phái một cỗ kiệu, tiễn công chúa rời vương phủ!" Lúc này Sở Phi Dương lại bỏ thêm một câu nghe thì có vẻ như quan tâm lắm, kì thực lại châm chọc cực kỳ, chọc cho sắc mặt Tề Tĩnh Nguyên lập tức trở nên âm trầm, lạnh giọng nói "Nếu đã vậy thì bản cung liền cáo từ!"

Nói xong, không đợi Sở Phi Dương tiễn, đã dẫn Tề Linh Nhi đi nhanh ra khỏi Sở vương phủ.

"Về phòng thôi! Bên ngoài gió lớn!" Thấy Vân Thiên Mộng ngồi trong hoa viên cùng Tề Linh Nhi nửa ngày, Sở Phi Dương nắm tay nàng đi về phía hậu viện, chỉ nắm tay thôi cũng dùng sức rất mạnh, hệt như chỉ cần thả lỏng thì nàng sẽ biến mất vậy!

Khẩn trương như vậy, làm Vân Thiên Mộng bật cười, thế này không giống với Sở Phi Dương trước nay giỏi liệu việc chút nào, xoè ngón tay ra đan vào tay hắn, thấy khoé môi âm trầm của hắn có xu hướng nhếch lên, Vân Thiên Mộng bước nhanh hai bước đuổi kịp hắn, hai người sóng vai trở về phòng!

Chính là, vừa bước vào phòng, Sở Phi Dương liền xoay người đóng cửa lại, nhốt hết đám người theo sau ở ngoài, xoay người lại, trong mắt loé ra vẻ không đồng ý, nói với vẻ nghiêm túc "Mộng Nhi, ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm không? Bậc thang hẹp như vậy, nếu ngươi ngã xuống, chỉ sợ là xương cốt sẽ chịu không nổi mà gãy mất!"

Vân Thiên Mộng cũng có lời muốn nói, nhìn tuấn nhan rất gây chú ý của Sở Phi Dương, cong môi nói "Người khác có ý đồ với phu quân của ta, phu nhân như ta không thể làm thinh được!"

Tuy Vân Thiên Mộng biết rõ Sở Phi Dương chắc chắn sẽ né không để Tề Linh Nhi đụng phải, nhưng nếu vậy thì Tề Linh Nhi sẽ ngã xuống đất, mất mặt trước mọi người, lúc đó lại ảnh hưởng tới quan hệ hai nước, gặp xui xẻo sợ là chỉ có mình và Sở Phi Dương!

Đã như vậy thì không bằng nàng động thủ giữ Tề Linh Nhi, để cho Tề Linh Nhi nhìn thấy rõ thực tế, lại khiến Tề Tĩnh Nguyên giận mà không thể phát, chẳng phải là đôi bên vẹn toàn hay sao!

Chỉ có điều, Tề Linh Nhi làm hại mình lo sợ một hồi, đương nhiên phải đáp lễ chút quà mọn cho nàng ta, mới thể hiện được khí độ Tể tướng phu nhân của nàng chứ!

Nhìn thấy nụ cười xấu xe trên môi Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương lúc này mới thấy yên lòng, thực tế sau khi nghe câu nói kia của nàng, càng khiến cho Sở Phi Dương mỉm cười thoả mãn!

"Tướng gia!" Nhưng đúng lúc này, tên sát phong cảnh Tập Lẫm lại xuất hiện ở cửa!

"Chuyện gì?" Kéo Vân Thiên Mộng vào phòng trong nghỉ ngơi, Sở Phi Dương thì mở cửa phòng thấp giọng hỏi Tập Lẫm.

"Đây là thư của lão gia!" Tập Lẫm móc một phong thư từ trong lòng ra giao cho Sở Phi Dương!

Trong đôi mắt luôn bình tĩnh của Sở Phi Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức cầm lấy phong thư, phất tay bảo Tập Lẫm tạm thời lui xuống, còn mình thì trở về phòng mở thư, rút tờ giấy tuyên thanh mỏng bên trong ra, mở ra nhìn một lượt, liền nhét mảnh giấy lại trong phong thư.

Trông thấy thần sắc Sở Phi Dương đột nhiên thay đổi, Vân Thiên Mộng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là phong thư thế nào, lại khiến cho Sở Phi Dương đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy?

"Xảy ra chuyện gì sao?" Kéo Sở Phi Dương ngồi xuống, Vân Thiên Mộng thấp giọng hỏi!

Nghe vậy, Sở Phi Dương nhìn Vân Thiên Mộng mỉm cười, kéo nàng ngồi lên đùi mình, hai tay vòng quanh eo của nàng, đồng thời cúi đầu tựa lên lưng của nàng, nói với vẻ hơi nặng nề "Phụ thân của ta sắp về rồi!"

Nghe Sở Phi Dương dùng ngữ khí như vậy nói chuyện này cho mình biết, trong tiềm thức Vân Thiên Mộng liền cho rằng giữa hai cha con họ có khúc mắc gì đó, bằng không thì sao Sở Phi Dương lại có vẻ vô lực như vậy?

Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy đau lòng khi thấy Sở Phi Dương như vậy, Vân Thiên Mộng xoay người vươn tay nhẹ ôm lấy đàu hắn, khẽ mở miệng "Chúng ta cùng nhau đối mặt!"

Nghe giọng điệu hệt như dỗ dành trẻ con của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương nhất thời phì cười, hai mắt lộ ra từ trong lòng nàng cũng toát lên vẻ chăm chú, nhẹ vuốt chóp mũi xinh xắn của Vân Thiên Mộng, lập tức mở miệng "Từ hôm nay trở đi chính là thời gian lại mặt của nàng, ta đã bảo Hồng quản gia chuẩn bị xong xuôi, nàng cũng đừng bận tâm quá! Đợi lại mặt xong, chúng ta liền chuyển về Sở tướng phủ, đỡ bị lão đầu chơi xấu!"

Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương không muốn nói về chuyện của phụ thân hắn thì không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là nghe hắn gọi Sở vương là lão đầu thì cảm thấy buồn cười, gật gật đầu!

Hai ngày sau. . . .

Hai người leo lên xe ngựa đi về phía Vân tướng phủ!

Chỉ là, xe ngựa vừa mới tới đại môn Vân tướng phủ thì liền gặp Triệu quản gia chỉ huy vài tên sai vặt dùng chiếu cuốn lấy cái gì đó, đi ra từ cửa nhỏ.

Vừa thấy Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương trở về thì vẻ mặt hung thần ác sát của Triệu quản gia ban nãy lập tức được thay bằng vẻ tươi cười, thấp giọng phân phó đám sai vặt vài câu, liền chạy tới chỗ Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, hành lễ nói "Nô tài tham kiến Sở tướng, tham kiến đại tiểu thư!"

"Triệu quản gia, đó là gì vậy?" Đôi mắt sắc bén của Vân Thiên Mộng nhìn thấy trong chiếu dường như rớt ra một mớ tóc dài, lập tức nhíu mày hỏi.

Nhìn theo ánh mắt Vân Thiên Mộng, Triệu quản gia thấy mấy tên sai vặt kia vẫn đứng lì tại chỗ, liền tức giận quát "Bọn chết bầm này, còn không mau đưa đi, đứng lì ở đó làm gì, muốn để tướng phủ xui xẻo à! Không thấy hôm nay đại tiểu thư và cô gia về lại mặt sao?"

Mấy tên sai vặt bị ánh mắt hung ác của Triệu quản gia trừng, sợ tới mức tay chân luống cuống, trượt tay một cái làm chiếc chiếu rơi xuống.

Chiếc chiếu lăn vài vòng trên đất, để lộ ra gương mặt xanh đen, đột nhiên nhìn thấy người chết, Vân Thiên Mộng cả kinh, hai mắt lập tức bị một bàn tay to che lại, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng đầy tức giận của Sở Phi Dương "Đã biết hôm nay là ngày đại tiểu thư lại mặt, vậy mà các ngươi còn mang thứ dơ bẩn này đặt ở cửa, các ngươi muốn Mộng Nhi có chuyện gì hay sao?"

Chỉ là dù Sở Phi Dương kịp thời che mắt của Vân Thiên Mộng lại, nhưng theo gương mặt của người chết, Vân Thiên Mộng vẫn đoán được đó là ai! Không ngờ Vân Huyền Chi lại tuyệt tình như vậy, đã biết hôm nay mình và Sở Phi Dương sẽ về lại mặt, liền cố ý dựng lên một vở kịch như vậy, để cho mình và Sở Phi Dương nhớ kỹ chút điểm tốt của hắn?

Triệu quản gia đâu đã nhìn thấy Sở Phi Dương lạnh lùng như vậy, sợ tới mức mướt cả mồ hôi, đang muốn mở miệng thì lại bị Sở Phi Dương chặn lời "Còn không tranh thủ cho người dọn dẹp sạch sẽ! Không lẽ ngươi muốn để Mộng Nhi đứng ở cửa lớn Vân tướng phủ cả ngày hay sao?"

Nghe vậy, Triệu quản gia lập tức vâng vâng dạ dạ mà gật đầu, mang theo tức giận đi tới trước mặt đám sai vặt, thưởng cho mỗi tên một cái tát, gầm nhẹ sai sử bọn họ nhanh khuân đi cách xa cửa tướng phủ!

May mà bây giờ trời còn sớm, nếu để trễ thêm chút nữa, người qua kẻ lại trước cửa Vân tướng phủ, để cho dân chúng thấy được cảnh này, không biết sẽ bịa đặt ra cỡ nào!

"Sở tướng, đại tiểu thư, nô tài đã chuẩn bị xong, tướng gia đang chờ hai vị ở nghênh khách sảnh!" Mãi tới lúc này, Sở Phi Dương mới hạ bàn tay đang che mắt Vân Thiên Mộng xuống, lạnh lùng gật đầu, nắm tay Vân Thiên Mộng đi vào Vân tướng phủ.

Chỉ là, vừa mới bước vào cửa chính liền nhìn thấy Vân Nhược Tuyết mặt mũi hầm hầm chạy ra, nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt Vân Thiên Mộng của Triệu quản gia, tức giận không thôi, giơ tay tát cho Triệu quản gia một cái.

"Triệu Đức ngươi giỏi lắm, ban đầu là ai cất nhắc ngươi lên vị trí quản gia của Vân tướng phủ này hả? Ngươi cư nhiên đối xử với mẹ ta như vậy, ngươi đúng là kẻ lòng lang dạ thú, không biết tri ân đồ báo thì thôi, lại còn giậu đổ bìm leo, loại cẩu nô tài như ngươi sao không bị sét đánh chết cơ chứ? Hôm nay ngươi trèo được lên cành cao rồi, liền đối đãi với mẹ ta như vậy, mẹ ta dẫu dì cũng là di nương của Vân tướng phủ, há lại có chuyện để các ngươi ném vào loạn táng cương?" Nói xong, Vân Nhược Tuyết liền đẩy Triệu quản gia ra đuổi theo đám sai vặt. . .

"Người đâu, còn không nhanh đưa nhị tiểu thư về!" Triệu quản gia sao mà ngờ được Vân Nhược Tuyết lại đột nhiên lao ra, chẳng những cho mình một bạt tai trước mặt mọi người, còn mắng hắn xối xả, mất hết mặt mũi trước Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, lại thấy Vân Nhược Tuyết muốn làm to chuyện, liền lên tiếng, chỉ thấy bọn nha đầu đi theo Vân Nhược Tuyết đều vọt lên, năm sáu người dùng sức kềm Vân Nhược Tuyết lại, kéo nàng đi về phía Phong Hà Viên. . .

"Thả ta ra, ta là trắc phi của Thần Vương, các ngươi cư nhiên dám đối xử với ta như vậy, cẩn thận Vương gia chém đầu các ngươi. . . ." Một trận la lối uy hiếp vang lên, chỉ là lúc này không ai để ý tới Vân Nhược Tuyết, chỉ một chốc, thanh âm của nàng cũng biến mất.

"Triệu quản gia, ngươi để người khác mang thi thể của Tô di nương đi đâu?" Nhìn Vân Nhược Tuyết hôm nay lụi bại nhường ấy nhưng vẫn cường điệu mình là trắc phi của Thần Vương, trong lòng Vân Thiên Mộng cũng không thấy đồng tình hay thương cảm gì.

Triệu quản gia đâu ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bị ánh mắt sắc bén của Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời sợ hãi, chỉ có thể thành thật trả lời "Tướng phủ phân phó nô tài đưa thi thể của Tô di nương về Tô phủ!"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương nhìn nhau, đồng thời từ trong mắt đối phương đọc được suy nghĩ hệt như mình!

Chỉ là so với mặt không biểu tình của Sở Phi Dương, trong lòng Vân Thiên Mộng thì không khỏi cười lạnh một tiếng, đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng theo nàng thấy, độc nhất, chỉ sợ không phải lòng dạ đàn bà, mà những kẻ lợi dụng đàn bà!

Cộng thêm lần này tướng phủ vào tù cũng do một tay Tô Nguyên bày ra, Vân Huyền Chi đương nhiên là hận Tô Nguyên thấu xương, liền nhân cơ hội này vừa lấy lòng Sở Phi Dương, vừa làm nhục Tô Nguyên, chỉ sợ vài ngày nữa trong triều sẽ nhấc lên một cơn sóng thảo phạt Tô Nguyên.

"Tô di nương mất như thế nào?" Tuy chỉ nhìn thoáng qua, Vân Thiên Mộng vẫn thấy rõ hiện tượng hư thối trên mặt Tô Thanh, lại thêm trời đang giá lạnh, e là đã chết rất nhiều ngày rồi.

"Hồi đại tiểu thư, ngày ấy chúng ta đều bị nhốt trong đại lao hình bộ, nên không có ai chiếu cố một ngày ba bữa của Tô di nương, đợi chúng ta về phủ mới phát hiện Tô di nương đã sớm tắt thở rồi! E là qua đời trong lúc chúng ta bị bắt giam! May mà khi đó trong phòng không có đốt than, bằng không bây giờ mùi hôi thối đã ám khắp cả tướng phủ rồi!" Khi trần thuật cái chết của Tô Thanh, Triệu Thanh chỉ luôn miệng sợ thi thể của Tô Thanh bốc mùi, tuyệt không có chút tình chủ tớ khi xưa, lạnh lùng ích kỷ tới mức này, đúng là làm cho lòng người lạnh lẽo!

Cũng chẳng trách vừa rồi Vân Nhược Tuyết lại kích động như vậy, nếu là mình gặp phải nô tài như vậy, e là cũng tức chết.

Không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Triệu quản gia nữa, Vân Thiên Mộng liền cùng Sở Phi Dương đi vào tướng phủ, hôm nay mưa tạnh trời trong, cảnh tượng trong Vân tướng phủ lại là rực rỡ một màu, bọn nha đầu qua lại không ngớt ở hành lang, bọn sai vặt thì tỉa tót hoa cỏ các nơi, vì hôm nay Vân Thiên Mộng trở về, nên nhưng di nương thích ra hoa viên ngắm hoa liền được lệnh không được bước ra khỏi viện của mình, nên có vẻ thanh tịnh hơn nhiều.

Đi khoảng một khắc, hai người liền thấy Vân Huyền Chi ngồi trong nghênh khách sảnh đứng dậy đi về phía bọn họ.

"Tham kiến phụ thân!" Trong lòng dù rất khinh thường cách làm của Vân Huyền Chi, nhưng lễ nghi thì tất không thể thiếu, Vân Thiên Mộng nhìn thấy hắn liền khẽ cúi người.

"Vân tướng!" Sở Phi Dương thì vẫn lấy thân phận đồng liêu gọi Vân Huyền Chi.

"Phụ thân chờ các ngươi đã lâu, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong ngồi đi!" Vân Huyền Chi cũng không để ý, còn nhiệt tình dẫn Sở Phi Dương và ctm vào nghênh khách sảnh!

Vừa bước vào trong nghênh khách sảnh, liền thấy bên trong khói mỏng lan toả, trong lò dùng tử đàn hương tốt nhất để đốt, không có chút vị đạo gay mũi gì, có thể thấy lần này Sở Phi Dương tới, Vân Huyền Chi cũng tốn không ít công sức.

"Hồng quản gia!" Đối mặt với sự dụng công này, Sở Phi Dương cũng không cảm kích chút nào, chỉ gọi Hồng quản gia tới phân phó "Lễ vật đã chuẩn bị đâu?"

Hồng quản gia khẽ gật đầu, phất tay bảo đám sai vặt phía sau khiêng lễ vật đã chuẩn bị lên.

Vân Huyền Chi nhìn lễ vật chất đầy một bàn, nói vẻ buồn bực "Mộng Nhi, người của tướng phủ ta không bao nhiêu, sao lại chuẩn bị nhiều như vậy?"

Vân Thiên Mộng cười khẽ, mở miệng đáp lời "Phụ thân đã quên là còn có nhà nhị thúc nữa sao!"

Nghe vậy, sắc mặt Vân Huyền Chi liền tối sầm, có vẻ như rất không muốn nhắc tới tên Vân Huyền Mặc này.