Vân Thiên Mộng khẽ cắn môi, má ửng ráng mây hồng. Bị cặp mắt ôn nhu đến mức tưởng chừng có thể hóa thành nước của Sở Phi Dương nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy ngay cả sức để nhích người cũng không có. Trong lòng càng tự trách mình phải chăng vừa rồi quá chủ động mới khiêu khích Sở Phi Dương đến mức không kiêng nể gì thế này.
"Khụ khụ. . ." Trong lúc bất tri bất giác, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy muốn ho khan, nhẹ nhàng ho khan vai tiếng, lập tức vươn tay chỉ vào ánh nến chập chờn, sắc mặt ửng hồng mở miệng: "Tắt đèn!"
Dù mới vừa rồi là chính nàng chủ động, nhưng nghĩ đến chuyện cùng người trong lòng mặt đối mặt, Vân Thiên Mộng vẫn có chút ngượng ngùng, mặc dù là người hiện đại nhưng nàng lại chưa từng trải qua chuyện này ở kiếp trước, huống chi, người phải đối mặt lúc này lại là người cổ đại, Vân Thiên Mộng không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp lo lắng, lại càng muốn né tránh ánh mắt tràn ngập nhu tình kia của Sở Phi Dương.
"Nhưng mà ta muốn nhìn nàng cho thật rõ!" Là không nghĩ Sở Phi Dương lại thốt ra một câu như vậy, càng làm sắc mặt Vân Thiên Mộng đỏ thêm, khuôn mặt càng thêm hồng nhuận phơn phớt, hai gò má đỏ lựng chọc cho Sở Phi Dương phải bật cười.
Không thể tưởng tượng được, Mộng Nhi từ trước đến nay luôn can đảm lại có bộ dáng xấu hổ thẹn thùng như vậy, quả có một vị phong tình rất khác.
Cẩn thận như nâng niu một khối ngọc quý mà đặt Vân Thiên Mộng ngồi xuống chiếc giường mềm mại, Sở Phi Dương lập tức vươn tay kéo Vân Thiên Mộng qua, nháy mắt kéo nàng vào trong ngực mình, sau đó bắt đầu giúp nàng cởi dây mũ phượng trên đầu, rất nhanh chóng giúp nàng lấy xuống chiếc mũ phượng nặng trịch đặt lên chiếc ghế tròn bên giường, sau đó nhu hòa ôm lấy nàng, hai mắt mỉm cười nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, ôn nhu nói: "Thả lỏng đi nào."
Vân Thiên Mộng không ngờ Sở Phi Dương cẩn thận như thế, lại phát hiện ra nàng không khỏe. Ánh mắt nàng không khỏi quét qua cái mũ phượng lấp lánh ánh vàng kia, mặc dù rất tinh xảo, xinh đẹp, lại quá nặng nề, đội trên đầu như bị cả quả núi đè xuống vậy, quả là uất ức cho cái cổ nhỏ bé của nàng rồi, chẳng những phải đỡ đầu nàng, còn phải chịu đựng sức nặng của cả một cái núi này nữa, tuy biết đây là tâm ý của Cốc lão thái quân, nhưng sức nặng này thật đúng là không thể khinh thường.
Ngẩng đầu lên, cặp mắt long lanh mang ý cười yếu ớt nhìn về phía Sở Phi Dương khẽ gật đầu.
Mà Sở Phi Dương lại nâng cánh tay trái, ngón tay nhẹ nhàng tháo chiếc trâm cài duy nhất còn lại trên đầu Vân Thiên Mộng xuống, suối tóc đen dài mượt mà lập tức đổ xuống như một dòng thác, rủ xuống thắt lưng Vân Thiên Mộng, khiến dung mạo thanh lệ của nàng càng thêm tuyệt mĩ, Sở Phi Dương nhìn thấy, trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.
Tay phải nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt yêu kiều mà hắn ngày đêm mong nhớ, lòng bàn tay ấm áp cảm nhận được làn da mịn màng như bạch ngọc dương chi, đầu ngón tay khẽ vuốt ve hai bên má, giống như đang cẩn thận tinh tế cảm nhận thứ xúc cảm mềm mại này, đáy lòng phát ra một tiếng tán thướng, miệng cũng khẽ than nhẹ đầy thỏa mãn.
Mà Vân Thiên Mộng bây giờ vì động tác này của Sở Phi Dương mà không thể không nâng mắt đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn, đang định mở miệng lại đã thấy trước mắt tối đi, đợi đến khi Vân Thiên Mộng kịp phản ứng thì Sở Phi Dương đã cúi xuống bắt chuẩn lấy cặp môi của nàng, mang theo nỗi xúc động khôn tả hôn lên cặp môi đỏ mọng ấy.
Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn chuồn chuồn đáp nước trước kia, hàm chứa trong nó tất cả tình cảm và nỗi xúc động của Sở Phi Dương, hắn không cho Vân Thiên Mộng lui bước, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng yêu kiều, dùng sức ôm nàng vào trong ngực mình, một tay lại ôn nhu ôm lấy đầu nàng, tiếp sức cho nàng đón lấy nhiệt tình của hắn. Chỉ có điều khi hắn chạm đến suối tóc mượt mà kia lập tức không muốn buông tay ra nữa, năm ngón tay hơi mở ra, nhẹ nhàng đan vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng vỗ về da đầu của nàng, không bỏ sót một chút lãnh địa nào, đó vốn thuộc về hắn.
Bị Sở Phi Dương hôn lại vuốt ve như vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy thân thể mình bị rút hết sức lực, lòng khẽ run lên, nhưng nam nhân bá đạo này vẫn tiếp tục giam nàng trong lồng ngực của hắn, không phép nàng lui về sau nửa tấc.
Lúc này, lực đạo trên môi lại đột nhiên tăng thêm, Vân Thiên Mộng chuyển mắt nhìn về phía nam nhân trước mắt, đã thấy trong mắt Sở Phi Dương không còn ý vui vẻ nữa, cặp mắt đen sâu nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng nhìn về phía hắn, hơi buông cặp môi của nàng ra, ai oán kêu lên: "Nha đầu, nàng lại bắt đầu không tập trung rồi."
Bị Sở Phi Dương trách móc như thế, hai gò má của Vân Thiên Mộng lập tức ửng đỏ lên, hơi thở của hắn vẫn đang phả lên hai má nàng, lúc nói chuyện, đôi môi mỏng kia của như có như không chạm lên môi nàng, khiến Vân Thiên Mộng khẽ nâng mắt trừng về phía Sở Phi Dương, đã thấy nơi đáy mắt hắn hiện lên ý cười ranh mãnh, trong lòng nàng liền hiểu rõ hắn đúng là đang trêu chọc nàng.
Không cam lòng cứ như thế bị đẩy xuống hạ phong, Vân Thiên Mộng giấu đi vẻ thẹn thùng trước đó, chủ động vươn tay ôm cổ Sở Phi Dương, hai mắt mỉm cười, hơi thở như lan, nhu hòa mở miệng: "Phu quân nói gì vậy? Mộng Nhi nghe không hiểu.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng khẽ nghiêng đầu, khóe mắt cong cong tràn đầy mê hoặc, cặp môi đỏ mọng cũng cong lên phụng phịu, đầu lông mày khẽ nhướng lên, giống như đang phải chịu oan ức gì lớn lắm. Lại thấy Sở Phi Dương tâm viên ý mã, cánh tay lập tức siết chặt hơn, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, dán lên môi nàng lần nữa, nói với ý trừng phạt: "Đây chính là nàng chủ động đấy nhé!"
"Chẳng lẽ ta không chủ động thì Tướng gia sẽ làm Liễu Hạ Huệ?" Ánh mắt giảo hoạt khẽ chớp lên, cặp mắt đen láy linh động kia khiến Sở Phi Dương lập tức thất thần, khẽ cắn cặp môi đỏ ngọt ngào mọng nước một cái, thấy Vân Thiên Mộng hơi nhíu mày, Sở Phi Dương khẽ cười nói: "Mộng Nhi, đây là nàng tự tìm đấy!"
Tiếng nói còn chưa dứt, trái tim Vân Thiên Mộng khẽ run lên, lập tức bị Sở Phi Dương bổ tới, hai người ngã xuống giường, tên đầu sỏ kia còn đầy mặt thỏa mãn, đang toan lên tiếng phân bua thì chưa kịp mở miệng, đã bị hôn.
Nụ hôn này lại càng thêm mãnh liệt, không cho Vân Thiên Mộng bất cứ đường lui nào, Sở Phi Dương nhẹ nhàng linh hoạt cạy mở khớp hàm của nàng, sau đó tiến quân thần tốc, ý loạn tình mê, Sở Phi Dương vốn không có ý định buông tha cho Vân Thiên Mộng, trong lòng vốn biến thê tử của mình miệng lưỡi sắc sảo cỡ nào, để miễn cho đêm xuân bị trì hoãn, Sở Phi Dương quyết định tiên hạ thủ vi cường, không cho Vân Thiên Mộng kịp chống trả.
Cái lưỡi linh hoạt rất nhanh đã cuốn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của Vân Thiên Mộng, bao vây chặt chẽ không cho nàng đào thoát, đến tận lúc nàng phải thở gấp liên tục, dung nhan yêu kiều dưới ánh nến hồng lên như một đóa mẫu đơn càng động lòng người.
"Phi Dương. . ." Thở gấp liên tục, Vân Thiên Mộng thừa lúc môi hai người vừa rời khỏi khẽ than một tiếng.
Nhưng nàng nào biết, một tiếng than nhẹ này của nàng đã kích thích bản năng nam nhân nguyên thủy nhất trong Sở Phi Dương, cúi đầu nhìn người dưới thân mình, chỉ thấy trong cặp mắt của Vân Thiên Mộng lúc này che kín một tầng sương mù, có phần bối rối và hờn dỗi, khắc hẳn với vẻ tỉnh táo và khôn khéo ngày thường, khiến Sở Phi Dương cảm thấy mình giờ này đã toàn thân căng cứng, chỉ hận không thể một ngụm nuốt nàng vào trong bụng.
Đúng lúc này, Vân Thiên Mộng lại khẽ chớp cặp mắt đen láy phiếm một tầng sương mù kia, làn mi dài cong vút chớp lên hệt như cánh bướm rập rờn trong gió, giống như đang mời gọi Sở Phi Dương tới vậy.
Môi mỏng lại dán lên cặp môi thơm đỏ mọng mềm mại vô cùng kia lần nữa, lại cảm nhận được Vân Thiên Mộng lại khẽ mấp máy môi, trong giọng nói mang theo chút nỉ non: "Tắt đèn!"
Thấy nàng cứ canh cánh chuyện này như vậy, Sở Phi Dương liền biết hành động lúc nãy của ông nội đã để lại khúc mắc thật lớn trong lòng Mộng Nhi của hắn, bàn tay hắn nhanh chóng huy ra, chưởng phong lập tức đánh về phía ánh nến vẫn đang bập bùng không ngừng, chỉ trong khoảnh khắc mọi ánh sáng trong căn phòng đều bị dập tắt, một ngón tay kéo nhẹ hai bên rèm, hai mảnh rèm che lập tức hợp lại làm một, che đi cảnh xuân rực rỡ phía bên trong. . .
Bóng tối ập xuống đột ngột lại để thần trí Vân Thiên Mộng tỉnh táo lại chút ít, nhưng là so với lúc trước, lòng nàng càng thêm hồi hộp hơn, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đến khi nhận ra ánh mắt nóng rực kia của Sở Phi Dương dưới ánh trăng lờ mờ càng khiến cho trái tim Vân Thiên Mộng đập nhanh thêm, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Một hồi kình phong đập vào mặt, Vân Thiên Mộng cảm thấy môi của mình lại bị Sở Phi Dương ngậm trong miệng, cái lưỡi linh hoạt tiếp tục nhấm nháp tư vị trên môi nàng, giống như như đang thưởng thức món ngon nhất trên thế gian này vậy.
Hai má Vân Thiên Mộng không khỏi nóng lên, chỉ là, so với nhiệt độ trên người nàng, Sở Phi Dương còn nóng hơn, mặc dù giữa hai người còn cách mấy lớp gả y dày nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt khí liên tục truyền đến từ phía hắn, mà lồng ngực cứng rắn kia, thân hình căng cứng kia càng nhắc nhở Vân Thiên Mộng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Sở Phi Dương lại hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, mặc dù hắn đã phải nín nhịn rất lâu rồi, nhưng vẫn cố gắng đợi cho Vân Thiên Mộng thích ứng.
Cảm động vì sự săn sóc của hắn, Vân Thiên Mộng siết chặt vòng tay ôm lấy cổ hắn hơn, kéo hắn lại gần mình hơn nữa, nàng cũng chủ động hôn lên môi hắn, nụ hôn tràn đầy yêu thương, nhiệt tình bày trước mặt Sở Phi Dương.
Đến khi cặp môi mềm mại ôn nhu kia dán lên môi mỏng của mình thì chút lí trí còn sót lại của Sở Phi Dương cũng mất sạch, hành động của Vân Thiên Mộng đã nói cho hắn đã có thể tiến bước tiếp theo, hắn đợi lâu như vậy, còn liều mạng chạy từ Lạc Thành về đây, giờ đã đạt được kết quả này, làm cho lòng hắn tràn đầy cảm động và thỏa mãn, tinh tế nhấp nháp nụ hôn chủ động hiếm có, môi hắn vờn lấy môi nàng nghiền ngẫm.
Tay trái chặt chẽ ôm lấy eo nàng, đỡ lấy thân trên của nàng, tay phải lại dần dần trượt xuống, từ trên má Vân Thiên Mộng trượt xuống cổ áo, chạm đến làn da mịn màng nõn nà kia, cảm nhận được sự nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền lại, cảm nhận được sự tồn tại của nàng, trong lòng lại cảm thấy đau vì khoảng thời gian qua nàng đã phải chịu khổ sở, lại thêm yêu nàng hơn. Đầu ngón tay lướt trên da thịt, từng khắc, từng khắc nhắc nhở mình nàng đang ở gần bên. . .
Vân Thiên Mộng cảm nhận được thứ cảm xúc tê dại mơn man trên cổ, nâng mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, lại phát hiện hai mắt hắn không khép lại, cặp mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc phúc tạp đang chăm chú nhìn này, ánh mắt nóng bỏng kia khiến lòng nàng tràn đầy ngọt ngào và ấm áp.
Cặp mắt đen sâu thẳm kia lập tức bắt đến biểu cảm của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương không khống chế được hôn liên tiếp lên dung nhan yêu kiều của nàng, một đường từ trán xuống, rồi dừng lại trên cặp môi đỏ mọng khiến hắn không cách nào rời đi được ấy, thật lâu, thật lâu. . .
Theo thời gian tiếng thở dồn dập dần truyền vào tai Vân Thiên Mộng, đã thấy bàn tay vốn vẫn đang đỡ lấy cổ mình chẳng biết từ lúc nàng đã trượt xuống bên hông, sau đó liền cảm thấy trên hông đột nhiên buông lỏng, đai lưng đã bị rút mất, bàn tay nóng rực của Sở Phi Dương đã luồn qua mấy tầng gả y dày, chạm đến lớp áo lót bằng lụa mỏng trong cùng của nàng.
Nhiệt độ kinh người khiến trái tim Vân Thiên Mộng khẽ run lên, thân thể lại càng rụt tiến vào lòng Sở Phi Dương, hai bàn tay nhỏ bé cũng không rảnh rỗi, học theo mà cởi bỏ đai lưng màu đỏ của Sở Phi Dương ra, hai bàn tay cũng nóng bỏng y hết trực tiếp luồn qua lớp áo của hắn, chạm lên vòm ngực rắn chắc, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, Vân Thiên Mộng bất giác nở nụ cười. . .
Lại không ngờ hành động của nàng chính là đổ thêm dầu vào lửa, thân thể mà Sở Phi Dương đã cố gắng kìm nén vào giờ khắc tay nàng chạm đến đã như nổ tung, lập tức không thể che giấu cảm xúc của mình thêm nữa, tay phải đột nhiên tiến vào bên trong lớp áo lót của Vân Thiên Mộng, nhiệt độ nóng rực phả lên làn da mịn màng kia, cặp môi mỏng như ý loạn tình mê hôn loạn trên đôi môi của Vân Thiên Mộng, không ngừng lẩm bẩm gọi: "Mộng Nhi. . . Mộng Nhi. . ."
Tim Vân Thiên Mộng đập càng nhanh, hai gò má như ráng mây hồng, cố ý đón lấy tất cả yêu thương của Sở Phi Dương, hai bàn tay mềm mại đã vòng ra sau lưng chàng, ôm chặt lấy thân thể đã thuộc về nàng.
Trước ngực đang nóng rực đột nhiên mát lạnh, cảm giác lạnh lẽo đột ngột ập tới khiến thân thể Vân Thiên Mộng hơi co rụt lại, lập tức trốn vào trong lồng ngực ấm áp của Sở Phi Dương, lại càng khiến Sở Phi Dương thêm trầm mê, nhanh chóng đỡ Vân Thiên Mộng nằm xuống, một tay kéo chăn mỏng bằng gấm phủ lên thân trên để trần của hai người, cặp môi bỏng rẫy càng thêm nhanh chóng hôn xuống tới tấp, mơn man trên cái cổ trắng nõn, rồi chuyển đến trước ngực đang phập phồng không ngừng, mượn ánh sáng yếu ớt, Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng hai mắt khép hờ, tóc dài xõa tung tỏa ra sau lưng, mĩ lệ đến độ không ai có thể dời mắt được.
Cái yếu màu trắng có thêu hình uyên ướng hí thủy che khuất cảnh xuân trước mặt, lại càng kích thích giác quan của Sở Phi Dương.
Cách một tầng vải mỏng manh, Sở Phi Dương cúi người chen vào giữa thân thể đã tách ra vì hắn, khiến Vân Thiên Mộng khẽ run rẩy, điều này lại khiến hắn không khỏi khẽ câu môi cười, tiếp tục động tác trên tay, Vân Thiên Mộng lại nắm chặt lấy hai đầu vai của Sở Phi Dương, giống như thống khổ, lại không giống như thống khổ. . . cứ như vậy cho đến khi cơn đau như xé rách thân thể ập tới, Vân Thiên Mộng mới khẽ cong người, một tiếng than nhẹ bật ra khỏi miệng, ngay lập tức bị Sở Phi Dương nuốt trọn, bên tai vang lên tiếng hắn trấn an: "Đừng sợ!"
Hai mắt trừng Sở Phi Dương, đang định lên án chàng, đã thấy chàng cũng đầu đầy mồ hôi như mình, lại vì để cho mình thích ứng mà cố nén, thân thể Vân Thiên Mộng chỉ trong nháy mắt liền buông lỏng, không khẩn trương và căng thẳng như trước nữa, dâng lên thân mình nghênh đón Sở Phi Dương.
Từng đợt cao trào truyền tới khiến Vân Thiên Mộng thấm mệt ngủ say, Sở Phi Dương sau khi nàng ngủ rồi mới đứng dậy, lấy khăn ẩm lau sạch thân thể cho nàng, sau đó lại giúp nàng thay áo lót xong mới tự mình qua loa mặc lại đồ ngủ rồi nằm nghiêng trên giường, nhìn khuôn mặt yêu kiều ửng hồng đang say ngủ kia, trong lòng cảm thấy ngọt ngào ấm áp hơn bao giờ hết. . .
Ngày hôm sau, giờ Tỵ.
Những tiếng xì xào bàn tán và cười trộm khiến Vân Thiên Mộng dần dần tỉnh lại, cố gắng chớp chớp hai mắt, điều đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là đỉnh màn đỏ thẫm khiến Vân Thiên Mộng lập tức phục hồi thần trí, biết rõ mình giờ phút này đang ở Sở Vương phủ.
Cảm giác đau đớn và khó chịu trên người càng nhắc nhở nàng, mình giờ này đã không còn là Đại tiểu thư Tướng phủ nữa mà đã trở thành thê tử của Sở Phi Dương.
Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, một người hiện đại như Vân Thiên Mộng cũng không khỏi đỏ mặt.
"Tỉnh rồi?" Mà lúc này, bên mình lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Sở Phi Dương, nhất thời lại để Vân Thiên Mộng càng thêm đỏ mặt, đang muốn giả bộ tiếp tục ngủ, thì khuôn mặt tuấn tú nhưng không kém phần gian xảo trên đỉnh đầu không cho nàng cơ hội trốn tránh ấy nữa.
"Vâng!" Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Sở Phi Dương, bất đắc dĩ Vân Thiên Mộng phải nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lập tức chống tay định đứng dậy, lại bị một đôi tay cứng rắn ngăn lại, khó hiểu ngẩng đầu lên đã thấy Sở Phi Dương vui vẻ mở miệng: "Ta bảo nha hoàn vào hầu hạ!"
Dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài cửa, mở cửa gỗ khắc hoa ra, cho ba nha hoàn đã đứng bên ngoài gần một buổi sáng tiến vào.
Vân Thiên Mộng chỉ cứng họng nhìn hành động của Sở Phi Dương, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nàng chẳng qua chỉ muốn đứng dậy thôi, còn muốn nha hoàn vào hầu hạ, nàng lại không cụt tay cụt chân, cần gì phải khoa trương thế chứ?
Đang đinh tự mình ngồi dậy thì đã thấy ba người Mộ Xuân vội vã chạy lên đỡ lấy nàng, cẩn thận từng li từng tí dìu nàng xuống giường, Ngênh Hạ cũng lập tức mang y phục chuẩn bị sẵn ra giúp Vân Thiên Mộng mặc vào.
Vì là tân nương mới gả, y phục của Vân Thiên Mộng bây giờ vẫn là màu đỏ, nhưng không đỏ thẫm như hôm qua mà tươi hơn một chút, phù hợp với tuổi của Vân Thiên Mộng hơn.
Thấy ánh mắt hài lòng của Sở Phi Dương đứng một bên, Vân Thiên Mộng mới biết chuyện này chắc chắn là do Sở Phi Dương dặn vú Thượng Quan chuẩn bị tốt từ sáng sớm.
Mặc xong quần áo, Mộ Xuân lại phủ thêm một tấm áo chòang để dùng lúc chải đầu lên vai cho Vân Thiên Mộng, sau đó hai tay nhanh nhẹn bắt đầu chải kiểu tóc phu nhân cho nàng.
"Giờ là giờ nào rồi?" Xuyên qua gương đồng thấy Sở Phi Dương vẫn đang nhìn mình không rời mắt, Vân Thiên Mộng khóe mắt mỉm cười hỏi.
"Giờ Tỵ!" Ánh mắt Sở Phi Dương dừng lại ở dung nhan kiều mị trong gương đồng, lại thấy nàng hôm nay vì hắn mà đã đổi kiểu tóc dành cho phu nhân, tâm tình càng thêm sung sướng mà cười mở miệng.
"Cái gì? Đã trễ như vậy rồi sao? Ta còn phải đi kính trà cho ông nội nữa!" Vân Thiên Mộng kêu lên, vội vội vàng vàng khiến Sở Phi Dương cảm thấy đáng yêu vô cùng, hai mắt vẫn không rời khỏi tiểu thê tử đáng yêu của mình, chỉ cảm thấy Mộng Nhi như vậy còn khiến hắn mê đắm hơn hồi nàng còn ở trong Tướng phủ.
Chỉ là lão bà đại nhân đã lên tiếng thì hắn phải trả lời, chỉ thấy Sở Phi Dương rất kiên nhẫn đáp lời: "Không sao, dù sao ông ấy chờ chán rồi chắc chắn sẽ đi đấu võ mồm với Trần lão thái quân mà. . ."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Sở Phi Dương, thẹn thùng hỏi: "Không phải tất cả mọi người vẫn đang chờ chúng ta chứ?"
"Thì đã làm sao?" Câu trả lời rất ngang ngạnh, hết thảy đều lấy Vân Thiên Mộng làm ưu tiên.
"Mộ Xuân, xong chưa?" Nhưng Vân Thiên Mộng lại không nhàn nhã như Sở Phi Dương được, đây là ngày đầu tiên sau tân hôn, mình chẳng những ngủ đến giữa trưa mà còn để cho ông nội với mọi người đợi. . . chẳng phải quá không lễ phép sao?
Huống chi, nghe ý tứ trong lời nói của Sở Phi Dương, chỉ sợ bây giờ đang chờ nàng không chỉ có một mình Sở Vương thôi đâu, đêm qua là động phòng hoa chúc, nhưng lại quên mất trong lòng mình còn cất giấu vô số nghi hoặc muốn hỏi Sở Phi Dương, nhưng giờ thì hay rồi, nhàn cư vi bất thiện, quả nhiên là đúng với câu kia của Bạch Cư Dị "tỏng thử quân vương bất tảo triều" *rồi.
"Tiểu thư, xong rồi ạ!" Đám người Mộ Xuân cũng chưa quen với thân phận mới của Vân Thiên Mộng, thấy bộ dạng sốt ruột của tiểu thư nhà mình thì vội vã lấy một cây trâm hoa mai bằng ngọc bích từ trong hộp trang sức ra cài lên tóc Vân Thiên Mộng, lại lấy ra mấy chiếc trâm nhỏ xử lí xong những lọn tóc nhỏ khác cho nàng, mới giơ gương đồng lên, đứng sau lưng Vân Thiên Mộng cho nàng nhìn xem đã hài lòng hay chưa.
Chỉ là Vân Thiên Mộng lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, nếu mà mình giờ còn không đến đó thì sợ sẽ bị người giễu cợt, lập tức nhẹ gật đầu với Mộ Xuân, còn nàng thì vội đứng dậy, kéo Sở Phi Dương vẫn ngồi yên bên cạnh, lông mày khẽ chau lại nói: "Đi nhanh đi!"
"Vội cái gì? Nàng hôm qua còn chưa ăn tối, lại hoạt động một đêm, ăn chút cháo trước đi kẻo đói!" Không kéo được Sở Phi Dương lên, ngược lại bị Sở Phi Dương ấn đầu vai cho ngồi xuống bên cạnh hắn, trước mặt ngay lập tức xuất hiện một chén cháo thơm lừng, cháo thịt bằm trứng muối khiến bụng Vân Thiên Mộng nhanh chóng rền rĩ sôi lên.
Nhưng câu: "hoạt động một đêm" kia của Vân Thiên Mộng lại làm cho sắc mặt cố gắng lắm mới khôi phục lại bình thường của Vân Thiên Mộng lập tức đỏ ửng, giận dữ liếc Sở Phi Dương một cái rồi vội cẩn thận nhìn mấy người Mộ Xuân phía sau, may mà mấy nàng đang lo dọn dẹp giường chiếu, không chú ý đến đối thoại giữa mình vả Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng không khỏi thở ra một cái.
Thế nhưng còn chưa kịp thầm than may mắn thì đã thấy ba nha hoàn nhà mình đứng bên giường bắt đầu xì xào bàn tán. . .
"Nghênh Hạ, ngươi đến phòng vú Hạ mời vú Mễ đến đây đi, mấy thứ trên giường này chúng ta phải xử lí như thế nào đây?" Mộ Xuân kéo Nghệnh Hạ lại, khẽ nói thầm vào bên tai nàng như vậy.
"Ta hình như đã nghe vú nói qua là phải cất kĩ cho tiểu thư." Nguyên Đông lại mở miệng giải thích.
Vân Thiên Mộng giờ mới nhớ tới dấu vết điên cuồng hôm qua để lại trên nệm, mà nàng thì thì xuất giá quá vội vàng, nha hoàn bên người cũng không được vú nuôi dạy cách xử lí mấy chuyện này nữa, khó trách cả đám các nàng lại chụm đầu thảo luận chuyện này như thế.
"Lui xuống trước đi. Tí nữa để vú Thượng Quan đến xử lý mấy thứ đó!" Thấy Vân Thiên Mộng thẳng lưng dựng tai lắng nghe mấy nha hoàn nhà mình nói chuyện, trong mắt Sở Phi Dương lập tức hiện lên ý vui vẻ, bình thản lên tiếng.
Ba người thấy Sở Phi Dương rất bình tĩnh, trong lòng lại hoảng sợ, vừa rồi nhất thời đã quên mất Sở Tướng vẫn còn trong phòng, liền nhao nhao phúc thân với hai người rồi chạy biến khỏi phòng tân hôn.
"Chàng dọa chạy nha hoàn của thiếp rồi!" Nhìn ba tiểu nha hoàn chạy trối chết, Vân Thiên Mộng mỉm cười chỉ trích Sở Phi Dương!
Sở Phi Dương chỉ tùy tiện cười cười, tay bưng chén cháo trước mặt Vân Thiên Mộng lên, nhẹ nhàng xúc nửa thìa cháo nóng đến bên miệng thổi thổi, đợi bớt nóng mới đưa đến trước mặt Vân Thiên Mộng, cười nói: "Nếu không phải ta mở miệng, nàng sao an tâm được chứ?"
Nghe câu trả lời rất chi là vui vẻ này, Vân Thiên Mộng liền trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, đưa tay muốn nhận lấy thìa và bát định tự mình ăn, lại thấy động tác của Sở Phi Dương không thay đổi, hai mắt càng chăm chú nhìn chằm chằm cặp môi Vân Thiên Mộng, cho đến khi nàng há miệng mới cười cười đút cháo cho nàng.
"Hay cứ để thiếp tự ăn đi!" Ăn xong một thìa cháo, Vân Thiên Mộng lại muốn giành lấy chén cháo, nhưng Sở Phi Dương lại đã đặt chén cháo xuống, kéo cổ tay nàng lại, dùng sức một cái đã để nàng ngồi xuống trên đùi mình, một lần nữa xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng Vân Thiên Mộng, cười nói: "Mộng Nhi, nếu mà nàng còn cự tuyệt nữa thì hôm nay không cần phải bước ra khỏi phòng tân hôn nữa đâu!"
Nghe vậy Vân Thiên Mộng trợn mắt nhìn Sở Phi Dương, đã thấy hắn rất nghiêm túc, liền biết nam nhân này nói được thì làm được, mình có ngăn cản hay tức giận thì cũng vô dụng, đành phải chiều ý hắn, vừa ăn cháo vừa tiện thể hỏi vài câu mà mình vẫn thắc mắc bấy lâu: "Là ai báo tin cho chàng vậy?"
Mặc dù Vân Thiên Mộng đã chuẩn bị trước tất cả rồi, nhưng việc Sở Phi Dương đột nhiên xuất hiện vẫn khiến Vân Thiên Mộng vui sướng vô cùng, không ngờ chàng lại chạy từ Lạc Thành về thật.
Huống hồ, lúc ấy Thần Vương còn khống chế quân bảo vệ thành, chắc chắn sẽ không cho bất cứ ai có quan hệ với Sở Vương Phủ hay Sở Tướng phủ rời đi, mặc dù biết rõ ám vệ trong tay Sở Phi Dương không thể khinh thường nhưng vẫn khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy khó hiểu.
Sở Phi Dương lại cười tỏ vẻ thần bí, hai mắt nhìn chằm chằm nàng ăn miếng cháo thứ hai mới giải đáp: "Trong đầu Giang Mộc Thần vốn chỉ nghĩ đến chuyện phải đề phòng ta với ông nội thôi, hắn lại không biết người đến báo tin lần này là biểu ca của nàng – Khúc Trường Khanh. Hắn cho rằng phủ Phụ Quốc Công sẽ bo bo giữ mình mà không để ý đến nàng, lại không biết đó là sai lầm lớn nhất!"
Giang Mộc Thần phòng Sở Nam Sơn, phòng Sở Phi Dương lại không đề phòng Khúc Trường Khanh, hơn nữa trong đầu hắn lúc đó chỉ toàn nghĩ đến chuyện ép cưới, chỉ sợ không bận tâm được nhiều chuyện như vậy.
Dù sao, thế lực của Sở Phi Dương với Sở vương quả thật khiến người kiêng kị, Giang Mộc Thần xuất ra chín phần binh lực và tinh lực theo dõi sát sao mọi cử động của hai người, lại tính sót tình cảm của phủ Phụ Quốc Công dành cho Vân Thiên Mộng.
Giang Mộc Thần có lẽ vẫn cho rằng Vân Thiên Mộng vẫn là một tiểu thư mồ côi mẹ không chỗ nương tựa, đó là sai lầm lớn nhất của hắn.
Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng gật đầu, trong lòng tựa hồ đã sáng tỏ, có lẽ ngay khi mình giao ngọc bài cho Cốc lão thái quân thì người đã ra quyết định rồi, chỉ là không nghĩ đến biểu ca lại mạo hiểm tính mạng tới Lạc Thành, điều này khiến Vân Thiên Mộng cảm động không thôi.
Nghĩ đến Lạc Thành, hai đầu lông mày của Vân Thiên Mộng lại nhíu lại, ánh mắt chuyển về phía Sở Phi Dương, hai tay nâng mặt hắn lên tinh tế quan sát, chỉ sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào, nỗi lo lắng hiện rõ lên trong mắt nàng.
Thấy nàng lo lắng như vậy, Sở Phi Dương tâm tình lại vô cùng tốt, kiên nhẫn để Vân Thiên Mộng xem cho đủ, thia trong tay từ lúc nào đã đặt lại vào trong chén, hai tay cũng không biết tự khi nào đã ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vân Thiên Mộng, chậm rãi vuốt ve trên lưng nàng, mập mờ nói; "Mộng Nhi, có phải vi phu tuấn mỹ hết sức, tú sắc khả cơm khiến nàng kìm lòng không đậu không?"
Vân Thiên Mộng lại đúng lúc nàng buông hai tay ra, nghiêm túc nói: "May quá không để lại vết rỗ nào, nếu không thì xấu rồi!"
Vẻ đắc ý trong mắt Sở Phi Dương lập tức tan thành mây khói, mất công hắn ám chỉ nhiểu như vậy, nha đầu kia một chút cũng không nghe vào, còn nói cái gì mặt rỗ, Sở Phi Dương cảm thấy tổn thương không ít, hai tay lập tức buông Vân Thiên Mộng ra, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, ra lệnh cho nàng phải ăn sáng cho nhanh.
Có điều, hai người cách nhau gần như vậy, Vân Thiên Mộng sao lại không nghe được lời này của Sở Phi Dương chứ? Đôi tay như có lửa vuốt ve trên lưng của nàng như vậy, nàng lại không phải đồ ngốc, sao lại không có chút càm giác nào?
Nhưng mà khi Vân Thiên Mộng thấy vẻ đắc ý trong mắt của Sở Phi Dương thì liền nói ngược lại, không nghĩ nam nhân luôn thể hiện trước mặt người ngoài là trầm tĩnh khó lường, giờ lại bày ra tính tình trẻ con với nàng, nhất thời lại khiến Vân Thiên Mộng dở khóc dở cười.
Cánh tay mềm mại không xương quấn lấy cổ hắn, thoáng vúi đẩu nhìn thấy Sở Phi Dương không nói gì chỉ lo quấy quấy cháo trong chén, Vân Thiên Mộng càng vui vẻ, lập tức cúi đầu hôn lên trán của hắn. . .
Lại không nghĩ Sở Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến cặp môi đỏ mọng của Vân Thiên Mộng trực tiếp dán lên môi hắn, hai tay vốn đang cầm thìa với chén nhanh chóng ôm lấy thân thể nàng, không cho nàng lùi bước, làm sâu sắc thêm nụ hôn kia, cho tới tận khi ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ mới lưu luyến buông nàng ra. Chẳng qua đến khi nhìn thấy hai mắt tràn đầy tức giận của Vân Thiên Mộng đang trừng mình, Sở Phi Dương lại mỉm cười, tâm tình rất tốt mà vươn tay vuốt vuốt sống mũi nhỏ của Vân Thiên Mộng, sủng nịch nói: "Đây quả là biện pháp trừng phạt rất tốt!"
Mà Vân Thiên Mộng lại không thèm cãi lại, vội vã bước xuống khỏi đùi Sở Phi Dương, cũng đúng lúc ấy, cửa phòng bị người ta đạp tung.
"Ta nói nha, giữa ban ngày ban mặt thế này, mấy đứa làm gì mà phải đóng cửa phòng hả?" Giọng nói từ xa truyền tới, Sở Nam Sơn một thân vương phục màu tím, như gió lốc vọt vào trong phòng, làm như không hề biết hai chữ "tế nhị" viết thế nào.
Vân Thiên Mộng lập tức hành lễ với Sở Vương: "Cháu dâu bái kiến ông nội!"
Một câu thỉnh an nhẹ nhàng ôn nhu, lập tức giội tắt tất cả lửa giận của Sở Vương, nhìn Vân Thiên Mộng hôm nay đã là dâu con của Sở gia, cặp mặt lúc nãy còn trợn trừng của Sở Vương giờ đã híp lại vì cười.
Thực tế, hôm nay Vân Thiên Mộng rất ít khi mặc một thân xiêm y màu đỏ, càng nổi bật nên vẻ kiều diễm mềm mại của nàng, nghĩ đến một cô gái xinh đẹp, hiếu thuận như thế đã trở thành cháu dâu của mình, Sở Nam Sơn kích động không thôi, lập tức móc trong ngực ra một bao lì xì rất dày, vươn tay ra toan kéo tay Vân Thiên Mộng lại mà đặt vào tay nàng.
======
(*) Trường hận ca của Bạch Cư Dị có câu: "Vân mấn hoa nhan kim bộ dao
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều "
Dịch thơ: "Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra”
- Nguồn thivien.net -
Còn chưa chạm đến ống tay áo của Vân Thiên Mộng thì đã bị một trận kình phong đánh úp lại, chưởng phong lập tức đánh về phía Sở Nam Sơn, Sở Nam Sơn đưa tay chặn chưởng phong kia, thì chớp mắt một cái, Vân Thiên Mộng mới rồi còn đoan trang đứng trước mặt mình đã bị Sở Phi Dương mặt thối lãnh đạm ôm vào trong ngực. Sở Phi Dương trừng mắt với ông nội mình, lạnh lùng nói: "Tiền lì xì để lại, còn người thì ra ngoài đi!"
"Dựa vào cái gì? Ngươi lại không phải cháu dâu ta, ta sao phải nghe lời ngươi? Mộng Nhi, nào, tới đây, ông nội cho con một cái hồng bao dày!" Hét lên với Sở Phi Dương một cái xong, Sở Nam Sơn lại đầy mặt ôn hòa dụ dỗ Vân Thiên Mộng: "Bà ngoại, cậu con vẫn còn đang ở ngoài phòng khách đợi con cả buổi đấy! Con cũng biết gia phong Sở gia ta trước nay vô cùng nghiêm cẩn, ông nội thật sự nhìn không nổi nữa mới tự mình tới tìm các con, con không trách ông nội mới rồi xông vào chứ?"
Người thì cũng đã vào rồi, chẳng lẽ Vân Thiên Mộng có thể đuổi Sở Vương ra ngoài à?
Huống hồ, đây vốn chính là Sở Vương phủ, mỗi một tấc đất ở đây đều là của Sở Vương cả, Vân Thiên Mộng cũng chẳng thể chỉ trích Sở Vương cái gì.
Có điều, ông vừa nói cái gì mà: "gia phong Sở gia trước nay nghiêm cẩn" Vân Thiên Mộng thật đúng là nhìn không ra nghiêm cẩn ở chỗ nào. Một ông nội như một lão ngoan đồng, một cháu trai như hồ ly ngàn mặt, nếu người như vậy mà được xưng là nghiêm cẩn thì chắc khắp nơi trên đất Tây Sở này toàn là người nghiêm cẩn mất rồi!
Nhưng nghe thấy Sở Vương nhắc đến mấy người Cốc lão thái quân, Vân Thiên Mộng kéo nhẹ góc áo của Sở Phi Dương, áy náy nói với Sở Vương: "Là chúng cháu không tốt, đã để cho các vị trưởng bối đợi lâu ạ!"
Thấy cháu dâu hiểu chuyện như vậy, Sở Vương càng hung hăng dứ dứ nắm đấm lên trước mặt Sở Phi Dương, cười khoát khoát tay với Vân Thiên Mộng, nhiệt tình nói: "Không sao cả, các con dậy trễ, thì ta càng có hi vọng sớm được ôm chắt nội. . . Mới rồi ta với mấy người bà ngoại các con rảnh rỗi đã nghĩ cho chắt nhà ta mười mấy cái tên dễ nghe lại may mắn rồi nha, ta ghi hết lên giấy rồi, Mộng Nhi, mau tới đây nhìn xem, thấy hay thì giữ lại. . ."
Nói xong, Sở Vương như làm ảo thuật rút ra từ trong tay áo một chồng giấy, mười phần hiền hòa ngồi xuống trước bàn, vời Vân Thiên Mộng lại ngồi, còn mình thì cẩn thận trải từng tờ giấy viết tên một ra mặt bàn, làm Vân Thiên Mộng trợn mắt há mồm.
Nàng cũng chỉ mới nói một câu, lại không nghĩ Sở Vương lại có nhiều thứ liên hệ như vậy, nhớ tới biểu hiện của Sở Phi Dương hôm qua cũng như vậy, ánh mắt của Vân Thiên Mộng không khỏi chuyển hướng sang Sở Phi Dương, thấy sắc mặt hắn đang thối đến cực điểm, chắc là vì chuyện tốt bị Sở Vương xen vào mà hờn dỗi. . .
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương lập tức cúi đầu nhìn về phía tiểu mĩ nhân trong ngực, thấy khóe mắt nàng mỉm cười, trong mắt lại hiện ra ánh mắt khiến người ta khó chịu, ánh mắt này chỉ xuất hiện từ sau khi ông nội dứt lời, chắc chắn là nha đầu này đang liên hệ hắn với ông nội lại với nhau đây mà.
Nghĩ như thế, Sở Phi Dương trừng mắt nhìn lại Vân Thiên Mộng, ý bảo nàng đừng có vui mừng quá, lại đổi lấy nha đầu kia càng tỏ ra vui vẻ, khóe miệng cong cong đã biểu hiện cảm xúc của nàng bây giờ, chỉ là ngại sự có mặt của Sở Vương mà Sở Phi Dương không cách nào sử dụng "biện pháp trừng phạt" mới rồi hắn vừa nghĩ ra. . .
Nghĩ như thế, hết thảy tổng kết lại thì đầu sỏ chính là ông nội mình, Sở Phi Dương buông Vân Thiên Mộng ra, lập tức bước về phía Sở Vương, túm áo ông ta kéo ra ngoài cửa. . . (anh Dương bất hiếu mà. . . :cuoichet:))
"Tiểu tử thối, ta là ông nội ngươi đấy!" Mà SỞ Vương chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái lập tức liền đứng đối diện với Sở Phi Dương, hai mắt trừng lớn nhìn cháu trai mình, chòm râu trắng bị Sở Phi Dương chọc tức đến rung rung. . .
"Vậy thì làm ơn bày ra bộ dáng mà ông nội đáng ra phải có đi!" Sở Phi Dương lập tức lên tiếng đáp lại, ép tới mức Sở Vương nhất thời nói không nên lời, tức tới mức ngồi phịch xuống ghế, nhất định không chịu đứng lên.
"Ông nội chẳng lẽ không muốn đi tiếp đón Lão thái quân với Hầu gia sao? Ngài tính ngồi mãi trong phòng tân hôn của cháu trai à?" Sở Phi Dương nhìn Sở Vương đang quay đầu đi không thèm để ý mình thì đau đầu mở miệng.
"Hừ! Ta mọc rễ rồi, không đi!" Người trong lúc tức giận luôn nói ra những câu khiến người ta không tài nào chấp nhận nổi.
"Vương gia chẳng lẽ là cây? Còn mọc rễ nữa chứ!" Đây là Mộ Xuân đang đứng bên ngoài phòng khẽ thầm thì mở miệng, lập tức dấn đến một hồi cười trộm của Nghênh Hạ với Nguyên Đông.
"Mộ Xuân!" Thấy nha hoàn của mình làm càn như thế, Vân Thiên Mộng lập tức lên tiếng.
Ba nha hoàn bên ngoài nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Vân Thiên Mộng, liền ngập tức nín thở, không dám lên tiếng nữa.
Mà Sở Vương lại chẳng để ý lắm mấy tiểu tiết này, ngược lại, giọng nói nghiêm khắc của Vân Thiên Mộng lúc nãy mới khiến ông tán thưởng.
"Ông nội, cháu dâu cùng ngài đi gặp bà ngoại nhé! Cháu dâu còn chưa có kính trà ngài đâu!" Lúc này, Vân Thiên Mộng đã chầm chậm tiến lên, cười nhẹ nhàng mở miệng.
Sở Vương tất nhiên là vô cùng vui vẻ, đắc ý quét mắt qua Sở Phi Dương một cái, lập tức đứng lên cùng Vân Thiên Mộng bước ra khỏi phòng tân hôn, mà Sở Phi Dương thấy hai người không thèm để ý mình kia, cũng âm thầm đứng dậy đi theo.
Mặc dù đã vào đông, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, giờ lại là giữa trưa, ánh dương nhàn nhạt chiếu lên người đúng là thoải mái vô cùng, khiến tâm trạng người ta cũng sảng khoái hơn không ít.
Trên đường đi, Sở Vương giới thiệu hết thảy cảnh sắc trong Vương phủ với lại hạ nhân gặp trên đường. Vân Thiên Mộng thì mỉm cười gật đầu, cố gắng ghi nhớ lại những chuyện quan trọng, để tránh sau này có sai sót nhầm lẫn gì.
Đi vào trong hoa viên, trong đình đã có đầy người ngồi, mọi người đang nói chuyện rất rôm rả, thấy tân lang tân nương được Sở Vương dẫn đi vào thì ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung vào Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng.
"Chúng con tới trễ, kính xin mọi người thứ lỗi!" Nhìn mọi người đã phải ngồi trong đình đợi mình rất lâu, Vân Thiên Mộng lập tức phúc thân xin lỗi.
"Con với Phi Dương hôm qua đều đã mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm một chút cũng tốt. Chuyện này có gì mà xin lỗi chứ?" Cốc lão thái quân lên tiếng trước tiên, vươn tay kéo Vân Thiên Mộng lại cẩn thận quan sát ánh mắt của nàng, thấy giữa hai đầu lông mày của Vân Thiên Mộng có thêm phần xinh đẹp quyến rũ, làm tan đi vẻ lạnh lùng quá mức ngày xưa, lại thấy khóe miệng nàng luôn giữ ý cười yếu ớt, mà ánh mắt của Sở Phi Dương từ đầu chí cuối đều không có rời khỏi nàng thì Cốc lão thái quân liền nở nụ cười hài lòng.
"Đúng vậy, huống chi Sở Tướng hôm qua còn phải chạy từ Lạc Thành về đây, tất nhiên là phải nghỉ ngơi nhiều rồi!" Lúc này, Trần lão thái quân cũng cười lên tiếng.
Hôm nay, Vân Thiên Mộng đã trở thành phu nhân Sở Tướng, mặc dù trong lòng rất tiếc nuối, hôm nay lại gặp thần sắc của Vân Thiên Mộng thế này, lòng bà cũng thoáng yên tâm.
Huống hồ, hôm nay Dung phủ được giải vây cũng là nhờ có Sở Phi Dương, mà Sở Phi Dương làm vậy tất nhiên là vì Vân Thiên Mộng.
Nghĩ như thế, Trần lão thái quân lại càng thêm hi vọng Vân Thiên Mộng có một chốn gửi gắm như ý.
"Đã dùng cơm trưa chưa, đừng để bị đói chứ!" Lúc này Quý Thư Vũ cũng kéo Vân Thiên Mộng lại ngồi bên cạnh mình, Khúc Phi Khanh ở một bên thì lập tức đặt một chén tổ yến chuẩn bị sẵn trước mặt của Vân Thiên Mộng, cười nói: "Trước lót dạ bằng cái này đi đã, đừng để bị đói nhé muội."
Ánh mắt quét một vòng qua tất cả mọi người, lại phát hiện Dung Vân Hạc vẫn yên lặng cười yếu ớt nhìn mình, Vân Thiên Mộng cũng cười nhàn nhạt cầm lấy thìa sứ, khẽ quấy chén tổ yến còn nóng kia.
Mà lúc này, Tiêu Đại lại bước nhanh vào bên cạnh đình, cung kinh nói với Sở Vương: "Vương gia, Vân Tướng đang ở bên ngoài Vương phủ!"