Sở Vương Phi

Chương 116




Suốt một đêm, khắp các ngã tư đường vô cùng ầm ĩ nhốn nháo, các loại thanh âm cứu hỏa, tiếng kêu cứu, tiếng la khóc cứ không dứt bên tai.

Mà lúc này, các đại phu của Vinh Thiện Đường nhận được tin tức đã vội vã tới băng bó, chữa trị cho các thí sinh bị thương, Dung Vân Hạc đứng trước tửu lâu đối diện với khách điếm, lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt, mày không khỏi nhíu lại, chỉ cảm thấy chuyện này quả thực quá mức kì quặc.

Từ nửa đêm đến tận sáng, sau khi trận đại hỏa hoạn được quân bảo vệ thành dập tắt thì tiếng quát tháo của mọi người mới dần dần nhỏ đi, và quyết định đột ngột của Thần Vương lại khiến tâm trạng bàng hoàng sợ hãi của những thí sinh hàn môn chuyển sang kinh hỉ vạn phần.

Bọn họ trăm triệu cũng không ngờ được trận đại hỏa lấy đi tính mạng của rất nhiều người này lại mang tới cho bọn họ cơ hội hiếm có.

Bình thường, bọn họ đừng nói là gặp Vương gia hay tể tướng, ngay cả quan gia trong phủ nha cũng hiếm có cơ hội gặp mặt, vậy mà giờ, nhân họa đắc phúc được vào Thần Vương phủ ở, thật sự là tổ tiên đã tu được phúc khí, một lòng đều hướng hết về hành động cứu người gặp nạn của Thần Vương rồi, một lòng quyết tử hiến thân, ai nấy đều là đầy mặt vui mừng đi theo tọa kị của Thần Vương, tâm trạng lâng lâng đi về phía Thần Vương phủ, thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau mấy câu để bày tỏ tâm tình kích động của mình.

Giang Mộc Thần cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng bàn tán xì xào phía sau, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, đã thấy trong góc đường tối tăm có một bóng áo lam đã ngả sang màu xám, mà trong bóng tối kia lại lóe lên cặp mắt sáng vô cùng chói mắt, như cặp ngọc đen quý làm người ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được kho báu rồi.

Chỉ có điều, trong hai đường ánh mắt kia cũng hàm chứa vẻ châm chọc và sự khinh thường nồng đậm, khiến trong lòng Giang Mộc Thần không khỏi dâng lên ý tò mò, thấp giọng gọi Trữ Phong lại, để cho hắn dẫn đám thí sinh này đến Thần Vương phủ, còn mình thì quay ngựa lại, thúc ngựa chạy vội tới trước mặt thân ảnh màu lam kia, từ trên cao dùng cặp mắt sắc lạnh như băng mà nhìn vào thiếu niên đang đứng trong bóng tối kia.

Chỉ thấy thiếu niên này trường bào trên người mặc dù có dơ bẩn, sắc mặt thì càng tiều tụy tái nhợt, nhưng thần sắc lại trấn định tự nhiên, không kinh hoảng thất sắc giống như những thí sinh khác, hơn nữa mạt bình tĩnh nơi đáy mắt kia càng khiến cho Giang Mộc Thần không khỏi thầm đánh giá thiếu niên này bằng cặp mắt khác.

Tiếp tục nhìn ngũ quan và vẻ mặt của thiếu niên kia thật kĩ, Giang Mộc Thần không khỏi nhớ tới thí sinh hai mươi mấy ngày trước mình gặp ở ngoài cửa Cống viện, thần thái lẫn hình dáng của hai người dường như rất giống nhau, có lẽ là cùng một người.

Nhìn bộ dạng hơi chật vật của thiếu niên trước mặt, Giang Mộc Thần trầm giọng hỏi: "Ngươi tên là gì? Cũng là thí sinh ở trọ trong khách điếm kia à?"

"Thảo dân Hàn Triệt gặp qua vương gia, thảo dân đúng là thí sinh ở trong khách điếm kia!" Hàn Triệt nghe thấy Thần Vương hỏi thì cũng bình tĩnh trả lời.

Nghe được thiếu niên kia báo danh xong, cặp mắt của Giang Mộc Thần khẽ mỉm cười, khó trách thấy vẻ mặt của thiếu niên này khác hẳn với những người khác, thì ra chính là Giải Nguyên Văn của thi Hương lần này, quả thật có chỗ khác thường hơn người.

Người ngoài đều mở cờ trong bụng vì có thể vào Thần Vương vậy mà hắn lại bình tĩnh đứng ở một bên, trên mặt không có vẻ gì là mừng rỡ như điên, trong mắt lại không có vẻ đắc ý nông cạn, mặt vẫn trầm như nước đứng bàng quan một bên, hai mắt sáng và bình thản nhìn tất cả mọi chuyện đang phát sinh trước mặt.

Một nhân tài như vậy khiến Thần Vương thật sự nổi lòng chiêu mộ, liền chậm rãi lên tiếng: "Hàn Giải Nguyên vì sao lại đứng mãi ở đây không đi? Chẳng lẽ không nghe được lời của bổn vương lúc nãy sao?"

Nghe vậy, trong mắt Hàn Triệt đột nhiên hiện lên chút ý cười, lập tức bình tĩnh đáp: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng thảo dân chỉ sợ mình sẽ làm phiền đến vương gia mà thôi."

"Càn rỡ! Sao ngươi dám nói chuyện với vương gia như vậy? Ngươi cho mình là ai mà dám vô lễ như thế với vương gia? Chẳng lẽ ngươi muốn bị trị tội không biết tôn ti trên dưới sao?" Đúng lúc này, thị vê đang canh giữ phía sau lưng Thần Vương đột nhiên quát lớn.

Đối mặt với sự quở trách của thị vệ kia, Hàn Triệt chẳng có chút nào sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía thị vệ kia chỉ lộ chút ý cười, đáy mắt lại giấu diếm vẻ châm biếm khó mà phát hiện được, nhưng hắn còn chưa mở miệng đã thấy giọng nói lạnh lùng của Thần Vương vang lên bên tai: "Hàn Giải Nguyên đang khinh thường bổn vương, muốn đối nghịch với Thần Vương phủ sao?"

Giọng nói của Thần Vương lúc này mặc dù không lớn, nhưng trong câu hỏi thản nhiên lại bao hàm chút uy nghiêm và sắc bén vốn có, khiến tên thị vệ vừa mới lên tiếng quát mắng Hàn Triệt không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, mà khi hắn nhìn về phía Hàn Triệt thì lại phát hiện, đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy ý cười yếu ớt lúc trước trên mặt, nhưng lời nói ra lại đã chuyển biến rất nhiều: "Thảo dân không dám, thịnh tình của vương gia thảo dân tất nhiên là không dám làm trái!"

Dứt lời, Hàn Triệt liền chắp tay thi lễ với Thần Vương một cái, lập tức nhấc chân đuổi theo hàng ngũ đã đi được một đoạn xa.

Giang Mộc Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, hai tròng mắt như có điều gì suy nghĩ mà hơi khép hờ, hồi lâu mới thu lại tầm mắt, lập tức nhìn về phía Dung Vân Hạc đang đứng cách đó không xa.

Thấy tối nay Dung Vân hạc mặc một thân trường bào màu trắng in hoa văn chìm bằng gấm, một đầu tóc bạc dài dưới ánh trăng càng thêm chói mắt, chính là vóc dáng của hắn cao to, lưng thẳng, đứng một mình mà khiến người ta cảm nhận được một thân khí tiết ngông nghênh phóng khoáng, khiến Thần Vương không khỏi khẽ nhíu mày lại, cảm thấy đêm nay xuất hiện hai người có khí chất thật giống nhau, làm người ta không thấy thoải mái lắm. (@vivi: Anh ghen với anh Hạc vì chị Mộng quý ảnh hơn chứ giề? ? ?" )

Hơi nắm chặt dây cương, để con ngựa chậm rãi đi đến trước mặt Dung Vân Hạc, Thần Vương nhìn kĩ Dung Vân Hạc đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, lập tức chậm rãi lên tiếng: "Dạo này Vinh Thiện Đường quả là bận rộn nhỉ. Chẳng những vận chuyển dược thảo đến Lạc Thành, còn đến giúp thí sinh băng bó trị thương nữa. Có điều, Dung gia trước kia hình như chưa bao giờ làm buôn bán dược thảo thì phải, xem ra Dung công tử lần này cố ý phát dương quang đại cơ nghiệp Dung gia rồi."

Giang Mộc Thần nắm giữ quân bảo vệ kinh thành, há lại có chuyện hắn không biết rõ? Vinh Thiện Đường mặc dù chỉ là một y quán nho nhỏ, nhưng lần này trong đám ngự y đi Lạc Thành còn có Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường, mà còn là ngự y bát phẩm được Ngọc Càn Đế ngự phong ngay trong đêm trước khi khởi hành. Một đại phu dân gian lại có bản lĩnh như vậy, thật khiến Giang Mộc Thần có chút tò mò về Nhiếp Hoài Viễn.

Mà gần đây, Dung Vân Hạc không ngừng tu sửa mặt tiền cửa hàng rồi lại nhiều lần ra vào Vinh Thiện Đường, nghĩ đến đó có thể là ý đồ của Dung gia muốn vươn đến thị trường dược thảo, điều này đối với Thần Vương mà nói không thể xem như chuyện tốt được.

Dù sao, tâm tư của Dung Vân Hạc đối với Vân Thiên Mộng, Giang Mộc Thần cũng có thể nhìn ra được vài phần, mặc dù biểu hiện của hắn rất nội liễm, nhưng trực giác của nam nhân lại nói cho Giang Mộc Thần biết, đối với Dung Vân Hạc từ trước đến nay luôn đặc lập độc hành* mà nói, Vân Thiên Mộng là một ngoại lệ vô cùng đặc biệt, mà chính điều nhỏ nhặt này lại khiến Giang Mộc Thần càng ngày càng thấy Dung Vân Hạc không vừa mắt.

*đặc lập độc hành: sống cô độc một mình một đường không quản chuyện của ai.
"Dung gia là Hoàng thương**, tất nhiên là phải dốc hết khả năng cống hiến cho Hoàng Thượng, cho triều đình rồi. Vân Hạc bất tài, không thể đến vùng dịch làm chuyện gì giúp dân chúng nên chỉ có thể ở hậu phương cung cấp dược liệu cho bọn họ. Đấy cũng chỉ là thứ tối cơ bản một con người cần phải có là lương tâm mà thôi." Dung Vân Hạc hơi nâng mắt, mặt trầm như nước nhìn về phía Giang Mộc Thần mặt như băng sương, hờ hững đáp lại một câu.

**Hoàng thương: gia tộc thương nhân được quyền buôn bán với Hoàng gia và triều đình.
"Vậy sao? Dung công tử có phải đã quên rồi không? Gần đây bổn vương đã hạ lệnh cho quân bảo vệ thành, mỗi đêm sau giờ Hợi liền cấm dân chúng xuất môn đi lại, đề phòng ngừa ôn dịch lây lan, mà giờ đã gần đến giờ Sửu, xem ra Dung công tử chỉ xem lời nói của bổn vương như gió thoảng bên tai rồi!" Thị vệ chung quanh chỉ cảm thấy giọng Thần Vương càng nói càng lạnh, khiến bọn họ thầm run lên, nhưng Dung Vân Hạc vẫn trấn định tự nhiên như cũ, đáy mắt lại là một bộ không sợ hãi gì cả, khiến bọn họ chỉ cảm thấy công tử Dung gia này đúng là điên thật rồi, ngay cả Thần Vương cũng dám đắc tội.

Mà Dung Vân Hạc đúng là không để ý đến lời nói của Thần Vương thật, nghe lời nói rõ ràng chứa đựng uy hiếp này, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên kia chỉ lộ ra ý cười thản nhiên yếu ớt, ánh mắt ẩn chứa vẻ châm chọc nhìn Thần Vương, lập tức hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Vương gia cho rằng một tờ công văn hay mệnh lệnh lại quan trọng hơn việc cứu mạng người sao? Như thế quả là trái ngược với hành động của vương gia mới rồi. Nếu vương gia mới vừa rồi còn sinh lòng thương hại đối với những thí sinh không còn chỗ ở này, còn mở cửa Thần Vương phủ làm chỗ ở tạm thời cho bọn họ thì vì sao lúc này lại tự mâu thuẫn mà chất vấn Dung mỗ?"

***

Giang Mộc Thần thật không ngờ, Dung Vân hạc từ trước đến nay luôn trầm mặc ít lời lại có lúc mồm miệng lanh lợi như vậy, liền cười nhạt nói: "Dung công tử ở đâu học được kĩ năng ăn nói sắc sảo vậy, thật khiến bổn vương phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi. Tối nay khách điếm phát sinh hỏa hoạn, đều đã có quân bảo vệ thành đến cấp cứu, chẳng lẽ còn cần Dung công tử làm điều thừa? Mà Dung Vân Hạc ngươi lại nhắm mắt làm ngơ với mệnh lệnh mà triều đình ban ra, nếu lần này không nghiêm trị, bổn vương sau này cũng không thể quản lý được kinh thành lớn như thế này được!"

Giọng nói của Thần Vương đột ngột thay đổi, nháy mắt đã trở nên nghiêm khắc lạnh lùng, ra lệnh với phó quan phía sau: "Các ngươi đưa Dung công tử về Dung Phủ, bảo vệ Dung phủ cho thật tốt, nếu để cho một người nào ra ngoài, xử theo quân pháp!"

Phó quan kia lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Thần Vương, nhanh chóng lên tiếng, đi đến trước mặt Dung Vân Hạc, mặt không đổi sắc nói: "Dung công tử, xin mời!"

Dung Vân Hạc lạnh lùng nhìn về phía Thần Vương, thấy trên khuôn mặt hắn sát khí nồng đậm, trong lòng Dung Vân Hạc xẹt qua một tia khó hiểu, ngay lập tức đã bị phó quan áp giải về Dung phủ.

Cùng lúc đó, Thần Vương cũng lệnh cho quân bảo hộ thành hộ tống đại phu và học đồ của Vinh Thiện Đường trở về, còn mình thì thúc ngựa quay về Thần Vương phủ.

Đến lúc Thần Vương trở về Thần Vương phủ, khi sắp bước vào thư phòng của mình thì đã thấy vú Tưởng dẫn tiểu nha hoàn cung kính đứng đợi ngoài cửa thư phòng, lại thấy Trữ Phong canh giữ ở cửa thư phòng, liền trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nô tỳ gặp qua Vương gia! Thái phi nghe nói vương gia khổ cực suốt đêm nên đã đặc biệt lệnh cho phòng bếp hầm canh vịt tẩm bổ cho vương gia!" Vú Tưởng thấy Thần Vương đã hồi phủ, liền cùng các nha hoàn hành lễ.

Mà Thần Vương lại chỉ lãnh đạm quét mắt qua bọn họ một cái: "Biết rồi, để đấy rồi lui ra đi."

Lập tức nói với Trữ Phong: "Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?"

Vú Tưởng lập tức dùng mắt ra hiệu với tiểu nha hoàn phía sau, tiểu nha hoàn kia nhanh trí bước đến giao cái khay trong tay cho Trữ Phong rồi lập tức lùi về phía sau vú Tưởng.

Trữ Phong mắt nhìn vú Tưởng, sau đó mới bẩm báo với Thần Vương: "Hồi bẩm vương gia, Thái Phi mới rồi đã ra lệnh cho đám thí sinh kia vào Bắc viên. Thái Phi nói ở đó cách xa hậu viện nhất, lại yên tĩnh rất thích hợp cho việc tĩnh tâm đọc sách. Vả lại Bắc viên cách hai viện Đông Nam khá xa, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của Vương gia."

Giang Mộc Thần cũng chú ý tới động tác của Trữ Phong, lại thấy vú Tưởng vẫn chưa lui ra, ánh mắt tối thêm vài phần, sắc mặt trầm xuống, nghiêm khắc ra lệnh: "Trữ Phong, ngươi đang làm việc cho ai? Xem ra giáo huấn lần trước còn chưa đủ cho ngươi ghi nhớ phải không?"

Trữ Phong nghe vậy, lại nghe đến khẩu khí của Thần Vương như thế, trong mắt hiện lên nét sợ hãi, nháy mắt liền quỳ xuống trước mặt Thần Vương, cao giọng nói: "Ty chức không dám, lần trước vương gia dạy bảo ty chức, ty chức vẫn ghi nhớ trong lòng, không phút nào quên. Xin Vương gia minh xét!"

Mà vú Tưởng thấy Thần Vương giết gà dọa khỉ, cũng hiểu được mình nếu còn đứng ở chỗ này thì chỉ sợ Thần Vương sẽ xuống tay với Trữ Phong thật, liền dẫn bọn nha hoàn phúc thân với Thần Vương, thấp giọng nói: "Lão nô còn phải về bẩm báo Thái Phi, xin được cáo lui trước!"

Dứt lời liền dãn mấy nha hoàn phía sau bình tĩnh rời đi.

Thấy vú Tưởng đã rời đi, ánh mắt Thần Vương như băng sương nhìn Trữ Phong, lập tức xoay người vào thư phòng, đến tận khi sắc trời dần dần sáng, Trữ Phong mới nghe thấy bên trong truyền ra lệnh của Thần Vương cho hắn đi vào, Trữ Phong nhất thời như trút được gánh nặng, xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vã đi vào trong thư phòng.

"Vương gia có gì phân phó ạ?" Thấy Giang Mộc Thần ngồi trước bàn, trầm mặc nhìn sổ con trong tay, Trữ Phong thấp giọng hỏi.

"Hàn Triệt cũng ở củng một chỗ với các thí sinh khác à?" Cầm bút lông trong tay lên, viết nhanh lên sổ con, Giang Mộc Thần vừa viết vừa hỏi Trữ Phong.

"Lúc vào phủ thì Hàn Giải Nguyên cũng được dẫn vào Bắc viên cùng các thí sinh khác. Nhưng Hàn Giải Nguyên kia có vẻ không hòa hợp với các thí sinh khác cho lắm, có vẻ không có trao đổi nhiều." Nhớ lại vẻ mặt kích động khó nén của đám thí sinh hàn môn lúc mới bước vào Thần Vương phủ lúc nãy, Trữ Phong cảm thấy Hàn Triệt kia quả không giống người thường, chẳng những không mừng rỡ như điên, ngay cả ánh mắt cũng bình thản tự nhiên, điều này khiến Trữ Phong không khỏi bận tâm, liền thấp giọng hỏi: "Vương gia, ty chức lo lắng Hàn Giải Nguyên này là. . ."

"Phái người đi tra cho rõ lí lịch của hắn!" Nhưng câu này của Thần Vương đã làm cho sắc mặt Trữ Phong khẽ biến.

Nói chung, Thần Vương đã hạ lệnh điều tra người nào thì chắc chắn là đã có ý trọng dụng.

Hàn Triệt kia quả thật có chút hơn người, nhưng cũng nhìn ra được người này không dễ lung lạc, vả lại Hàn Triệt kia trên người còn mang theo hơi thở tự phụ, tự cao tự đại của văn nhân, tất nhiên sẽ khiến Trữ Phong cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhưng Thần Vương đã hạ lệnh, Trữ Phong cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc.

Chuyện lớn như vậy xảy ra trong đêm, đừng nói là dân chúng bình thường, ngay cả khuê tú danh môn đại gia tộc còn nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng cả một vùng trời ban đêm, cùng với tiếng động ầm ĩ, tiếng la hét, tranh cãi suốt đêm đã khiến cho lòng người trong kinh thành vô cùng hốt hoảng, dân chúng cũng khắp nơi xì xào bàn tán những sự kiện liên tiếp xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, có phải hay không là trời cao đang cảnh cáo Tây Sở.

"Không ngờ trong vòng một dêm lại có nhiều người táng thân biển lửa như vậy." Buổi sáng thức dậy, Vân Thiên Mộng nhớ tới ánh lửa hồng một góc trời đêm qua mà không khỏi lắc đầu thầm than, nhưng nỗi bất an trong lòng cũng càng phát ra rõ ràng.

Bảo Mộ Xuân ra mở cửa gỗ ra, Vân Thiên Mộng vươn tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được nhiệt độ không khí bên ngoài, cảm giác lạnh như băng thấm vào da thịt khiến người ta không khỏi rùng mình.

Lại thêm một hai ngày nữa, đã bước vào tháng mười một, nhiệt độ ngoài trời đã có thay đổi rõ rệt, mỗi buổi sáng thức dậy lập tức đã cảm nhận được nhiệt độ ngày một thấp hơn, trời ngày một lạnh dần đi. . .

Mà gần đây thời tiết thay đổi thất thường, thỉnh thoảng lại có mưa nhỏ lất phất, sương đêm lại quá dày, vậy mà dưới thời tiết này ánh lửa từ chỗ khách điếm bị chạy kia lại có thể chiếu sáng hết một nửa phạm vi kinh thành, điều này quả thực khiến người ta cảm thấy bất an.

"Vâng ạ, những thí sinh kia bỏ công học tập gian khổ suốt mười năm, cuộc thi còn chưa kết thúc đã uổng mạng, thật khiến người ta tức giận. Hơn nữa, nhưng người bị chết cháy ở đó toàn là những học trò hàn môn, cả gia tộc có lẽ đều trông chờ vào bọn họ, giờ ngay cả tính mệnh đều đã đánh mất rồi, không biết người thân bọn họ biết được sẽ đau lòng thế nào đây?" Vú Mễ vừa bưng đồ ăn sáng lên cho Vân Thiên Mộng, vừa đáp lại lời của nàng.

Chính là, đối với người đã làm mẹ như vú Mễ mà nói nỗi đau lòng thường xót này sợ là còn nhiều hơn cả Vân Thiên Mộng. Dù sao thì có người mẹ nào chịu được cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ? Nghĩ như thế, vú Mễ lại không khỏi thầm thấy may mắn vì đứa con trai của mình mặc dù không có tiền đồ nhưng lại có thể an an ổn ổn mà sống, điều này làm cho bà cảm thấy được an ủi rất nhiều.

"Tiểu thư, nô tỳ mang đồ ăn sáng đến rồi!" Lúc này, Nghênh Hạ sắc mặt bình tĩnh đi vào, cùng với Nguyên Đông đặt từng món lên bàn.

Vân Thiên Mộng dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào nhìn về phía Nghênh Hạ, cảm thấy nha đầu kia không hiếu động hoạt bát như ngày xưa, trên mặt nàng bây giờ mặc dù bình tĩnh, đáy mắt lại ẩn giấu chút buồn bã lo lắng, lại nhìn sang Nguyên Đông, chỉ thấy trong cặp mắt trước nay luôn bình tĩnh cũng ẩn ẩn chút bất an, điều này khiến lòng Vân Thiên Mộng không khỏi nảy sinh nghi hoặc, hỏi: "Hai người các em hôm nay sao thế? Ở phòng bếp bị bắt nạt à? Hay là có chuyện gì không vui?"

Câu hỏi của Vân Thiên Mộng khiến Nguyên Đông và Ngênh Hạ đều cảm thấy sửng sốt, hai người lập tức thay đổi một bộ mặt vui vẻ tươi cười, Nghênh Hạ nhanh chóng phủ nhận: "Giờ thì làm gì có ai dám bắt nạt nô tì nữa ạ? Toàn là nô tì đi bắt nạt người khác thôi!"

Nhưng các nàng càng che giấu lấp liếm, càng khẳng định có vấn đề.

Vân Thiên Mộng mở hé cửa gỗ ra, chỉ chừa lại một cái khe nho nhỏ để thông gió, lập tức đi về phía bàn ăn, ánh mắt bình tĩnh quét qua thức ăn cùng với trật tự bày biện trên bàn, lập tức trầm giọng nói: "Nghênh Hạ, em còn nói không có việc gì, em tự nhìn xem. Trên bàn có hai đĩa bánh tử tô, mà bát súp này sao lại đặt ngay trước mặt ta?"

Thấy Nghênh Hạ và Nguyên Đông lại phạm vào lỗi sai nhỏ nhặt nhất như thế, sắc mặt vú Mễ hơi trầm xuống, lên tiếng mắng: "Hai người các ngươi có chuyện gì, mà lại sơ ý như thế? Nghênh Hạ, tiểu thư tin tưởng vào y thuật của ngươi nên mới giữ ngươi bên cạnh hầu hạ chuyện ăn uống của nàng. Nhưng ngươi ngay cả bổn phận của mình cũng hoàn thành không nổi, lúc trước là ai nói sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư? Mới được mấy ngày mà ngươi đã quên sạch rồi sao?"

Nói xong vú Mễ với Mộ Xuân lập tức mang hai đĩa bánh tử tô đi, đồng thời bày biện lại các món trên bàn rồi mới dìu Vân Thiên Mộng chậm rãi ngồi xuống bàn ăn.

Thấy vú Mễ giận dữ mắng Nghênh Hạ, Nguyên Đông vội đứng ra nhận sai: "Tiểu thư, chuyện này không liên quan đến Nghênh Hạ. Đồ ăn sáng là nô tì đi phòng bếp lấy, là do nô tỳ sơ sẩy mới phạm vào sai lầm như vậy, xin đại tiểu thư trách phạt!"

Nói xong, Nguyên Đồng liền cúi đầu quỳ gối trước mặt Vân Thiên Mộng.

Mà Vân Thiên Mộng chỉ vỗ vỗ tay của vú Mễ, ý bảo nàng chớ vì việc nhỏ như vậy mà tức giận, lập tức đưa tay kéo Nguyên Đông lên, ôn hòa mở miệng: "Ngươi từ trước đến nay luôn cẩn thận, là nha đầu cẩn trọng nhất trong bốn nha hoàn bên cạnh ta, mấy tháng này ở chung cũng không có để xảy ra bất cứ sai sót nào. Nếu không phải có chuyện trong lòng, ta nghĩ em sẽ không phạm vào sai lầm sơ đẳng như thế đâu. Nói ta nghe xem, nếu ta có thể giúp đỡ, nhất định sẽ không để cho các em mang tâm sự mà theo ta làm việc!"

Nghe vậy, Nguyên Đông cảm thấy vô cùng cảm kích, hai tròng mắt không khỏi hơi nâng lên nhìn về phía Vân Thiên Mộng, cảm thấy lúc này trên mặt tiểu thư là ý cười yếu ớt, cặp mắt chân thành tha thiết, chỉ là tiểu thư tốt bụng như vậy, ôn hòa như vậy, Nguyên Đông thật không muốn nói ra chuyện mình mới nghe ngóng được sáng nay ra cho nàng. Liền khăng khăng lắc đầu phủ nhận: "Là nô tì hôm qua không ngủ được, mới hoa mắt cầm nhầm đồ ăn sáng. Thực sự không có chuyện gì khác, xin tiểu thư tin tưởng!"

Thấy Nguyên Đông vẫn không muốn nói thật, Vân Thiên Mộng cũng không muốn bắt bẻ nàng nữa, bảo nàng đi mang cơm cho Ánh Thu, còn mình thì lẳng lặng dùng bữa.

"Tiểu thư, hay để nô tỳ đi hỏi thăm?" Thấy Vân Thiên Mộng có vẻ không vui, Mộ Xuân múc thêm một chén cháo ngô trước mặt nàng, thấp giọng hỏi.

Mà Vân Thiên Mộng lại chỉ lắc lắc đầu, mình hỏi không ra, thì Mộ Xuân càng không hỏi được, chẳng thà lúc nữa cho Tập Lẫm đi hỏi thăm, có lẽ sẽ nhanh chóng có thu hoạch thôi.

Chưa tới một canh giờ sau, Vân Thiên Mộng đã đoán ra nguyên nhân khiến hai người Nguyên Đông và Nghênh Hạ liên tiếp phạm sai lầm là do Thần Vương ngang nhiên giam lỏng Dung phủ.

Cử động như vậy thực khiến người ta khó hiểu mà.

Nếu nói Thần Vương có lòng tạo phản, thì Dung Phủ tuy là thủ phú giàu nhất Tây Sở thì cũng không phải đối tượng đáng bị kiềm chế nhất.

Dù sao, nếu muốn nắm chắc chiến thắng thì trước phải nắm được hoàng tộc trong kinh thành, sau đó mới đến những thế gia quý tộc này.

Nhưng Thần Vương lại bỏ qua rất nhiều vương phủ, chỉ xuống tay với Dung phủ, hành vi này thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

"Dung quý phi không đi cầu xin Hoàng Thượng sao?" Đã xảy ra chuyện như vậy, tin là Dung quý phi sẽ ngồi không yên, mà Ngọc Càn Đế với Thần Vương trước nay như nước với lửa, nhất định sẽ không để Thần Vương tùy ý làm càn như thế.

"Hồi bẩm tiểu thư, Hoàng Thượng đang bệnh nặng!" Mà khi giọng nói cố ý đè thấp xuống của Tập Lẫm truyền vào qua cửa gỗ thì có vẻ mọi vấn đề đều đã có thể giải thích được rồi.

Nhưng Ngọc Càn Đế bệnh nặng lúc này thật là đúng dịp, Vân Thiên Mộng thật tò mò, Thái Hậu lo lắng cho Ngọc Càn Đế như vậy, sao tự nhiên lại xuất hiện sơ suất to lớn như thế? Hay là hiện giờ quyền lực trong tay Thần Vương đã bành trướng đến mức Thái Hậu cũng thao túng không nổi? Mà sao Thần Vương không thừa dịp Ngọc Càn Đế bệnh nặng mà bức vua thoái vị? Lại chỉ giam lỏng một cái Dung phủ mà thôi?

Nghĩ đến tính khí của Dung Vân Hạc, chắc chắn sẽ không khuất phục cúi đầu trước người khác, không biết là có chịu khổ hay không đây?

"Dung phủ vẫn bình an chứ?" Khó trách Nghênh Hạ với Nguyên Đông lại thất thố như thế, phàm là những người có lòng hoài niệm, chắc chắn sẽ lo lắng cho nhủ tử trước đây.

"Tiểu thư yên tâm, Thần Vương chỉ cấm người ra vào Dung phủ, vẫn chưa hạ lệnh nghiêm hình tra tấn với người trong đó!" Tập Lẫm tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn * cũng biết Vân Thiên Mộng đã hỏi là chắc chắn có lí do gì đó, nên tận hết khả năng kể lại.

*tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: đã không biết thì không nói, đã biết thì sẽ nói cho hết.

"Đa tạ, ngươi đi về trước đi." Từ chỗ Tập Lẫm biết được không ít tin tức hữu ích, Vân Thiên Mộng cần có thời gian phân tích tỉ mỉ, liền cho Tập Lẫm về Sở tướng phủ trước, còn mình thì cho Mộ Xuân đến chỗ Ánh Thu, gọi Nghênh Hạ và Nguyên Đông đến chỗ mình.

"Ta nghĩ, hai em đang lo lắng cho Dung phủ phải không?" Nhìn hai người đứng trước mặt mình không nói một lời, Vân Thiên Mộng thản nhiên mở miệng.

Không ngoài dự đoán của nàng, Nguyên Đông với Ngênh Hạ nghe thấy thế đều vội ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không biết vì sao Vân Thiên Mộng lại biết được tin tức này.

"Nghênh Hạ, Nguyên Đông, các người hiện giờ đã là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, phải toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư, sao có thể phân tâm lo lắng cho chủ tử cũ chứ?" Vú Mễ không thích nhất là hạ nhân hai lòng, không trung thành.

Hơn nữa, thân phận hiện giờ của Vân Thiên Mộng không phải bình thường, bên cạnh càng không thể xuất hiện người bất trung, chỉ e Vân Thiên Mộng sẽ bị thương tổn.

Vân Thiên Mộng tất nhiên là biết vú Mễ vì sao có phản ứng như vậy, thứ nhất là ngày xưa bà không tận trung được với Khúc Nhược Ly, điều này khiến cho cả đời sau vú Mễ vẫn sống trong tự trách, thứ hai là vú Mễ hi vọng bên cạnh mình lại tiếp tục xuất hiện người giống như bà ngày xưa, bởi thế nên mới có chút kích động.

"Vú à, chuyện này không thế trách các nàng được." Vân Thiên Mộng dùng ánh mắt trấn an vú Mễ, hai người Nguyên Đông không phải phạm sai lầm mới bị Dung Vân Hạc điều đến bên cạnh mình. Hai người các nàng có thể hầu hạ bên cạnh Dung Vân Hạc thì chắc chắn cũng là người được Dung Vân Hạc tín nhiệm, chủ tớ tình thâm, há lại nói cắt là đứt? Lo lắng cho Dung phủ, cho Dung Vân Hạc như vậy cũng là lẽ thường.

Vân Thiên Mộng ngược lại cảm thấy may mắn vì hai nàng đã phản ứng như thế, điều này chứng tỏ họ chí tình chí nghĩa, đều không phải loại không phổi không tim.

"Tiểu thư, tiểu thư từ đâu mà biết được vậy?" Hồi lâu sau Nguyên Đông mới chậm rãi lên tiếng.

Nàng nhìn ý cười yếu ớt trên khuôn mặt thanh nhã của Vân Thiên Mộng, trong lòng không khỏi bình tĩnh lại, nỗi lo lắng và nôn nóng lúc trước dường như đã được vẻ mỉm cười kia trấn an lại, có thể tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện rồi.

"Trên đời này làm gì có tường nào không lọt gió? Ta nói cho hai em biết, giờ này tất cả mọi người trong Dung phủ đều bình an, người trong Dung phủ chỉ bị hạn chế hành động chứ không hề bị thương tổn, các em cứ yên tâm đi!" Thấy Nguyên Đông đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ổn trọng ngày xưa, ý cười trong mắt Vân Thiên Mộng càng sâu, liền đơn giản tường thuật lại tình hình Dung phủ một lần.

Đến tận lúc này Nguyên Đông với Nghênh Hạ mới yên lòng lại, hai người quỳ xuống trước mặt Vân Thiên Mộng, thề: "Nô tì nhất định sẽ toàn tâm toàn lực hầu hạ tiểu thư."

Có thể lấy một tin tức đổi lấy sự trung tâm của hai người, điều này nằm ngoài dự đoán của Vân Thiên Mộng, lập tức cho hai người đi xuống dùng đồ ăn sáng.

Mà trong lúc này, nhưng học trò hàn môn đang ở tạm trong Thần Vương phủ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi sung sướng đêm qua thì đã bị thánh chỉ mới ban dọa cho một thân mồ hôi lạnh.

Vốn tưởng rằng có thể được ở lại Thần Vương phủ đến sang năm, lại không ngờ Ngọc Càn Đế đột nhiên hạ chỉ, dời kì thi mùa xuân sang năm sang mồng một tháng sau, tính ra chỉ còn một hai ngày nữa là đến rồi, điều này khiến cho toàn bộ thí sinh phải thất kinh, làm sao còn có tâm tư đi thưởng thức cảnh đẹp của Thần Vương phủ chứ? Kẻ nào kẻ nấy vội cầm sách vở lên mà ngâm nga.

So với vẻ khẩn trương lo lắng của những người khác thì Hàn Triệt lại có vẻ bình tĩnh, quyển sách trong tay vẫn được lật mở rất thong dong, cá tính không màng danh lời này thật khiến thí sinh ở chung một phòng với hắn cảm thấy rất hâm mộ, không khỏi cảm thán: "Hàn huynh quả đã có liệu trước, lại còn không hoảng hốt, không vội vạ, thật làm cho tại hạ hổ thẹn."

Nghe vậy, hai mắt Hàn Triệt hơi rời khỏi trang sách, nhìn về phía người đang ngồi đối diện với mình, cười yếu ớt mở miệng; "Lỗ huynh quá khen ròi, ta chỉ đọc sách hơi chậm một chút thôi. Ta thật hâm mộ tốc độ ngâm nga thi văn của Lỗ huynh đây, quả là đọc nhanh như gió, nhìn qua là không quên được!"

Thí sinh kia bị Hàn Triệt tán thưởng lại, trên mặt có chút ngượng ngùng, vội khoát tay nói: "Làm gì mà xem qua là không quên được, ta thấy có mà là xem qua liền quên ấy! Hôm qua Thần Vương mấy lần mời Hàn huynh vào ở trong Thần Vương phủ, có thể thấy được Vương gia nhìn trúng Hàn huynh, ta tin chắc là do ngài rất tin tưởng Hàn huynh rồi!"

Nghe ra được ý hâm mộ của Lỗ Phàm, Hàn Triệt lại chỉ ảm đạm cười, lập tức cúi đầu tiếp tục xem sách trong tay.

Lỗ Phàm kia thấy Hàn Triệt tựa hồ không muốn thảo luận nhiều về cái đề tài này thì cũng biết điều không mở miệng nữa, nhưng nới đáy mắt tràn đầy vẻ hâm mộ kia lại bắt đầu hiện lên một cỗ cảm xúc bất an.

Nhưng mặc kệ mọi người có không ăn không ngủ, ngày đêm ngâm thơ đọc văn thì thời gian vẫn như cũ trôi qua, nháy mắt đã đến mồng một tháng mười một – ngày diễn ra thi Hội.

Dựa theo tổ lệ, thi Hội văn cử không thi trong trường thi mà là thi ở Bộ Lễ.

Khác với cảnh tượng xếp hàng chờ đợi ở Thi Hương, số người thi Hội sớm đã được thống kê sẵn, vả lại trải qua một vòng thi Hương rồi, mọi người cũng dần quen nhau.

Chẳng qua là một trận hỏa hoạn buổi chiều ngày hai mươi tám vừa qua đã khiến mấy thí sinh hàn môn trúng tuyển kì thi Hương phải táng thân biển lửa, Vân huyền Chi cùng Trầm đại nhân của Lễ Bộ, với vài vị chấm thi Hội thấy tình hình này đã dâng tấu chương lên Ngọc Kiền Đế đang mang bệnh, hi vọng có thể bổ sung những thí sinh xếp sau vào, coi như lưu lại thêm nhân tài cho Tây Sở.

Đề nghị này, thông qua Thái Hậu được Ngọc Càn Đế tán đồng, lập tức hạ chỉ bổ sung thêm vài tên tú tài, bởi thế mà số thí sinh tham gia thi Hội hôm nay vẫn bằng lần trước.

Mọi người dựa theo vị trí đã được an bài tốt ngồi xuống, lập tức buông đồ dùng trong tay xuống ngồi ngay ngắn trước bàn học, chờ khảo quan phát bài thi.

Nhưng sau khi Hàn Triệt ngồi xuống lại phát hiện vị trí của mình đối diện với Vân Dịch Kiệt, mà Vân Dịch Kiệt có lẽ đã sớm phát hiện ra điều này, đầy mặt âm hiểm cười nhìn hắn.

Tận đến lúc khảo quan phát bài thi, Vân Dịch Kiệt kia mới thu hồi tầm mắt của mình, dời lực chú ý vào bài thi trước mặt.

Hàn Triệt lướt qua bài thi một lượt mới mở nghiên mực ra, chuẩn bị mài mực đáp đề, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Vân Dịch Dịch đối diện kêu lên, gọi Trầm dại nhân tới.

"Trong trường thi sao có thể hô to gọi nhỏ như vậy, còn ra thể thổng gì?" Trầm đại nhân thấy đó là cháu của Vân Huyền Chi thì không khỏi khẽ nhíu mày quát lớn.

Mà Vân Dịch Kiệt lại tựa hồ như không hề sợ trách mắng, ngược lại còn chỉ tay vào Hàn Triệt mà tố cáo với Trầm đại nhân: "Đại nhân, đệ tử vừa rồi hình như nhìn thấy Hàn Giải Nguyên kia trong nghiên mực có giấu huyền cơ, xin đại nhân hãy kiểm tra tay nải của Hàn Giải Nguyên cho kĩ!"

Tây Sở rất nghiêm khắc với chuyện thí sinh gian lận trong thi cử, một khi đã bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhẹ thì hủy bỏ tư cách tham gia thi cử, sung quân ngoài biên cương, nặng thì đầu rơi, thậm chí còn liên lụy người nhà.

Mà hôm nay, Vân Dịch Kiệt lại tố cáo Hàn Triệt ăn gian, đừng nói là Trầm đại nhân, cho dù Hàn Triệt cũng bị lời này làm cho kinh ngạc đương trường.

Chính là nửa khắc sau, Hàn Triệt liền lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, lập tức phản bác nói: "Ta có một ít hiểu lầm, nhưng thật không ngờ tâm tư của Vân công tử lại ác độc như vậy, mượn thủ đoạn như thế để hãm hại ta?"

Mà Vân Dịch Kiệt lại đầy mặt căm giận nói với Trầm đại nhân: "Đại nhân, đệ tử cũng chỉ là thoáng liếc qua Hàn Giải Nguyên một cái, chính là vì cảm thấy có sự kì quặc nên mới báo cáo với đại nhân, hoàn toàn không có ý định vu cáo hay hãm hại Hàn Giải Nguyên, có điều, cuộc thi khoa cử năm nay vốn là giấc mộng của toàn bộ học sinh, há có thể để cho kẻ lòng dạ đen tối có cơ hội gian trá chứ? Đệ tử cũng chỉ vì hai chữ công bình mà thôi. . . huống chi Hàn Giải Nguyên nếu quả thực trong sạch, thì cần gì phải ngăn trở đại nhân điều tra chứ?"

Vân Dịch Kiệt nói rất rành mạch, hắn chỉ là trong lúc vội vàng liếc Hàn Triệt một cái, có lẽ thật sự là nhìn lầm rồi, bởi thế nếu thực không tìm ra chứng cớ thì đó cũng chỉ là do hắn cẩn thận chứ không phải có ý định vu cáo hãm hại Hàn Triệt, cho dù là Trầm đại nhân cũng không thể tùy tiện định tội cho hắn. Huống chi, hôm nay trong trường thi còn có mặt Vân Huyền Chi, những quan viên khác không nể mặt thầy thu thì cũng phải nể mặt phật tổ chứ? ? ?

Nghe Vân Dịch Kiệt nói như vậy, Trầm đại nhân càng nhíu chặt hai đầu lông mày, ra lệnh cho những quan viên khác siết chặt trật từ trong trường thi, còn mình thì đi đến trước mặt Hàn Triệt, thấp giọng nói: "Hàn Giải Nguyên, tạm thời mời ngươi dừng bút, để bổn quan kiểm tra một lượt, nếu không có gì ngươi cũng có thể an tâm đáp đề."

Hàn Triệt nhìn Vân Dịch Kiệt đối diện, thấy hắn ta vẫn đang cười nham hiểm thì đã hiểu Vân Dịch Kiệt kia làm thế là không phải để chứng minh mình có làm trò gian lận, mà sợ là hắn muốn trì hoãn thời gian làm bài thi của mình, để mình không kịp làm bài mà thôi.

Nghĩ như thế Hàn Triệt lập tức hợp tác đứng lên, đứng bên cạnh Trầm đại nhân để thị vệ kiểm tra kĩ tay nải của hắn.

Những thị vệ kia kiểm tra cực kì cẩn thận, ngày cả điểm tâm trong hộp cơm cũng bị tách ra từng khối, tỉ mị cầm trong tay, giơ lên để vào sát mắt xem có chữ viết hay gì đó in trên mặt không, mà nghiên mực nho nhỏ kia thực sự đã bị kiểm tra qua lại không dưới mười lần. Mặc dù là Hàn Triệt thân chính chẳng sợ tà, khi đối mặt với sự kiểm tra chặt chẽ nghiêm ngặt như thế thì cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Một canh giờ sau, mấy tên thị vê kia đã xác định không có bất kì chứng cớ của việc gian lận nào mới báo cáo lại với Trầm đại nhân.

Thấy thí sinh mà mình yêu thích quả thực là có tài học, hai đầu lông mày cũng Trầm đại nhân cũng theo đó mà buông lỏng, lập tức cho phép Hàn Triệt ngồi xuống đáp đề, còn mình thì dẫn thị vệ trở về phòng giám sát.

Mà lúc này Hàn Triệt mới thở ra một hơi, nếu không phải sau khi hắn rời khỏi Thần Vương phủ sáng sớm này đã kiểm tra cẩn thận tay nải của mình thì sợ là đã bị người ám toán rồi. Nhưng không biết kẻ bí mật nhét tờ giấy vào trong bao quần áo của mình có liên thủ với Vân Dịch Kiệt không? Nếu không thì sao Vân Dịch kiệt kia lại đột nhiên tố giác mình như vậy? ? ?

Một tay nhẹ nhàng mài mực nước trong nghiên, Hàn Triệt híp mắt lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo thản nhiên, ánh vào trong nghiên mực đen kịt một mảnh rồi biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Giờ phút này trong hoàng cung cũng tràn ngập trong bầu không khí vui mừng, như đã xua tan đám mây đen che phủ trên bầu trời của hoàng cung bấy lâu.

"Thái y, ngươi nói còn có năm ngày nữa là có thể phối chế ra giải dược cho Hoàng Thượng à?" Hoàng hậu suốt thời gian qua vẫn túc trực bên cạnh Ngọc Càn Đế, nhìn phu quân của mình khó chịu như thế thì trong lòng hoàng hậu cũng vô cùng khổ sở, lúc này đột nhiên nghe thấy thái y nói như thế, há lại không kích động, không vui mừng? ? ?

Chỉ là so với vẻ mừng rỡ như điên của hoàng hậu, thái hậu lại vô cùng trấn định, chỉ thấy nàng híp mắt nhìn thái y trước mặt, cẩn thận hỏi: "Việc phối chế giải dược không được phép làm qua loa, thân thể Hoàng Thượng đã suy yếu lắm rồi, nếu giải dược có vấn đề gì thì cho dù tru di cửu tộc ngươi cũng không đủ!"

Thái y kia vốn cho là mình sắp phối chế ra giải dược thì có thể được thái hậu tán thưởng, lại không nghĩ bị lời của Thái Hậu dọa cho một thân mồ hôi lạnh, lập tức vâng vâng dạ dạ: "Vi thần tất nhiên sẽ cẩn thận vạn phần, xin Thái Hậu, Hoàng Hậu yên tâm.' "

Thấy thái y kia đã hiểu dụng tâm của mình, sắc mặt thái hậu cũng dần hòa hoãn, lúc này mới ôn hòa mở miệng: 'Nếu đã như thế, ngươi cứ chậm rãi phối chế, tuyệt đối không được sơ sẩy. Để an toàn thì đến tận lúc điều chế ra giải dược ngươi cứ ở lại trong thiên điện đi, lát nữa bổn cung sẽ lệnh cho Cù công công theo ngươi đi ngự dược phòng lĩnh thuốc."

Thái y kia nghe xong, lập tức xoay người lui khỏi tẩm điện.

Hoàng hậu thấy thái hậu lại cho thái y kia thong thả điều chế giải dược, lập tức nóng vội hỏi; 'Mẫu hậu, hoàng thượng khó chịu như vậy, há có thể để thái y kia từ từ điều chế chứ? Đã nhiều ngày này hoàng thượng chỉ uống được chút nước cơm thôi, nô tỳ thật sự là sợ. . ."

Nói xong hoàng hậu lập tức cúi đầu rơi lệ. . .

Thái hậu lại dùng vẻ mặt trầm tĩnh nhìn hoàng hậu một cái, thản nhiên nói: "Giải dược nếu điều chế sai lầm thì chỉ sợ sẽ có thể lấy đi tính mạng của hoàng thượng, chẳng thà cho thái y nhiều thời gian hơn một chút, để cho hắn an tâm điều chế, đấy mới là biện pháp tốt nhất để cứu sống hoàng thượng! Ngươi giờ đã là hoàng hậu của Tây Sở này, sao có thể nói khóc là khóc như thế? Như vậy bộ dạng mẫu nghi thiên hạ đâu? Nếu hoàng thượng tỉnh chưa chắc đã muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đó của ngươi đâu!"

Nghe thái hậu giáo huấn, hoàng hậu lập tức dừng khóc, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Đa tạ mẫu hậu đề điểm, nô tỳ xin nhớ kĩ."

Thấy hoàng hậu đã nghe vào lời của mình, thái hậu gật gật đầu, sắc mặt lập tức hiền hòa trở lại, vỗ về bàn tay của hoàng hậu: "Con cũng về trang điểm lại đi, bộ dạng này gặp người làm sao được? Chẳng phải sẽ khiến người ta nhạo bang sao? Ở đây bổn cung sẽ chiếu cố hoàng thưởng cẩn thận, con về nghỉ ngơi một chút rồi lại đến!"

Hoàng hậu cũng biết bộ dạng lúc này của mình mà bị tần phi trong hậu cung chứng kiến thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo một phen, liền phúc thân với thái hậu rồi dẫn cung nữ của mình rời khỏi tẩm điện.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, quần áo xiêm y mùa hạ sớm đã được cất hết vào tủ quần áo, người trong kinh thanh vội vã đổi sang quần áo dày, nhiệt độ lúc sáng sớm ngày một xuống thấp, đã khiến Vân Thiên Mộng càng thêm nhớ nhà và buồn bã. Bản thân nàng cũng xuyên qua vào mùa đông, trải qua ba mùa xuân hạ thu, giờ này một mùa đông nữa lại đến rồi, gần một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà nàng lại có thể nhanh chóng thích ứng được mà sống sót, điều này không thể không khiến Vân Thiên Mộng giật mình kinh ngạc.

Cầm lá thư mà Tập Lẫm mới chuyển đến trong tay, nhìn nét chữ quen thuộc trên đó, Vân Thiên Mộng cẩn thận đọc từng chữ, thấy Sở Phi Dương vẫn chưa nói đến chuyện dịch bệnh, mà chỉ báo cho nàng biết mình vẫn bình an. Nhìn cuối thư là ngày ba mươi mốt tháng mười, cách lá thư trước mới có ba ngày, như vậy tức là Sở Phi Dương còn chưa thu được lá thư của nàng mới gửi.

Nhưng nhìn lá thư trong tay, Vân Thiên Mộng không khỏi nhớ tới đây là lúc chuyển mùa, Sở Phi Dương liệu có mang đủ áo ấm? Ôn dịch ở Lạc Thành còn chưa được khống chế, cũng không biết hắn có chăm sóc tốt cho bản thân mình hay không?

Cầm bút trong tay mà không biết đặt bút viết gì, hìn giọt mực rớt lên mặt giấy tuyên thành tạo thành hình một đóa hoa, Vân Thiên Mộng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chỉ nói một câu với Tập Lẫm bên ngoài.