Sở Vương Phi

Chương 101




"Hử? Thần Vương Phủ mà cũng gửi thiệp mời cho người khác? Là mời một mình ta hay là tất cả mọi người trong Tướng phủ?" Vân Thiên Mộng đang đọc sách, nghe Liễu di nương nói như thế thì tạm buông quyển sách xuống, tò mò hỏi.

Thần Vương Phủ kia từ trước đến nay vô cùng kín cổng cao tường, nếu không phải là do chính miệng Thần Vương hoặc Nguyên Đức Thái Phi đồng ý, sẽ không cho phép bất kì kẻ không có phận sự gì đi vào.

Bình thường cũng chỉ thấy Thần Vương với Nguyên Đức Thái Phi tham gia yến hội ở tất cả các phủ, hình như chưa từng thấy Thần Vương Phủ mời khác, hôm nay ngược lại có chút khác thường, còn gửi thiệp mời.

Liễu Hàm Ngọc lại chỉ lắc đầu, sau đó đưa thiệp cho Vân Thiên Mộng, nói: "Bà vú đến đưa thiệp kia chỉ nói là đưa thiệp mời cho Đại tiểu thư trong phủ còn những chuyện khác không nói thêm gì nữa."

Mà đối với tất cả mọi vật liên quan đến Vân Thiên Mộng, Liễu Hàm Ngọc tất nhiên sẽ không tự ý mở ra xem, cũng vì nàng hiểu rõ thân phận cùng địa vị của mình. Thực tế, ngày hôm nay, sau lưng Vân Thiên Mộng còn có thêm Sở Vương cùng Sở Tướng làm chỗ dựa, Liễu Hàm Ngọc đối với Vân Thiên Mộng chỉ có cung kính hơn, nửa điểm vô lễ cũng không dám.

Vân Thiên Mộng đặt sách xuống bàn, nhận lấy tấm thiệp thếp vàng kia, mở ra xem thì chỉ thấy trên đó viết tên của một mình nàng, cũng mời nàng buổi trưa của ba ngày sau tới Thần Vương phủ dự yến hội.

"Tiểu thư có muốn đi không?" Thấy Vân Thiên Mộng chỉ nhàn nhạt liếc qua tấm thiệp kia liền đã giao lại cho Mộ Xuân, Liễu di nương khó hiểu hỏi lại.

Dẫu gì thì cho dù hôm nay Vân Thiên Mộng lại một lần nữa được Ngọc Càn Đế ban hôn, nhưng lúc trước cũng từng có hôn ước với Thần Vương. Hôm nay Thần Vương phủ không biết xuất phát từ động cơ gì mà gửi thiệp mời cho Vân Thiên Mộng, hai bên nếu gặp mặt như vậy sẽ khó tránh khỏi xấu hổ.

Mà ngày đó, hành động đập đầu vào cột tìm cái chết ngay trên điện Kim Loan của Vân Thiên Mộng, tuy là hành vi của liệt nữ những cũng khó tránh khỏi bị người xem nhẹ, Liễu di nương thực sự lo lắng lần này Vân Thiên Mộng đi sẽ bị mọi người chế nhạo.

Vân Thiên Mộng thấy Liễu di nương thật lòng quan tâm mình, chỉ cong khóe môi cười mỉm, trả lời: "Phiền di nương hôm ấy chuẩn bị xe ngựa cho ta."

Nếu Thần Vương Phủ dám gửi thiệp tới Tướng phủ, vậy nàng sao lại không đi?

Nếu không đi, sẽ không thể biết được người ta đã rải ra không biết bao nhiêu lời đồn nhảm, chẳng bằng thoải mái đi qua, xem xem Thần Vương phủ thần bí khó lường kia đến tột cùng là đang giấu kín bí mật gì.

Liễu di nương thấy vẻ mặt của Vân Thiên Mộng rất bình thản, không tỏ vẻ khó xử gì thì nét lo lắng trong mắt cũng dần tan mất, trong lòng không khỏi thầm mắng bản thân hồ đồ. Nửa năm qua, cách đối nhân xử thế của đại tiểu thư nàng đều thấy được, nếu thật sự chưa buông lòng về chuyện hôn ước với Thần Vương thì đại tiểu thư hôm nay sao có thể sống thong dong tự tại như vậy chứ, nàng thật đã lo lắng quá mức rồi.

Liễu Hàm Ngọc nhanh chóng gật đầu, thấy Vân Thiên Mộng không có dặn dò gì khác thì định rời khỏi gian trong.

Nhưng đúng lúc này Vân Thiên Mộng lại gọi nàng ta lại: "Di nương dừng bước, có chuyện phải phiển đến di nương!"

Vân Thiên Mộng nhẩm tính thời gian, chậm rãi nói: "Sắp đến ngày Tô di nương chuyển dạ rồi, có lẽ đến lúc đó sẽ có người bên nhà mẹ đẻ nàng ta tới chăm sóc, đến khi ấy, Liễu di nương chỉ cần để ý hơn một chút là được, không cần phải ngăn cản đâu."

Bước chân của Liễu Hàm Ngọc hơi khựng lại, không ngờ Vân Thiên Mộng lại đột nhiên quan tâm tới Tô Thanh, trong lòng tràn ngập khó hiểu nhưng vì cũng biết trước nay Vân Thiên Mộng xử lý mọi việc vô cùng thấu đáo nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ gật đầu liền rời khỏi phòng.

"Mộ Xuân, cất thiệp đi!" Thấy trong phòng không còn người ngoài, Vân Thiên Mộng dặn dò Mộ Xuân cất kĩ thiệp của Thần Vương phủ, còn mình lại tiếp tục đọc sách.

Mộ Xuân cầm tấm thiệp tinh xảo trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng như Liễu Hàm Ngọc, lại càng không hiểu quyết định của Vân Thiên Mộng, mới thấp giọng lẩm bẩm: "Thần Vương trước đây đã hại tiểu thư thảm như vậy, sao tiểu thư phải đồng ý tham gia chứ, làm như chúng ta sợ bọn họ vậy!"

Hai mắt Vân Thiên Mộng mặc dù đang xem sách nhưng hai tai nàng lại nghe được hết câu lầu bầu của Mộ Xuân, trong lòng cảm thấy buồn cười, nha đầu kia còn thù dai hơn cả nàng, ánh mắt liền rời khỏi quyển sách, cười nói: "Nếu c hỗng ta không đi, bọn họ sẽ nói chúng ta nhát như chuột, ngay cả một cái yến hội nho nhỏ cũng không dám tham gia, đến lúc đó, chúng ta phải giải thích thế nào? Sao phải để ý ánh mắt của người khác, như vậy chẳng phải sống quá mệt mỏi hay sao? Huống chi, Thần Vương với Nguyên Đức Thái Phi dù gì vẫn là người có thân phận địa vị, cho dù có muốn gây chuyện bất lợi với ta cũng sẽ không chọn chỗ của bọn họ, càng không gióng trống khua chiêng đi gửi thiệp mời cho tất cả mọi người đều biết như thế!"

"Tiểu thư đã biết lí do vì sao Thần Vương phủ mời chúng ta sao ạ?" Mộ Xuân từ đầu đến cuối vẫn có chút lo lắng. Bây giờ, bên người Vân Thiên Mộng chỉ còn chừa lại một nha hoàn là nàng, nếu bị đám tiểu thư ngang ngược kia động chạm, chẳng phải tiểu thư sẽ phải chịu thiệt thòi hay sao?

Vân Thiên Mộng lại chỉ cười lắc đầu, cũng là bởi vì nàng không biết mới mau mau đến xem, nếu không người ta đã tính kế trên đầu mình rồi mà mình còn không hay biết thì chẳng phải là quá thất lễ rồi?

Đã có tiền lệ là Ngô Quốc Công phủ, hai ngày sao, tất cả nữ quyến các phủ đều nhao nhao tới thăm hỏi chúc mừng. Trong lòng Vân Thiên Mộng cảm thấy phiền không để đâu cho hết, nhưng lão thái thái lại cam tâm tình nguyện kết giao, bởi vậy Vân Thiên Mộng liền giao chuyện gặp mặt tiếp đãi khách khứa nhàm chán ấy lại cho Lão thái thái. Bởi luôn luôn có người của Vân Huyền Chi ở bên ngoài Bách Thuận Đường nên lão thái thái chắc chắn cũng sẽ không dám làm gì quá đáng.

Chỉ có điều những phu nhân tiểu thư kia chỉ muốn tiếp cận Vân Thiên Mộng, vậy mà quay đi quay lại vẫn chỉ là lão thái thái Tướng phủ ra mặt khoản đãi các nàng, điều này khiến cho trong lòng bọn nàng cũng thất vọng ít nhiều.

Đã có Ngọc Càn Đế ban hôn, hết thảy Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ. . . (1) tất nhiên đều cứ thế tiến hành. Sở Vương đích thân đến Tướng phủ cùng Vân Huyền Chi thương lượng thời gian cử hành hôn lễ, quyết định ngày hai mươi sáu tháng ba năm sau sẽ tiến hành.

(1) Lục lễ danh nghi gồm:
1. Nạp thái: (Nạp là đưa vào, thái là chọn lựa)
Nạp thái là nạp lễ vật vào nhà gái để cho biết ý định nhà trai đã chọn một người con gái trong gia đình để cưới cho con trai. Người xưa dùng lễ vật là một con chim nhạn, biểu hiện sự thông tin tức qua lại.

2. Vấn danh: (Vấn là hỏi, danh là tên)
Nhà trai nhờ người mai mối đem trầu rượu đến nhà gái để hỏi tên, tuổi, ngày sinh của người con gái.
3. Nạp cát: (Nạp là đưa vào, cát là tốt lành)
Nhà trai đi coi tuổi thấy cung mạng của đôi trai gái rất tốt, tương hợp tương sanh. Nhà trai đưa lễ vật tượng trưng để trình cho nhà gái biết hai bên trai gái hợp tuổi, hôn nhân tốt đẹp.
4. Nạp chinh: (Chinh là chứng cớ, thành, nên)
Nạp chinh là đem nữ trang, tiền bạc, hàng vải và vài lễ vật khác đến nhà gái làm chứng cho trai gái kết hôn với nhau. Do đó lễ này còn gọi là Nạp tài hay Nạp tệ.
5. Thỉnh kỳ: (Thỉnh là hỏi ý kiến; kỳ là kỳ hẹn, tức là ngày giờ tháng năm)
Đây là lễ nhà trai đến trình cho nhà gái biết ngày, giờ, tháng, năm nhà trai đến làm lễ Thân nghinh (rước dâu)
6. Thân nghinh (Hay còn gọi là Thân nghênh: Thân là chính mình, nghinh hay nghênh là rước)
Đến ngày giờ đã hẹn trước, nhà trai đem lễ vật đến nhà gái làm lễ rước dâu. Dùng chữ Thân là tự mình để chỉ rằng lễ này buộc phải có chú rể, chú rể là vai chính đi rước dâu.
---------------

Bên này hai tòa Tướng phủ việc hỉ rộn ràng, mà Hải Vương phủ bên kia lại vô cùng bi thảm, từ khi bị Ngọc Càn Đế khâm điểm hòa thân, Hải Điềm liền không bước ra khỏi phủ, cả ngày chỉ tự giam mình trong phòng, ngay cả Hải Vương Phi cũng không muốn gặp.

Điều này khiến cho Hải Vương Phi xót xa con gái yêu không thể không đến thư phòng của Hải Vương, cầu xin Hải Vương nghĩ cách để Ngọc Càn Đế thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.

Hải Trầm Khê nhìn bộ dạng than thở khóc lóc của Hải Vương Phi, khóe miệng nổi lên một đường cong, cười lạnh nói: "Vương phi sao phải như thế, người muốn phụ vương đến từ chối chuyện Hoàng Thượng ban hôn chẳng phải là muốn phụ vương kháng chỉ không tuân? Đến lúc đó đừng nói là bảo vệ muội muội, chỉ sợ ngay cả Hải Vương phủ này cũng phải chôn cùng theo. Vương phi cần phải hiểu rõ, đây là chuyện vì một người mà hi sinh tính mạng của cả nhà, chuyện mua bán này, có lợi lắm sao?"

Bàn tay Hải Vương Phi đang lau nước lập tức cứng đờ, hai mắt không thể tin nhìn về phía Hải Trầm Khê, trong mắt bùng lên tức giận, hai luồng lửa giận rừng rực chỉ hận không thể thiêu cháy Hải Trầm Khê trước mặt. Nhưng lúc này, khóe miệng của hắn rõ ràng còn đang bày ra vẻ tươi cười có phần hả hê, càng khiến cho Hải Vương Phi thêm giận dữ, lớn tiếng nói:

"Hiện giờ ngươi đã là Quận Vương do Hoàng thượng thân phong, có cái danh này áp trên vai, ta vốn tưởng rằng hành vi ngôn từ của ngươi sẽ có chút chú ý, cũng thật không ngờ, ở ngay trước mặt phụ vương ngươi mà ngươi cũng dám cuồng vọng không coi ai ra gì như vậy! Điềm Nhi với ngươi dù không phải là cùng mẹ sinh ra những cũng là muội muội ruột của ngươi, bây giờ ngươi không giúp nó nghĩ cách thì thôi, còn đứng đấy mà bỏ đá xuống giếng! Vương gia, Quận Vương do ngài đích thân chọn ra thật là tốt quá đi, ngay cả muội muội của mình sắp bị gả đi hòa thân mà hắn còn cười vui vẻ như vậy. Chuyện như thế này mà truyền đi, người ngoài sẽ lên án Hải Vương Phủ chúng ta như thế nào chứ? Sự anh minh của Vương gia chỉ e cũng bị hao tồn rồi!"

Dứt lời, Hải Vương Phi liền tiến lên một bước, vốn định giữ chặt ống tay áo của Hải Vương mà thút thít nỉ non, lại không nghĩ Hải Vương lại đổi hướng xe lăn, khiến cánh tay duỗi ra trong không trung của nàng không nắm được, chỉ có thể xấu hổ khựng lại giữa không trung, khiến Hải Trầm Khê trông được lại cười khẽ một trận.

"Chuyện gì lại khiến Ngũ đệ cười vui vẻ như thế?" Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài đi vào. Hắn mặc một thân trường bào màu trắng, trên mặt vải gấm nhu hòa như nước ẩn hiện hoa văn mấy cành lá trúc, cộng thêm thân hình hắn hơi gầy, vô cùng hợp với một thân trang phục này.

Khác với vẻ âm trầm quá mức của Hải Trầm Khê, nam tử này có năm phần giống Hải Vương, năm phần còn lại giống với Hải Vương Phi, lại thấy hắn khí độ bất phàm, khi nói chuyện với Hải Trầm Khê cũng âm vang hữu lực liền biết ngay đây đích thị là thế tử của Hải Vương - Hải Việt.

"Không có gì, chỉ là xem được chút trò hề mới cảm thấy buồn cười mà thôi!" Không đếm xỉa đến Hải Vương Phi đang giận dữ trừng mắt, Hải Trầm Khê hé miệng cười cười, hai mắt nhìn Hải Việt đi vào thư phòng, nhàn nhạt nói.

"Khê Nhi!" lúc này, trong thư phòng đột nhiên vang lên giọng nói trầm ổn hơi mang chút trách cứ của Hải Vương.

Ba người đồng thời nhìn về phía Hải Vương, đã thấy ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Hải Trầm Khê, trong cặp mặt tuy có vẻ trách cứ đối với hắn, nhưng vẻ sủng ái giấu sâu trong đáy mắt kia lại càng khiến cho Hải Vương Phi xiết chặt khăn lụa trong tay, cố gắng khống chế tâm tình của mình.

Hải Trầm Khê nghe ra vẻ trách cứ trong giọng nói của Hải Vương thì nét vui vẻ nơi khóe miệng cũng dần biến mất một nửa, lại cũng không xin lỗi Hải Vương Phi, chỉ đứng yên trong một góc của thư phòng, không mở miệng thêm nữa.

Hải Vương thấy đứa con trai út đã tỏ vẻ nhượng bộ, cũng không bắt buộc hắn phải xin lỗi Hải Vương Phi liền một mắt nhắm một mắt mở nói sang chuyện khác: "Việt Nhi sao cũng tới đây?”

Hải Việt từ nhỏ đã quen với việc Hải Vương thiên vị Hải Trầm Khê, chỉ là không nghĩ tới phụ vương mình lại cho phép con vợ kế vũ nhục mẹ cả, điều này khiến trong lòng Hải Việt bừng lên lửa giận, trên mặt vẫn cười ôn hòa như cũ: "Hồi bẩm phụ vương, nhi thần biết được muội muội bị Hoàng Thượng ban hôn cho thái tử Bắc Tề mới đến xem có thể giúp gì hay không!"

"Việt Nhi, con đang nói bậy bạ gì đó? Con cũng biết, đó là em gái ruột con, nếu nó bị gả đi Bắc Tề rồi thì cả đời chúng ta sẽ không thể nào gặp được nữa!" Hải Vương Phi nghe con trai ruột của mình cũng nói như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, một tay chỉ vào Hải Việt liền nghiêm khắc mắng.

"Ngươi ồn ào đủ chưa?" Chỉ một câu nhẹ giọng của Hải Vương lập tức khiến Hải Vương Phi ngậm miệng.

Nhưng trong lòng Hải Vương Phi từ đầu đến cuối vẫn không sao cam lòng, thấy Hải Vương từ lúc nàng bước vào thư phòng cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, lòng Hải Vương Phi đau như dao cứa, lại nghĩ tới dáng vẻ của Hải Vương khi nhìn Hải Trầm Khê tràn ngập bao dung, trong lòng Hải Vương Phi càng thêm giận dữ, cặp mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn về phía Hải Trầm Khê, trông khuôn mặt gần như giống hệt Tần Trắc Phi kia, hận ý trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Mẫu phi, ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi! Tiện thể cũng khuyên giải muội muội, địa vị của Tề Tĩnh Nguyên kia ở Bắc Tề cực cao, muội muội tới đó làm Thái Tử Phi, tương lai chính là hoàng hậu, vinh quang như vậy đâu phải ai cũng có được. Nếu là vì việc này mà để cho Hoàng Thượng sinh lòng bất mãn với Hải Vương Phủ chúng ta, đây mới là thất sách thực sự." Hải Việt đến gần Hải Vương Phi, đỡ nàng đi ra ngoài, cho tới tận khi hai người đến tận cửa ra vào của thư viện.

"Việt Nhi, mẫu phi không phải không hi vọng muội muội của con được vinh hoa phú quý, nhưng đến Bắc Tề, Điềm Nhi sẽ không còn ai thân thích, cho dù ngồi lên ghế Thái tử phi thì có thể duy trì bao lâu? Huống hồ, hai nước vẫn còn đang chiến tranh, cũng không ai biết thái tử Bắc Tề kia có trút giận lên đầu muội muội con không?" Hải Vương Phi níu chặt tay Hải Việt như túm lấy chiếc phao cứu miệng, nói ra những điều mà trong lòng nàng ta đang lo lắng.

Mà Hải Việt lại nhìn khắp lượt xung quanh, tức thì ghé sát vào tai Hải Vương Phi, thấp giọng nói: "Mẫu phi, kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Muội muội tới đó chính là Thái Tử Phi, tương lai sẽ là hoàng hậu, nếu có thể sinh được con trai thì Bắc Tề kia chẳng phải sẽ bị khống chế trong tay chúng ta? Đến lúc đó Hải Vương Phủ sẽ còn chỗ cho Hải Trầm Khê sống yên ổn hay sao?"

Hải Vương Phi nghe vây, trong lòng giật mình, Tần Trắc Phi năm xưa chính là cái gai trong ngực Hải Vương Phi, vất vả lắm mới nhổ được cái gai này, còn chưa kịp ra tay với Hải Trầm Khê thì Hải Vương đã hạ lệnh Hải Trầm Khê do hắn tự mình nuôi dưỡng. Những năm qua, nàng ta dường như không có bất kì cơ hội nào để tiếp cận Hải Trầm Khê, không biết là Hải Vương đã phát hiện được điều gì, hay là vì Hải Trầm Khê quá mức giảo hoạt mà phải nhìn hắn bình an lớn lên, hôm nay chẳng những trở thành Hải Quận Vương mà trong tay còn nắm trọng binh.

Nhìn đứa trẻ năm đó đã trưởng thành, đã trở thành uy hiếp lớn nhất, trong lòng Hải Vương Phi có thể không sốt ruột hay sao? Những ngày gần đây bản thân nàng ta còn vì chuyện sắp phải máu thịt chia lìa với Hải Điềm mà rối loạn tâm trí mới thiếu chút nữa lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Hải Việt thấy vẻ mặt của Hải Vương Phi có chút xao động, liền tiếp tục: "Mẫu phi, Điềm Nhi tài mạo song toàn, là nữ tử thông minh hiếm thấy, tin tưởng nàng chắc chắn sẽ làm vô cùng tốt!"

Trong lúc nói chuyện, trong ánh mắt của Hải Việt bắn ra một vòng dã tâm cùng tàn nhẫn.

"Đại ca của ta thật là tốt, vì địa vị thế tử của mình mà ngay cả sự sống chết của muội muội ruột cũng mặc kệ?" Đúng lúc này, Hải Điềm không biết từ chỗ nào đi tới, mặt lạnh như băng sương nhìn chằm chằm vào Hải Việt, khóe miệng lại chứa đựng vẻ giễu cợt.

"Điềm Nhi!" Hải Vương Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, có chút lo lắng đi về phía trước, vốn định đỡ lấy Hải Điềm lại bị tay nàng hất ra.

Chỉ thấy Hải Điềm lạnh lùng nhìn mẫu thân và đại ca trước mặt, đột nhiên cười nói: "Đúng là con gái không sánh được với con trai, mẫu phi có yêu thương con gái như thế nào cũng không sánh được với địa vị của con trai mình! Các người đối xử với ta như vậy, còn trông mong rằng ta sẽ giúp các ngươi một tay sao?"

Hải Việt nghe Hải Điềm nói như vậy, hai đầu lông mày bỗng nhiên siết chặt, tức khắc tiến lên kéo tay Hải Điềm thấp giọng cả giận: "Điềm Nhi, uổng cho ngươi thông minh sáng suốt như vậy mà ngay cả chút thủ đoạn ấy cũng nhìn không ra? Nếu không phải là vì Vân Thiên Mộng thì Sở Phi Dương kia há lại có thể đột nhiên xin chỉ ban hôn? Ngươi từ từ ngẫm lại đi, muốn cho người thân đau khổ, kẻ thù sung sướng, hay là muốn nắm lấy quyền lực trước mặt trả thù những kẻ đã từng tổn thương ngươi?"

Nói xong, Hải Việt buông mạng cánh tay của Hải Điềm ra, ống tay áo phất mạnh ra sau, bước vào trong thư viện.

Hải Vương Phi thu lại ánh mắt dõi theo bóng lưng con trai, đi đến bên cạnh Hải Điềm, đau lòng kéo tay con gái lại, nhỏ giọng an ủi: "Điềm Nhi, đại ca con nói có lý. Chẳng lẽ con muốn kháng chỉ không tuân, đến lúc đó sẽ hại cả Hải Vương Phủ, sẽ không còn ai bảo vệ con nữa rồi. Con tự trở về cần thận nghĩ lại đi."

Nghe lời này của Hải Vương Phi, Hải Điềm liền biết trong lòng mẫu thân của mình đã lựa chọn xong giữa con gái và con trai, trong lòng không khỏi thầm cười lạnh, trên mặt cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước kia, chỉ là lạnh lùng hơn rất nhiều.

***

Thời gian ba ngày trôi qua như chớp mắt, Vân Thiên Mộng ăn sáng xong, xem sách một lúc, thấy đã gần đến trưa liền dẫn Mộ Xuân tới dự tiệc.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa lớn của Tướng phủ, đã thấy Tập lẫm dẫn sáu thị vệ đi đến trước, gặp Vân Thiên Mộng, mấy người lập tức hành lễ: "Bái kiến Vân Tiểu thư!"

"Tập thị vệ có chuyện gì?" Nhìn mấy người tinh anh trước mặt, Vân Thiên Mộng không khỏi nhớ tới những lời Sở Phi Dương nói trước đó, liền biết mấy người kia từ nay về sau chắc chắn sẽ theo nàng ra vào Tướng phủ.

"Hồi bẩm tiểu thư, đây là thị vệ Tướng gia gửi cho tiểu thư, chuyên môn bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Xin tiểu thư từ nay về sau ra ngoài nhất định phải dẫn theo bọn họ!" Tập Lẫm bình thản mở miệng.

Vân Thiên Mộng quan sát cẩn thận sáu người trước mặt, thấy bọn họ còn rất trẻ nhưng trên người lại tản mát ra khí tức ổn trọng tỉnh táo, ánh mắt sáu người bình tĩnh những lại cất chứa tinh quang, liền biết những người Sở Phi Dương chọn cho mình đều vô cùng tốt, cười mở miệng: "Thay ta tạ ơn Tướng gia!"

Nghe Vân Thiên Mộng nói thế, Tập Lẫm liền biết là nàng đã nhận sáu người này thì thi lễ với Vân Thiên Mộng một cái, lại leo lên ngựa rời khỏi Tướng phủ.

Mà sáu người kia đã sớm phân công rõ ràng, hai người nhảy lên xe giúp đánh xe ngựa, hai người cưỡi ngựa bảo vệ đằng sau, hai người còn lại cưỡi ngựa phía trước dẫn đường, như vậy, xe ngựa của Vân Thiên Mộng được bảo vệ thật cẩn thận.

Thấy động tác cử chỉ dứt khoát lưu loát của sáu người bọn họ, trong mắt Vân Thiên Mộng không khỏi nổi lên vẻ tán thưởng, càng thêm bội phục Sở Phi Dương biết cách rèn giũa thuộc hạ, lập tức dẫn Mộ Xuân vào trong xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Một đường bình an vô sự, khi Vân Thiên Mộng bước ra khỏi xe ngựa đã nghe thấy có người gọi nhẹ tên của mình.

"Vân tiểu thư!" Mắt nhìn sang bên cạnh đã thấy xe ngựa của phủ Ngô Quốc Công vừa khéo dừng trước cửa ra vào của phủ Thần Vương, mà Ngô Thấm Thấm kia còn không đợi xe ngựa dừng hẳn lại đã không đợi được mà vén rèm xe lên vẫy vẫy tay với Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng nhìn nàng, nở nụ cười gật đầu chào hỏi, quay lại dặn dò thị vệ ở cửa ra vào đợi nàng, còn mình liền bước lên phía trước vài bước, chờ Ngô Thấm Thấm kia xuống xe ngựa.

"Không ngờ c hỗng ta lại có duyên như vậy, ngay cả khi tới tham gia yến hội cũng chọn cùng một thời điểm!" Xe ngựa của phủ Ngô Quốc Công kia vừa mới dừng hẳn lại thì đã thấy Ngô Thấm Thấm nhanh chóng được bọn nha hoàn dìu xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, lập tức nhiệt tình khoác cánh tay của Vân Thiên Mộng cười nói.

Mà Vân Thiên Mộng chỉ hé miệng cười cười, nhìn Ngô phu nhân đang đi tới, lập tức không dấu vết rút tay mình ra khỏi vòng tay của Ngô Thấm Thấm, hướng về phía Ngô phu nhân chân thành phúc thân: "Thiên Mộng bái kiến phu nhân."

"Vân Tiểu thư khách khí!" Ngô phu nhân kia dáng người hơi đậm, đi đường cũng tương đối chậm chạp, chằng qua khi nàng thấy Vân Thiên Mộng hành lễ với mình thì rất nhanh chóng lên tiếng, giọng nói vô cùng nhu hòa, khiến người nghe vô cùng thoải mái.

"Mộng Nhi!" Đúng lúc này, từ đằng sau lại truyền đến thanh âm.

Vân Thiên Mộng không cần quay đầu lại đã biết là Khúc Phi Khanh, mà lên này người đi cùng với Khúc Phi Khanh lại là Khúc Trường Khanh, chắc hẳn lão thái quân vẫn đề phòng Thần Vương phủ này.

Khóe miệng hiện ra một nụ cười chân thành, Vân Thiên Mộng lên tiếng: "Không ngờ lại khéo như thế, ngay ở cửa ra vào lại gặp biểu ca, biểu tỷ!"

Khúc Phi Khanh cười bước xuống xe ngựa, thấy Ngô phu nhân với Ngô tiểu thư kia, hai bên lên tiếng chào hỏi, mới đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng nhẹ giọng nói: "Vốn định tới đón muội cùng đi nhưng ca ca nói không cần!"

Nói xong, Khúc Phi Khanh không khỏi lườm Khúc Trường Khanh một cái, trong ánh mắt xen lẫn ý bất mãn nhàn nhạt.

Trong lòng Vân Thiên Mộng lại biết, chuyện Sở Phi Dương phái thị vệ tới chỗ nàng sợ là Khúc Trường Khanh đã biết được, mới yên tâm không tới Tướng phủ đón nàng.

Hôm nay nhìn thần sắc của Khúc Trường Khanh, so với lần trước gặp đã tốt hơn một chút, lo lắng trong lòng Vân Thiên Mộng cũng buông lỏng một chút.

"Thân thể của cậu ra sao, đã tốt hơn chưa ạ? Mấy hôm nay trong phủ liên tục có người đến thăm hỏi, thực không có thời gian tới thăm cậu!" Nghĩ đến hồi lâu không đến phủ Phụ Quốc Công rồi, Vân Thiên Mộng liền hỏi.

"Phụ thân đã có thể ngồi dậy rồi, điều trị thêm nữa chắc chắn sẽ có thể bình phục. Ta biết hôm nay muội bận rộn nhiều chuyện cũng không đi quấy rầy. Đợi xong đợt này, chúng ta lại chậm rãi hàn huyên. Nhưng mà muội sao lại đứng cùng một chỗ với Ngô tiểu thư này?" Mắt thấy Ngô Thấm Thấm trước sau vẫn dính bên người Vân Thiên Mộng, Khúc Phi Khanh hơi nhíu mày nhỏ giọng hỏi.

Mà Vân Thiên Mộng chỉ uốn môi cười cười, kéo tay Khúc Phi Khanh bước qua cửa lớn Thần Vương phủ.

Cảm giác mà Thần Vương phủ mang lại cho mọi người chính là sự uy nghiêm, thần bí. Những hạ nhân trong phủ đều không phải là người nói nhiều, dù cho là bà vú dẫn đường cũng chỉ ở lúc cần thiết nhắc nhở khách khứa chú ý bậc thang, góc tường, còn lại một mực không mở miệng.

Mà bởi vì trong Thần Vương phủ còn có Thái Phi ở, do đó phủ đệ so với những Vương phủ khác còn lớn hơn gấp đôi, mọi người đi được thời gian nửa nén hương mới lướt qua viện trước, đi vào hoa viên nơi tổ chức yến hội.

Chỉ có điều, gọi là hoa viên nhưng hoa tươi trong hoa viên không nhiều, ngược lại có rất nhiều bồn cây cảnh tinh xảo vô cùng, một bồn cây kia được tỉa tót khéo léo cẩn thận, đặt ở vị trí thích hợp, nên dường như đã làm cả hoa viên thêm xanh tươi, mang một phong cách riêng, mới lạ và độc đáo.

Bà vú kia dẫn mấy người tới hoa viên, liền phúc thân lập tức quay đầu rời đi.

Lúc này, trong hoa viên đã có không ít tiểu thư phu nhân, mọi người thấy đến cả Vân Thiên Mộng cũng nằm trong danh sách được mời lần này thì trong mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ là sau đó nhớ tới thân phận hiện tại của Vân Thiên Mộng thì nguyên một đám lại lộ ra ánh mắt ghen ghét, giống như là đã thương lượng từ trước mà làm lơ Vân Thiên Mộng, tiếp tục nói chuyện đàm tiếu, rõ ràng là muốn cô lập Vân Thiên Mộng.

Ngược lại với Vân Thiên Mộng, công chúa Tề Linh Nhi rất được hoan nghênh kia lại được "chúng tinh phủng nguyệt" vây ở giữa, tất cả đám tiểu thư các phủ đều nhao nhao tiếp cận lấy lòng nàng, cảnh tượng nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Khúc Phi Khanh thấy Ngô Thấm Thấm vẫn còn muốn dính bên cạnh Vân Thiên Mộng, lập tức nhanh tay kéo Vân Thiên Mộng tới một bên, nhỏ giọng hỏi: "Ngô Thấm Thấm này từ lúc nào lại quen thân với muội như vậy rồi?"

Vân Thiên Mộng nhìn bồn cây được uốn tỉa thành hình cây cầu trước mắt, thấp giọng trả lời: "Muội cũng không biết. Ba ngày trước phu nhân của phủ Ngô Quốc Công dẫn Ngô tiểu thư này tới Tướng phủ chúc mừng, hôm nay muội với nàng ta cũng không quá hai lần gặp mặt, ngược lại là nàng nhiệt tình làm người ta có chút chịu không nổi."

Nhiệt tình tốt thật, nhưng chỉ e sự nhiệt tình này ẩn giấu mục đích khác ở đằng sau.

Ở Tây Sở, ngoài hoàng thất với mấy tòa vương phủ thì địa vị của bốn đại gia tộc là cao nhất.

Mà phủ Ngô quốc công này chỉ xếp sau bốn đại gia tộc mà thôi, bằng dù không sánh bằng bốn nhà Khúc gia, Nguyên gia, Nguyễn gia, Dung gia, nhưng cũng tôn quý lắm rồi.

Nhưng đáng tiếc nhất chính là, phủ Ngô Quốc Công này từ trước đến nay chỉ sinh con trai, bởi vậy trong cung không có phi tần nào họ Ngô.

Cho đến tận thế hệ này mới sinh ra được một gái là Ngô Thấm Thấm, nghe nói Lão thái quân trong phủ quả thực xem nàng ta như hòn ngọc quý trên tay, vì không để cho cháu gái yêu chịu ấm ức nên càng muốn để nàng ta tham gia những yến hội loại này.

Nhưng đây cũng là điều khiến người ta khó hiểu.

Đã sinh ra một con gái, vì sao còn không đưa Ngô Thấm Thấm này vào trong cung, lấy địa vị bối cảnh của Ngô gia thì Ngô Thấm Thấm này cũng có thể làm phi, nhưng lại chỉ thấy Ngô phu nhân kia dẫn con gái đến Tướng phủ, thân cận Vân Thiên Mộng, ngược lại có chút buồn cười.

"Nghe nói Nguyên Đức Thái Phi thích nhất là cắt tỉa bồn hoa, chắc hẳn những bồn cây này đều là do nàng tự tay chăm sóc rồi!" Đang nói lại thấy Khúc Phi Khanh đổi chủ đề, sau đó Vân Thiên Mộng cảm thấy cánh tay mình bị khoác lấy, quay về phía Khúc Phi Khanh cười ẩn ý sâu xa mới quay mặt sang.

"Ngô tiểu thư sao lại không đi cùng phu nhân vậy?" Đúng là quay lại nhìn thấy Ngô Thấm Thấm đang nhàm chán ôm lấy cánh ta của mình, trong lòng Vân Thiên Mộng hơi xẹt qua một tia khó chịu, mượn cớ chỉ hướng Ngô phu nhân mà thu lại cánh tay của mình.

Ngô Thấm Thấm kia lại làm như không cảm giác thấy điều ấy, lại khoác lấy cánh tay của Vân Thiên Mộng một lần nữa, lầm bầm nói: "Ta không thích chỗ nhiều người, vẫn là bên phía Vân tiểu thư này yên tĩnh hơn."

"Tâm tịnh là được!" Vân Thiên Mộng nhìn qua cảnh tượng quá mức náo nhiệt bên kia, mỉm cười đáp lại.

Tề Linh Nhi kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiên Mộng, cặp mắt như nước kia xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, cùng ánh mắt của Vân Thiên Mộng gặp nhau giữa không trung, hai người lễ phép gật đầu. Tức thì thấy Tề Linh Nhi đứng lên, dẫn theo một đám tiểu thư y phục lòe loẹt đi về phía bên này của Vân Thiên Mộng.

"Bái kiến Vân tiểu thư, Khúc tiểu thư, Ngô tiểu thư!" Giọng nói như chim hoàng oanh của Tề Linh Nhi chậm rãi vang lên giữa hoa viên bày biện đầy bồn hoa cây cành này, vô cùng êm tai.

Vân Thiên Mộng nhìn Tề Linh Nhi mỉm cười, lại nghe nàng nhanh chóng nhận ra Ngô Thấm Thấm liền biết vị công chúa này cũng không phải là bình hoa xinh đẹp, e là trước khi đến Tây Sở đã nghiên cứu rất kĩ toàn bộ các nhân vật cùng quan hệ trong các gia tộc, bởi thế mà lúc này mới ứng đối thỏa đáng, chỉ trong thời gian ngắn đã được lọng tất cả các tiểu thư ở đây.

"Bái kiến công chúa!" Ba người hơi cúi người hành lễ, miễn cho người ta cảm thấy mình thất lễ.

"Không nghĩ tới Vân tiểu thư hôm nay cũng được mời đến đây. Mấy người bọn ta còn tưởng rằng Thần Vương phủ sẽ không phát thiệp mời cho tiểu thư cơ! Chỉ có điều, không biết Vân Tiểu thư hôm này lấy thân phận gì đến đây vậy?" Còn không đợi Tề Linh Nhi mở miệng, Tô Thiển Nguyệt đứng ở trong đám người đã vội vàng nhanh chóng mở miệng, ý mỉa mai ám chỉ trong đó khiến đa số đám người vụng trộm cười thầm.

Trên mặt Vân Thiên Mộng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ý cười yếu ớt, không nóng không lạnh đợi Tô Thiển Nguyệt nói xong mới nhàn nhạt nói: "Tô tiểu thư có thể tới, vì sao ta lại không thể? Chẳng lẽ địa vị của Tô tiểu thư cao hơn ta?"

Một câu, nhắc nhở Tô Thiển Nguyệt chú ý thân phận của mình, cũng nhắc nhở cho cả đám người thân phận hiện tại của nàng. Mặc dù trước đây nàng chỉ là tiểu thư của Tướng phủ, nhưng từ sau khi Ngọc Càn Đế ban hôn thì nàng đã trở thành chính thê của Sở tướng, thân phận như vậy, dù là lão phu nhân của Tô gia cũng không dám đắc tội.

Tô Thiển Nguyệt bị người vạch rõ địa vị thân phận cao thấp, trên mặt lập tức tối sầm lại.

Chỉ là nhớ tới chuyện mình không thể vào cung làm phi cũng đều là do Vân Thiên Mộng hại, trong lòng hận ý lại lan tràn, cười lạnh cay nghiệt nói: "Thân phận của ta tất nhiên không so được với tiểu thư, trước bị Thần Vương từ hôn, hôm nay lại ỷ vào chỗ dựa là Sở Tướng mà đè đầu chúng ta, Vân tiểu thư thật sự là mọi việc thuận lợi, khiến người bội phục."

Ngô Thấm Thấm nghe Tô Thiển Nguyệt nói xong, nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lập tức thay Vân Thiên Mộng nói: "Tô tiểu thư, ngươi đang nói cái gì? Đây cũng không phải là Vân tiểu thư tự nguyện, ngươi há có thể hả hê như vậy? Đổi lại là ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng hi vọng người khác nói mình như thế sao?"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, ghé mắt nhìn về phía Ngô Thấm Thấm, trong lòng càng cảm thấy khác thường, quan hệ của mình với Ngô Thấm Thấm còn chưa đến mức để nàng ta ra mặt giúp mình, huống chi hiện nay Tô gia đã buộc chặt với Thần Vương, lời nàng ta vừa nói ra nhìn như đắc tội Tô gia nhưng thực tế đã đắc tội cả Thần Vương rồi.

Ngay cả Khúc Phi Khanh đứng một bên cũng nhìn về phía Ngô Thấm Thấm, chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ lên, mắt lộ vẻ tức giận, thân thể còn bị Tô Thiển Nguyệt chọc giận đến phát run, hệt như cảm thấy bất công cho Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng vỗ vỗ tay Ngô Thấm Thấm, ánh mắt lập tức chuyển hướng Tô Thiển Nguyệt, cặp mắt đen láy mang ý cười yếu ớt dưới ánh mặt trời lại chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến lòng Tô Thiển Nguyệt cứng lại, sau lưng không khỏi truyền đến một trận hàn ý.

"Tô tiểu thư mấy ngày gần đây liên tục ra vào Thần Vương phủ, sợ là lòng dạ Tư Mã Chiêu ấy mọi người đều biết rồi đi! Chuyện năm đó khi Tiên đế ban hôn cho Vân Thiên Mộng chỉ sợ cũng là nguyên nhân khiến Tô tiểu thư có ý thù địch với Thiên Mộng rồi đi!" Nếu hôm nay đã xuất hiện trong Thần Vương phủ, Vân Thiên Mộng cũng sẽ không sợ hãi nói về chuyện ban hôn năm đó.

Năm đó, khi được ban hôn, Vân Thiên Mộng cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, với Thần Vương cũng chẳng có bất cứ quan hệ cảm tình gì, toàn bộ đều do trưởng bối làm chủ, so với Tô Thiển Nguyệt chỉ tâm tâm tâm niệm niệm quyết vào bằng được Thần Vương phủ bây giờ, hẳn Vân Thiên Mộng mới là bất đắc dĩ.

Lời này vừa nói ra, những tiểu thư cũng đang mơ mộng chuyện này nhao nhao trừng mắt về phía Tô Thiển Nguyệt. Chốn này lập tực bày ra một cảnh tượng khác biệt, không khí cũng khang khác, chọc giận Tô Thiển Nguyệt tới mức chỉ hận không thể nhào tới túm lấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia của Vân Thiên Mộng.

"Cung yến lần trước, là do bổn cung suy nghĩ không chu đáo, kính xin Vân tiểu thư thứ lỗi." Lúc này, Tề Linh Nhi chậm rãi mở miệng, chỉ thấy trên mặt cũng như trong mắt nàng ta đều là ý cười thân thiện, không hề bị lời nói của Tô Thiển Nguyệt vừa rồi làm ảnh hưởng, chỉ thật lòng xin lỗi Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng thấy nàng ở trước mặt mọi người tạ lỗi với mình, chính là chờ đợi lời tha lỗi của mình, nếu không trong mắt những người khác, mình sẽ biến thành nữ tử nhỏ mọn lòng dạ hẹp hòi không biết phân biệt.

Thì cũng cười theo, hào phóng nói: "Công chúa quá mức để ý rồi, Thiên Mộng không để trong lòng, kính xin công chúa chớ quá để tâm."

"Ngươi mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng bổn cung vẫn hổ thẹn như trước. Nếu không vì bổn cung lúc ấy hiếu kỳ cũng sẽ không khiến Sở Tướng xin chiếu ban hôn. Không bằng như vậy đi, bổn cung lại bảo hoàng huynh nói với Hoàng Thượng Tây Sở, để Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Đôi mi thanh tủ của Tề Linh Nhi cau lại, trong mắt lộ vẻ tự trách, nghĩ nửa ngày mới nói ra biện pháp này.

Nhưng khi Vân Thiên Mộng nghe xong, trong lòng lại cười lạnh một trận.

Tề Linh Nhi này còn cao tay hơn cả Tô Thiển Nguyệt.

Một mặt hướng mọi người nói rõ, chuyện mình nhận chỉ ban hôn là chuyện tâm không cam lòng không nguyện, mặt khác còn tỏ ra hào phóng, nguyện ý vì mình một phen, giúp mình lấy lại thân phận tự do.

Nếu như mình đáp ứng, đó chính là thỏa mãn nguyện ước của mọi người – làm tổn thương ý tốt của Sở Phi Dương với mình.

Nếu như mình không đáp ứng, đó chính là ép mình gây thù hằn thêm một lần nữa, khiến cho những thiên kim ôm mộng gả cho Sở Phi Dương càng thêm căm hận mình.

Chỉ một câu đơn giản thôi đã bao hàm nhiều nghĩa như vậy. Tầng nghĩa nào cũng muốn đẩy mình vào chỗ bất nghĩa, không hổ là công chúa của hoàng gia, thủ đoạn, lí do thoái thác đều cao hơn so với Tô Thiển Nguyệt kia không biết mấy cấp bậc.

Chỉ là hôm nay Vân Thiên Mộng cũng không phải thiếu nữ nhu nhược năm nào, một kẻ đã thân kinh bách chiến, lăn lộn trên mặt trận chống lại những tên trùm buôn ma túy như nàng, há có thể nào ngay cả chuyện này cũng không ứng phó được?

Chỉ thấy khóe miệng Vân Thiên Mộng khẽ nhếch, trong mắt thần thái sáng láng nhìn Tề Linh Nhi, giọng điệu vô cùng kiên định: "Lại khiến công chúa nhọc lòng. Chỉ là đây là lệnh cha mẹ, lời mai mối, mọi thứ hôm nay đã đầy đủ cả, lại còn là Hoàng Thượng ban hôn, Thiên Mộng tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận. Ngược lại đã khiến công chúa nhọc lòng bày mưu tính tế "Giúp" Vân Thiên Mộng rồi."

Một câu, chặn lại miệng của Tề Linh Nhi, lại khiến những tiểu thư đang mang chút hi vọng trong lòng nhụt chí, xẹp xuống như quả bóng tư hơi.

"Oa. . . bên kia có con bướm ngũ sắc kìa (nguyên văn: "ngũ thải ban lan" ) chúng ta tới bắt bướm bướm đi." Đúng lúc này, Ngô Thấm Thấm đột nhiên mở miệng, không đợi mọi người kịp phản ứng đã lôi kéo Vân Thiên Mộng chạy ra khỏi hoa viên, chạy dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh ven hồ nước.

Trên đường đi, sóng hồ lăn tăn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên con đường lát đá xanh trồng rất nhiều loài hoa quý, bốn phía có hòn non bộ vờn quanh, không thể không nói, trong Thần Vương phủ này, mỗi một chỗ đều bày ra cảnh sắc tao nhã lịch sự, nếu không phải là người quen thuộc cấu trúc của phủ Thần Vương thì chỉ sở đi một hồi trong đám núi giả này sẽ lạc đường mất.

Mà Ngô Thấm Thấm dùng sức lôi kéo Vân Thiên Mộng chạy thục mạng về phía trước, cuối cùng đến khi chạy không được nữa mới dừng bước, khom người ôm bụng thở phì phò, dùng sức khoát khoát tay với Vân Thiên Mộng, nói ngắt quãng: "Không được rồi, ta chạy không nổi nữa. Con bướm kia bay nhanh quá à!"

Vân Thiên Mộng nghi ngờ nhìn Ngô Thấm Thấm, nếu lúc nãy nàng là vì giúp mình giải vây mới cố ý nói là đi bắt bướm, nhưng bây giờ khi đã không còn người khác thì vì sao Ngô Thấm Thấm vẫn lấy lí do ấy để thoái thác.

Đúng lúc này, một con bươm bướm bảy màu lại bay vào tầm mắt hai người.

"Ha ha, nó lại bay trở về rồi, xem ta làm sao bắt được ngươi!" Ngô Thấm Thấm không nghĩ tới nó tự nhiên bay lại, vui sướng đứng thẳng lên muốn đi bắt, nhưng hay tay chộp giữa không trung mãi mới phát hiện ra trên tay mình không mang theo quạt tròn, nhìn hay bàn tay trống không của mình, Ngô Thấm Thấm nhất thời gấp như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao cho phải.

"Không có quạt thì bắt bươm bướm sao được? Thôi ta về lấy quạt đây, Vân tiểu thư, phiền ngươi trông chừng con bướm kia nhé!" Liến thoắng xong, Ngô Thấm Thấm lại chạy như gió về đường cũ.

Hai hàng lông mày của Vân Thiên Mộng nhíu chặt lại, nhìn bộ dáng quen thuộc đường lối của Ngô Thấm Thấm mà nghĩ ngợi.

Chỉ có điều, giờ này ở chốn không người này một mình khiến Vân Thiên Mộng cảm giác sâu sắc không ổn, liền rảo bước định quay trở lại hoa viên, nhưng vừa bước được một bước thì phía sau hòn non bộ kia có một cánh tay duỗi ra, không đợi Vân Thiên Mộng kịp phản ứng đã dùng sức túm lấy cổ tay mảnh của nàng, kéo mạnh nàng vào trong núi giả.

Vân Thiên Mộng mất thăng bằng, ngã vào trong ngực người nọ, đâm sầm vào một vòm ngực ấm áp, hình thêu rồng bốn móng trên ngực kia nói cho Vân Thiên Mộng biết thân phận người này. Chỉ thấy nàng lập tức nâng hai tay đẩy người đó ra, còn mình thì đồng thời lui về sau, lúc này mới nâng cặp mắt lạnh như băng như sương lên cười lạnh: "Không biết Vương gia trốn ở chỗ này định làm gì?"

Thần Vương không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại bài xích vòng tay của mình như vậy, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, chỉ là đối mặt với khuôn mặt yêu kiều lạnh như băng này hắn không có cách nào lạnh lùng được, chỉ tiếp lời nàng mà nói: "Đây là Thần Vương phủ, bổn vương vì sao không thể ở đây?"

"Nếu như thế, thần nữ xin cáo lui!" Vân Thiên Mộng mặt không biểu cảm cúi người hành lễ với Thần Vương, bước chân nhanh chóng lui về sau, định bước ra khỏi hòn non bộ trước.

Nhưng Thần Vương lại nhanh tay bắt được cổ tay nàng lần nữa, kéo nàng về phía mình, lập tức rút ngắn khoảng cách mà Vân Thiên Mộng tạo ra, vẻ lạnh như băng trên người đã bị lửa giận thay thế, cánh tay nắm lấy cổ tay Vân Thiên Mộng càng thêm dùng sức.

Tay Vân Thiên Mộng bị đau, trên mặt lại vẫn lạnh lùng như cũ, nâng cặp mắt không có bất kì gợn sóng nào nhìn về phía Thần Vương đang có dấu hiệu giận dữ, mỉa mai nói: "Chẳng lẽ Vương gia không biết ta bây giờ đã là vị hôn thê của Sở Tướng hay sao? Kính xin Vương gia tôn trọng ta một chút, miễn cho hai bên khó xử."

Nhưng Thần Vương nghe xong Vân Thiên Mộng nói thì lại dùng sức một cái, kéo nàng vào trong ngực mình, sau đó, một tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng khiến nàng không thể động đậy, tay kia giữ chặt lấy gáy của nàng, áp mặt nàng dán vào lồng ngực mình, giọng trầm thấp: "Đừng gả cho hắn!"

Vân Thiên Mộng tự biết là dùng sức của mình thì không giãy khỏi vòng tay của Thần Vương được, để tránh cho Giang Mộc Thần còn có hành vi quá đáng hơn nữa liền lấy lui làm tiến, yên tĩnh đứng trong ngực của hắn, miệng đáp: "Vương gia thật là buồn cười, nhân duyên tốt mà Hoàng Thượng ban cho, vì sao ta lại không cần?" Trong đầu thì đang nghĩ đến đủ loại phương pháp để chạy thoát.

"Nàng biết cái gì? Nàng hiểu rõ hắn lắm à? Nàng biết rõ quá khứ của hắn sao? Nàng biết rõ nam nhân kia đến tột cùng là một kẻ như thế nào hay sao? Nàng cái gì không biết mà cũng dám gả cho hắn, Vân Thiên Mộng, nàng có đầu óc hay không đấy? Có phải là chỉ cần nam nhân có chút thân phận thì nàng sẽ không bỏ qua phải không?"

Lại không ngờ lời nói của Vân Thiên Mộng lại khiến Giang Mộc Thần gầm lên, cánh tay đặt bên hông lại càng chặt thêm, chặt tới mức Vân Thiên Mộng khó thở, lại vì không muốn yếu thế trước mặt Thần Vương mà cố nhịn.

Mà lời nói của Thần Vương lại càng khiến Vân Thiên Mộng bắt đầu khinh bỉ hắn từ tận đáy lòng. Kẻ lúc trước yêu cầu từ hôn, hôm nay lại thề son thề sắt chỉ vào người khác mà chửi rủa, nam tử như vậy, thực quá buồn cười. Hắn chẳng lẽ không biết làm thế sẽ chỉ khiến nàng thêm chán ghét hắn hay sao? Mà hắn có tư cách gì đi chỉ trích người khác?

Thần Vương cảm nhân được Vân Thiên Mộng đã dịu dàng ngoan ngoãn ở yên trong ngực mình thì vẻ mặt cũng hòa hoãn chút ít, khẩu khí cũng bình thường hơn, chỉ là trong lời nói cố chập vẫn mang theo sự chán ghét đối với Sở Phi Dương: "Chỉ cần bây giờ hủy bỏ hôn ước, ta cũng có thể cho ngươi những thứ giống hệt như vậy."

Nghe được câu này, nơi đáy mắt Vân Thiên Mộng hàn ý tỏa ra, trong lòng càng cười lạnh.

“Những thứ giống hệt như vậy?" Trả lời thật là dễ dàng.

Nàng ngược lại muốn biết, là thứ đồ vật gì, có thể đổi về một mạng của Vân Thiên Mộng, Thần Vương tự cho là đúng mà nghĩ cách chẳng lẽ hắn không biết làm thế sẽ mang đến bao nhiêu thương tổn cho một nữ tử hay sao?

Hai tay từ đầu đến cuối vẫn ngăn ở trên ngực hắn dùng sức đẩy ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Vân Thiên Mộng cười lạnh nói: "Thứ cho khó tuân miệng!"

Mà Thần Vương tựa hồ như đã đoán được Vân Thiên Mộng sẽ trả lời như vậy từ lâu, nhưng hắn lại không giận mà cười, cười khiến cho người ta kinh hồn táng đảm, sau đó hai mắt âm trầm, mở miệng: "Nàng cho rằng, ta sẽ khinh địch như thế, để nàng gả cho hắn?"