--- Lời Tác Thật ---
Chương hơi ngắn tại chữ nghĩa không được nhiều, các đh thông cảm
---0---
Quách Thị Hoa tống cổ hai vợ chồng hiệp khách dị nhân chuyên trộm tiền bạc Vô Dang và Tà Tổ vào phòng giam tạm dành cho dị nhân ở phía sau cục cảnh sát.
Ở các cục cảnh sát lớn chia ra làm hai phần khu vực. Tòa nhà chính phía trước thường dành cho các cảnh viên bình thường. Phần nhà nhỏ hơn mà kiên cố, được xây bằng hợp kim toàn bộ là nơi làm việc dành cho Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Ngược lại thì ở các tỉnh, huyện lại không có nơi chuyên biệt cho Cục Phòng Vệ. Tội phạm nào bắt được điều sẽ được giải về thành phố gần nhất, sau đó mới đem về tổng bộ Cục Phòng Vệ. Những tay bị phán tội sẽ đưa đến nhà ngục độc lập riêng trên biển đảo.
Những tội nhân này cũng không được xét xử bình thường như dân chúng là ra tòa. Mà sẽ có một ban bệ riêng quyết định trừng phạt họ như thế nào. Dù là không có tội nhưng đã bị Cục Phòng Vệ bắt thì điều phải đeo lên người thiết bị định vị sau khi được thả ra.
Dẫn hai người nhốt lại ở khu phòng giam nằm phía trái của tòa nhà của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên trong cục cảnh sát thành phố Sài Gòn xong xuôi. Quách tiểu thư hiên ngang đi đến văn phòng làm việc dị cảnh.
“Dám vu khống Quách Gia mình làm việc không liêm chính, nhất định phải bắt hắn tâm phục khẩu phục, lại bắt hắn làm nô lệ mua vui cho mình mới được. Hí hí, lần tới bắt hắn thực hiện điều ước gì đây nhỉ? À há, dạo này kinh nguyệt có chút không điều, được được, quyết định ước như vậy đi” Quách đại quậy vừa đi vừa vân vê cái cằm xinh đẹp “vi lai” của mình trầm ngâm suy nghĩ.
Rầm…
Trong không khí yên tĩnh không một tiếng người bất chợt một âm thanh như sét đánh vang lên. Lúc này đã là nửa đêm, căn phòng làm việc thật lớn không có ai, chỉ có một chiếc đèn trong phòng của một buồng làm việc góc trái phía ngoài còn bật đèn.
Nhân viên trực đêm đang xem phim trên chuỗi web của thienvadia, tay phải đang di chuyển điều điều. Hắn ta giật cả mình vì tiếng cửa bị Quách Thị Hoa thô bạo đạp mở ra, hàng triệu sinh linh bị hắn phun phí không kiềm chế được phun đầy quần.
Tách… Tách…
“Ủa? Sao không thấy ai nhỉ?” Quách tiểu thư bật đèn phòng làm việc lên, khó hiểu nhìn phía căn phòng của người trực ban vẫn đang sáng đèn nhưng không thấy ai cả.
“Trời ơi, sao tiểu thư lại ở đây?” tên nhân viên trực ban núp dưới bàn, quần cũng không kịp mặc lại đoàng hoàng.
Tòa nhà này cũng là tổng bộ ở miền nam của Cục Phòng Vệ, chia làm hai tầng, có bốn phòng lớn tất cả, phòng này là phòng dành cho các nhân viên bàn giấy của Cục Phòng Vệ. Quách Thị Hoa đến đây muốn tìm tư liệu về Nhiễm Nam.
“Không có ai để hỏi vụ của tên mập Nhiễm Nam, giờ làm sao ta?” Quách Thị Hoa và Nhiễm Nam, kể cả Meow Meow điều đã biết tên lẫn nhau. Không biết tên, cô và Nhiễm Nam cãi nhau, khi muốn chửi thì làm sao chửi được, cho nên hai người dĩ nhiên điều giới thiệu tên mình với nhau.
Rầm…
Cánh cửa phòng làm bằng sắt hợp kim nhẹ bị cô sập lại cái rầm lần nữa, cả đèn cũng thèm tắt, quay người bỏ đi đến căn phòng khác.
Mở cánh cửa phòng tư liệu một cách thiếu thục nữ ra. Quách tiểu thư bắt đầu tìm kiếm tư liệu về nhóm Nhiễm Nam. Mất cả tiếng tìm kiếm nhưng không thấy, cô nàng nổi quạu, đạp cả dãy tủ ngã ầm ầm. Tiếng động lớn làm nhân viên bảo vệ trực bên dưới tòa nhà phải chạy lên xem.
“Nói, anh có biết chú ba của tui đi đâu rồi không? Hoặc là chú đang ở khách sạn nào trong thành phố” Quách Thị Hoa nắm cổ áo người bảo vệ dị nhân xui xẻo này hỏi.
“Tiểu… Tiểu thư, tôi không biết a” hắn ta sợ bà cô hỉ nộ thất thường này lấy hắn làm chỗ trút giận, lắp bắp nói.
“Hừ, vô tích sự” cô nàng đẩy hắn sang một bên, lịch bịch đi ra khỏi tòa nhà. “Biết vậy lúc trước nên xin số của chú ba Hàn là được rồi, haizz, giờ phải gọi cho ông nội xin số, phiền quá a”
Ra khỏi cục cảnh sát, cô đứng dưới đường gọi điện thoại cho Quách Tuân, ông nội cô, tổng trưởng quản lý Cục Phòng Vệ miền nam. Miền bắc và miền trung thì do em ông Quách Hân quản lý.
“Ông, ông khỏe không, con nhớ ông lắm đó” Hoa cười hi hi nói vào điện thoại. Trên đảo của Ẩn Viện cũng có trạm phát và thu sóng vô tuyến. Hơn nữa người Quách Gia có sóng liên lạc bảo mật riêng, không phụ thuộc vào bất kỳ nhà mạng nào cả.
“Nhớ ông thật sao? Con đừng có xạo, nhớ ông mà vừa nghe tin ông lên đảo là chạy trốn mất tăm liền, mấy người ở đây còn đang oán trách con đây nè” Tiếng Quách Tuân vang lên.
“Ông nội, Nhiễm Nam với Meow Meow ông không được động tới họ đó, con còn muốn dùng họ làm nô lệ cho mình” Quách Thị Hoa gấp nói.
“Không, con đừng xía vào chuyện này. Nói đi, gọi cho ông có chuyện gì” Quách Tuân uy nghiêm trầm giọng nói.
Nói đùa, bắt Nhiễm Nam là vì thần khí của hắn, chưa khai thác được cách chế tạo và điều khiển thì sao có thể buông tha được. Từ tư liệu của đội 10 gửi về, ông ta cũng biết được nó không phải là năng lực dị nhân.
Hai cái vòng tay đó là trang bị hiện đại. Mấy ngày nay nghiên cứu không ra kết quả gì, xem ra đến lúc đi gặp tên béo có khuôn mặt mờ ảo đó rồi.
Còn cô gái theo tư liệu là có một đôi cánh trang bị nữa, đôi cánh lại có thể nhập vào người cô ta biến mất, chuyện này cũng phải làm ra ngô ra khoai.
“Gần đây cha mình đang ráo riết muốn nâng cấp trang bị cho toàn bộ Quách Gia. Nếu mình có thể đạt được công nghệ mới từ hai kẻ này, hẳn cha sẽ vui lắm đây.” Quách Tuân vừa nghĩ đến lão tổ Quách Phong vừa nghe mấy lời cằn nhằn của cô cháu gái.
Cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng chiều cô bé, chỉ có mỗi ông ta là nghiêm khắc với cô. Có Quách Phong làm hậu thuẫn chứ không thì Quách tiểu thư đã bị ông lôi về nhà nhốt lại rồi, để cô ra ngoài toàn gây rắc rối cho ông giải quyết mà thôi. Gần 20 tuổi rồi mà chả chịu lớn, tối ngoài ra ngoài vui chơi, muốn cô tham gia vào Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên cô cũng không chịu. Haizz…
Quách Thị Hoa hoa lại gọi điện thoại cho Quách Hàn sao khi nhận được số điện thoại từ miệng Quách Tuân. Cô đòi anh ta đưa tư liệu về nhóm Nhiễm Nam cho mình nhưng bị từ chối khiến cô tức anh ách.
Hừ, càng ngăn cản tôi càng muốn có. Xem chú làm sao dấu được cháu. Quách tiểu thư dậm chân tức giận bên lề đường vào đêm khuya. Có hai thanh niên xấu số chạy xe ngang qua, thấy có gái xinh đứng bên đường giờ này mở lời cợt nhả.
“Em gì ơi, đi với bọn anh, một chuyến 500 ngàn không, tụi mình chơi ba, bảo đảm lấp đầy bên dưới em sướng rên thì thôi” Tên ngồi sau không biết sống chết ra giá, hắn tưởng cô là gái bán hoa, mở miệng nói.
….
Cúp điện thoại của cháu gái xong, Quách Tuân bước nhanh vào một căn phòng trong khu nghiên cứu.
“Chào Tổng Quản”
“Chào Tổng Quản”
Mọi người trong phòng điều lên tiếng chào ông ta. Quách Tuân gật gật đầu hài lòng, ông nói “Được rồi, dừng việc trên tay lại, đem cô gái phòng giữ người số 9 đến đây, cẩn thận cô ta phản kháng”
Meow Meow bị một trong hai đại vệ, dị nhân cấp 48, Nhất Vệ cùng mấy người nhân viên nghiên cứu khác trong bộ áo khoác trắng dẫn đến. Hai tay và cổ cô bị còng điện trường còng lại. Thật ra muốn đánh nhau, cô vẫn có thể không bị ảnh hưởng gì, chiến đấu như thường bởi vì linh lực có thể từ bất kỳ vị trí nào trên người phóng ra ngoài. Nhưng mà bên cạnh cô toàn là dị nhân thứ dữ, đánh cũng không thể đánh lại, nhất là nhất vệ, tên này là dị nhân hệ cường lực. Lúc nãy thử phản kháng liền bị hắn đánh một cú tới giờ còn thấy khó thở.
“Thả ra” Meow Meow dùng dằng đứng lại, nhìn chằm chằm Quách Tuân. Lấy ông ta làm trung tâm, mọi người đứng xung quanh là có thể biết người cấp cao nhất ở đây là ông.
“Cô gái, cô tên gì?” nhìn khuôn mặt mờ ảo của Meow Meow, Quách Tuân vứt bản tài liệu trên tay xuống bàn. Ông muốn bắt tay từ cô nàng này, sau đó đe dọa Nhiễm Nam. Hai người cùng bọn, dùng cô để uy hiếp sẽ dễ dàng moi ra điều ông ta muốn từ cậu mập hơn. Từ tư liệu gửi về mà xem thì cô gái này thực lực yếu hơn Nhiễm Nam. Lấy kẻ yếu uy hiếp kẻ mạnh trong trường hợp này là hay nhất.
“Ông không cần biết” Meow Meow không trả lời, giọng nói đầy khiêu khích.
“Ha ha, tôi khuyên cô nên hợp tác thì sẽ đỡ bị khổ hơn, cô nghĩ phản kháng lúc này thì sẽ có lợi gì cho cô chứ” Quách Tuân cười nhẹ.
“Tôi rất là tò mò, theo báo cáo, cô và một cô gái xinh đẹp khác điều có một loại… Cánh nhỉ? Rất giống nhau, chúng tôi nghĩ đó hẳn là một loại trang bị công nghệ cao, không hiểu các cô làm cách nào có thể thu nó nhập vào trong người mình? Cô có thể cho tôi biết được không”
“...” Meow Meow mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực mình, ngực nhìn “anh hùng mộ” phía dưới. Cô không thèm đếm xỉa tới Quách Tuân nữa.
“Haiz, cô không rõ tình cảnh của mình sao? Nếu cô hợp tác thì giữa chúng ta sẽ rất nhẹ nhàng mà kết thúc, tôi chỉ muốn các người hợp tác để chế tạo loại trang bị công nghệ cao này hàng loạt mà thôi, thế nào, hay là chúng tôi dùng tiền để mua sự hợp tác được chứ” Quách Tuân dằn lại sự khó chịu với thái độ của Meow Meow, lần nữa đề nghị.
Meow Meow liếc nhìn ông ta một cái, trề môi không cho là đúng. Mấy thứ này của Nhiễm Nam ước ra không hoàn toàn thuộc về phạm trù khoa học công nghệ vật lý.
Hợp tác thế quái nào được, chẳng lẽ phải dạy họ tu luyện? Thế thì càng không được, ai biết bọn chúng người đông thế mạnh, sau khi tu luyện thì còn đối xử với nhóm mình khách khí nữa không?
Trái hay phải gì thì kết quả cũng không khác nhau mấy, đến cùng vẫn là trở thành đối địch. Dựa theo phong cách hành xử như hiện tại, tiên binh hậu lễ thế này thì kết quả như vậy cơ hồ ai cũng có thể nghĩ tới được.
Meow Meow suy nghĩ cấp tốc lợi hại trong đó liền quyết định không hợp tác, chỉ chớp chớp mắt nhìn Quách Tuân.
Nhìn cô trề môi dè bỉu, Quách Tuân tức khí. Cả trường yên lặng như tờ.
“Hừ, được rồi, đây là lựa chọn của các người, tôi đành chìu lòng cô vậy. Theo báo cáo thì các người hình như không phải dị nhân bình thường.”
“Lấy mẫu máu và mẫu tế bào cơ của cô ta đi, sau đó ngâm vào tủ nhả năng lực, tôi muốn xem xem cái cặp cánh đó cô ta dấu đi đâu rồi” Quách Tuân tức giận ra lệnh.
Tủ Nhả năng lực là chỉ là cái tủ bình thường bằng kính chống đạn cực bền có thể chống nhiệt các loại mà thôi. Thứ quan trọng chính là những dị nhân bị nhốt vào đó sẽ được ngâm một loại dung dịch thường dùng trong khoa học nghiên cứu dị năng. Dung dịch tỏa năng, là loại dung dịch xuất phát từ phòng nghiên cứu của học viện X-Gen, bán cho chính phủ các quốc gia, là thứ Cục Phòng Vệ dùng để tìm hiểu dị năng của các đối tượng thí nghiệm.
Dị nhân bị nó kích thích, dị năng sẽ thể hiện tính chất, độ phủ sóng trên cơ thể ra bên ngoài bằng biểu hiện màu sắc. Nếu một người thường ngâm phải thứ nước này, cơ thể người đó sẽ nhanh chóng bị biến dị trở thành dị nhân hoại lực, tức là dị nhân có năng lực yếu, cơ thể bị năng lực ngẫu nhiên này ăn mòn dần, gầy yếu một thời gian dài, cuối cũng sẽ suy nhược mà chết.
Ví dụ một dị nhân hệ hỏa, loại biến thân thành người lửa ngâm phải thứ này. Trong quá trình mơ hồ thần trí, cơ thể anh ta sẽ tự phát ra lửa. Nếu anh này thường dùng bàn tay để phát lửa thì khi ngâm, độ đậm của lửa lúc này ở tay sẽ đậm hơn ở các vị trí khác trên người. Từ đó nghiên cứu viên có thể biết được dị năng lực tập trung ở chỗ nào trên người anh ta nhiều nhất, lịch sử phát triển năng lực, ưu khuyết năng lực.
Bên cạnh tác dụng như vậy, Dung dịch tỏa năng cũng có công dụng ăn mòn dị lực. Dị nhân bị ngâm thời gian lâu sẽ từ từ mất đi năng lực vốn có của mình. Mấy tên dị nhân hệ cường lực mạnh mẽ lại ngoan cố thường bị Ẩn Viện ngâm vào nó để chúng mất đi năng lực, họ mới có thể dùng dụng cụ mà mổ xẻ cơ thể được. Bình thường mấy tay này hay chống đối bằng cách hóa hình cơ thể, khó mà mổ xẻ nổi.
Người của Ẩn Viện cũng có ban chuyên thôi miên nhưng không quá mạnh cho nên không phải kẻ nào bị đưa đến đây cũng có thể thôi miên cho hắn ngủ say để mà dễ dàng mổ được. Vì vậy dung dịch tỏa năng này rất hay được dùng đến.
Ẩn Viện không chỉ nghiên cứu về dị năng, họ còn nghiên cứu về tế bào và gien. Các đối tượng thí nghiệm kết cục cuối cùng điều bị họ biến thành nhiều mảnh tiêu bản, dùng cho nghiên cứu vô nhân đạo.
Những đề tài nghiên cứu thành công lại trở thành công nghệ của Quách Gia, giúp Quách Gia giữ vững địa vị của mình trước chính phủ. Bên quân đội và chính khách từ lâu đã ngờ ngợ mấy hoạt động phi pháp này nhưng khổ nổi chưa có được chứng cứ, mà dù có chứng cứ thì cũng không làm gì được nếu không muốn nội địa trở nên loạn lạc.
Quách Tuân muốn ngâm Meow Meow vào dung dịch tỏa năng không phải là để tìm hiểu dị năng của cô, hắn muốn cô mất dần năng lực, sau đó cặp cánh kia có thể sẽ tự động chui ra ngoài, hoặc giả hắn sẽ mổ xẻ cô ra để tìm điểm khác biệt.
Bởi vì ngày đầu cô bị mang lên đảo thì đã được quét và chụp cắt lớp đủ kiểu rồi nhưng chỉ giống như người thường mà thôi, không phát hiện thứ gì khác thường. Nhiễm Nam cũng vậy, không khác gì người thường, có khác chăng thì là tên này hơi mập lại khỏe mạnh như vâm, không có chỗ nào trên người có vấn đề gì về bệnh tật. Sau hôm đó thì tổ nghiên cứu lo mổ xẻ hai cái thần khí của Nhiễm Nam mà tạm thời không quan tâm đến hai người cho đến khi Quách tiểu thư đến thì họ càng không có cơ hội làm gì.
Nhiễm Nam như vậy khiến họ rất khó tin, nếu là người thường, dù cho là người khỏe mạnh nhất cũng sẽ có chút bệnh tật nhỏ nào đó, ví dụ như gàu, tóc xấu, mụn nhọt, da xấu hay là trầy xước gì đó. Tên mập này hoàn hảo từ đầu đến chân, không có tí tỳ vết nào, quả là khó tin nếu nói hắn là người thường, hắn dĩ nhiên không phải là người thường rồi.
“Tủ nhả năng lực?” Meow Meow có lo lắng hỏi.
“Đúng, vì cô không hợp tác, tôi phải ngâm cô vào tủ đó, dung dịch sẽ xả ra ngập người cô, nếu cô là người thường, khắp cơ thể không có dị lực chống đỡ, bị ngâm vào đó sẽ trở nên suy yếu dần, bị biến dị cơ thể đến chết. Nếu cô là dị nhân, năng lực của cô sẽ yếu dần, như vậy cặp cánh kia có thể sẽ tự động hiện ra, hay là cô chủ động lấy ra cho tôi đi” Quách Tuần bước tới, uy áp tuôn ra khiến Meow Meow như nghẹt thở. Tên này chắc chắn là một dị nhân rất mạnh, rất rất mạnh.
Thật tế Quách Tuân cũng không nghĩ làm như vậy, nếu muốn ngay từ đầu ông ta đã làm rồi. Hai người Nhiễm Nam hợp tác vẫn tiết kiệm rất nhiều thời gian hơn là cưỡng ép hai người. Đáng tiếc, Meow Meow và Nhiễm Nam là loại ăn mềm không thích nhai cứng. Quyết định bắt trước nói chuyện sau đã để hai bên không có khả năng hợp tác với nhau. Đây cũng là phong cách bá đạo của Quách Gia từ trước tới giờ rồi, không khác được.
Quách Phong là lão già ghét dị nhân, cho nên Quách Gia dưới dẫn dắt của ông cũng không thân thiện gì với giới dị nhân. Quách Gia 80 phần trăm thành viên điều là dị nhân, nhưng ông ta cũng vẫn tôn chỉ hoạt động phản đối dị nhân là như thế. Điều này nói đến quá khứ ân oán của ông với một tên dị nhân mà ra. Sự việc như thế về sau lại nói.
Meow Meow hơi hoảng lùi lại ba bước, đụng vào người đứng phía sau mới ngừng lại. Có nên lấy Tốc Phong Dực ra giao cho hắn hay không? Mình giao ra thì hắn có buông tha mình?
“Cô yên tâm, chỉ cần cô hợp tác, tôi sẽ không ngâm cô vào đó, dĩ nhiên cô phải dạy chúng tôi cách sử dụng đôi cánh đó, loại năng lượng dùng để điều khiển nó” Quách Tuân nói.
Không ngờ chỉ nói một câu, Meow Meow đang do dự định giao ra Tốc Phong Dực liền quyết định không giao. Đưa Tốc Phong Dực cho hắn còn phải dạy hắn tu luyện là chuyện không thể nào. Như vậy chẳng khác nào cô mất giá trị lợi dụng, đến lúc đó ông ta còn thèm quan tâm gì sao? Khéo còn đem mình ra làm các thí nghiệm khoa học khác.
Nhưng nếu không dạy ông ta tu luyện, như vậy ông ta là không cách nào dùng Tốc Phong Dực được, cuối cùng mình vẫn sẽ bị đem ra làm thí nghiệm. Nếu dạy láo cho ông ta thì chưa chắc tu ra được linh lực. Công pháp là có đường lối vận công rõ ràng, không phải chế bậy là có thể tu ra nội năng lượng như mấy tình tiết ảo lòi trong truyện kiếm hiệp xưa, chỉ bậy cũng tu luyện được nội công, thậm chí còn mạnh hơn luyện đúng. Meow Meow cũng không muốn mạo hiểm như vậy, trừ khi dạy thật cho ông ta. Đường nào cũng là đi về hướng tối tăm, khác nhau là sớm hay muộn mà thôi.
Tốc Phong Dực là thần khí thuộc nhánh linh khí. Chỉ có người linh tu như cô hoặc mệnh tu như Huỳnh Ni mới có thể sử dụng. Dị năng lực là không đủ tinh khiết để điều khiển nó. Tuy Meow Meow không biết điều này nhưng theo suy nghĩ quán tính cô cjo rằng không tu luyện là không thể dùng được Tốc Phong Dực là điều hiển nhiên.
Mệnh tu là hỗn hợp giữa linh tu và thể tu, có một phần đặc tính linh lực, đáng lý đã bị pha trộn sẽ không phù hợp để kích hoạt Tốc Phong Dực, nhưng trong mệnh lực còn có Sáng Tạo Thần Lực tham gia vào nên mới giúp kỳ tích phát sinh, Huỳnh Ni cũng có thể vỗ Tốc Phong Dực bay lên bầu trời.
“Ông… Nằm mơ đi”
“Cô!” Quách Tuân giận dữ, ông không kiên nhẫn nữa, đánh mắt cho mấy nhân viên bên cạnh. Để dung dịch dễ ngấm vào người Meow Meow, bọn nghiên cứu viên ra sức cởi Thú Y trên người cô xuống nhưng không được. Quần áo liền nhau, dùng đủ cách cắt vẫn không chịu đứt dù chỉ là một sợi vải.
Quách Tuân tự mình ra tay, vận hết lực khủng bố của mình cũng không thể xé rách nổi. Thú Y quá bền so với khả năng phòng ngự mà nó mang lại. Kể cả khi ông ta có tàn nhẫn bẻ tay bẻ chân Meow Meow thì cũng không thể cởi nó ra khỏi người cô được khi mà nó đã biến thành một bộ đồ bó sát khép kín như hiện tại.
Quách Tuân mắt sáng rực lên, hóa ra quần áo trên người cô ta cũng là thứ quý trọng không kém đôi cánh đó.
“Cô muốn tự mình cởi quần áo ra hay là tôi đến ép hả” Ông ta gằn giọng đe dọa. Trong Quách Gia chỉ có Lý Nhượng là người có tinh thần lực mạnh nhất, có thể thôi miên được các dị nhân cao cấp, tinh thần cứng rắn. Lý nhượng lại xích mích với ông, cô ta khó mà chịu giúp thế nên ngoài dùng vũ lực để ép thì Quách Tuân không có cách khác.
Vốn chỉ cần nhốt cô ta vào tủ là xong, bay giờ lại lòi ra vụ Thú Y khiến ông đau đầu. Meow Meow bất hợp tác, Thú Y biến hình thành bộ đồ bó sát, bao trùm toàn thân từ đỉnh đầu đến ngón chân. Một giọt nước cũng không lọt vào được. Ở mũi chừa đến hai lỗ thở được linh lực hệ mộc của cô ngụy trang che lại. Không khí có thể thông qua được nhưng nước thì sẽ bị hai lớp màn dây leo hút hết. Cô nghe hắn đòi ngâm nước cô nên mới biến hóa Thú Y thành như thế.
Rầm…
Quách Tuân tức giận đập bàn, đúng là cô gái lỳ lợm.
“Tổng Quản, hay là để tôi tìm cách cho, ngài cứ đi nghỉ ngơi trước” một tên nghiên cứu sinh có vẻ là trưởng phòng nói.
“Được, giao cho cậu, xong thì gọi báo cho tôi” Ông ta không muốn ở đây nhìn Meow Meow mà tức khí nữa, dẫn đầu đi ra ngoài. Những người khác cũng bị tên trưởng phòng này đuổi ra. Ai nấy đều hơi khó hiểu, đầu óc mang theo nghi vấn đi ra ngoài.
“Cô gái, đây là loại thuốc khí tôi tự bào chế có tác dụng an thần, đợi khi cô thần trí mơ hồ, tôi sẽ thôi miên cô cởi đồ ra. He he, dù không thấy rõ khuôn mặt cô nhưng mà thân hình thì quá tuyệt rồi, thật là đẹp, nhìn đường cong này xem, chẹp chẹp. Tôi không đợi được nữa muốn chơi cô rồi. Ở trên cái đảo quỷ quái này, con mẹ nó chả có cô gái nào là người thường, điều là dị nhân cao ngạo chê tôi xấu không chịu quen, hai năm nay tôi nhịn đủ rồi, giờ phải xả hơi với cô một chút mới được” Tên trưởng phòng mặt mũi xấu xí nói.
“Anh… Khốn kiếp” Meow Meow tức giận.
“Ha ha, căn phòng này cách âm, cô kêu la không có tác dụng gì đâu, quên nói cho cô, tôi là dị nhân hệ cường lực cấp độ 30 cùng một ít khả năng tinh thần lực, cô hiểu ý nghĩa là gì không? Chính là cô phản kháng cũng vô ích”
Hự…
Nói vừa dứt câu, tên này nhanh như chóp đấm một cú cực mạnh vào bụng Meow Meow khi thấy dây leo bất ngờ xuất hiện quanh người cô, đây rõ ràng là cô định chống đối với hắn rồi.
Cú đấm rất mạnh. Meow Meow bị đau, phép thuật đang thi triển liền bị cắt ngang, mấy đầu dây leo thô to liền phân tán thành các điểm sáng biến mất.
Một tay hắn giữ chặt Meow Meow, tay còn lại đấm cú thứ hai khiến cô muốn trào cơm ra ngoài. Cơn đau khiến cô nàng co rúm người lại.
Hắn ta nhiều chuyện tự lẩm bẩm “Bảo rồi không chịu nghe, ngoan ngoãn hít khí này vào rồi cởi đồ ra cho tôi giải trí một chút nào. Cô biết tại sao tôi không sớm làm vậy không, ha ha, chính là để biểu hiện tốt trước Tổng Quản đó.”
“Chỉ mình tôi có loại thuốc mê này, không làm người ta mê hẳn, cũng không để người ta tỉnh táo rồi lại vẫn giữ được năng lực nghe hiểu cho người bị trúng thuốc giúp tôi dễ dàng thôi miên đối phương, bắt hắn nghe lời.”
“Tuy không đủ mạnh để điều khiển như con rối nhưng cũng giúp quá trình nghiên cứu ở Ẩn Viện suông sẽ không ít. Ở đây đầm rồng hang hổ, tôi cũng không dám để người ta biết trong tay tôi có loại thuốc này, nếu không bị cướp đi thì tôi làm sao còn là nhân viên sáng giá trong mắt lãnh đạo nữa chứ. ”
Cứ như vậy Meow Meow bị tên trưởng phòng xấu xí, mặt mũi so le thả ra khí mê, xịt thẳng vào đầu Meow Meow được Thú Y bao trùm.
Meow Meow vẫn phải hít thở, thế là nhanh chóng bị thuốc ảnh hưởng rồi bị hắn thôi miên. Đôi tay cử động, Thú Y từ từ bị cô lột ra khỏi người. Cơ thể búp măng, hồng hào như tiên nữ lòa lồ hiện ra trước mặt tên xấu xí.
Nhìn hạ thân Meow Meow mà nước miếng hắn chảy dài trên đất, không nhịn được nữa, hắn lôi cây trường thương trong quần ra, nhào tới. Cánh tay đã biến hình trở nên lực lưỡng, sức mạnh như gọng thép giữ chặt một chân Meow Meow đỡ lên, nơi tư ẩn của cô hiện ra mồn một.
“...”
Tên dị nhân biến thái khát tình không chờ thêm được nữa, cây thương từ dưới đâm xéo lên, nhắm thẳng vào mép, đâm thật nhanh và mạnh vào. Tưởng như đã đâm vào tận cùng bên trong, được vòm thịt từ bốn phương tám hướng ôm lấy tiểu đệ. Mông hắn rung lên vì sung sướng.
Hắn ép cô gái vào tường hạn chế cô giãy dụa, tay còn lại bóp cổ cô ép vào vách. Cây côn của hắn liên tục đâm ra đâm vào cô bé của cô nàng khiến cô không thể kìm được, bắt đầu rên rỉ. Nước từ bên trong “đường âm” bắt đầu tích tiểu thành đại, chảy ra ngoài. Hòa theo tiếng thở dốc của tên biến thái, nhuộm ướt hết tiểu đệ của hắn.
Thịt đâm vào thịt, thịt ôm chặt thịt. Khít quá, tên biến thái liên tục đâm ra đâm vào bên trong người con gái ấy, cảm giác khít rịt khiến hắn rên lên vì sung sướng.
“Ia ia a a ứ” Cô ta rên rỉ không ngừng theo nhịp đẩy của hắn.
Khít quá, quá là khít rồi. Tiểu đệ tên này rung bần bật, cảm giác ngày càng bóp chặt khiến hắn cảm thấy khó chịu. Sao thế nhỉ, cái đó của cô ta làm sao mà “bót” đến như vậy? Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào Meow Meow. Trong chốc lát hắn dường như thấy được Meow Meow dùng tay che miệng ngạc nhiên nhìn hắn. Ủa sao cô ta có vẻ cách xa mình vậy nhỉ? Mặc kệ, chơi chết cô luôn.
Tên trưởng phòng biến thái tiếp tục đút tiểu đệ hắn vào bộ phận bên dưới của cô, ra sức hẩy. Tần suất nhanh hơn nữa, nhanh nữa…
Miệng hắn há ra, nuốt trọn nữa trái đào tiên của cô vào, lưỡi bắt đầu quấy, liếm qua liếm lại hạt đào. Liếm đã hắn lại ra sức mút, mút đến nổi đào tiên cũng đỏ lên một mảng. Mùi thơm ngát tỏa ra từ người cô thấm qua cổ họng hắn khiến tên này hai mắt như mê đi, lim dim khó tả.
Miệng hút mật ở trên, tiểu đệ khai khoáng thiên nhiên ở dưới. Toàn thân tên trưởng phòng đều ra sức làm việc. Lao động là vinh quang, tên này cày bừa mạnh tay, mỗi cú thút vào, cô gái như bị hắn đẩy hỏng chân khỏi mặt đất.
“Á… Mạnh quá, đau” Cô nàng thở hổn hển than thở khi bị hắn bạo dâm.
“Ha ha, đã bao lâu rồi, tôi chưa được chơi đã như vầy… Chết nè” Nói đoạn, hắn ta lại rút tiểu đệ ra rồi thút thật mạnh vào lần nữa…
“A… Ư ơ… Nhẹ nhẹ thôi … Ứ” chưa nói xong cô đã bị tên này đâm vào thật sâu lần nữa, tưởng như cô bị hất bay đi vậy, may mà còn có vách tường sau lưng đỡ lấy.
Tên biến thái liên tục thút mạnh, liều mạng thút tiểu đệ của hắn chạy ra chạy vào bên trong cô. Hắn bắt đầu cảm thấy mỏi cả tay?
Phụt…
Hắn xuất đầy vào trong “bươm bướm” cô nàng, có thứ nước đo đỏ chảy từ bên trong ra. Tiểu đệ bỗng nhiên đau rát khó nhịn khiến tên này hét thảm một tiếng.
Á… Á…
Cửa phòng mở toang ra, Quách Tuân và mọi người đi vào, tất cả trố mắt ra nhìn Meow Meow toàn thân trơ trọi, làn da như trứng gà lòng đào, cả nữ nhân viên nhìn cũng ghen tị, cô chống nạnh đứng sát tường cùng tên trưởng phòng đang ôm háng la hét dưới đất cách cô vài mét.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
--- Lời Tác Giả ---
Các bác yên tâm đừng gấp. Chương sau hạ hồi phân giải hí hí. Nói thiệt là đoạn sau chương này cố tình kéo ra cho dài tý để làm đệm cho chương sau Quách Tuân xanh mặt.
Trừ nhân vật phụ, nhân vật chính không bao giờ bị cắm sừng :))
Các Chương Sau: Quách Thị Hoa Kế Hoạch. Lý Nhượng Khoanh Tay. Đại Náo Ẩn Viện. Truy Nã. Nguy Cơ Đến Từ Đa Diên. Quách Tiểu Thư Tìm Đến. Ngày Tháng Tươi Đẹp Bên Hồng Nhan. Mối Thù Tề Thiên.
Quyển 1: Khởi Đầu.
Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.
Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.
--0--