Sổ Ước Luân Hồi

Chương 7: Hồn Ước




Gió lạnh thổi mỗi lúc một mạnh, một tia sét bất ngờ đánh ầm một tiếng, đốt cháy một cây cao su gần đó.

Trên mặt Nhiễm Nam chảy hai giọt nước, trước sinh tử, từ nay về sau không thể nhìn thấy Huỳnh Ni nữa, cậu khóc phải không? cậu mập nhắm mắt lại buông xuôi, đầu óc quá tải, đã bắt đầu sắp ngất.

Rào Rào.

Mưa từng hạt từng hạt rơi xuống ào ào, xuyên qua tán lá cây, bám ướt đẫm cả Nhiễm Nam và Huỳnh Ni.

Sét đánh liên tiếp vài cái vào rừng cao su khiến con quái vật hết hồn tạm thời ngừng đánh. Nhiễm Nam khó khăn mở mắt ra, vài giọt mưa lạnh rơi thẳng trên mặt làm cậu phải nheo mắt lại.

Nhiễm Nam lo lắng nhìn về bóng tối phía trước, mặc dù vẫn còn vài tia sét đánh xuống chiếu sáng xung quanh nhưng cậu vẫn không nhìn thấy được vị trí của con quái vật.

Nhìn lại Huỳnh Ni vẫn cố gắng lôi kéo quần áo mình, cậu lại thấy mặt cô đã bớt đỏ hẳn. thế là thế nào? Bàn tay cô bé đang nắm vạt áo của cậu lôi kéo cũng thả lỏng dần. Nước mưa lạnh lẽo nhấn chìm cả hai trong gió lạnh.

Nhiễm Nam nhìn nhiều vài cái, nước mưa? lạnh? cậu dồn sức đứng dậy, biến chiếc khiên Khí Bảy Màu thành một lưỡi đao dài bán trong suốt, nhắm mắt lại, mở mắt ra, điều khiển lưỡi đao lướt một vòng tròn quanh hai người, chặt đứt một loạt cây cối. Sau đó nhanh chóng để Khí Bảy Màu biến hình thành một cái ô tròn bao cả hai lại che chở bên trong, đẩy đi những cái cây.

Biến thần khí trở lại thành một cái khiên, Nhiễm Nam lại tiếp tục dùng nó che phía trước phòng bị đánh lén.

Bầu trời xung quanh hai người sáng hẳn lên, cây cối ngã xuống không còn che khuất khiến giọt mưa chỗ hai người nhiều lên thấy rõ.

Có vẻ nước mưa lạnh lẽo làm Huỳnh Ni tỉnh táo hơn vài phần. Cô nhìn Nhiễm Nam lúng túng. Cậu béo lại không có thời gian quan tâm bởi vì trong tầm mắt cậu một con vật với nhiều xúc tu vờn quanh đã xuất hiện.

Nhiễm Nam nói vội với Huỳnh Ni: “Ni tỉnh táo rồi? có thể lấy thần khí ra phòng thủ không?”

Huỳnh Ni nép ra sau lưng cậu, trả lời nhỏ: “được”.

Nói rồi cô điều khiển sợi dây chuyền do thần khí biến thành bay ra, biến thành một chiếc khiên vuông bán trong suốt nhỏ nhắn, góc bo tròn, ánh sao bên trong còn xếp thành hình trái tim.

“Ni cẩn thận”, nói rồi Nhiễm Nam đứng bước tới trước.

Giọng con quái vật vang lên trong đầu Nhiễm Nam: “thật không ngờ ở thế giới yếu ớt này lại có một tên như ngươi, lại còn có linh khí cấp thấp”

“Linh khí cấp thấp?” không đúng, lúc cậu ước rõ ràng đã ghi là ước một vũ khí thuộc mạnh nhất nhì trên toàn vũ trụ mà, mặc dù hiện tại cũng không thấy Khí Bảy Màu mạnh ở chỗ nào cả, nhưng Sổ Ước sẽ không lừa chủ nhân chứ?

“Đúng vậy, ở thế giới bọn ta, linh khí, mệnh khí là tên gọi chung của vũ khí, chúng nhiều vô số kể, đủ các loại cấp bậc, tuy không phải ai cũng có khả năng, có tiền để sở hữu một cái ta cũng không có nhưng nhìn cái của ngươi, ngoài khả năng biến hình chưa từng thấy qua thì chẳng có gì khác lợi hại, chắc tầm cấp 3 mà thôi” Quái vật giải đáp. “chỉ là thứ tầm thường, không thắng được ta, hay ngươi bớt giãy dụa đi để ta bớt sức, mấy ngày qua ăn uống ta đã hồi phục rồi, ngươi chấp nhận chết đi”.

“Tao muốn biết một chuyện trước khi chết được không?” Nhiễm Nam cố gắng kéo dài thời gian để đầu óc choáng váng hồi phục lại, sử dụng thần khí lúc trước đỡ đòn vẫn còn đang làm đầu cậu lâng lâng cứ như muốn ngủ một giấc vậy.

Mặc dù có tiến bộ nhưng con quái có vẻ không rút được kinh nghiệm từ trò kéo dài thời gian này từ lần trước, vẫn trúng chiêu lần nữa. Nhìn Nhiễm Nam lao máu mũi, nó hỏi: “chuyện gì? nếu câu hỏi lần trước ta sẽ không trả lời”.

Con quái vật nhiều chuyện vung vẩy xúc tu, lâu rồi không nói chuyện thoải mái như vậy, từ khi bị bắt nô dịch làm công cụ tra tấn phạm nhân, nó luôn phải im lặng không dám mở miệng sợ lỡ lời thì sẽ bị giết mất, bọn sinh linh cấp cao rất hỉ nộ vô thường.



“Tên của mày? Ngoài mày ra còn thứ gì khác từ thế giới khác đến nữa không?” Nhiễm Nam hỏi tới, phía sau Huỳnh Ni cũng ngóng lên phía trước. Mặc dù sợ hãi nhưng cô cũng rất tò mò, hai bên đang làm gì? sao đứng yên nhìn nhau đắm đuối vậy?

Quái vật suy nghĩ một chút rồi trả lời: “cứ gọi ta là A Cẩu, lúc này có thể là chỉ có mình ta đến, tuy nhiên nhanh thôi những kẻ khác cũng sẽ được tên khốn ấy...” phát hiện mình lỡ lời, con vật ngừng lại.

“... những kẻ khác cũng sẽ đến thế giới này thôi” Con quái vật nói tiếp.

“Còn đến nữa?” Nhiễm Nam bất chợt lo lắng, thế giới này sắp điên rồi chăng? cuộc sống về sau chắc chắn không yên ổn rồi, phải tìm cách để mình mạnh hơn nữa mới được.

“Vậy…” Nhiễm Nam vờ định nói tiếp nhưng bất ngờ cậu biến Khí Bảy Màu thành một cây trụ dài, đầu nhọn, điều khiển nó phóng vút đến con mắt của quái vật.

Con quái vật giật mình, nhanh chóng dùng 4 cái xúc tu tạo thành một lớp khiên chặn lại. Thần khí đâm vào tấm khiên thịt vài phân chuẩn bị xuyên qua, thấy vậy, quái vật thét lên chói tai, xúc tu phồng lên, lớp da bên ngoài nhanh chóng hóa vẩy, sáng bóng trông mạnh mẽ khiến khiên thịt to lên một vòng, kẹt chặt thần khí lại.

Nhiễm Nam tăng mạnh sức tập trung điều khiển thần khí đâm tới, quái vật lùi một bước, 2 cái vòi thịt còn lại cũng xù lông lên, nó nhịn đau cuốn lấy thần khí giựt ra.


“Ta sai rồi, linh khí này ít nhất cũng cấp 5 trở lên mới có thể sắc bén như vậy” Quái vật hét trong đầu Nhiễm Nam. Hai cái vòi phồng lên, mọc vảy, xoay vù vù đâm từ hai hướng trái phải đến đầu Nhiễm Nam.

Thần khí nhanh chóng quay lại, biến thành tấm khiên nhỏ bằng cái tô ăn cơm nhưng thon dài, cuộn một vòng quanh đầu, đỡ 2 cú đâm chí mạng. Tâm thần Nhiễm Nam run lên. Xem ra điều khiển thần khí chiến đấu lâu dài vẫn khiến cậu cố hết sức.

Sau đó quái vật vài lần tấn công cậu lẫn Huỳnh Ni cùng một lúc nhưng cả hai điều linh hoạt dùng thần khí chặn lại. Nhiễm Nam cũng dùng thần khí đánh tới quái vật được hai lần nhưng cũng điều bị khiên thịt của nó chặn đứng.

Tình trạng lâm vào giằng co, phần thua của Nhiễm Nam rất lớn. Một khi thua, hậu quả cậu không dám nghĩ đến.

Tuy ngoài dùng thần khí phòng thủ, Nhiễm Nam cũng nhanh nhẹn nhảy nhót né tránh mấy lần nhưng gánh nặng điều khiển thần khí khi chưa tu luyện vẫn khiến máu mồm lẫn máu mũi lại bắt đầu chảy ra, mắt đỏ xung huyết. cả tay chân cũng bắt đầu run rẩy.

Nhiễm Nam cũng nghĩ đến sử dụng Sổ Ước tuy nhiên điều ước ít nhất cũng cần hơn năm phút mới hoàn thành, cậu chắc chắn không gượng nổi đến lúc đó.

Chàng béo sau khi lăn một vòng tránh xúc tu đâm tới, liếc nhìn con quái vật đang chạy xung quanh đánh từ xa đến, lại nhìn qua Huỳnh Ni cũng đang khó khăn điều khiển thần khí của cô ấy bảo vệ toàn thân. Mặt cô tái nhợt, đã sắp chịu hết nổi.

Nhiễm Nam nheo mắt lại, đứng thẳng người, bụng béo rung lên bần bật. Khí Bảy Màu nhanh chóng biến thành một vòng bảo vệ bao lấy đầu và ngực cậu.

Thời gian bắt đầu quay chậm lại.

Nhạc phim bắt đầu dồn dập, à, không phải đây là phim nên âm nhạc này chắc là nhà nào đó gần đây phát ra.

Hạ chân xuống tụ lực, Nhiễm Nam phóng sang trái, chạy xuyên những hạt mưa, chạy một vòng đón đầu con quái vật đang di chuyển xung quanh.

Phóng một cái, Nhiễm Nam từ trên cao lao đến quái vật.

Một nốt nhạc trầm lớn kéo dài ở xa xa phát ra phối hợp với hình ảnh cậu béo dữ tợn từ trên phóng xuống.


Con quái vật trợn mắt, sáng rực, tên khốn này dám liều mạng đến gần, mặc dù nó sở trường là đánh xa, nhưng lực đánh gần càng kinh khủng hơn.

Để lại hai cái vòi thịt phồng to lên thêm một vòng nữa bảo vệ thân thể, hai cái vòi còn lại của nó đồng loạt quay đầu trở về, hai cái khác từ trạng thái quấn thành tấm khiên cũng phóng ra, tiếng ma sát rít lên trên không trung.

Phập.

Phập.

Phập.

Phập.

Bốn chiếc vòi đâm xuyên bụng từ sau ra trước, tay trái, chân phải, một cái đánh lên thần khí đang bảo vệ đầu của Nhiễm Nam. Máu tưới vấy ra, che cả tầm mắt con vật.

Nhiễm Nam cắn răn, rên đau một tiếng, cả người tiếp tục bay đến thậm chí còn nhanh hơn nhờ lực đánh của mấy cái xúc tu ở phía sau. Hai tay ôm lấy thần khí lúc này đã biến đổi thành một cây trụ nhọn một đầu, dùng sức đâm xuống.

Phập một tiếng rõ to.

Thần khí xuyên vào lớp khiên thịt của con quái. Đau đớn khiến nó điên tiếc. Tên côn trùng thân hình xấu xí mập mạp này vậy mà liều mạng như vậy. Không thể nào thua được. Gầm một tiếng, bốn cái xúc tu bắt đầu nhúng quẩy mở rộng vết thương trên người Nhiễm Nam.

Nhiễm Nam trợn to mắt, há mồm hộc máu, hung tợn giơ lên tay phải, nắm lại thành đấm, hét một tiếng, đập thật mạnh lên đuôi thần khí hình trụ khiến nó xuyên thẳng qua lớp khiên thịt bằng xúc tu của quái vật.

Mắt cậu trợn to, chảy máu, Nhiễm Nam điên cuồng dùng chút tỉnh táo còn lại của mình tăng mạnh điều khiển thần khí đâm xuống tiếp, đóng đinh xuyên qua con quái vật xuống đất. Thần khí cũng biến đổi đâm sâu thêm vào lòng đất cả chục mét, hiện móc câu cả hai đầu, một đầu trong lòng đất, một đầu quặt chặt con quái vật trên đất.

Sau đó Nhiễm Nam ngất đi trước ánh mắt hung tợn của con quái vật. Nó bị thương rất nặng, cơn đau cũng nhanh chóng làm nó ngất theo.

Không gian im ắng chợt vang lên tiếng côn trùng kêu đêm. Mưa lạnh yếu dần, gió vẫn thổi làm lá cây xào xạc.


Huỳnh Ni bị gió và mưa lạnh lẽo giúp cô tỉnh táo từ lúc nãy, đang thất thần trước hình ảnh liều mạng của Nhiễm Nam, cô cảm thấy như lần đầu mới quen biết Nhiễm Nam vậy, không giống cậu mập vẫn hay giả đò đến bàn cho để bà tám với mấy đứa bạn nhưng thực ra là để nhìn lén cô chút nào.

Nữ lớp trưởng hoàn hồn lại, nén cơn đau đầu do điều khiển thần khí hơi lâu, chạy đến gắng sức gỡ mấy cái xúc tu đang xuyên người Nhiễm Nam ra rồi lôi kéo cậu ra xa con quái vật, sau đó đỡ cậu ngồi dựa một góc cây cao su. Cô ôm đầu đang nhói đau ngồi cạnh Nhiễm Nam.

Huỳnh Ni ngồi dưới đất, thu chân lại, vòng tay ôm chân, ngồi run trong gió lạnh. Cơn mưa lúc này cũng đã tạnh. Cô cứ ngồi như thế suy nghĩ miên man, chốc chốc lại nhìn sang con quái vật vẫn còn hôn mê rồi lại nhìn sang Nhiễm Nam.

Mi mắt cô hạ dần, mệt mỏi khiến cơ thể muốn ngủ. Quả thật, Huỳnh Ni chìm dần vào giấc ngủ thật.

Lúc cô mở mắt ra vì tiếng động đã thấy Nhiễm Nam tỉnh lại từ lúc nào không biết. Cậu ta đang nắm cổ con quái vật giơ lên cao. Con quái thì đang vùng vẫy yếu ớt, mặt nhăn nhó trông có vẻ đau khổ lắm.

Đầu Nhiễm Nam phát sáng, có một đoàn mờ ảo gì đó từ trên trán con quái vật bay ra rồi bị hút vào quầng sáng. Nhìn kỹ có thể thấy đó là một phiên bản thu nhỏ của con quái vật bị Nhiễm Nam thu vào đầu mình.


Sau lưng Nhiễm Nam, Huỳnh Ni đi đến thắc mắc hỏi: “cái gì thế bạn Nam?”

Cô khá kinh ngạc nhìn thấy vết thương trên người cậu ta có vẻ nhỏ hơn lúc trước, máu đã ngưng chảy nhưng nghĩ lại, cậu ta có Sổ Ước, như thế cũng bình thường thôi.

Nhiễm Nam thả con quái vật té xuống đất, nó nằm vật ra thở hổn hển, ánh mắt có căm hận, có thê lương. Sao số phận nó đi đến đâu cũng bị nô dịch thế này? Ở thế giới cũ nó bị người ép buộc lập bùa linh hồn, phải nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác. Đến thới giới này càng thảm hơn, bị cưỡng ép tiêu hủy một phần linh hồn cùng với cái bùa đó, rồi tiếp tục bị một phương pháp khống chế còn cao cấp hơn đó là Hồn Ước.

Hồn Ước chính là một phương pháp khống chế những kẻ đã tu luyện ra linh hồn. Sử dụng linh hồn lực của bản thân người thực hiện cưỡng ép rút lấy một phần bản thể linh hồn của kẻ khác, điều kiện là linh hồn kẻ đó không mạnh hơn mình quá nhiều hoặc đang bị tổn thương nặng như con quái vật A Cẩu này vậy. Phần bị rút lấy này biến thành phân thể của linh hồn gốc. Sau đó người thực hiện dùng linh hồn lực cường hóa mối liên giữa hai bên linh hồn thể này, đưa phân thể vào không gian linh hồn của mình mà khống chế.

Thường với các phương pháp nô dịch linh hồn khác, chỉ cần kẻ bị nô dịch mạnh hơn vài trăm lần là có thể cưỡng ép thoát khỏi được rồi hoặc nhờ kẻ khác mạnh hơn giúp mình giải quyết. Nhưng Hồn Ước thì khác, nó lợi hại ở chỗ kẻ bị khống chế chỉ có thể cưỡng ép giải trừ khi linh hồn chính hắn đạt đến mức độ mạnh hơn linh hồn người thi triển mấy ngàn lần. Cho dù có kẻ ngoại lai mạnh mẽ giúp cũng không được nếu không đạt điều kiện này.

Từ lúc cuộc chiến kết thúc lúc 9 giờ tối hơn, thực tế đã trôi qua khá lâu, bây giờ đã sắp đến một giờ sáng. Trước 12h đêm, Nhiễm Nam đã tỉnh dậy, cũng tranh thủ ước luôn hai điều còn lại của ngày là: phương pháp sở hữu linh hồn lực và phương pháp ước chế để khống chế sinh vật khác cấp cao nhất.

Chính là hai thứ: Hồn Tu Phương Pháp và Hồn Ước. Cái trước là phương pháp tu luyện ra linh hồn loại tốt nhất, cái sau là một loại phương pháp khống chế linh hồn kẻ khác.

Linh hồn là từ bản thể ý thức của một sinh vật thăng hoa mà thành. Linh hồn nếu mất đi thì sinh vật chỉ còn cái xác không, chính là chết. Trong vũ trụ này không có cái gọi là đầu thai hay luân hồi, chết chính là chết, không còn cái gì cả.

Vì vậy, Linh hồn gặp thương tổn sẽ khiến sinh vật đó suy giảm trí lực, đau đớn từ bên trong sinh ra rất khủng khiếp. Một khi bị khống chế linh hồn, tuy không thành con rối do kẻ khác điều khiển từng cử chỉ thì cũng phải nghe lời kẻ đó mà sống nếu không muốn chịu đau.

Tuy nhiên Hồn Ước này ngoài điểm mạnh là có thể cưỡng ép rút phân thể từ linh hồn mạnh hơn mình dùng để khống chế cùng với khó giải trừ cũng có một điểm yếu đó là chỉ có thể khống chế trong phạm vi nhất định tùy cấp độ của linh hồn người khống chế. Cỡ Nhiễm Nam, linh hồn vừa mới hình thành, cấp một, chỉ ảnh hưởng được đến chính thể linh hồn A Cẩu thông qua phân thể trong vòng 100 mét đổ lại.

Nhiễm Nam lúc tỉnh dậy thấy A Cẩu vẫn còn thở một hơi, định chém cho chết nhưng nghĩ lại rồi thôi, trước khi giết nó, cần phải biết nó làm sao đến thế giới này, những thứ quỷ quái khác nào sẽ đến. Vì vậy, chàng béo suy nghĩ hồi lâu mới ước hai điều trên.

Một là cu cậu cũng muốn mình có thể chủ động giao tiếp bằng linh hồn lực mà không cần mở miệng như A Cẩu. Hai là phương pháp khống chế Sổ Ước trao cho là Hồn Ước, không có linh hồn, không có linh hồn lực không thể làm được.

Nhiễm Nam đá A Cẩu sang một bên, quay lại, ánh mắt chăm chú nhìn nữ lớp trưởng. Hai người tìm một đám lá ướt cũng đành ngồi xuống. Gió vẫn còn lạnh, may mà sức khỏe cả hai điều được Sổ Ước cường hóa, nếu không ngày mai nhất định bệnh cảm mà nghỉ học vài ngày.

Giọng Nhiễm Nam đều đều giải thích về Hồn Tu Phương Pháp và Hồn Ước cho cô nàng hiểu, cũng nói mục đích của mình muốn khống chế linh hồn A Cẩu buộc nó phải khai ra nó đến thế giới này bằng cách nào, có cách nào để ngăn chặn những kẻ khác đến không. A Cẩu xuất hiện gần đây, việc này không tra rõ, không giải quyết, mọi người ở cái Thị Xã này không ai sống yên được, kể cả cô và hắn.

Nhiễm Nam hướng dẫn Huỳnh Ni thăng hoa ý thức tụ thành linh hồn. Cô nàng chỉ cảm thấy toàn thân như có luồng điện thoải mái chạy dọc cơ thể từ gan bàn chân lên đỉnh đầu, đôi môi dễ thương sung sướng rên một tiếng.

Thực ra để hình thành linh hồn rất dễ, nhưng nếu không biết phương pháp sẽ không ngưng tụ linh hồn từ ý thức được. Giống như việc hát ai cũng hát được nhưng muốn hay phải tập luyện, phải biết cách điều khiển luồng hơi và nhiều thứ khác thì mới hát hay được. Mấu chốt chính là có biết phương pháp tập luyện đúng đắn hay không thôi.

Một linh hồn xinh xắn, toàn thân màu hồng phấn, không có chân tay, có một cái đuôi nhọn ở dưới và một cái đầu to phiên bản khuôn mặt Huỳnh Ni, hai má lúm đồng tiền và bầu bĩnh xấu hổ xuất hiện trong không gian linh hồn của nữ lớp trưởng.

Bên ngoài, Huỳnh Ni ôm mặc mắc cỡ vì tiếng rên vừa rồi. Nhiễm Nam giả vờ không nghe thấy, đi đến bên cạnh A Cẩu, trong lòng đang hành hạ phân thể linh hồn của nó, khiến nó đau đến không có sức mà rên.

“A Cẩu, bây giờ thì khai ra, mày đến thế giới này bằng cách nào?” Tiếng Nhiễm Nam vang lên trong đầu nó. Huỳnh Ni cũng nghe thấy được, cô cũng tò mò chạy tới dòm A Cẩu. Tên con quái vật này ngộ ghê, người giống chó, mà tên cũng là cẩu, không lẽ thế giới khác cũng có chó?.