Nguyễn Dịch kỳ thật cảm thấy ý tưởng Thích Văn Hành có chút khi dễ người, đem Hà Sở đến là để Lận Chiêu Hi xả giận, Thích Văn Hành so hắn rõ ràng hơn về địa vị của Hà Sở ở nhà họ Lận.
Chẳng qua đến khi Nguyễn Dịch nhìn thấy mặt Lận Chiêu Hi trở biến sắc, mới nghĩ đến.
Nguyễn Dịch có chút phiền về cách làm của Thích Văn Hành, để Hà Sở ở trên ghế sô pha ở bên ngoài, còn mình đi tìm Lận Chiêu Hi.
"Đi thôi, anh đưa các em trở về."
Lận Chiêu Hi chờ Nguyễn Dịch đến đón mình, chờ đến khi hắn nói như vậy, từ trên giường đứng lên, nói: "Để anh ta đi, em không muốn cùng anh ta ở cùng một chỗ."
Nguyễn Dịch không phải là người kiên nhẫn, nhất là nơi này không có người xem hắn diễn kịch, hắn càng không có tinh lực ứng phó một đứa trẻ tùy hứng, hắn ấn thái dương, cười nói: "Vậy anh đưa em ấy về trước, cho người mang đồ lại đây, em chừng nào muốn trở về, thì gọi cho anh, anh đưa em về"
Lận Chiêu Hi biết mình ở trước mặt Nguyễn Dịch tùy hứng quá mức, lập tức nói: "Anh hai, anh đừng nóng giận, em ghét anh ta, không phải là muốn chọc giận anh"
Nguyễn Dịch đang đứng ở nơi có thể nhìn thấy Hà Sở đang ngồi thẳng người qua cánh cửa hơi hé mở, cậu ngơ ngác nhìn hộp đàn trước mặt, lông mi dày rũ xuống, như đang ngủ say.
Lận Chiêu Hi theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên ngoài, giật mình: "Đừng nhìn anh ta."
Nguyễn Dịch nói: "Em ấy đắc tội em chuyện gì à?"
Anh nhón chân vào tai Nguyễn Dịch nói: " Em thấy anh ta thật ghê tởm. Anh ta thật giỏi lừa người, còn câu dẫn ba tôi, cả nhà em đều biết. Anh hai, anh không thể bị anh ta lừa được."
Tuy rằng Lận Chiêu Hi nói bố mình chưa từng để ý tới Hà Sở, Hà Sở ở nhà mới có thể kiêu ngạo như vậy, nhưng Nguyễn Dịch nửa tin nửa ngờ lời Lận Chiêu Hi nói, bởi vì hắn biết rõ thiên tính của Alpha, khẳng định Lận Hồng Tân cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Nhưng ít nhất Lận Hồng Tân cũng sẵn sàng trước mặt con trai mình lấy lại mặt mũi.
Nguyễn Dịch trong lòng cười nhạo, Lận Chiêu Hi nói xong liền nói: " Chuyện nhà em anh không quan tâm, cứ thu dọn đồ đạc đi rồi anh đưa em trở về."
Lận Chiêu Hi thấy hắn phản ứng không quan tâm, còn muốn nói thêm, nhưng sợ Nguyễn Dịch nóng nảy, nên hất cánh tay hắn: “Anh hai, anh không được nói chuyện với anh ta nữa, anh ta cứ như vậy, thật bẩn thỉu. "
Nguyễn Dịch liếc Lận Chiêu Hi, đôi mắt có chút đỏ lên, trước kia đứa nhỏ khá vô tư, nhưng hiện tại lại có chút đáng thương nói: "Biết rồi."
Lận Chiêu Hi: " Anh đừng đi ra ngoài, cứ đợi em ở đây, em đi rửa mặt."
"Đừng tức giận, anh đi ra ngoài chờ em."
Nguyễn Dịch rút tay về, bước ra ngoài rồi mới phát hiện Hà Sở đã thực sự ngủ say, hai tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp,khung xương rõ ràng lộ ra dưới làn da sau gáy rủ xuống.
Nguyễn Dịch lại ngửi thấy mùi pheromone ngọt ngào trên người cậu.
Nói chung, Omega thường chọn che giấu pheromone để bảo vệ bản thân, nếu Alpha ngửi được một là hai bên có độ phù hợp cao, hai là do Omega cố ý.
Nguyễn Dịch khẽ nhếch mép, ngồi xuống bên cạnh Hà Sở, thấy lông mi của cậu rung động, lập tức mở mắt ra, Nguyễn Dịch nhếch lên khóe miệng nói: "Ghế sô pha không thoải mái bằng xe của anh sao? Em như vậy mà tỉnh rồi."
Hà Sở không để ý thấy lời châm chọc của hắn, bởi vì Nguyễn Dịch ngồi gần hơn một chút, có chút ngượng ngùng xoa xoa cái gáy đau nhức, nói: " Em đang đợi hai người, không có ngủ. Lận Chiêu Hi thế nào rồi?"
" Ổn, đừng làm em ấy tức giận nữa, cẩn thận một chút."
Hà Sở cầm thùng đàn trên bàn đặt lên đùi, thấp giọng cãi lại: " Em với em ấy không nói chuyện tử tế với nhau được."
Cậu cảm thấy Lận Chiêu Hi có lẽ đã nói bậy bạ gì đó với Nguyễn Dịch, còn muốn giải thích vài câu, ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Dịch đang nhìn cậu, con người đen như mực.
Nguyễn Dịch từ trước đến nay đều lịch sự, vẫn luôn có khoảng cách với mọi người, khi nhìn mọi người thì híp mắt cười nhạt, ngay cả khi đối mặt với Lận Chiêu Hi và bọn họ, anh cũng không quá gần mà cũng không quá xa.
Hà Sở lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Dịch có chút lạnh lùng, giống như là đang nhìn thấu người khác.
" Anh hai?"
Nguyễn Dịch chống hai tay lên lưng sô pha, dựa sát vào người cậu, ngửi thấy mùi pheromone trên người cậu, mùi hương thoang thoảng trong phổi dường như có chút ngọt ngào, cậu nhìn xuống gáy Alpha có sức dụ hoặc rất lớn này, hắn cười lạnh, giải thích với Hà Sở đang căng thẳng: " Anh xem miếng ức chế của em."
Nguyễn Dịch đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy, hành động này thật ra rất là phản cảm, nhưng Hà Sở cảm thấy Nguyễn Dịch không có ý gì, pheromone trên người hắn khiến Hà Sở cảm thấy dễ chịu.
Nguyễn Dịch không giống như người khác dùng tin tức tố để quyến rũ, trên người luôn dùng nước hoa che giấu tin tức tố, lúc này Hà Sở thầm hít một hơi, giống như đợt trước ngửi được pheromone nhẹ nhàng tao nhã.
Hà Sở còn muốn ngửi một chút, Nguyễn Dịch ngồi trở lại, tay vân vê sau gáy hắn, hỏi: " Bạn trai em không có đánh dấu em bởi vì em chưa thành niên à?"
Bình thường Omega chỉ có thể đánh dấu bởi một Alpha, để bảo vệ Omega, đánh dấu một Omega vị thành niên về mặt pháp lý là tội nặng, cho dù Omega có nguyện ý hay không.
Nguyễn Dịch cảm thấy Hà Sở sẽ tận dụng được thế mạnh của bản thân trên nhiều phương diện khác nhau, trong lòng khô khan khiến hắn không để ý câu hỏi và hành động không thích hợp của mình.
Mặt Hà Sở vẫn luôn tái nhợt, bây giờ bị hỏi khó như vậy, rũ mi xuống, sau đó nhìn hắn nói: " Chung Giang Viễn không phải bạn trai của em. Lúc trước anh ta tống tiền bạn của em, bọn em không ở bên nhau."
Nguyễn Dịch nhướng mày, bắt gặp ánh mắt của Hà Sở, thu tay về —— hắn không hài lòng vừa rồi chính mình mất tự chủ như thế nào.
Hắn luôn biết Omega là một sinh vật rất có tính mê hoặc, lúc trước bị bộ dạng của Hà Sở lừa gạt, tuy rằng khiến người ta tức giận, nhưng anh cũng không quản chuyện nhà họ Lận.
Vừa rồi hắn không khống chế được ác ý của mình đối với Hà Sở, có lẽ là vì nghĩ đến một người khác.
Đúng lúc này, Lận Chiêu Hi đi ra, bất mãn nhìn hai người ngồi gần nhau, liền gọi hắn: "Anh hai, đi thôi."
Nguyễn Dịch đối Hà Sở nói: “Đi thôi.”
Lận Chiêu Hi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Nguyễn Dịch, trong lòng hơi đắc ý, quắc mắt Hà Sở, tách cậu ra khỏi người Nguyễn Dịch, sau đó trong khách sạn mua hai chai nước, một chai đưa cho Nguyễn Dịch, một chai cho chính mình, đưa cho hắn để hắn mở giúp mình.
Nguyễn Dịch cầm lấy chai, liếc nhìn Hà Sở cúi đầu đi phía sau, mở ra một chai cho mỗi người, đưa cho hai người.
Hà Sở cầm lấy đồ uống, đối với hắn nói: "Cám ơn."
Lận Chiêu Hi bước tới thùng rác, ném đồ trong tay đi, vẻ mặt đầy bất mãn.
Anh biết Nguyễn Dịch ghét loại Omega nào, nhưng anh không ngờ rằng thái độ của Nguyễn Dịch đối với Hà Sở vẫn như cũ sau khi nghe được lời nói của mình.
Không biết là không thèm để ý, hay là không tin mình nói.
Anh hi vọng là người đến trước, nhưng lại không khống chế được phẫn nộ do người sau mang đến, lạnh lùng nhìn Hà Sở cầm lon từ kính chiếu hậu.
Hà Sở giương mắt, cũng nhìn hắn, không một chút hoang mà uống một hớp.
Lận Chiêu Hi tức giận đến mức lập tức thu hồi ánh mắt.
Hà Sở quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, khóe miệng âm thầm mím chặt.
Thực ra cậu cũng không muốn cùng Lận Chiêu Hi so đo này nọ, càng không muốn xung đột gì với anh ta, nhưng cậu tức giận đối với những gì mà Lận Chiêu Hi đã nói với Nguyễn Dịch.
Hà Sở nhìn thoáng qua sườn mặt Nguyễn Dịch ngay trước mắt, ngón tay nhẹ vòng quanh lon, cảm thấy đồ uống lần này ngọt hơn so với mọi lần.
Sau khi xe chạy đến nhà họ Lâm, Lận Chiêu Hi chạy về phòng, Hà Sở ngồi ở ghế sau, thấy Nguyễn Dịch còn chưa xuống xe, liền hỏi: "Anh hai, anh không ở lại ăn cơm với nhà em sao? "
Nguyễn Dịch cũng đã biết một chút về tình hình nhà họ Lâm, hiện tại đi vào cũng phải cười nói giả lả, mà giờ hắn lười làm chuyện này, nên gật đầu với Hà Sở.
Hà Sở khoát tay lên cửa nói: “Tạm biệt.” Cậu nói thêm: “Đi đường cẩn thận.”
Nguyễn Dịch nhướng mi liếc hắn một cái, gật đầu.
Hà Sở đứng ở ven đường đợi xe của Nguyễn Dịch đi xa rồi mới chạy về phòng, lúc này còn rất sớm, ngày thường lúc này cậu đang ở bên ngoài làm bài tập.
Cậu trở về phòng và đổ hết đồ uống còn lại trong lon, rửa sạch và dự định tối nay sẽ làm cái gì đó từ chiếc lon này.
Đang rửa đồ thì bên ngoài có người gõ cửa, không phải là Lận Hồng Tân, Lận Hồng Tân sẽ dùng ngón trỏ cong lên gõ cửa.
“Hà Sở, mở cửa.”
Nghe thấy giọng nói của Lận Chiêu Hi, cậu không định mở cửa, sau khi về đến nhà họ Lâm, cậu cũng không định vì người khác mà mở cửa.
Hà Sở đứng ở sau cửa đợi Lận Chiêu Hi, cũng không có tự mình mở cửa, như trước gây phiền phức cho hắn mấy lần, hắn đá vài chân liền rời đi, nhưng lúc này Hà Sở lại nghe thấy âm thanh bên ngoài cắm một cái chìa khóa, đồng tử co rút lại, nhìn khóa cửa xoay, sau đó Lận Chiêu Hi đẩy cửa bước vào.
“Đây là nhà của tôi, anh cho rằng mình trốn được đi đâu?” Lận Chiêu Hi đẩy Hà Sở, đánh giá một chút phòng Hà Sở.
Sau khi Hà Sở được nhận làm con nuôi, cậu sống ở đây, một phòng ngủ dành cho khách trong nhà họ Lâm, tuy rằng không lớn bằng phòng ở trên lầu, nhưng tiện nghi bên trong cũng không kém hơn những người khác - loại ăn bám ba mình luôn luôn làm đúng chỗ. (?)
Người khác sẽ chỉ nghĩ ông ta coi con nuôi như ruột thịt, không nghĩ tới ở nơi này nuôi dưỡng tình nhân.
Hà Sở nhìn cánh cửa bị mở ra, lại cảm thấy căn phòng vuông vắn bị gió lùa, làm cho cậu cảm thấy bất an, muốn đóng cửa lại, Lận Chiêu Hi ở sau lưng đột nhiên duỗi tay xé miếng ức chế.
Hà Sở hơi đau, che tay sau gáy kinh ngạc quay lại: "Em làm gì vậy?"
“Ngửi mùi tin tức tố của anh một chút.” Lận Chiêu Hi ném mấy thứ trong tay cậu, tuyến thể đang phát triển chỉ giúp anh chiếm được một hơi thở trong không khí, như có như không, nhìn Hà Sở hoảng loạn lại được thỏa mãn ác ý..
Anh cùng Hà Sở tranh nhau cặp sách, ý định không cho cậu miếng dán ức chế.
Anh không cảm thấy tin tức tố bị rò rỉ có bao nhiêu nguy hiểm, thoải mái hào phóng vì Omega trong nhà nhiều như vậy, chỉ có Hà Sở đa nghi, giống như bất cứ lúc nào đều có Alpha động dục vì cậu
Nhưng lại thản nhiên đưa cái gáy của mình cho một Alpha.
Thậm chí anh còn biết tuyến thể rất nhạy cảm và gần như là cơ quan sinh dục của Omega, Hà Sở làm vậy là để dụ dỗ Nguyễn Dịch sao?
Lận Chiêu Hi nghĩ lại đến cách Nguyễn Dịch đặt tay lên gáy cậu trong khách sạn, trong lòng liền dâng lên cảm xúc bén nhọn.
Anh đạp một chân vào đùi Hà Sở, Hà Sở gần như khuỵu xuống vì đau, mất cơ hội tranh cặp sách cùng Lận Chiêu Hi, ngược lại cậu bình tĩnh, dựa vào tường, nhìn Lận Chiêu Hi cầm lấy cặp sách, trút bỏ đồ bên trong, ném hết những miếng ức chế vào bồn cầu như trút bỏ hận thù.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ài ài, moah moah ~ Cuối chương trước mình đã thêm vào một chút gì đó, và cũng đã sửa tên thành cặn bã.