Sở Tù (Người Bị Giam Cầm)

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Dịch vê ngón tay vừa mới sau gáy, nói: "Xem ra không còn nữa."

Hà Sở thở phào nhẹ nhõm, nói thêm: "Cảm ơn anh hai."

Người nhà họ Lận đã đi ra khỏi tiền sảnh, đang đứng ở bậc thềm đón khách, Nguyễn Dịch không thể tiếp tục trêu chọc cậu, đành phải kiềm chế cười, cùng cậu xuống xe.

Cả bốn người nhà họ Lận đều chào hỏi Nguyễn Dịch, bọn họ ôm Nguyễn Dịch một cái, Hà Sở cũng đứng ở một bên nhỏ giọng thăm hỏi mỗi người, sau đó lặng lẽ tránh ra.

Nguyễn Dịch chú ý tới bóng lưng lặng lẽ rời đi, Lận Chiêu Hi ôm cánh tay hắn, sủng nịch nói: "Anh hai, kệ anh ấy đi, anh ấy thật quái gở, chúng ta đã lâu không gặp, anh mau nhìn em."

Nguyễn Dịch: "Em lại làm sao vậy?"

" Em nhớ anh mà."

Dù Hà Sở có chạy nhanh đến đâu, vẫn có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Lận Chiêu Hi, cậu không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lận Chiêu Hi đang ôm cánh tay Nguyễn Dịch, đi vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn.

Lận Chiêu Hi luôn khao khát được làm Omega của Nguyễn Dịch, vì tin Nguyễn Dịch đính hôn mà khóc lóc om sòm, vậy mà bây giờ lại có thể làm nũng với Nguyễn Dịch.

Ít nhiều có phần bội phục anh ta

Hà Sở thầm nghĩ, Lận Chiêu Hi lúc này nhất định phải ngửi được mùi pheromone vừa trầm lại dễ chịu trên người Nguyễn Dịch, giống như vừa rồi cậu ngửi thấy vậy.

Không đúng, tuyển thể của Lận Chiêu Hi đều không phát triển, tuyển thể của Beta khác với Omega ở chỗ không thể ngửi được tin tức tố.

Nghĩ đến đây, Hà Sở mím khóe miệng như được an ủi phần nào.

Cậu đối với nhà họ Lận cái gì cũng không nghĩ tới, Nguyễn Dịch cũng không phải người nhà họ Lận, lúc này cậu vẫn hy vọng một chút gì đó có thể là của mình.

Cho dù Nguyễn Dịch ở ngoài tầm với của cậu, Hà Sở vẫn cảm thấy vui vẻ từ trong mương sâu ngẩng đầu nhìn hắn.

Hôm nay cậu về sớm quá, cậu không làm bài tập, đang viết bài trong phòng thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa, tay cầm bút của Hà Sở run run gạch ra một nét ngang trên vở.

"Hà Sở, ra ngoài ăn cơm."

Là giọng của Nguyễn Dịch.

Hà Sở do dự, đi ra mở cửa, Nguyễn Dịch cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, dưới ánh đèn sáng ngời, có thể nhìn thấy một chút vết sẹo hơi đỏ nơi khóe mắt híp lại, làm trong nụ cười ôn nhu có tí chút tà vọng trên khuôn mặt

"Em không đói, mọi người ăn đi."

Nguyễn Dịch bật cười, "Bác Lận kêu anh gọi em xuống, em để anh xuống một mình sao?"

" Em thực sự không đói, em ăn ở ngoài rồi."

Nguyễn Dịch nhìn hắn chằm chằm, Hà Sở có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, Nguyễn Dịch nói: "Nếu không muốn cùng anh ăn cơm, anh gọi người mang tới cho em."

Hà Sở lập tức nắm lấy tay của hắn, cũng đi ra khỏi phòng, nói: "Em không có.

Khi cậu đi theo, bà Lâm tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất nhiệt tình, nói với Nguyễn Dịch rằng cậu ăn cơm ở trường suốt, đã lâu không ăn cùng bọn họ.

Hà Sở không ngừng nói cảm ơn, khiến cho chính mình như là người ngoài.

May mắn thay, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Nguyễn Dịch, không phải cậu.

Cậu ăn một chút thứ trước mặt, đứng dậy, nhỏ giọng nói một tiếng rồi rời đi.

Nguyễn Dịch cau mày khi nhìn thấy bóng lưng gầy gò còn chưa nhúc nhích cái gì trước mặt.

"Anh hai, đừng để ý đến anh ấy, anh ấy tính tình rất kỳ quái,cứ như chúng ta đối xử tệ bạc với anh ấy vậy." Lận Chiêu Hi hừ lạnh nhìn bóng lưng Hà Sở, sau đó liền bị chị gái cùng mẹ ánh mắt cảnh cáo, anh tiếp tục bĩu môi nói: "Anh hai, sao hôm nay anh lại đi cùng anh ấy? Anh ấy thường đến tối mới về."

Nguyễn Dịch xoay dao nĩa trong tay nói: "Anh thấy hình như Hà Sở có bạn trai."

Hắn chủ ý là muốn để nhà họ Lận chú ý, dù sao Hà Sở cũng là một Omega, hôm nay bạn trai cậu, hắn trông thấy cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Lận Chiêu Hi ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh ta vừa có bạn trai là ngày nào cũng ở cùng bạn trai, trên người toàn mùi Alpha. Thật kinh tởm. Nếu anh ta mang thai, nhà chúng ta làm sao bây giờ?

"Chiêu Hi." Lận Hồng Tân sắc bén cảnh cáo con trai.

Sắc mặt những người trên bàn đều có điểm vi diệu, Nguyễn Dịch cười nhẹ nói: "Sắp tới sinh nhật mười sáu của Chiêu Hi, em muốn gì?"

Lận Chiêu Hi sắc mặt lập tức sáng ngời, kiều kiều nói cho hắn biết mình muốn cái gì.

Bố mẹ và chị cả ở bên đều dở khóc dở cười khi thấy anh như thế này.

Sau bữa tối, Lận Tuyên đến gặp Nguyễn Dịch, hai người cùng nhau lớn lên, tuy rằng cách nhau mấy tuổi nhưng quan hệ vẫn tốt đẹp.

"Chiêu Hi cũng chỉ là quá dính người, đợi đến khi trưởng thành thì tốt rồi, đừng quan tâm em ấy nói gì."

Nguyễn Dịch cũng luôn coi Lận Chiêu Hi như con, đứng bên xe nói với Lận Tuyên: "Hà Sở xảy ra chuyện gì?"

Lận Tuyên vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chị cũng không biết, có lẽ em ấy đã lớn rồi. Cũng từng đề cập muốn dọn ra ngoài ở cùng bạn trai."

Cô ấy lại đau đầu và nói, " Em biết rằng cha mẹ chị đã nhận nuôi em ấy, rất sợ bạc đãi em ấy, nhưng chị không biết phải làm gì với em ấy cả."

Quả thực, ngay cả nhà họ Lận cũng không biết phải làm sao, Nguyễn Dịch càng không biết mà cũng quản không được.

Nguyễn Dịch lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, bấm khóa mở khóa xe, lên xe rồi ấn cửa sổ, để gió đêm thổi bay hương thơm nhàn nhạt còn sót lại trong xe.

Hà Sở đang ngồi dưới lầu nghe thấy tiếng xe ô tô chạy đi, muốn đứng lên xem xét, nhưng do dự một hồi, không còn nghe thấy tiếng động cơ.

Thở dài một tiếng, cậu còn không có cơ hội nói cho Nguyễn Dịch vết thương nơi khóe mắt.

Cậu dựa vào tấm cửa và tiếp tục đọc cuốn sách của mình.

Nhà họ Lâm rất lớn, ban đêm đặc biệt yên tĩnh, âm thanh nào cũng có thể rõ ràng lọt vào tai Hà Sở đang còn thức, thậm chí còn quen với việc đếm ngược chờ bình minh.

Cậu ở trong phòng đọc lại đoạn nhạc phổ - cậu là nghệ sĩ violon của trường, cậu phải chuẩn bị đoạn diễn tấu ngẫu hứng này trong vòng nhiều ngày, nên trách nhiệm có chút nặng nề.

Khi cậu thu dọn cặp sách và hộp đàn piano xong, bầu trời bên ngoài đã sáng.

Người giúp việc nhà họ Lâm bắt đầu làm việc nhẹ nhàng từ sáu giờ sáng, khi cậu đi ra ngoài, trong phòng giúp việc bên cạnh đã có người vừa tỉnh dậy, cậu gõ nhẹ vào cửa phòng bên cạnh: " Dì, cháu làm phiền một chút nói cho mẹ cháu biết cháu đang đi học."

Cậu sống trong nhà của Lận gia, đi đâu đều phải báo cho người nhà một tiếng

Từ cửa sau đi ra ngoài, tầm mắt bị bức tường che khuất cũng mở ra, con đường nhựa thẳng tắp cùng trời thu cao vời vợi, một cành cao chặn ngang ở một bên cành lá đung đưa trong gió thu.

Lúc Hà Sở bước tới, lá khô rơi nhẹ xuống từ trên đỉnh đầu, tóc trên trán bị thổi lên, khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ thiếu một ít huyết sắc, trông vô cùng tái nhợt. Sau gáy anh cũng bị thổi phồng lên, một mùi thơm thoang thoảng toả ra, bàn tay trắng nõn sờ vào miếng ức chế trên tuyến thể sau gáy để xác nhận.

Trên thị trường chỉ có hai loại thuốc ức chế mà Hà Sở có thể mua được, một là miếng ức chế cậu đang dán sau gáy, loại thuốc này bán sẵn trong tiệm nhỏ của trường, chỉ có thể tạm thời phong tỏa pheromone, tác dụng trong vòng 72 giờ. Loại khác là thuốc ức chế ở hiệu thuốc không chỉ ngăn cản pheromone hạn chế thời kỳ động dục, nhưng mà loại này cần phải chứng minh, Omega vị thành niên cũng cần mua dưới sự giám sát của cha mẹ.

Hà Sở trước nay vẫn luôn dùng, nhưng là cậu đã tiết kiệm tiền từ lâu, bảo đảm mua được thuốc ức chế giá cao trên chợ đen trước khi phát nhiệt.

Nghĩ đến đây, Hà Sở tâm tình tốt, xoay chiếc lá rơi trên vai vặt cuống lá nhét vào trong túi, khi đến trường liền đem chiếc lá rụng nguyên cả gân lá kẹp vào trong từ điển, sau đó nhân lúc phòng học không có người mà ngủ bù.

Một giờ sau, phòng học đã đông đủ, thầy giáo đứng trên bục giảng, Hà Sở ngồi dậy mở sách giáo khoa dưới sự nhắc nhở của thầy giáo, Omega cùng Beta trong phòng học bắt đầu đọc bài ở bên bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ.

Hà Sở không có tỉnh táo, đôi mắt nặng trĩu nhìn dòng chữ trong sách giáo khoa quay cuồng, cậu đứng lên mới miễn cưỡng có thể đọc xong buổi sáng, tiếng chuông liền vang lên, liền nằm xuống bàn bắt đầu ngủ.

Tất cả các tiết học buổi sáng đều lặp đi lặp lại như vậy, trong giờ nghỉ trưa ngủ được một tiếng rưỡi, mới thực sự thoát khỏi cơn buồn ngủ do thiếu ngủ

Bữa trưa mà Phương Du Ân để lại cho cậu đã nguội, trên hộp cơm còn dính một lớp dầu mỡ, lúc Hà Sở đi ăn ở hành lang bên ngoài, tiếng ầm ầm bên ngoài hành lang bên tai cậu truyền vào, đang uể oải bắt đầu tỉnh táo lại. Xung quanh như một bức tranh cuộc sống, có âm thanh và màu sắc.

Sau khi tan học, Phương Du Ân tìm đến anh, hai người cùng nhau đi vào phòng âm nhạc tập luyện.

Phương Du Ân chia sẻ đồ ăn vặt với cậu trên đường, cả hai ăn như hamster, còn đổi bánh quy cho nhau ở ngoài phòng nhạc.

Phải mất một giờ tập luyện mới khiến giáo viên hài lòng với kết quả, và nói với họ rằng họ có thể rời đi.

Hà Sở muốn luyện một hồi, còn chưa bỏ đàn vi-ô-lông xuống, mà Phương Du Ân cầm cây sáo đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn, khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu, nói: "A Sở, đến nhà tớ đi"

Hà Sở cố gắng kéo một cái G để điều chỉnh, nói: "Tớ không thể lúc nào cũng làm phiền nhà cậu được."

"Vậy nếu hôm nay họ Chung lại đến gặp cậu thì sao?"

Hà Sở nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Anh ta sẽ không làm được gì tớ."

Phương Du Ân không nghĩ như vậy, cho dù hắn là Beta, hắn cũng biết Omega như Hà Sở rất nhiều người thích, càng không nói tới cái tên vô lại Chung Giang Viễn.

Nhưng Hà Sở không có lựa chọn nào khác.

"Như vậy cũng không phải biện pháp hay. Tớ sẽ bí mật theo dõi cậu. Mà này, nhà đó vẫn không cho cậu dọn ra ngoài à?"

"Bọn họ nói chờ tớ thành niên, còn có mấy tháng nữa thôi." Hà Sở sờ sờ gáy.

"Tớ sợ rằng......"

Hà Sở đặt bàn tay lạnh như băng của mình lên nói: "Tớ không sợ, cậu sợ cái gì, không có gì phải sợ, mấy ngày nay tớ đều nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi dọn ra ngoài."

Phương Du Ân không biết cậu là thực sự không sợ hãi chút nào, hay chỉ là tự an ủi mình, đặt lên mu bàn tay của cậu, nặng nề gật đầu.

Hai người ở lại luyện tập trong phòng âm nhạc thêm nửa tiếng nữa, trường học vắng tanh, nhân viên quét dọn bắt đầu dọn từng lớp một trước khi họ đóng cửa phòng nhạc rồi đi ra ngoài.

Ngoài cổng trường không có ai, bọn họ nhìn thấy Chung Giang Viễn tựa vào xe máy nhìn thoáng qua, Chung Giang Viễn cũng nhìn thấy bọn họ, ra hiệu cho bọn họ qua đây.

Hôm nay Chung Giang Viễn đưa cậu đi xem xe đua, đến khuya mới đưa cậu về nhà họ Lâm.

Cửa nhà họ Lâm đóng lại, Hà Sở cầm chìa khóa cửa sau, muốn đợi đến khi Chung Giang Viễn đi rồi mới lấy ra.

Chung Giang Viễn nhìn Hà Sở đứng ở dưới đèn đường, dáng người nho nhỏ, quá xinh đẹp, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ Alpha, lại mặc đồng phục học sinh, mang theo vẻ ngoài độc nhất vô nhị.

Trong lòng ngứa ngáy, anh bước tới, chặn Hà Sở giữa hàng rào, trên cổ cậu khịt khịt mũi - trên người cậu luôn có một miếng dán ức chế, để người ta không ngửi thấy mùi pheromone dù chỉ một chút, mà nhìn bóng lưng trắng nõn của cậu và cổ mềm mại, cũng có thể đoán được rằng mùi nhất định rất thơm.

• Editor có lời muốn nói

Hoan nghênh cảnh sát chính tả nhé, chứ giờ tôi hơi lười để soát lại, và ủng hộ tui tại đây nhé. Nếu truyện gì đó reup thì reup luôn cả ảnh này nhé. Thân ái và quyết thắng ?

chapter content