" 18h rồi à?" Sở Trí Tu nhìn đồng hồ trên tay đã điểm sáu giờ chiều liền đứng lên thu xếp trở về nhà.
" boss ngài về à?" Thư Ký Đường bước vào định báo cáo công việc liền thấy ông chủ cuồng công việc nhà mình muốn đi về, bình thường không phải làm tới tám, chín giờ tối sao?.Hại anh lúc nào cũng ở lại làm tới tối, ai bảo là thư ký giám đốc Sở Thị lương nhiều làm gì a.
" ừ, tôi dặn cậu mua một chiếc xe hơi nhỏ kiểu dáng bình thường nhất có chưa " Sở Trí Tu bước ra cửa lại nhìn cả người mình, mặc đồ hiệu, đồng hồ đắt tiền, nhìn không giống một nhân viên văn phòng bình thường thì phải.
" đã để ở bãi xe của công ty rồi ạ " Thư Ký Đường nói.
" sắp tới không cần đến đón tôi đi làm nữa " Sở Trí Tu ngẫm nghĩ một lúc,để tránh bị nghi ngờ nên làm như vậy.Một lát đi về hắn sẽ ghé mua vài bộ đồ bình thường với đồng hồ rẻ tiền, nếu không sẽ đóng không tròn vai.
19h Sở Trí Tu tái chiếc xe hơi nhỏ vài bãi đậu xe của một chung cư hạng thường, hắn đi thang máy lên trên lầu 6, đến căn hộ của mình rồi mở cửa bước vào.Bên trong đã thơm phức mùi đồ ăn, hắn vừa mở cửa hương thơm đã bay đến mũi.
" chú về rồi à? mau đi tắm đi, rồi xuống ăn cơm, em làm xong rồi nè " Lâm Hiểu Huỳnh từ trong bếp ló đầu ra nói.
" ừm " Sở Trí Tu có điểm kinh ngạc, hắn có chút không quen khi có một cô gái nhỏ ở nhà chờ đợi mình, hắn máy móc mà gật đầu rồi đi tắm.
Căn nhà này hôm nay mới mua, khi mà hắn tỉnh lại trong khách sạn, đã suy nghĩ về vấn đề này cho nên đã nói thư ký Đường mua một căn hộ.Rồi chuyển đồ của hắn đến đây.
" anh ăn thử đi " Lâm Hiểu Huỳnh để bát đũa đến trước mặt của Sở Trí Tu.
Hắn kéo ghế ra ngồi xuống nhìn một bàn đồ ăn bắt mắt, liền đưa tay cầm đũa lên gấp một miếng.Vừa đưa vào miệng vậy mà rất ngon, chua chua ngọt chọt, rất hợp khẩu vị.
" ngon lắm, em cũng ăn thử đi " Hắn gấp một miếng thịt cá cho cô nói.
Không khí giữa hai người cũng rất hài hòa, nhưng bị câu nói của Sở Trí Tu làm cho thay đổi.
" chúng ta là vợ chồng rồi, em ngủ cùng phòng với tôi đi " Sở Trí Tu liếc mắt nhìn xem phản ứng của cô gái nhỏ, đây là hắn cố tình chọc cô đó.
" hả!?" Lâm Hiểu Huỳnh đang gấp miếng thịt vừa há miệng định ăn thì nghe vậy giật mình mà miếng thịt rơi vào trong bát.
" em hoảng làm gì, có cái gì mà tôi chưa thấy đâu" Sở Trí Tu cười nhếch mép nhìn cô từ trên xuống dưới.
" đừng nói nữa, ngủ cùng là được chứ gì, tôi mới không sợ " Lâm Hiểu Huỳnh mạnh miệng nói.
Chỉ là tối đó có một người vô cùng hồi hộp, nằm trên giường mà văn ve cái mền, vô cùng bất an cùng lo lắng.Nhìn thấy Sở Trí Tu từ thư phòng mở cửa vào trong liền giả vờ ngủ, khiến hắn vô cùng buồn cười.
" tôi sẽ không làm gì em đâu, ít nhất là có được sự cho phép của em " Sở Trí Tu lên giường nằm, nhỏ giọng nói.
Ây vợ của hắn còn nhỏ cần phải nâng niu, hắn sợ chọc quá lại bỏ đi nha.
Biết sao được hắn lớn hơn cô gái nhỏ này tận một con giáp, trâu già gặm cỏ non phải yêu thương chiều chuộng thôi nha.Mà hình như hắn quên cái gì đó thì phải mà thôi kệ đi, chắc không quan trọng.
Biệt thự riêng của Sở Trí Tu.
" ủa ông già đâu rồi bác quản gia?" Cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn lên đồng hồ treo tường thì điểm đã hai mươi hai giờ mà chưa thấy lão cha thúi nhà mình.
" cái này tôi không rõ chưa cậu chủ nhỏ, sáng nay thư ký Đường gọi đến nói là sắp xếp đồ đạc của thiếu gia, hình như là đổi chỗ ở gì đó " Bác Lí quản gia gãi đầu mơ hồ nói.
" cái gì? ông già này có khi nào vui chơi bên ngoài mà quên con không?"
" không được, con phải đi tìm hiểu "