Sở Tổng Hiểu Lầm Rồi

Chương 13: Đợi thích hợp




" chú...chú muốn làm gì?" Lâm Hiểu Huỳnh nhích người ra một chút, đôi mắt tròn vo lo lắng hỏi.

" thì chính là..." Sở Trí Tu nhếch mép cười, kéo cô lại gần sau đó cúi đầu xuống chuẩn xác hôn lên môi cô.

" ưm ư..." Lâm Hiểu Huỳnh bị hôn mà bất ngờ, nhưng cô không từ chối cũng không phản kháng vì cô thích nha.Đây là chồng cô mà, tại sao phải từ chối chứ ha ha.

Môi lưỡi hai người dây dưa không dứt, trong không khí truyền đến mùi tình ái, tiếng chụt chụt cứ vang lên không ngừng.

" hôm nay tha cho em " Sở Trí Tu tha cô ra, lấy ngón tay trỏ gõ nhẹ vào trán của Lâm Hiểu Huỳnh rồi cười nói.

Ngày mai còn nhiều chuyện phải làm, không nên để em ấy quá mệt.

" ưm.." Lâm Hiểu Huỳnh xấu hổ mà rút vào ngực của Sở Trí Tu hai người ôm lấy nhau ngủ, nhưng trong lúc ngủ bàn tay hắn xấu xa mà lần mò vào áo ngủ của cô.

Mà Lâm Hiểu Huỳnh khi ngủ không có thói quen mặc áo lót, cho nên không ít lần bị Sở Trí Tu trêu chọc.Hắn còn xấu xa hơn nữa là vén áo cô lên, mà hôn hít, cắn mít đầu t*, đúng là ông chú vô sỉ mà.

" chú...chú nói tha cho em mà...hức hức " Lâm Hiểu Huỳnh bị chọc ghẹo đến phát khóc, giọng mũi lên án hắn.

" anh chỉ là hôn một chút thôi " Sở Trí Tu cười nói, một bên tay thì sờ nắn, bên còn lại thì hắn hôn liếm mút nó.

Chiếc lưỡi ấm nóng liếm lấy đầu t*, rồi lại ngậm sau đó nhã ra.Cuối cùng đến lúc Lâm Hiểu Huỳnh khóc thành tiếng, hắn mới thôi chọc ghẹo cô.

" ngoan đi ngủ thôi " Sở Trí Tu ngước mặt lên, dịu dàng mà lau nước mắt cho cô.

" ưm ưm " Lâm Hiểu Huỳnh gật nhẹ đầu, cô bị chọc ghẹo đến mức buồn ngủ rồi, mí mắt từ từ nhắm lại.

Còn tên nam nhân già Sở Trí Tu lại chôn mặt vào hai đồi núi của cô vợ nhỏ mình mà ngủ, có bao nhiêu vô sỉ xấu xa thì có bấy nhiêu.



Sáng hôm sau trong khi hai người Sở Trí Tu ôm hai ngủ thì đứa nhỏ Sở Thiên lại dậy sớm hơn bình thường, đứng bên ngoài gõ cửa gọi lớn.

" mẹ ơi, mẹ ơi "

Lâm Hiểu Huỳnh bị gọi đến thức, vừa mở mắt đã thấy ông chồng không nên nết nhà mình vùi mặt vào ngực cô.Lâm Hiểu Huỳnh tức giận mà đánh một cái bốp vào người của hắn.

" dậy, chú muốn ngủ đến khi nào " Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nhìn hắn.

" à ừ " Sở Trí Tu mơ màng bị đánh tỉnh, nhìn cô như vậy liền biết rõ bị mình chọc cho tức giận.

" Tiểu Thiên con chờ mẹ một chút " Lâm Hiểu Huỳnh đẩy ông chồng già nhà mình qua một bên, nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.

Ngày hôm qua cô đã hứa là sẽ dẫn thằng bé đi chơi, bởi vì hôm nay là chủ nhật.

Đến lúc cô đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ thì cầm điện thoại lên nhìn liền thấy để ngày 28 tháng 8.

Ây cha vậy là cô lấy chồng gần một năm rồi sau?.Nhưng hôm nay không phải là ngày mà em trai nói lên đây ở sau?.

" chú ơi, em quên mất, hôm nay em trai lên đây " Lâm Hiểu Huỳnh đánh vào trán mình một cái.

" khi nào lên " Sở Trí Tu đang mặc đồ vào nói.

" chiều mới lên, chú có thể đi cùng em không?" Lâm Hiểu Huỳnh nắm lấy cánh tay hắn lắc hai cái.

" đương nhiên rồi, cứ để em trai ở đây đi " Sở Trí Tu xoa đầu cô nói.



Hắn biết hoàn cảnh nhà cô, đương nhiên là điều tra rồi, trong nhà chỉ có hai chị em, cha mẹ li dị, sau đó thì cũng có gia đình mới.Còn ba mẹ con nương tựa vào nhau.

Lâm Hiểu Huỳnh tích góp được một chút đỉnh tiền, để cho mẹ ở nhà mở một tiệm lẩu nhỏ ở quê.

Bây giờ em trai lên đây để đi học, mà nghe cô nói là thằng bé muốn học quân đội, làm phi công.Nếu vậy thì chắc tới lúc vô học là ở kí túc xá trong trường, về vấn đề này hắn sẽ nói Thái Gia Thịnh.

" vậy không làm phiền hai cha con chứ?" Lâm Hiểu Huỳnh có chút lo lắng hỏi, em trai mới lên cô cũng không thể để sống một mình bên ngoài được.

" sẽ không, đó là em trai em cũng là em trai anh, chúng ta là một gia đình mà phải không?" Sở Trí Tu mỉm cười nói.

" chú..." Lâm Hiểu Huỳnh hốc mắt có điểm đỏ,ôm chầm lấy hắn.

" khụ khụ, đừng có phát cơm chó nữa " Sở Thiên đứng ngoài cửa, nhìn đến ngứa con mắt nhịn không được ho lên tìm sự tồn tài.

" à mình đi thôi ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh giật mình cùng xấu hổ đẩy Sở Trí Tu ra mà chạy đi trước.

Trong phòng chỉ còn hai cha con Sở gia, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.Cuối cùng vẫn là Sở Thiên nói trước.

" cha định sẽ giấu mẹ đến khi nào?"

" bà ấy là một cô gái tốt, con rất thích mẹ "

" đợi thích hợp thì nói " Sở Trí Tu nhìn đứa con cứng đầu cứng cổ nhà mình đáp.

" hai cha con làm gì lâu vậy?" Lâm Hiểu Huỳnh từ bên ngoài nói vọng vào.

" tới đây "