Í là truyện có quá trời ý tưởng luôn mà bị flop, cíu Mộc các nàng ơi, éc o éc.
.............
Sau sự kiện Lâm Hiểu Huỳnh nổi trên mạng thì có mấy shop quần áo mời cô đến chụp ảnh, trong đó có một cửa hàng tên là " Helen nào Mật Mật ".
Nhìn cái tên khá là dễ thương, catxe cũng không tệ, nên Lâm Hiểu Huỳnh hôm nay đến chụp ảnh.Cũng đơn giản là mặc trang phục mới của tiệm, sau đó chụp vài bức ảnh.
Một buổi sáng của cô cứ vậy trôi qua, chiều thì đến khách sạn làm việc.Thật ra công việc ở đây cũng rất nhẹ nhàng, cô còn có thời gian rảnh mà nhắn tin khoe với Sở Trí Tu.
" Chú ơi, em mới chụp ảnh ở cửa hàng hôm qua em kể với chú ấy " Lâm Hiểu Huỳnh gửi tin nhắn qua cho Sở Trí Tu, đầu nghiên qua nghiên lại nhìn rất dễ thương.
" nè thấy em giỏi không, em kiếm được tiền, cho nên để ăn mừng thì tối nay cả nhà đi chơi được không ạ" Cô suy nghĩ lại gửi thêm một tin nhắn, chủ yếu để bồi đắp tình cảm với đứa nhỏ kia.
Bên đây Sở Trí Tu đang trong cuộc họp, không khí hết sức căng thẳng do có bộ phận làm bản kế hoạch quá lối mòn.Không đột phá cũng không mới mẻ, không có thu hút, Sở Trí Tu nhìn vào vô cùng không ưng ý.
Đang lúc chuẩn bị mắng một trận thì điện thoại hiện tin nhắn của cô vợ nhỏ, nhìn ảnh cùng tin nhắn bên trong, cơn tức giận cũng xoa dịu phần nào.Sở Trí Tu khẽ cười, nhắn lại cho cô, muốn ăn gì, đi đâu tối nay hắn về chở cả nhà đi.
" khụ " Sở Trí Tu tắt điện thoại, khi mà phát hiện ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình.
" lần sau chú ý một chút " hắn ho nhẹ rồi dời đề tài.
Bên đây buổi chiều Lâm Hiểu Huỳnh chở về chung cư tắm rửa thay đồ trước, để chuẩn bị tối nay sẽ đi ăn bên ngoài.Nhưng đúng lúc này điện thoại cô reo lên, khi bắt máy thì bên kia nói Sở Thiên đánh nhau với bạn ở trường.
Lâm Hiểu Huỳnh liền tức tốc bắt xe đến trường của đứa nhỏ, xui thế nào lại trời mưa nữa.Trên đường đi cô có nhắn với Sở Trí Tu nói ngắn gọn sự việc.
Vừa vào văn phòng liền nhìn thấy có rất nhiều người, trong đó có mấy đứa nhỏ mặc đồ trong giống đội bóng.Bên kia là Sở Thiên cùng vài đứa nhỏ khác nữa, giàn trận này có vẻ lớn đó.
" có chuyện gì thế? tôi là mẹ của Sở Thiên " Lâm Hiểu Huỳnh vội vã chạy vào, cô cũng không đem ô, nên khi đi vào trường có điểm dính mưa.
" phu huynh của Sở Thiên đến rồi à " Thầy giáo Lí thở phào nói.
" Sở Thiên cùng thành viên đội bóng đánh nhau với mấy bạn nam, theo như lời phía bên kia thì là bên Sở Thiên đánh người trước " Thầy Lí nghiêm nghị nói.
" mẹ của đứa nhỏ này đến rồi à? chà nhìn trẻ như vậy, có khi nào là mẹ kế không? xem ra cũng là loại không ra gì.Bây giờ con cô đánh con tôi, vậy bồi thường tiền thuốc với xin lỗi đi "
Lâm Hiểu Huỳnh nhìn về phía có tiếng nói đánh đá kia, là một nữ nhân ngoài ba mươi béo ú, cả người còn đeo đầy vàng.
Lại nhìn qua đứa nhỏ đứng kế bên, cao gầy ngũ quan bình thường, bị đánh đến gãy mất hai cái răng cửa.Cô nghe những lời không mấy dễ nghe đó cũng không để tâm, thì cô chính là mẹ kế thật mà.
" Tiểu Thiên nói cho mẹ nghe, có chuyện gì vậy?" Lâm Hiểu Huỳnh xoa đầu của Sở Thiên hỏi.
" con đau lắm không? một lát nữa về nhà mẹ thoa thuốc cho con nhé " Lâm Hiểu Huỳnh dịu dàng nói.
Ngạc nhiên lần này Sở Thiên không có hằng học với cô nữa, chỉ im lặng nhìn cô sau đó mới nói.
" là Lưu Trư khiêu khích tôi trước " Sở Thiên chậm rãi nói.
" dì Sở đừng la Sở Thiên, là bọn họ nói đàn em không có mẹ, thật ra là Lưu Trư ganh tị với Sở Thiên đó "
" hôm nay đàn em được một bạn nữ lớp kế bên tỏ tình, mà cô bé đó lại là người mà Lưu Trư thích.Cho nên mới đáng hội đồng Sở Thiên, là đội bóng bọn cháu nhịn không được mới vào giúp, nếu có la thì la bọn cháu luôn đi ạ " Đội trưởng đội bóng đứng ra giải thích.
" dì hiểu rồi " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười nói.
" Thầy Lí phải không? thầy nghe những gì bạn nhỏ này nói rồi nhỉ? "
" đánh nhau là sai, đây là cả hai bên, không thể nào chỉ bắt Tiểu Thiên nhà tôi chịu phạt.Còn nữa người kiếm chuyện là Lưu Trư, phiền chị Lưu dạy lại con mình cách nói chuyện và phiền nhà trường tìm hiểu rõ ràng.Đừng nói con trai tôi gây sự đánh nhau, thằng bé ngoan như vậy, giỏi như vậy " Lâm Hiểu Huỳnh nghiêm chỉnh nói.
" tôi muốn nghe Lưu Trư xin lỗi con trai tôi, thằng bé có cha mẹ " Lâm Hiểu Huỳnh nắm tay Sở Thiên nói.
" cái này ..." Thầy Lí gãi má nói, có điểm đuối lí, nhưng nhà của Lưu Trư này quyên góp cho nhà trường không ít đâu.
" con đàn bà này, mày nói gì chứ? muốn con trai bà xin lỗi à? thứ phụ nữ như mày, nhìn là giống hồ ly tinh rồi, có khi làm kẻ thứ ba không chừng " Lưu thị tức giận, liền xông vào đẩy ngã Lâm Hiểu Huỳnh, văn phòng liền trở thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Sức của người phụ nữ chanh chua kia, đẩy cô không chút nương tay, khiến cho Lâm Hiểu Huỳnh đầu đập vào cái bàn.
Cũng không phải là vết thương nặng chỉ là chảy máu một chút và sưng lên.Do da cô trắng nên nhìn qua có điểm đáng sợ.
" Hiểu Huỳnh!" Sở Trí Tu khi nhận được tin nhắn của cô thì liền vội vã chạy đến đây cùng với thư kí Đường khi mà cả hai có cuộc gặp mặt đối tác gần đây.
Từ đằng xa đã nghe tiếng cãi nhau, nhưng không nghĩ là vợ mình lại bị người đẩy ngã như vậy.
" chú..." Lâm Hiểu Huỳnh lấy tay đỡ lấy trán bị chảy máu của mình.
" dì chảy máu rồi.." Sở Thiên mắt hơi mở to nhìn trán của cô, lại trừng mắt nhìn về hai người Lưu Trư đang đắt ý.
" đáng đời " Lưu Trư cười mỉa nói