Diệp Chấn liếc con trai thứ đỏ mắt nói:
"Con biết được cái gì mau nói cho ba biết, đừng để ba bẻ gãy chân con."
"Con không biết gì cả,ba đừng hòng doạ con."
Diệp Vọng toàn thân run lẩy bẩy nhưng chắc nịch giữ kín mồm miệng, hai tay nắm chặt ga giường vẻ quật cường
เลิ้ท.
"Anh ấy tốt như thế ba chết tâm đi,ba đúng là cái đồ lão già cổ hủ."
Suốt mấy ngày này ông suy nghĩ rất nhiều, Khương Thừa Ân biết chuyện cũng thật lòng khuyên ông nên chấp nhận con mình, ông dường như bị lung lay đôi phần, nhọc tâm tình cảm thiếu đi sự ràng buộc của pheromone sẽ tồn tại được bao lâu,ông chỉ sợ Diệp Ngạn nhất thời hứng thú ngày rộng tháng dài sẽ cả thèm chóng chán. Há chẳng phải vài ba câu nói của thiếu niên trẻ người non dạ hay sao?
Ong nhu hoa can lui, ldi noi van lon du dieu:
"Diệp Vọng, con nói cho ba biết tên thằng bé kia thôi cũng được. Ta đảm bảo không làm phiền hai đứa nó,lẽ nào ta không có quyền được biết con mình thích người như thế nào à?"
Diệp Vọng nghe ba Diệp nói một thôi một hồi không ngớt,thuận tình thuận lý múa văn thành chương mà tâm hơi dao động.
Nói một chút chắc ổn ha, cậu nhóc nghĩ vậy bèn cần trọng đa nghi, rất lâu sau chịu thua trước khí thể của ông lão cáo già nhà mình, thở dài :
"Khương Du,anh ấy tên Khương Du ."
Diệp Chấn căng huyệt thái dương mường tượng,họ Khương à,sao cái tên này quá mức quen thuộc, đừng nói là cái ông đang nghĩ tới nhé. Kinh thiên động địa!
Nghĩ gì làm nấy,ông rút điện thoại ra nhắn cho Khương Thừa Ân:
"Lão Khương, tôi hỏi chút."
"Con trai ông tốt nghiệp Đại học chưa?"
"À nó ấy hả, cuối năm nay mới tốt nghiệp."
"Nó học khoa Khoa học Máy tính, có phải tên Khương Du?"
"0, Ong dieu tra no ha?"'
Diệp Chấn đơ người nhìn dòng chữ hiện rõ mồn một trước mắt không dám tin vào mắt mình, rốt cuộc tại sao trái đất lại tròn thế, đất nước tỷ dân chọn ai không chọn lại nhìn trúng người không nên động.
Ngu ngốc.
*
Ngày mai là sinh nhật Khương Du, sinh nhật đầu tiên Diệp Ngạn cùng cậu kể từ rất nhiều năm về trước.
Cả ngày hôm nay Diệp Ngạn chẳng nghĩ ra được nên tặng quà gì đây?
Bỗng dưng Ngọc Kỷ đánh lạc hướng Khương Du nhắc nhở cậu giáo sư có việc cần bàn bạc. Khương Du chẳng mảy may sinh nghi thong thả đi xuống tòà hội trường.
Lúc này Hứa Phàm ngó nghiêng ngó dọc nhanh chóng đóng kín cửa đến nỗi một con muỗi cũng chẳng thể lọt nổi,Ngọc Kỷ hào hứng thông báo:
"Các cậu biết đấy, ngày mai là sinh nhật Khương Du, cuối năm nay chúng ta đã mỗi người một ngả,tớ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ấy,mọi người hiểu chứ?"
Bất cứ ai cũng đều gật đầu tán thành,Ngọc Kỷ bến lẽn hỏi Diệp Ngạn:
"Tớ thấy quan hệ của hai người khá thân thiết, cậu sẽ đi đúng không?"
Anh mắt cô bắt đầu long lanh đợi cho cậu trả lời, khi Diệp Ngân bảo ừ lập tức tìm cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vui sướng lên chín tầng mây:
"Thế lúc đấy cậu đưa cậu ấy đến nhé, địa điểm là chỗ lần trước á,mọi thứ cần thiết bọn tớ đều chuẩn bị xong xuôi rồi."
Thật lòng Diệp Ngạn muốn có chút không gian riêng cho hai người nhưng bọn họ đã có lòng thì hắn cũng miễn cưỡng bằng lòng thuận theo.
Thương lượng xong mọi người tản bớt ra, Khương Du đi xuống thấy giáo sư nói không tìm mình khó hiểu mất công trở về.
"Cậu có thích gì không?"
Diệp Ngạn ngần ngừ hỏ,ý tứ mơ hồ không quá rõ ràng vì sợ lời mình thẳng quá.
"Tự nhiên hỏi thế,ưm,bạn Diệp tặng gì tôi cũng thích hết á."
Khương Du nói đùa, Diệp Ngạn biết chẳng ích gì đành tự thân vận động,hắn đã biết nên tặng gì cho cậu rồi.